Xuyên Thành Ba Ba Nam Xứng

Chương 17: Con riêng là nhi tử của đại ca(11)



Ăn cơm xong, Tiểu Thành Đồ tranh rửa chén. Rửa chén là hắn sở trường sống, Cố Hi cũng không cùng hắn tranh.

Cố Hi nhìn nhìn trứng gà trong ngăn tủ, từ khi Trương Nhị Thúy chết, Tiểu Thành Đồ buổi sáng mỗi ngày đều nhặt trứng gà, mỗi ngày 4-5 quả, nếu không động đến, một tháng có thể tồn 150 quả.

Nhưng Trương Nhị Thúy có an bài trứng gà.

Nàng nhi tử cũng chính là nguyên chủ mỗi ngày ăn một quả.

Lý Đại Ngưu là sức lao động chủ yếu trong gia đình, mỗi ngày ăn một quả.

Trương Nhị Thúy chính mình cũng muốn ăn một quả.

Ba người một tháng hết 90 quả.

Lý Hỉ Mai thường xuyên sẽ lấy về một ít ăn, cho nên mỗi tháng nàng sẽ đưa cho Lý Hỉ Mai 1 cân cũng chính là 10 quả, dư lại 70 quả, hoặc là bán cho Cung Tiêu Xã lấy tiền, hoặc là đi tặng cho hàng xóm.

Mà hiện tại, trong ngăn tủ nguyên bản hẳn là có 150 quả trứng gà, hiện tại chỉ có 30 quả.

Hình như là Trương Nhị Thúy cùng Lý Đại Ngưu tang sự, hàng xóm đều tới hỗ trợ, xong việc Lý Hỉ Mai làm chủ, tặng mỗi hộ nhân gia 2 quả trứng gà, sau đó nàng cầm đi 1 cân, lúc nàng nấu cơm cho nguyên chủ, có xào trứng gà, trứng luộc linh tinh. Dư lại liền như vậy.

Tiểu Thành Đồ thực ngoan, liền tính Lý Hỉ Mai xào trứng gà, trứng luộc cho nguyên chủ, hắn cũng sẽ không ăn.

Cho nên 6 tuổi Tiểu Thành Đồ chưa từng có uống qua canh trứng, ăn trứng luộc.

Tiểu Thành Đồ rửa chén xong tiến vào, thật cẩn thận đặt trong ngăn tủ. Sau đó nói: “Ba ba, ta đi thiết cỏ heo trước, thiết xong ta đi bắt giun.”

“Ngươi một người đi sao?” Cố Hi hỏi.

“Cùng Cẩu Đản ca, Miêu Đản ca cùng đi.” Tiểu Thành Đồ ngoan ngoãn nói, “Tại chỗ bọn họ cắt cỏ heo, ta có thể bắt con giun.”

“Hảo, chính mình cẩn thận, không cần làm bản thân bị thương.” Cố Hi nói.

“Vâng, ba ba.” Tiểu Thành Đồ chạy đi thiết cỏ heo.

Nhìn quần đầy những lỗ vá của hắn, Cố Hi lại đột nhiên gọi hắn lại: “Thành Đồ, ngươi có mấy cái quần?”

Tiểu Thành Đồ khó hiểu trả lời: “Hai cái.”

“Không có việc gì, ngươi đi làm việc.”

Ở nông thôn, mọi hài tử đều có hai cái quần, vừa vặn có thể đổi, hơn nữa cơ bản hài tử đều là mặc quần mụn vá. Cố Hi mới vừa dung nhập nơi này, tuy rằng nói với chính mình cần thích ứng sinh hoạt nơi này, nhưng tính cách của hắn vẫn có chút tính cưỡng bách.

Tỷ như nhìn tường đất đỏ, hắn thật muốn trát phấn một chút, nhìn quần áo mụn vá, hắn thật muốn ném đi.

“Ái Quốc, ngươi buổi chiều làm công sao?” Lý nhị thẩm ở trong sân hỏi. Nhà bọn họ giữa trưa ăn nửa con cá, mỗi người cao hứng hỏng rồi. Lý nhị thẩm biết Trương Nhị Thúy chị em dâu này có chút tích lũy, huống chi hiện tại Trương Nhị Thúy cùng Lý Đại Ngưu đã chết, có bộ đội trợ cấp, còn có Lâm quả phụ bên này mới vừa bồi thường 100 đồng, cho nên Cố Hi trong tay tiền thật không ít. Nhưng dân quê tư tưởng là, cho dù có tiền cũng phải làm công, bằng không cuối năm không có lương thực.

“Buổi sáng ngày hôm qua ta bị đánh thương còn chưa khỏi, bác sĩ muốn ta nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó lại đi phúc tra một lần, cho nên tạm thời không đi làm công.” Cố Hi nói, “Nhị thẩm, ta hỏi ngươi một việc, tháng 9 lập tức tới, bọn nhỏ đi học phải làm sao bây giờ?”

Lý nhị thẩm sửng sốt: “Ngươi muốn đưa Thành Đồ đi đi học?”

Đang ở thiết cỏ heo Tiểu Thành Đồ nghe được, ngây cả người, ba ba muốn cho hắn đi học sao?

“Đúng vậy, ta có cái này ý tưởng, cho nên muốn hiểu biết một chút.”

“Chúng ta trong thôn không có tiểu học, cần đi đến Trương gia thôn, nhưng đi Trương gia thôn cần đi ba bốn km, Thành Đồ quá nhỏ đi?” Lý nhị thẩm nói, “Ca ca tỷ tỷ của ngươi đều là tám tuổi mới đi học, tuổi lớn một chút có thể đi đường.”

“Chúng ta trong thôn như thế nào không khai trường tiểu học?” Cố Hi hỏi.

“Trường học nhưng thật ra có, nhưng không có lão sư a.” Lý nhị thẩm nói.

“Nhị thẩm, ngươi cảm thấy ta đương lão sư thế nào?” Cố Hi nói, “Ngươi cũng biết, ta không làm công, làm công khẳng định không được. Cho nên thôn trưởng khai trường tiểu học trong thôn chúng ta, ta đảm đương lão sư thế nào?”

Lý nhị thẩm không nghĩ tới cháu trai còn có chí hướng này, làm lão sư tiểu học, một tháng có năm đồng tiền lương, thật không tồi. Hơn nữa cháu trai tốt nghiệp sơ trung, ở niên đại này học sinh trung học đã là cao bằng cấp. “Này phải hỏi thôn trưởng.”

“Nhị thẩm, có thể phiền toái ngài bồi ta đi một chuyến sao?” Cố Hi nói.

“Được, nhị thẩm mang ngươi đi.” Giữa trưa mới vừa thu nhân gia cá kho, chuyện này nhị thẩm khẳng định hỗ trợ.

Lý gia thôn người có 80% đều là họ Lý, còn lại 20% họ tương đối tạp. Thôn trưởng năm nay 49, cùng lứa với Lý Đại Ngưu, thời điểm Lý Đại Ngưu còn sống, hai hộ nhân gia quan hệ không tồi. Chủ yếu vẫn là Trương Nhị Thúy cùng thôn trưởng tức phụ quan hệ không tồi, nữ nhân quan hệ hảo, nam nhân chi gian đi lại cũng gần.

Thôn trưởng chuẩn bị ra cửa làm công, thấy Lý nhị thẩm cùng Lý Ái Quốc đi tới.

“Nhị Ngưu tức phụ, Ái Quốc.” Lý thôn trưởng chào hỏi, sau đó cường điệu đối Cố Hi nói, “Ái Quốc, sự kiện Lâm quả phụ kia ủy khuất ngươi, về sau có chuyện gì đều nói với a bá, Đại Ngưu tuy rằng không còn nữa, nhưng ngươi cũng là ta nhìn lớn lên, tổng không thể để người thôn khác khi dễ.” Lý thôn trưởng lời này cũng là lời nói khách khí, nhưng cũng có vài phần tình nghĩa.

“Cảm ơn a bá.” Cố Hi nói, “Hôm nay liền tới cùng ngài nói chuyện này.”

Lý thôn trưởng dáng người không cao, khoảng 170cm, tuổi lớn lưng hơi còng, cũng là vì thường xuyên làm việc, cho nên mới thói quen còng lưng. Nghe Cố Hi này vừa nói, hắn liền buông xuống gánh nặng: “Có phải hay không muốn đi Lâm gia thôn giáo huấn người?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.