Xuyên Thành Bá Tổng Bắt Cóc Pháo Hôi

Chương 35



Beta: Tui

Khớp xương ngón tay rõ ràng dừng lại trên cổ áo rồi thắt từng cái nút áo lại, không chút lưu tình mà đóng lại phong cảnh vô hạn bên trong.

Ngón tay thuận theo trượt xuống, bên dưới áo sơ mi cất giấu vòng eo thon chắc, đôi chân thẳng dài giấu dưới lớp quần ống, ống quần vừa vặn che lại mắt cá chân.

Vinh Tình che cái mũi lại, tầm mắt từng chút hướng lên trên điện thoại.

Trên áo khoác nhỏ mới vừa mặc vào là một cái nơ giống như đóa mẫu đơn trắng kiều diễm ướŧ áŧ.

Phía trên hoa mẫu đơn lại là góc cạnh rõ ràng, cái cằm của đàn ông tràn ngập mị lực, chủ nhân của nó hơi nhấp môi, khóe môi lại cất giấu ý cười mơ hồ.

Nhìn kỹ thêm một chút mới phát hiện trong đó có vài phần ngượng ngùng.

Lâm Kích hơi khom lưng nhặt cây roi dài bằng da tinh xảo lên. Cậu để lộ gò má, khóe mắt đầy sương mù, giọng nói lạnh băng.

"Như vậy, anh vừa lòng không?"

A a a a a a a a a!

Vừa lòng, siêu vừa lòng!

Awsl (tôi đã chết)!

Phiền anh tự mình đi bãi tha ma nằm xuống!

Mình không xứng đáng tồn tại mà!

Vinh Tình che cái mũi càng thêm nóng rực lại, ánh mắt không ngừng trở nên mơ hồ, khóe mắt lại chăm chú nhìn một màn trước mắt này.

Anh, anh sắp không được rồi!

Cái này quá tổn hại sức khỏe!

Quá tổn hại sức khỏe!

Có hai cái thận cũng không đủ dùng!

Tiểu chó săn quá đỉnh!

Bên tai Lâm Kích bị thiêu nóng đến đỏ rực, khóe mắt lại lặng lẽ cong thành một độ cong.

Chính là như vậy.

Nhìn tôi, trong mắt chỉ có tôi, tất cả đều là tôi.

Anh rể quả nhiên lợi hại.

Cậu vừa nghĩ vừa bước đến trước mặt Vinh Tình, dùng cây roi nâng cằm Vinh Tình lên, hơi cong lưng, ngón tay mang găng tay trắng nhìn như lơ đãng kéo nơ, giọng nói trầm thấp đầy từ tính gợi cảm giống như ma quỷ lẩm bẩm.

"Chủ nhân...."

"Đùng!"

Vinh Tình thẳng tắp ngất đi. Lâm Kích sửng sốt, vẻ mặt cấm dục tức khắc biến thành kinh ngạc! Cậu cuống quít bế Vinh Tình lên, không biết làm sao!

Vinh Tình bị làm sao vậy?!

"Cho nên, sau khi em làm theo mấy thứ anh rể chỉ thì tên đó ngất xỉu?"

Lâm Việt vừa nói vừa hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh một cái. Rốt cuộc tên này đã lén lút nói mấy thứ đó cho Lâm Kích từ khi nào vậy?

Anh dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ được tên này khẳng định không chỉ được thứ gì tốt cho Lâm Kích!

Trong đầu của tên này lúc nào cũng toàn là ý nghĩ xấu, Lâm Kích sợ là sẽ học hư theo hắn mất.

Rốt cuộc da mặt của người đàn ông này dày bao nhiêu vậy?

Người bị trừng mắt cũng không thèm để ý chút nào, ngược lại vẫn cười tủm tỉm ôm lấy vòng eo của Lâm Việt thấp giọng ám chỉ, "Đêm nay anh cũng có thể mặc cho em xem."

Thủ đoạn dỗ người yêu hắn có rất nhiều.

Yết hầu của Lâm Việt hơi động, cái mũi có chút ngứa. Anh không biết đôi mắt của mình đang tỏa sáng đến dọa người, nhưng ngoài mặt vẫn còn mạnh miệng.

"Tại anh nhiều trò, xem đi xảy ra chuyện rồi kìa."

Lần này Lâm Kích cũng không biết nên giải quyết như thế nào, đây đúng là phiền toái lớn!

Người đàn ông thong thả cầm đầu ngón tay của anh, đầu lưỡi liếm dọc theo ngón tay tạo thành một vệt nước ái muội. Hắn hơi cúi thấp người, đôi mắt nhìn từ dưới lên, lông mi thật dài rung động làm cho dáng vẻ của hắn càng thêm tinh xảo mê người.

"Ồ? Vậy em không muốn sao?"

Lâm Việt mạnh miệng, "Muốn! Đây là trừng phạt anh!"

Anh mới, mới không phải rất mong chờ đâu!

"Tuân lệnh, chủ nhân~"

Lời thì thầm theo vành tai chui vào làm tim Lâm Việt đập như sấm. Người này chính là yêu nghiệt mà!

"Anh? Anh?"

Tiếng kêu vội vàng của Lâm Kích cuối cùng cũng kéo hồn Lâm Việt về. Anh trừng mắt nhìn người đàn ông một cái. Tên này khẳng định là cảm thấy mình gọi cho Lâm Kích nhiều nên trong lòng mới nhớ thương việc này!

Du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu quá mạnh mẽ rồi!

Ai da, bị phát hiện rồi.

Người đàn ông không chút để ý nghĩ, trên mặt vẫn cười tủm tỉm như cũ. Coi như bị phát hiện đi nữa thì có sao đâu?

Lâm Việt thanh giọng hỏi, "Vậy hắn hiện tại sao rồi?"

Giữa mày Lâm Kích nhíu chặt, bàn tay nắm chặt người nằm trên giường.

"Sau khi ngất đi vẫn chưa tỉnh dậy."

Lâm Việt thắc mắc, "Hắn có tiền sử bệnh án gì sao?"

Lâm Kích dừng một chút, thấp giọng nói, "Em không biết."

Lâm Việt cũng cảm thấy hơi nan giải. Đây là bị làm sao vậy?

Trong lúc rối rắm, anh bỗng nhiên chú ý tới vẻ mặt nhẹ nhàng của người đàn ông bên cạnh. Lâm Việt thắc mắc, "Có phải anh biết tên đó bị làm sao không?"

Người đàn ông hơi mỉm cười, "Anh biết."

Hắn đương nhiên biết chứ.

Lâm Việt nhất thời không nói gì, "Vậy sao anh không nói sớm! Rốt cuộc là sao lại bị thế này?"

Lâm Kích còn đang hoảng sợ đấy!

Người đàn ông thấy anh thật sự có chút tức giận mới nghiêng đầu qua nói.

"Không có chuyện gì lớn đâu, chỉ là bị em mê hoặc đến thần hồn điên đảo nên ngất xỉu một chút mà thôi, đừng có chuyện bé xé ra to."

Lâm Kích:....

Lâm Việt:....

Hai anh em đồng thời trầm mặc trong chốc lát, Lâm Kích mới nhẹ giọng nói, "Em cúp máy đây, hai người cứ từ từ nói chuyện."

Mặt Lâm Việt cũng không có cảm xúc cúp điện thoại.

Chuyện gì vậy trời!

Người đàn ông cười khẽ, chậm rãi ôm Lâm Việt lại, "Trước kia, không phải em cũng như vậy sao? Cái này rất bình thường. Điều này chứng tỏ em trai rất ưu tú."

Hắn không nói đến còn tốt, vừa nhắc tới Lâm Việt lại nhịn không được nhớ tới lời vừa rồi của hắn. Thấy trong ánh mắt lập lòe của anh mang theo chút mong chờ, người đàn ông cười khẽ chậm rãi đứng lên, giơ tay về phía anh. Đốt ngón tay hắn trắng bệch là bằng chứng hắn không thường ra ngoài.

"A Việt, không bằng em thay giúp anh đi?"

Lâm Việt bị hắn mê hoặc đến không tìm được phương hướng, giơ tay ôm chặt hắn từng bước đi vào phòng ngủ.

Lâm Kích tắt điện thoại, có chút dở khóc dở cười. Nhưng nghĩ kĩ lại có chút vui sướng kì diệu. Ánh mắt cậu lưu luyến đảo qua người trên giường.

Người này vậy mà lại ngây thơ như vậy sao?

Lúc Vinh Tình tỉnh lại thì hoàn toàn không muốn mở mắt ra.

Ha ha.

Ha ha ha.

Má má má!

Mất mặt!

Mắc cỡ chết người!

A a a a a a a a!

Mình là một đứa thiểu năng!

Nội tâm Vinh Tình một mảng thê lương.

Hình tượng bá tổng của mình không còn rồi.

Mình hiểu.

Mình đều hiểu.

Hiện tại trong mắt tiểu chó săn, mình chính là một tên ngốc giống như Tống Hiền, còn là một con gà ngốc nghếch nữa.

Phải trách mình, trách mình kiến thức quá ít, trách mình không nhịn được dụ hoặc!

Vinh Tình càng nghĩ càng bi phẫn! Cái này có thể trách anh sao? Nếu không phải do cái phong ấn ngu ngốc kia —— thì anh đâu đến nỗi này!!!

Đâu đến nỗi không có tiền đồ như vậy!!!

Phong ấn ngu ngốc đi chết đi! Đi chết một vạn lần đi!

Người đang nằm lẳng lặng trên giường giống như một thiên sứ nhưng cả người lại tỏa ra từng trận hơi thở hậm hực. Lâm Kích thu tất cả vào đáy mắt, có chút muốn cười nhưng vẫn cố gắng kìm chế lại.

Cậu cảm thấy, có lẽ cậu hiểu được Vinh Tình thêm một chút rồi. Không phải Vinh Tình như lời người ngoài truyền miệng mà là một Vinh Tình cậu có thể nhìn thấy được.

Còn có, có lẽ biện pháp của anh rể thật sự không tồi.

Lâm Kích đặt điện thoại của Vinh Tình bên gối anh rồi lặng lẽ đứng dậy, rất nhanh đã rời đi.

Đi rồi sao?

Thật sự đi rồi?

Vinh Tình thử hé một bên mắt nhìn. Trong phòng trống rỗng, người đáng lẽ phải ngồi phía trước giường anh giờ lại không có. Vinh Tình lưu loát bò xuống giường, mở cửa nhìn thoáng qua thang máy.

Thấy thang máy đang đi xuống anh lại vội vàng mở cửa sổ ra, nheo mắt nhìn xuống dưới. Quả nhiên, qua vài phút sau một thân ảnh cao lớn bọc kín đi ra ngoài.

Thật sự đi rồi.

Vinh Tình có chút thất vọng trở lại giường nằm xuống, động tác liền mạch lưu loát.

Hừ hừ.

Anh cũng không biết mình đang mong chờ cái gì, chỉ là có chút thất vọng không nói nên lời.

"ε=('ο`*))) ai, quên đi, vẫn là tìm chuyện làm thôi. Tiểu chó săn không xuất hiện, mình đi kiếm tiền không tốt hơn sao?"

Lại than vãn trong chốc lát Vinh Tình mới yên lặng giơ tay sờ lấy điện thoại trên giường. Mới vừa mở ra, anh đã bị 99 cái tin nhắn trên Wechat làm cho khiếp sợ.

Sao lại nhiều tin nhắn như vậy?

Vinh Tình vội nhìn kỹ lại, ồ? Sao tất cả đều là tin nhắn do tiểu chó săn gửi qua vậy?

Anh vội bấm mở tin nhắn.

"Đinh."

Lịch sử lại tái diễn. Nhưng mà lần này chỉ nhìn thấy tấm hình chụp một người cầm roi vô cùng gợi cảm đang sáng lấp lánh trên điện thoại.

Tiêu Tử Kỳ bị một dòng điện làm cho tỉnh dậy. Gã vừa mở to mắt liền mơ hồ nhận ra không đúng. Hai mắt gã trở nên trống rỗng, dại ra ước chừng năm phút. Sau đó, gã bỗng tức giận ném đồ vật tùy ý cầm trong tay xuống đất!

Vinh Tình!

Lại là Vinh Tình!

Nếu không phải hôm nay bàn tay vàng của gã không có dùng nên bị động phát động lúc nãy thì gã xong đời rồi!

Tiêu Tử Kỳ lạnh mặt nhìn ba tên đàn ông xấu xí trên mặt đất, lấy điện thoại ra chụp lại ảnh của bọn họ. Gã lại vội vàng mặc lại quần áo hoàn chỉnh, nhanh chóng rời khỏi khách sạn này. Chân trước vừa rời đi, gã liền gửi tin nhắn cho vợ của ba lão tổng.

Tiêu Tử Kỳ cười lạnh trong lòng. Nếu không phải gã kích phát được kỹ năng này, thì ba tên mập như heo đó muốn làm gì gã còn không biết sao?

Lâm Kích rõ ràng không ở đây, bọn họ lại còn chơi thành như vậy, ôm tâm tư dơ bẩn gì gã còn không hiểu?

Rời khỏi khách sạn, Tiêu Tử Kỳ trở lại ký túc xá. Mới vừa mở cửa, bên trong truyền đến một giọng nói.

"Cậu đi đâu vậy?"

Mặt người đại diện âm trầm, ánh mắt lạnh lẽ nhìn lớp trang điểm này của gã. Quần áo của Tiêu Tử Kỳ đều do một tay hắn đặt mua, mỗi một bộ hắn đều rõ như lòng bàn tay. Nhưng mà bây giờ, cái áo khoác trên người Tiêu Tử Kỳ rõ ràng không phải của gã.

Nếu là như thế thì còn không tính, nhưng cái quần này của Tiêu Tử Kỳ....

Tiêu Tử Kỳ bị hắn dọa sợ, chợt ổn định tâm lý lại, ra vẻ nhẹ nhàng.

"Em đi dự tiệc đóng máy, nhưng mà mọi người đều uống hơi nhiều, chú Ngưu thấy em uống say nên kêu người đưa em đến khách sạn nghỉ ngơi, em lại ói dính quần áo nên mới thay đồ khác, đến lúc đó còn phiền anh trả lại chú ấy giúp em."

Gã vừa nói vừa cởϊ áσ khoác ra.

Ánh mắt người đại diện thoáng dịu đi.

"Nếu say rượu tại sao lại không gọi cho tôi?"

Hắn lại gần giúp cởi bộ tây trang trên người Tiêu Tử Kỳ ra, lại lấy một bộ hằng ngày cho gã, động tác thân mật khắng khít làm Tiêu Tử Kỳ buông lỏng sự cảnh giác.

"Em cũng không nghĩ tới."

Tiêu Tử Kỳ vừa nhớ đến liền tức giận.

"Cái tên Lâm Kích kia ngoài miệng nói không uống được, kết quả lại lừa toàn bộ đoàn phim, tất cả mọi người đều bị hắn hạ gục."

Gã còn có chút ủy khuất, "Không phải anh nói, hắn sẽ không chơi trò chơi uống rượu sao?"

Người đại diện cũng cảm thấy kỳ quái.

"Cậu ấy chưa bao giờ tham gia vào mấy trò chơi như vậy."

Nhưng mà hắn chợt nghĩ lại, "Cũng có thể là cậu ấy còn chiêu nào đó cất giấu đi, tiểu tử này tuổi còn trẻ, tâm nhãn lại rất lớn."

"Cũng may anh không làm người đại diện của hắn nữa, ngay cả cái này hắn cũng không nói cho anh nghe căn bản không xem anh như người một nhà."

Tiêu Tử Kỳ châm ngòi thổi gió, một bên cởϊ áσ sơ mi ra.

"Từ từ."

Người đại diện bỗng nhiên đứng tại chỗ, đầu ngón tay hắn bóp chặt cổ áo Tiêu Tử Kỳ, dưới cổ áo sơ mi là một vết bầm vô cùng rõ ràng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.