Hà Khiêm nhìn động tác của anh, "Vậy bên phía cậu Lâm....?"
Cô Cao đã liên lạc với anh, có lẽ cậu Lâm nhất định vẫn còn đang chờ tin tức.
Ánh mắt Vinh Tình có hơi do dự.
Hà Khiêm cảm thấy bản thân dường như hiểu được một chút rồi.
"Được, vậy tôi sẽ liên lạc với cậu Lâm trước."
Vinh Tình sờ mũi.
Hừ một tiếng xem như đồng ý.
Không hổ là trợ lý Hà!
Rất tốt!
Papa chờ tin tốt của anh!
Lúc Hà Khiêm thông báo cho Lâm Kích thì bên phía Lâm Kích cùng Cao Ninh cũng đang cãi cọ với tổ chương trình.
Bây giờ đạo diễn tổ chương trình cảm thấy vô cùng hối hận.
Ai mà ngờ được đâu?
Đặc biệt là sau khi ông nhìn thấy tỷ lệ người xem tivi cùng hot search hoàn toàn bị một mình Lâm Kích kéo lên.
Về phần Tiêu Tử Kỳ?
Ông không biết đây là cái thứ gì!
Một minh tinh như Lâm Kích lên hot search tất nhiên là không có việc gì.
Nhưng mà Vinh Tình không phải!
Vinh Tình là ai chứ?
Không cần nói đến quyền thế thì cũng là nhân vật có máu mặt.
Cho dù coi như bọn họ không có kiến thức trong giới thì cái tên Vinh Tình này không có khả năng chưa từng nghe tới.
Nhưng mà!
Nhân vật số một như thế vậy mà để mặc mình và Lâm Kích cùng lên hot search?
Nghĩ đến đây ông liền hận không thể trực tiếp ngất xỉu tại chỗ.
Gì đây.
Cậu nói đi Lâm Kích!
Nếu sau lưng cậu có người thì cậu không thể kêu một tiếng sao?
Nếu như sớm biết trước, ông sẽ đến mức vì một Tiêu Tử Kỳ mà đi đắc tội Lâm Kích sao?
Nghĩ đến đây ông liền nhịn không được mà đau lòng.
Nhưng mà chuyện càng đau lòng hơn vẫn còn tiếp phía sau.
Cao Ninh nắm được nhược điểm trong hợp đồng nên lúc này lại tìm đến ông để gây sự!
Sao ông có thể nghĩ ra được trong hợp đồng này lại còn có nhược điểm như vậy?
Lúc này phải cầu ông bà đi tìm một luật sư đáng tin thôi!
Cao Ninh làm sao có thể cho ông có thời gian tìm?
Trực tiếp liên tục tạo áp lực đánh đạo diễn đến mức không kịp ứng phó, hơn nữa lúc trước cô còn học được mấy chiêu từ đoàn luật sư của Vinh thị, quả thực là bức đạo diễn đến sắp điên rồi.
Cái mà tổ chương trình tức giận nhất chính là rõ ràng Lâm Kích cũng được lợi, hơn nữa về sau bọn họ còn đi xin nhà đài, mạnh tay đập vào không ít tuyên truyền.
Ví dụ như màn hình led bắt mắt trên phố, trạm tàu điện ngầm, trạm xe buýt, hễ là chỗ học sinh cùng dân đi làm bình thường hay đi ngang qua thì đều có quảng cáo chương trình này của bọn họ.
Mấy nền tảng video trực tuyến lớn thì càng khỏi phải nói, thậm chí bọn họ còn cắt một đoạn tương đối buồn cười trong đó biên tập thành video nhỏ để thu hút cư dân mạng vào xem.
Bọn họ làm như thế nhưng người được lợi nhiều nhất không phải là Lâm Kích à!
Vậy mà còn dám nói chuyện bồi thường với bọn họ?
Cao Ninh cùng Lâm Kích nghe mấy lời này của đạo diễn thì đều sắp tức đến muốn cười.
Đây là logic cướp của gì vậy?
"Bọn họ còn lý sự? Nếu không phải bọn họ may mắn đụng trúng Vinh tổng thì sao tổ chương trình này có thể vực dậy được? Có phải bọn họ quên mất chuyện lúc trước đã làm với cậu rồi không?"
Cao Ninh cười lạnh, mười ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, trực tiếp đánh email đầy chữ này trở về.
Lâm Kích cũng coi như mở mang kiến thức.
"Chẳng trách bọn họ có thể tiếp tục làm chương trình này."
Muốn làm được chương trình như vậy thì phải có da mặt dày.
"Ha ha, chưa chắc."
Cao Ninh nhấn mạnh nút gửi mail xong mới thở phào nhẹ nhõm, châm chọc nói.
"Lần này có cậu và Vinh tổng rất đáng xem, chương trình thực tế mà, một khi về sau không thể vượt qua lần này thì cậu nghĩ xem có khán giả nào còn mua không."
"Chị nói rất có lý."
Lâm Kích gật đầu.
Bỗng nhiên tin nhắn của cậu kêu lên.
Lâm Kích lấy điện thoại ra liếc mắt nhìn.
Hả?
Vậy mà là trợ lý Hà?
Cậu hơi ngạc nhiên, sau đó dường như nghĩ tới điều gì mà ho nhẹ hai tiếng, hai má hơi nóng lên.
"Cậu bị cảm? Gần đây nhiệt độ có hơi thấp, coi chừng bị cảm cúm đấy."
Cao Ninh thuận miệng nói một câu.
"Không có chuyện gì đâu."
Lâm Kích đi đến chỗ khác, lén hít sâu một hơi rồi mới mở tin nhắn ra.
Vinh Tình không muốn thu hot search lại?
Lâm Kích vừa xem thì ngây ngẩn cả người.
Tại sao?
Cậu theo bản năng tiếp tục nhìn.
Bỗng nhiên mím môi.
Lại là do cậu sao?
Ánh mắt Lâm Kích bỗng nhiên có chút dao động.
Cậu có hơi mất trí rồi.
Rốt cuộc Vinh Tình có suy nghĩ gì về cậu?
Suy nghĩ của Vinh Tình.
Chính là gần đây vẫn luôn không ngủ được một giấc ngon lành.
Khuôn mặt anh không thay đổi ngồi dậy, cúi đầu liếc nhìn sàn nhà lạnh lẽo.
Anh lại ngẩng đầu nhìn chiếc giường không thể với tới.
.... F.uck!
Mặt anh u ám.
Tại sao mình lại như vậy?
Rõ ràng trước nay anh chưa bao giờ rơi từ trên giường xuống!
Lẽ nào đây chính là có một có hai thì sẽ có ba sao?!
Anh từ từ bò lên giường, lấy chăn che đầu lại.
Dùng hành động toàn thân thể hiện sự chống cự với hiện thực.
Chỉ cần mình không tỉnh thì mọi chuyện đều không có xảy ra!
Anh nằm một lát.
Bỗng nhiên cả người run lên!
Không được!
Không thể tiếp tục nằm!
Lỡ như trong mơ lại xuất hiện tình huống sốt ruột đó thì sao?
Cho dù trong mơ thoải mái như thế nào đi nữa thì có ích lợi gì? Anh muốn sự sảng khoái chân thật!
Vinh Tình thổn thức mà ngồi dậy, than ngắn thở dài xuống giường.
Mùa đông là cái gì?
Mùa đông chính là ngoài giường của mình ra thì những chỗ khác đều quá xa!
Nhưng mà vì để bảo đảm vừa ấm áp vừa phong độ nên Vinh Tình chọn một cái áo khoác dài trong tủ treo quần áo.
Suy nghĩ một lát, anh lại cài thêm một chiếc trâm cài áo tinh xảo.
Buổi sáng có một cuộc họp còn buổi chiều thì không có chuyện gì.
....?
Tại sao gần đây mình lại rảnh rỗi như vậy?
Vinh Tình bỗng nhiên nghi ngờ cuộc sống tổng tài của mình.
Không nên!
Tại sao mình lại cá mặn như thế? Niềm vui của mình không phải là kiếm tiền sao?
Nhưng mà gần đây hình như không có hạng mục gì để kiếm tiền thì phải?
Vinh Tình đột nhiên tỉnh ngộ.
Không được! Đây là sa đọa!
Anh làm sao có thể sa đọa như thế!
Không được!
Mình muốn hăng hái đi lên!
Đúng rồi!
Không thì buổi chiều đi xem chuyện làm ăn của thủy cung ra sao rồi!
Tốt lắm!
Chủ ý này không tồi!
Vậy thì vấn đề bây giờ là rủ ai đi cùng papa đây?
Vinh Tình chậm rãi mở điện thoại ra.
Dù sao chuyện kiếm tiền như vậy đương nhiên không thể chỉ có mình biết rồi.
Vậy thì kiếm tiền còn có ý nghĩa gì?
Không bằng để mình nhìn thử xem là người dễ thương nào may mắn bị chọn trúng đi chơi đùa vui vẻ cùng papa đây.
Vinh Tình nhắm mắt nhấn hai lần trên điện thoại.
Tên Tống Hiền đập vào mắt.
À hiểu rồi!
Là người dễ thương tên Tống Hiền này.
Tống gia.
Gần đây cuộc sống của Tống Hiền rất tốt.
Có Vinh Tình lôi kéo nên gần đây hắn vẫn luôn làm việc, ấn tượng của ông già đối với hắn cũng khá hơn nhiều, âm thanh phản đối hắn thăng chức cũng bất ngờ giảm bớt.
Càng khỏi nói gần đây kể từ khi hắn mở kho tàng của Vinh Tình ra thì cuộc sống lại càng vui vẻ hơn!
Chỉ cần thoải mái giao một chút tiền cho bên trên thì có thể thuê được mấy thứ tốt mà trước đây hắn chỉ có thể nhìn chứ không sờ vào được!
Đây mới là niềm vui của người có tiền!
Cho nên vừa nghe Vinh Tình mời hắn cùng đi thủy cung, Tống Hiền không chút nghĩ ngợi đồng ý ngay.
Về phần tại sao Vinh Tình muốn đi thủy cung?
Đến thì biết ngay! Chẳng lẽ Vinh Tình còn có thể bán đứng hắn à!
Vinh Tình đã hẹn gặp Tống Hiền tại cửa sau thủy cung.
Mở họp xong, anh thản nhiên ngồi lên Maserati lần đầu tiên lấy ra chạy về hướng thủy cung.
Đáng tiếc chính là cho dù loại xe thể thao mới đặt trước một năm như Maserati cũng không thể ngăn được sự thật anh bị chặn trên đường vào giờ cao điểm.
Đợi đến khi anh đến Thủy Cung, Tống Hiền đã sắp bị hong khô. Chỉ thiếu phía dưới không có nước mũi bị đông lại.
Vừa nhìn thấy anh, Tống Hiền nhịn không được lầm bầm hỏi.
"Tại sao ngày lạnh như vậy mà chúng ta phải đi thủy cung? Tôi cảm thấy mùa đông sẽ không có ai nguyện ý tới chỗ như thế mà?"
Ngực Vinh Tình vừa bị kẹt xe đâm một mũi tên giờ lại trúng thêm một phát đạn.
Không, không sai, mùa đông không ai đến, vậy nên tiền kiếm được từ thủy cung chắc chắn cũng ít....
Vậy làm sao có thể khoe của thành công với Tống Hiền đây?
Vinh Tình cảm thấy bản thân bị thương rất nặng.
"Hả?"
Tống Hiền thấy anh không nói lời nào thì ngoắc tay với anh.
....
Làm sao mới tốt bây giờ?
Lại bị tên ngốc Tống Hiền phát hiện chuyện mùa đông nên thủy cung của papa không thể kiếm tiền.
Có nên diệt khẩu không?
Hay là diệt khẩu đi?
Ánh mắt Vinh Tình dần dần trở nên nguy hiểm.
Bỗng nhiên trên đường xuất hiện một chiếc xe máy nhỏ chạy tới.
"Ồ? Đây không phải là Vinh Tình sao? Cậu đang làm gì ở đây?"
Tiếng Quảng Đông quen thuộc vang lên, Vinh Tình liền theo bản năng quay đầu.
Chỉ thấy hôm nay Mục Thịnh ăn mặc rất da dáng, một thân đồ thể thao nhàn nhã thoạt nhìn trẻ tuổi nhưng không mất đi phấn chấn.
Loại cảm giác già đi bảy tám chục tuổi cuối cùng cũng không còn trên người.
"Lão Mục, tại sao cậu cũng tới thủy cung này?"
Vinh Tình suy nghĩ.
Hôm nay không phải đầu tháng nên Mục Thịnh không cần đi thu tiền, đi ra ngoài chơi hình như cũng không tính là quá kỳ lạ?
Mục Thịnh dừng chiếc xe máy nhỏ bên cạnh, sau đó mới lên tiếng.
"Aiz! Tôi thấy xe của Tử Bạch bị hỏng nên đưa tên này tới đây."
Hắn vừa dứt lời, người đàn ông ngồi sau lưng cởi mũ bảo hiểm xuống, mái tóc xinh đẹp xõa ra, để lộ một khuôn mặt không phân biệt được nam nữ.
"Vinh Tình còn có Tống Hiền, đã lâu không gặp."
Công Tôn Tử Bạch có hơi lạnh nhạt gật đầu với hai người nhưng giọng nói lại vô cùng dễ nghe, mỗi một chữ đều lên xuống giống như seiyuu lồng tiếng trong hoạt hình, giọng nói gợi cảm trầm thấp có từ tính đến mức khiến người khác không nhịn được nghi ngờ đôi mắt cùng lỗ tai của mình.
"Ồ? Chú Công Tôn, sao chú lại ở đây?"
Tống Hiền vừa nhìn thấy y liền vội vàng đi lên chào hỏi.
"Tôi đến tìm cậu."
Chú, Công Tôn?
Não Vinh Tình có hơi đau.
Anh nhanh chóng lật lại ký ức, lập tức mặt cũng sắp nứt ra.
Thật sự không sai....
Hiện nay một người trong gia tộc thuộc F4 chính là Công Tôn Tử Bạch thật sự tính là đời chú của bọn họ.
Chỉ trách gia chủ đời trước của Công Tôn gia là một người si tình.
Sau khi người đó tiếp nhận vị trí gia chủ mới thích một cô gái, sau đó theo đuổi người ta tới hai mươi năm, từ tuổi thiếu niên tới tuổi trung niên mới đuổi tới tay.
Đợi đến lúc vợ của người đó sinh ra Công Tôn Tử Bạch thì tổng tài nhà khác không phải đã ôm cháu rồi sao?
Ví dụ như Tống Hiền đã coi như là rất già rồi, thế nhưng có thể so sánh với hắn thì Công Tôn Tử Bạch còn già hơn.
Nhưng mà cũng may chính là Vinh Tình không bàn về vai vế với nhóm người này.
Anh là phú nhất đại nên tất nhiên là dựa theo vai vế của mình mà xưng hô.
"Tử Bạch."
Aiz!
Nhìn đi!
Nghe thấy chưa? Vừa nói ra hai chữ này!
Anh và kẻ ngốc Tống Hiền này liền cách một vai vế!
Vinh Tình lập tức cảm thấy sảng khoái!
Tốt, không hổ là Tống Hiền!
Papa không mang sai người!
"Tại sao mấy cậu cũng tới đây? Thời tiết lạnh như thế, tại sao Vinh Tình cậu chỉ mặc một cái áo gió đã ra ngoài? Cậu không lạnh sao?"
Công Tôn Tử Bạch xuống xe, bỗng nhiên bắt đầu nói linh tinh.
"Còn có Tống Hiền cũng vậy, tại sao mặt cậu lại lạnh đến đỏ bừng?"
Y vừa nói, trên gương mặt không hề có cảm xúc dường như bắt đầu phủ sương.
So sánh với cái này thì rõ ràng sự quan tâm trong giọng nói y gần như sắp tràn ra màn hình.
Vinh Tình....
Đúng rồi.... Suýt nữa quên mất, Công Tôn Tử Bạch là một tên có tính tình mẹ già.
Anh trầm mặc một giây.
Nhịn không được dùng sức liếc mắt mấy cái trong lòng.
Gì đây?
Tác giả của quyển truyện mình xuyên vào là ai vậy? Tại sao có thể tạo ra từng vị bá tổng còn kỳ quái hơn bá tổng khác như vậy ở đây?
Anh đang nghĩ ngợi thì lại có hai người đi tới.
"Anh Công Tôn, anh đối xử với em thật tốt, sinh nhật anh lại còn mời em đến thủy cung chơi, người trong nhà anh sẽ không tức giận sao? Không phải nói bọn họ muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho anh sao?"
"Không sao, tôi lớn như vậy rồi, sinh nhật của mình chẳng lẽ còn không thể tự làm chủ sao? So với bọn họ em quan trọng hơn.... Chú?"
Sắc mặt Công Tôn Bách trắng bệch đứng tại chỗ, không dám tin nhìn người đàn ông tóc dài bay phấp phới, lạnh lẽo đầy người.
1
Tại sao chú lại ở chỗ này?
À.... Hiểu rồi?
Vinh Tình liếc mắt nhìn giá trị lạnh lẽo của Công Tôn Tử Bạch tăng lên rồi lại nhìn Công Tôn Bách đối diện một chút.
Nghĩ đến câu cậu ta vừa mới nói ra rồi lại nhìn bạch liên hoa phía sau cậu ta một chút, anh yên lặng kéo Tống Hiền lui về sau một bước.
Mục Thịnh lại trực tiếp bóp chân ga xe máy nhỏ, cả người lẫn xe đều phóng ra xa.
Sắc mặt Công Tôn Tử Bạch từng chút từng chút trở nên đỏ ửng, giọng nói như cách nhau một trời một vực với lúc trước, lạnh đến mức như có thể đóng băng.
"So với chúng ta gã quan trọng hơn? Ngày hôm nay chú sẽ dạy cho cháu biết cái gì gọi là người nhà!"