Người đàn ông vừa dứt lời, Lâm Việt vừa ngáp vừa đi từ trong phòng ra.
"Sao em lại dậy rồi?"
"Không dậy thì sao biết được anh ngày càng biết dạy hư người khác?"
Lâm Việt nói xấu hắn một câu rồi đi tới bên cạnh, hai người cùng ngồi trên ghế sa lon.
Lâm Việt nhìn Lâm Kích.
"Em lại tới học hỏi anh rể à? Nếu là như vậy, em có nên suy nghĩ một chút trước xem là rốt cuộc em có phải đã thích người ta rồi không?"
Anh ngủ nông nên có nghe được đại khái, tên nhóc này cái gì cũng đều không học được mà lại giống hệt anh rể mình, tự mình đặt bẫy trước đợi người khác nhảy vào trong.
Lúc trước là anh tâm mù mắt mù mới nhảy xuống.
Lỡ như đổi thành người khác thì cũng không chắc chắn lắm.
Lâm Việt hạ quyết tâm phải nói cho Lâm Kích nghe một chút.
Đặc biệt là phải nói rõ với cậu, biện pháp này của anh rể cũng chỉ mang tính tham khảo, tốt nhất là không nên áp dụng.
Nếu không thì không biết năm nào tháng nào em trai anh mới có thể mang vợ về nhà.
Một bên khác.
Vinh Tình chạy trối chết từ đoàn phim ra, chạy trốn được một nửa thì bỗng dừng xe ở một bên rồi suy nghĩ.
Không đúng?
Tại sao anh phải chạy?
Anh suy nghĩ tỉ mỉ.
Hả?
Anh chạy làm gì?
Tuy nói là sợ xã hội nhưng mà anh và chó săn nhỏ chỉ gặp mặt mà thôi, anh sợ cái gì?
Anh cũng không phải là kim chủ papa thật sự của chó săn nhỏ.
Cho dù đúng thì cũng phải là anh trai của chó săn nhỏ rút lui chứ?
Bây giờ mình chạy thì chẳng phải về mặt khí thế là thua rồi à!
F.uck!
Vinh Tình hậu tri hậu giác phản ứng lại!
Anh cứ chạy như thế thì chẳng phải chó săn nhỏ sẽ cảm thấy anh đang chột dạ sao!
Không được!
Vinh Tình cân nhắc rồi lại đắn đo.
Không thì ăn cơm trước đi, ăn cơm no thì lại đi tìm chó săn nhỏ!
Papa chỉ là đi thăm ban mà thôi!
Mới không có chột dạ suy nghĩ nhiều đâu!
Đúng! Không sai!
Vinh Tình lập tức thả lỏng.
Không hổ là mình!
Rất biết quan tâm!
Còn chừa cho chó săn nhỏ thời gian để cậu ăn cơm cùng anh trai mình!
Tốt! Cứ như vậy đi!
Nghĩ xong, Vinh Tình lập tức nắm chắc trong lòng.
Vậy trước tiên đi ăn cơm đã!
Nhà hàng Pháp.
Vinh Tình đặc biệt chọn một chỗ có bầu không khí khá tốt.
Âm thanh đàn violon du dương dễ nghe, trong không khí nhen nhóm ám muội lại mang theo chút yên tĩnh.
Không sai, cảnh vật bảy điểm!
Vinh Tình chọn một chỗ ngồi tránh cửa sổ rồi bắt đầu nhàn nhã gọi đồ ăn.
Món ốc sên, gan ngỗng gì đó, gọi, gọi hết.
Sau khi gọi xong Vinh Tình liếc mắt nhìn hóa đơn, bỗng nhiên thổn thức.
Lại nói tiếp thì hình như anh xuyên thành bá tổng cũng chỉ mới mấy tháng mà anh đã học được cách tiêu tiền như nước rồi!
Nhìn mấy hóa đơn này đi! Cũng chỉ có mấy ngàn tệ!
Nhìn đi!
Chỉ có!
Mấy ngàn!
Ai.
Vinh Tình cảm thấy nhẹ nhõm, nếu là trước đây thì anh vẫn sẽ do dự một chút vì mấy ngàn tệ.
Thế nhưng bây giờ mấy ngàn tệ thì tính là gì?
Cho dù tài sản của papa chi tiêu dựa theo mấy tháng này thì có tiêu tám mươi năm cũng không hết!
Không sai, nói rất đúng.
Vinh Tình suy nghĩ một lát rồi gọi thêm một phần bánh pudding.
Món ăn Pháp thì sao có thể không có điểm tâm ngọt được!
Đắc ý gọi món ăn xong, Vinh Tình mở điện thoại ra bắt đầu suy nghĩ làm sao để gửi tin nhắn hẹn chó săn nhỏ buổi tối ra ngoài.
A, nói là cơm nước xong xuôi thì cùng đi tản bộ?
Hình như không tốt lắm.
Nếu không thì nói là thuận tiện đi ngang qua?
Hình như cũng không được, anh lại không biết nhà anh trai của chó săn nhỏ ở đâu.
Vậy phải nói thế nào mới không giống đang lấy cớ đây?
Vinh Tình trở nên trầm tư.
Bỗng nhiên lỗ tai của anh khẽ động đậy.
Vinh Tình lập tức quay đầu nhìn sang cái bàn bị che khuất phía sau cây xanh.
"Chị thật sự không nên tới tìm em nữa, chúng ta, chúng ta không thể được đâu."
Tiêu Tử Kỳ khóc không ra nước mắt, gã nỗ lực muốn rút bàn tay mình từ trong tay Lâu Thiên ra nhưng sức lực của Lâu Thiên quá lớn, gã giãy giụa mấy lần cũng chỉ phí công.
A ra vậy ——?
Đây không phải là bạch liên hoa sao?
Vinh Tình lập tức cảm thấy hứng thú.
Anh vội vàng thay đổi vị trí, sau đó nhìn chằm chằm đầu kia.
Ồ?
Cái người bên cạnh bạch liên hoa không phải là tên biến thái Lâu Thiên kia sao?
Vinh Tình sờ cằm.
Hình như hồi nãy bạch liên hoa đang từ chối Lâu Thiên?
Vậy nên trước đây bọn họ thật sự làm đến cùng?
Nhưng không phải bạch liên hoa yêu thích có tiền có thế sao?
Mặc dù Lâu Thiên là phụ nữ nhưng mà dù gì cô cũng là con gái của vua thuyền mà!
Lẽ nào rốt cuộc gã cũng phát hiện trên giường không hài hòa?
Một bên khác.
Lâu Thiên nắm tay Tiêu Tử Kỳ, lòng bàn tay mềm mại trơn trượt khiến cho cô yêu thích không buông tay.
Lông mày kiếm mới sửa của cô trông rất anh khí, ngồi cùng một chỗ với Tiêu Tử Kỳ thì mạnh mẽ mười phần, hoàn toàn không nhìn ra được cô là một phụ nữ.
"Tại sao không thể? Em không thể thích chị à?"
Lâu Thiên đầy hứng thú nhìn người trước mặt giống như một giây sau trong hốc mắt sẽ ngưng tụ lại nước mắt.
Nhịp tim cùng hô hấp của cô bỗng nhiên tăng nhanh.
Thật, khiến người khác muốn thương yêu gã.
Thật là đáng yêu.
Tại sao lại có thể có một bé trai đáng yêu như thế?
Nhớ lại dáng vẻ mấy lần trước Tiêu Tử Kỳ gào khóc trên ban công, Lâu Thiên liếm môi một cái.
Đáng tiếc, bữa này đáng lẽ phải ăn trong phòng ăn nhà cô.
Như vậy vừa vặn có thể thỏa mãn hai phương diện ăn uống cùng ham m.uốn của cô.
Tiêu Tử Kỳ nhìn động tác của cô thì da đầu tê rần, hai chân mềm nhũn.
Người phụ nữ này!
Người phụ này căn bản không hiểu được cái gì gọi là kiềm chế và tiết chế!
Bọn họ đây là đang ở bên ngoài!
"Tại sao không nói chuyện, hả?"
Lâu Thiên nắm tay gã càng chặt hơn.
Bỗng nhiên cô hơi cong môi, "Em biết không, hai ngày nay chị nhận được một tin tức rất thú vị."
Tiêu Tử Kỳ giãy tay ra nhưng lại bị nắm chặt hơn.
Gã bị đau khẽ kêu một tiếng, "Chị làm em đau."
Ai nha!
Chính là giọng điệu này.
Đôi mắt Lâu Thiên tỏa sáng, cô thật sự yêu chết cục cưng này rồi, thật sự làm người khác nhìn mãi không chán.
Một cảm giác ngứa ngáy quen thuộc bò từ xương cụt lên đến đỉnh đầu, Tiêu Tử Kỳ rùng mình một cái.
"Chị đừng, đừng như vậy."
Lâu Thiên thấy gã vẫn phản kháng thì bỗng nhiên sa sầm mặt.
"Làm sao, lẽ nào tin tức mà chị nghe được là sự thật, em và Công Tôn Bách có quan hệ tốt?"
Cô hơi nheo mắt lại, giọng điệu rất không tốt.
Nếu như lại là một người dám can đảm đội nón xanh cho cô thì đừng trách cô không để lại rễ!
Cả người Tiêu Tử Kỳ chấn động.
Tại sao người phụ nữ này lại biết chuyện của gã và Công Tôn Bách?
Trước mặt bạn bè bọn họ cũng chỉ là nói là bạn mà thôi, làm sao Lâu Thiên lại biết chuyện Công Tôn Bách?
"Chị đang nói gì vậy?"
Mặc kệ cô biết được như thế nào nhưng dù sao cũng không thể thừa nhận!
Ai biết người phụ nữ này có thể làm ra chuyện gì!
Tiêu Tử Kỳ ôm mặt, "Em và Công Tôn Bách chỉ là bạn bè bình thường, chị nghe ai nói lung tung vậy? Căn bản là không có chuyện kia."
"Ồ? Là vậy sao?"
Một tay khác của Lâu Thiên nhấc cằm gã lên.
"Vậy tại sao em không nhìn vào mắt chị nói chuyện?"
Đúng vậy!
Cái này gọi là chột dạ!
Vinh Tình xem vô cùng say sưa, thậm chí còn tiếc rằng vừa rồi bản thân không hỏi thử xem có hạt dưa không, ăn dưa thì phải có hạt dưa!
Tiêu Tử Kỳ có hơi chột dạ quay đầu qua.
"Tại chị luôn hùng hổ dọa người khác nên em mới không nhìn chị, chị đừng như vậy, em không có tốt với bất cứ ai, hai chúng ta cũng không có khả năng đâu nên chị buông em ra đi."
Mấy ngày gần đây không biết có phải là ảo giác của gã hay không mà người đại diện lại rất thích bất ngờ hỏi gã một vài câu hỏi lúc gã thất thần.
Có lúc còn bất ngờ đi vào trong phòng tắm kiểm tra trên người gã có tình huống gì khác thường hay không.
Không được, tuyệt đối không thể tiếp tục dây dưa cùng Lâu Thiên nữa!
Gã không thể không người đại diện trợ giúp ở sau lưng!
Tiêu Tử Kỳ cắn răng xoay đầu lại, hai mắt nhìn chằm chằm Lâu Thiên.
Lâu Thiên sững sờ, nở nụ cười.
"Như vậy mới ngoan, phải nghe lời nhìn chị."
Một giây sau, Tiêu Tử Kỳ nhìn cô.
"Chị thật sự thích em sao?"
Lâu Thiên nhất thời cảm thấy gã thật là đáng yêu, cô đương nhiên thích gã rồi.
Nhưng mà chỉ là yêu thích ngoài mặt thôi.
Cô cười cười nhìn đôi mắt của Tiêu Tử Kỳ, vừa định an ủi cục cưng này thì bỗng nhiên tim đập loạn nhịp.
Ấn đường cô hơi nhíu lại.
Chuyện này.... Là sao?
Lâu Thiên bỗng nhiên cảm thấy ngón tay mềm yếu vô tội nắm trong lòng bàn tay làm cô có hơi buồn nôn.
Ngón tay của một người đàn ông mà lại mềm mại như vậy.
Cô lại nhìn khuôn mặt mím môi yếu đuối của Tiêu Tử Kỳ thì bỗng nhiên có hơi buồn nôn.
Gần đây ánh mắt của cô kém như vậy?
Loại đàn ông này mà cô cũng ăn vào được?
Lâu Thiên từ từ thu hồi ngón tay của mình.
Cô cúi đầu nhìn, lớp sơn móng tay tinh xảo lúc trước cũng mất.
Nghĩ tới nguyên nhân vì sao sơn móng tay không còn, cô lập tức cảm thấy trong cổ họng càng buồn nôn thêm.
Cái tay này của cô không bằng chặt luôn đi!
Cô không muốn cái tay này nữa! Cái tay này ô uế rồi! Không xứng với thân thể cao quý của cô!
Ồ?
Đây là tình huống gì vậy?
Vinh Tình ở một bên khác đang ăn ốc sên hấp có hơi mơ hồ.
Nội dung vở kịch này không có phụ đề nên có hơi khó đoán.
Thế nhưng tại sao Lâu Thiên vẫn đang tốt mà bỗng nhiên ánh mắt lại thay đổi?
Ánh mắt cô nhìn Tiêu Tử Kỳ bây giờ giống như đang nhìn rác thải vậy?
Tiêu Tử Kỳ cũng nhận ra.
Một mặt thì gã lén lút thở phào nhẹ nhõm thế nhưng trong lòng lại có hơi buồn bực.
Rõ ràng lúc trước Lâu Thiên này vô cùng yêu thích gã, thậm chí gã không cần làm bất cứ chuyện gì!
Là Lâu Thiên tự mình thích gã!
Lâu Thiên càng lúc càng cảm thấy buồn nôn.
Nhớ lại gần đây sênh ca hàng đêm cùng cái tên này, cô chỉ cảm thấy hoàn toàn mất khẩu vị.
Lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiêu Tử Kỳ, Lâu Thiên bỗng nhiên cảm giác có lẽ là bản thân bị đả kích quá lớn trên chiếc thuyền kia.
Vậy nên mới dẫn đến cô bị mù mắt.
Nhưng mà tốt rồi, bây giờ mắt của cô đã khỏi.
Lâu Thiên lấy một tấm thẻ từ trong quần ra, tùy tiện vứt trên bàn.
"Không phải cậu không muốn ở cùng tôi sao? Vậy cứ thế đi, tấm thẻ này cho cậu, sau đó đừng tới tìm tôi nữa."
Cô muốn đi tìm một chỗ tốt nào đó để rửa mắt!
Đi được mấy bước cô nghiêng đầu qua chỗ khác, tiêu sái nói tiếp câu vừa nãy.
"Cậu hỏi tôi có phải thật sự yêu thích cậu không, không sợ nói thật cho cậu biết tôi chỉ là thèm muốn thân thể cậu thôi, nhưng mà bây giờ? Tôi cảm thấy chán rồi."
Yêu thích? Trong từ điển của cô không có từ này!
Khuôn mặt Tiêu Tử Kỳ lập tức đầy sự sỉ nhục.
Phụt ——!
Ha ha ha ha ha!
Lâu Thiên làm thật đẹp!
Vinh Tình suýt nữa phun hết súp trong miệng ra!
Anh kiềm chế, hai vai run run cười trộm.
Tuy rằng không biết bạch liên hoa đã làm gì để thái độ của Lâu Thiên thay đổi lớn như vậy.
Nhưng mà!
Anh cảm thấy rất thoải mái!
Thậm chí bây giờ anh còn có hơi muốn cho Lâu Thiên một lá cờ thưởng!
Có hả lòng hả dạ không!
Vinh Tình cười cũng cười đủ rồi, ăn cũng ăn no rồi nên lấy ví ra trả tiền.
Bỗng nhiên sắc mặt anh đông lại.
Vinh Tình sờ so/ng hết tất cả túi trên người mình một lần nhưng vẫn không mò được đồ vật đáng lẽ nên ở đó.