Trong ánh đèn mờ mịt chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy gò má góc cạnh rõ ràng của người đàn ông, nhưng lời nói trầm bổng của hắn lại kiên định văng vẳng bên tai.
Hắn ngồi dựa trên ghế salon bằng da nhưng thân thể lại vẫn không có nửa phần thoải mái, mái tóc được chải ngược tỉ mỉ ra sau, ngay cả nút áo sơ mi cũng cài tới trên cùng, sống lưng thẳng tắp.
"Nếu như," Hắn hơi dừng một chút rồi ngước cổ lên, để lộ một đôi mắt sắc bén như mắt ưng, "Anh chắc chắn, vậy anh có thể trực tiếp tố cáo tôi với bên trên khẳng định tội trạng của tôi, vạch trần thân phận của tôi."
Ngón tay của hắn nhẹ nhàng đụng vào bàn, khẽ cười một tiếng, "Chỉ cần tôi thật sự như anh nói vậy thì tôi đành chịu."
Yên tĩnh.
Người đàn ông ngồi đối diện hắn đổ mồ hôi hột.
Gã muốn nói mình có chứng cứ thế nhưng không khí trong phòng giống như biến thành một chất sền sệt.
Dính lấy cổ họng của gã, làm cho gã không nói ra được một chữ.
Cuối cùng gã chỉ có thể ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt một cái thật sâu rồi lựa chọn đứng dậy rời đi.
Một người đàn ông cường đại như vậy, nếu không có chứng cứ chắc chắn ném vào mặt của hắn thì sợ là hắn căn bản sẽ không dao động.
"Tốt! Cắt!"
Đạo diễn Thăng cực kỳ hài lòng, vui vẻ nói với Lâm Kích.
"Trạng thái hôm nay không tệ, cảnh này qua rồi, cậu đi nghỉ một chút rồi thay quần áo sửa lại lớp trang điểm đi, đợi lát nữa chúng ta tiếp tục quay cảnh khác."
Người đàn ông ngồi thẳng trên salon nhíu mày, khí chất làm người ta sợ hãi quanh người lập tức trở nên bình dị gần gũi.
Lâm Kích gật đầu, "Được, cảm ơn đạo diễn Thăng."
"Anh Lâm, uống nước đi."
Vừa thấy cảnh quay kết thúc, A Lương đã vội vàng dẫn theo Tiểu Tinh cầm bình giữ nhiệt cùng khăn mặt tới đây.
"Ừm, cảm ơn hai người."
Lâm Kích nhận lấy bình giữ nhiệt uống một ngụm, bỗng hơi dừng lại.
"Đây là cái gì?"
A Lương vừa nhận lấy miếng dán giữ nhiệt Tiểu Tinh đưa tới xé ra vừa giải thích.
"Gần đây không phải anh Lâm hơi nóng trong người sao? Nước thanh nhiệt nhưng mà không lạnh lắm."
Cảnh quay cuối cùng cậu phải mặc áo sơ mi nên tất nhiên không thể giấu được miếng giữ nhiệt.
Cảnh kế tiếp vẫn còn tốt, có áo khoác nên có thể che khuất.
Tiểu Tinh đứng bên cạnh không nhịn được nói.
"Anh Lâm, cảnh vừa rồi anh diễn quá tốt! Em thấy có rất nhiều người đều bị khí thế của anh làm cho kinh ngạc.
Cô nói xong thì lén lút liếc mắt nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói thêm một câu.
"Em thấy đạo diễn cũng rất hài lòng, vẫn luôn đứng ở đó gật đầu."
Đây là chuyện rất hiếm thấy! Đạo diễn Thăng là người cực kỳ nghiêm túc, trong cảnh quay sáng hôm nay còn mắng cho nữ ba trực tiếp khóc.
Nguyên nhân là bởi vì nữ ba quá lạnh nên lúc diễn có hơi run một chút.
Có thể thấy đạo diễn Thăng hài lòng với Lâm Kích là chuyện khó cỡ nào.
Lâm Kích quơ tay.
"Không có gì, cảnh này tôi nhắm mắt lại cũng có thể diễn."
Không phải giống như dáng vẻ trước đây của hai người già sao, mặc dù đã mấy năm rồi cậu chưa từng gặp bọn họ thế nhưng cậu vẫn có thể nhớ đến tính tình của họ, cũng có thể nắm được bọn họ sẽ có vẻ mặt gì giọng điệu ra sao.
Ngay cả một động tác nhỏ cậu cũng có thói quen mượn cha mình, nhưng không ngờ đạo diễn Thăng không để tâm ngược lại còn cảm thấy rất hài lòng.
Nhưng mà nói đi nói lại.
Hai vợ chồng kia cãi nhau ầm ĩ với cậu đã mấy năm, rốt cuộc đến lúc nào mới không ồn ào nữa?
Cậu cũng đóng phim được mười năm, hai người kia sẽ không cảm thấy cậu vẫn không thích hợp đóng phim giống như trước đây chứ?
Suy nghĩ vẩn vơ một lát, Lâm Kích ngẩng đầu nhìn A Lương.
"Có phải có người gọi điện tìm tôi không? Người đó đâu?"
A Lương vội vàng đưa điện thoại qua.
"Năm phút trước Vinh tổng có gọi một cuộc đến."
"Thật không?"
Lâm Kích lập tức cầm điện thoại.
Mở wechat ra, quả nhiên.
Vinh Tình gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn.
[Lâm Kích, cậu không nhận điện thoại? Đang quay phim sao?]
[Vẫn chưa quay xong sao? Quay xong thì gọi điện thoại cho tôi.]
[Để tôi nói cậu nghe, tôi muốn tổ chức tiệc Giáng sinh! Ngay tối nay, cậu muốn qua không! Mặc trang phục đẹp một chút! Tôi đi hỏi xem người khác có tới không.]
[....? Sao cậu quay phim lâu như vậy!!! Trả lời tin nhắn đi!]
[.... Được rồi, đạo diễn của cậu thật không biết xấu hổ, lễ giáng sinh là ngày lễ mà còn không cho mấy cậu nghỉ???]
[Ai! Tôi nói cậu nghe! Bọn họ lại nói không đến!!!]
Nhìn thấy câu này nhịp tim Lâm Kích bỗng nhiên chậm một nhịp.
Bọn họ không đến?
Tuy rằng không biết bọn họ là ai.
Nhưng mà nếu bọn họ không đến thì chẳng phải chỉ có cậu cùng Vinh Tình thôi?
Lâm Kích vội vã lắc đầu.
Cậu càng lắc ý cười trên mặt càng sâu.
Toàn bộ bên dưới đều là những lời khiển trách người khác ngay cả chút thời gian cũng không dành được của Vinh Tình.
Lâm Kích gần như có thể tưởng tượng ra được một người rất sống động đang đứng trước mặt mình.
Sau đó lớn tiếng nói trước mặt cậu và tất cả những người kia giống như một con mèo xù lông, vô cùng đáng yêu.
[Haizz! Nói chung chính là như vậy! Tôi tuyệt đối không phải chỉ mời một mình cậu! Nhưng mà bây giờ chỉ còn lại một mình cậu thôi! Nếu cậu không đến! Bây giờ tôi lập tức đào cây lên!!!]
Ba dấu chấm than cuối câu làm Lâm Kích như có thể nhìn thấy tâm trạng cực kỳ tức giận của Vinh Tình trong từng chữ này.
Ngón tay cậu vuốt nhẹ điện thoại qua lại, khóe môi nở một nụ cười.
Thật không?
Thật sự không phải chỉ mời một mình tôi?
Tại sao cậu lại cảm thấy giữa những dòng chữ này có một chút giấu đầu lòi đuôi nhỉ?
Trên thế giới này quả nhiên không có chuyện gì mà tiền không làm được.
Sau khi Vinh Tình tỉnh lại sau giấc ngủ càng chắc chắn chuyện này hơn.
Anh đứng trên lầu hai biệt thự nhìn ra ngoài.
A hiểu rồi!
Đây cũng quá dữ rồi!
Nói rõ ở đây một chút.
Lầu một biệt thự cảnh biển của anh cao hơn bảy mét.
Trước mặt cái cây này, anh đứng ở lầu hai còn phải hơi nghểnh cổ mới có thể thấy được nó.
Mà cái hố đào trên đất lúc trước bây giờ đã bị cát mịn lấp đầy, còn được trải lên một tấm thảm đẹp, bên trên để rất nhiều hộp quà để trang trí cùng một dây đèn lớn quấn quanh thân cây.
Mà trong sân lớn biệt thự, khắp nơi đều được bao phủ trong tuyết với những đồ trang trí màu đỏ màu xanh.
Nhìn qua không chỉ không thô tục mà ngược lại còn tràn ngập bầu không khí đặc biệt ngày lễ.
Không hổ là ekip chuyên nghiệp làm việc.
Hơn nữa, còn rất đẹp mắt.
Vinh Tình xuống lầu lại gần xem, lập tức càng cảm thấy hài lòng.
Ai da!
Nhìn đi!
Mau nhìn! Rất đẹp!
Nói thế nào đây?
Không hổ là người papa bỏ ra giá tiền gấp ba kêu đến đẩy nhanh tốc độ!
Đúng là rất đáng!
Vinh Tình suy nghĩ một lát rồi vỗ tay cái bốp.
Nếu đêm nay đã định trước chỉ có Lâm Kích đến, vậy thì cho Lâm Kích một niềm vui bất ngờ nào!
Anh lấy chìa khóa xe, quyết định đến gara tư nhân một chuyến!
Trong khi quay lại gara, Vinh Tình cảm thấy bản thân thật thông minh cơ trí.
Tặng quà giáng sinh gì cho chó săn nhỏ thì tốt nhất đây?
Đương nhiên là chiếc Black Beauty kia rồi!
Nghĩ thử đi!
Chó săn nhỏ thích mà không nói, đưa cho chó săn nhỏ thì cậu ấy sẽ lái sao?
Cậu ấy đương nhiên sẽ không!
Cậu ấy là một minh tinh!
Nào có ở không!
Đương nhiên là phải đợi đến lúc papa đi tìm cậu ấy chơi mới có thể miễn cưỡng mở ra!
Nếu là vậy!
Bỏ bốn lên năm thì xe kia không coi như là papa sao!
Không hổ là mình!
Biện pháp này! Rất đáng khen!
Vinh Tình lái Black Beauty đến biệt thự, suy nghĩ một lát rồi cố tình chọn một góc độ tốt.
Vừa vào cửa là có thể nhìn thấy!
Có nhân đôi niềm vui không!
Anh càng nhìn càng cảm thấy ý tưởng này không tệ, không nhịn được chụp một tấm hình gửi vào nhóm
Phân đội máy kiếm tiền vô tình.
Chủ nhóm Vinh Tình vẻ vang: [Hình ảnh.]
Chủ nhóm Vinh Tình vẻ vang: [Ai! Vốn tối nay còn định rút thăm bất ngờ nhưng mà mấy cậu lại không tới, chiếc xe này không có phần các cậu rồi! Thật sự là quá tiếc!!!]
Tống Hiền đi xem mắt nên không rảnh xem điện thoại.
Mục Thịnh liếc mắt nhìn, không hứng thú lắm, tay trái tay phải sau lưng đều dính một đứa nhóc chơi đùa đến mức không còn biết trời đất.
Cao Gia Hiên cần cù tăng ca liếc mắt nhìn, cười lạnh một tiếng.
"Ha ha, tôi biết ngay là lấy lòng người yêu nhỏ, mà còn chạy tới mời bọn tôi, hừ! Tra nam!"
Cảm xúc nhục mạ mãnh liệt qua đi, hắn lại tiếp tục vùi đầu làm việc.
Sớm muộn gì cũng có một ngày hắn cũng phải trở nên tiêu sái giống như Vinh Tình!
Vinh Tình đợi một lát, chau mày.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Những người anh em, mấy cậu xảy ra chuyện gì vậy?
Trả lời tin nhắn đi!
Chẳng lẽ mấy cậu không chua sao?
Black Beauty không thơm sao?
Nó không lãng mạn sao?
Một đám không có kiến thức!
Vinh Tình tức giận tắt điện thoại, giống như hoàn toàn quên mất là do lúc trước anh đã cấm toàn bộ người trong nhóm nói chuyện.
Dù sao khoe của đã thành công, được rồi!
Bây giờ mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ chờ một chó săn nhỏ thôi!
Thời gian dần dần trôi qua.
Bóng đêm bắt đầu buông xuống.
Vinh Tình lấy điện thoại ra liếc nhìn.
Chó săn nhỏ chậm quá.
Tin nhắn anh gửi đi vẫn chưa có ai trả lời.
Ngón tay của anh run nhẹ.
Có hơi lạnh, Vinh Tình nghĩ.
Anh yên lặng quàng khăn cổ lên.
Thật sự quá chậm.
Anh yên lặng gửi tin nhắn cho Lâm Kích.
Vẫn không có người trả lời.
Ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước.
Ánh mắt Vinh Tình mất tiêu cự trong chốc lát.
Cây thông noel này rất rất đẹp.
Nếu như không có người tới đây xem thì hình như sẽ rất đáng tiếc.
Nhưng mà nếu như có một người tới đây vậy sẽ không còn giống như thế nữa nhỉ?
Nhưng mà.
Sẽ có người tới sao?
Lâm Kích vội vàng ngồi lên xe, bắt đầu tháo trang sức, thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ tới việc Vinh Tình vẫn còn ở đó hay không.
Dọc theo đường đi cậu giống như được thần trợ giúp, một cái đèn đỏ cũng không đụng phải.
Dù là như vậy, trong lòng cậu vẫn rất vội vàng.
Cậu sợ.
Lâm Kích thừa nhận cậu đang sợ hãi.
Cậu sợ Vinh Tình không liên lạc được với cậu sẽ tức giận rồi bỏ đi một mạch.
Cậu càng sợ Vinh Tình sẽ thương tâm.
Biệt thự cảnh biển của Vinh Tình gần ngay trước mắt.
Lâm Kích nhanh chóng trả tiền xuống xe, đi được mấy bước cậu bỗng nhiên dừng lại.
Cho dù cách xa như vậy nhưng cậu vẫn nhìn thấy ánh đèn ấm áp trong căn biệt thự kia.
Còn có cây thông noel cậu nhìn thấy trong hình, rất đẹp, rất đồ sộ.
Thế nhưng.
Nếu như Vinh Tình không có ở nhà thì sao?
Lâm Kích không biết bản thân lại là một người do dự như vậy.
Xèo —— Bùm!
Bỗng nhiên pháo hoa phóng lên trời, nổ ra ánh sáng rực rỡ trên đầu cậu.
Phía sau giống như có một luồng sức mạnh thần bí đang đẩy cậu đi về phía trước, Lâm Kích từng bước đi tới cửa biệt thự.
Cậu ngẩng đầu nhìn lại.
Cách đó không xa, dưới cây thông noel lớn, Vinh Tình ngồi trên chiếc xe máy quen thuộc mặt nhìn về phía cậu cười lớn.
Chiếc khăn quàng trên cổ anh cũng làm cho cậu nhìn thấy bên tai anh đỏ bừng.
"Này! Anh đẹp trai bên kia, như thế nào, có bất ngờ không?"
Những bông tuyết đêm giáng sinh bay xuống theo pháo hoa.
Từng bông hoa tuyết rất nhẹ rơi nhưng vào trong lòng bàn tay Lâm Kích lại thấm vào trong tim.
Giống như nụ cười của Vinh Tình rơi vào làm trái tim của cậu nóng lên.