Bên trong giọng điệu ngập ngừng còn mang theo chút sảng khoái.
"Vậy, để tôi mua một cái điện thoại mới cho cậu?"
Vui quá!
Nhìn đi!
Người khác cũng không hẹn được chó săn nhỏ đâu!
Hì hì hì hì.
Lâm Kích, người này đã dần dần quen thuộc rồi.
Cậu liếc mắt nhìn Vinh Tình đang cười không ngừng thì cong khóe miệng, trong lòng không nhịn được cũng bật cười.
"Không cần đâu, có Black Beauty là đủ rồi."
Vinh Tình chậc chậc lắc đầu.
Phá của.
Quá phá của.
Một chút đầu óc kinh tế cũng không có!
Lúc như thế này chẳng lẽ không nên được voi đòi tiên sao?
Không cần thì phí!
"Không muốn cũng không cần thì ăn cơm, tiếp tục ăn cơm!"
Vinh Tình ngậm một cái đùi gà, đắc ý bắt đầu ăn.
Lời giải thích này làm anh rất hài lòng!
Không sai! Buông tha cho chó săn nhỏ!
"Vậy quà giáng sinh của tôi còn nữa không?"
Lâm Kích thấy cả người anh đều đắc ý thì vừa cười vừa hỏi.
"Có chứ! Đợi ăn cơm xong thì dẫn cậu đi mở quà."
Vinh Tình nói đến cái này thì mặt mày lập tức hớn hở.
"Còn có cây noel! Đợi lát nữa cùng chụp ảnh nha! Đúng lúc có tuyết rơi nữa, chắc chắn sẽ rất đẹp!"
Ai da!
Nếu có nhiều người tới thì còn có thể đánh bóng tuyết nữa!
Đáng tiếc đám người kia đều không có phúc hưởng!
Những người không có phúc hưởng đều hắt xì hơi một cái, sau đó nên làm gì thì làm.
Ánh mắt Lâm Kích dịu dàng nhìn anh, gật đầu.
"Được."
Vinh Tình ngây thơ như vậy cũng rất tốt.
Cậu lặng lẽ thở phào một hơi.
Cũng may Vinh Tình không tiếp tục truy hỏi rốt cuộc điện thoại bị hư như thế nào.
Đó đúng là một lời khó nói hết.
"...., con gái lớn, mẹ cảm thấy hình như mẹ đang nằm mơ, con nhéo mẹ một cái đi."
Vẻ mặt mẹ Lâm hốt hoảng ngồi trong căn phòng đã mua từ mấy năm trước, hành lý tùy tiện ném qua một bên, bà nhìn ra xa, cảm giác bản thân hình như đang có một giấc mơ rất chân thật.
"A, được."
Vẻ mặt Lâm Ôn cũng hốt hoảng mà đi đi tới nhéo.
"A ——! Đau quá!"
Mẹ Lâm kêu lên.
Bà giật mình.
Gì vậy?
Sao lại đau?
Đây không phải là giấc mơ sao?
Vẻ mặt bà kinh ngạc nhìn Lâm Ôn rồi cũng đưa tay ra.
"A ——! Đau quá!"
Lâm Ôn cũng kêu lên.
Cô che mặt, nhìn mẹ Lâm.
Một hồi lâu sau Lâm Ôn hít sâu một hơi.
"Mẹ? Chúng ta không nằm mơ?"
Mẹ Lâm cũng hít một hơi lạnh.
"Hình như là không có?"
"Vậy em trai mà chúng ta thấy?"
".... Chắc vậy?"
"Sau đó con đập bể điện thoại của em trai?"
".... Chắc vậy?"
"Là bởi vì trên điện thoại của em trai có ảnh mặt của đàn ông?"
"Mẹ, mẹ cảm thấy hình như là....?"
Hai người càng nói giọng càng run rẩy.
Bỗng nhiên!
Hai người ôm đầu khóc rống!
"Em trai thối!"
"Con trai thối!"
"Vậy mà không nói cho chị gái!"
"Cũng không nói cho mẹ!"
Hai người nước mắt lưng tròng im lặng không nói gì.
Khóc thút thít một hồi lâu, mẹ Lâm mới lau nước mắt.
"Không được! Mẹ phải gọi điện thoại cho Lâm Việt! Nó nhất định đã biết! Nó vậy mà không nói cho chúng ta!"
"Đúng! Em trai đi con đường gian nan như thế mà chúng ta lại không ở phía sau ủng hộ nó! Chắc chắn nó rất khó khăn!"
Lâm Ôn ôm ngực, "Mẹ, mẹ lại còn đập bể điện thoại của em ấy!"
Mẹ Lâm đang gọi điện thoại, đầu gối đau xót.
Tổn thương đến từ quân mình cao đến dọa người.
Bà yên lặng rơi lệ.
"Mẹ làm sao biết được, mẹ, mẹ chỉ là quen ném ly ở nhà...."
Đều do mấy phim truyền hình đó!
Động một chút là dạy bà ném ly!
Làm cho bà học xấu theo quý phi đóng trong phim!
"Ném ly gì?"
Lâm Việt mới nhận điện thoại, đầu óc đã mơ hồ.
Nói cái gì vậy?
Mẹ Lâm mừng rỡ.
"Lâm Việt! Mẹ có việc muốn hỏi con!"
Lâm Việt tạm thời buông công việc xuống, ra hiệu thư ký rời đi một lát.
Anh đi tới phòng nghỉ, hơi thả lỏng người một chút.
"Có chuyện gì vậy?"
"Có phải con đã biết em trai con thích đàn ông không!"
Trong giọng nói mẹ Lâm mang theo một chút khiển trách.
"Con vậy mà không có nói cho chúng ta!"
Sao mẹ biết được!
Lâm Việt lập tức cau mày.
Tại sao mẹ lại biết nhanh như thế?
Rất nhanh Lâm Việt đã phản ứng lại.
"Sao vậy, mẹ về nước rồi? Nhìn thấy Lâm Kích sao?"
Hai vợ chồng này không giả bộ nữa?
Mẹ Lâm giật mình.
Làm sao nó, nó đoán được?
Bà vội vàng dùng ánh mắt cầu cứu nhìn con gái.
Lâm Ôn nhanh chóng lắc đầu.
Cô mặc kệ!
Lâm Việt cáo già như vậy, cô không lừa được!
Lâm Việt thấy đầu bên kia không nói lời nào thì đoán được bản thân đã nói trúng.
Anh nhịn không được tức cười, "Hai người quay về đã hỏi con cái này? Thăm Lâm Kích cũng không tới thăm con một chút sao? Lúc trước không phải nói sau khi về nước thì mọi người cùng ăn cơm sao nhân tiện con giới thiệu Diêm Tranh cho mọi người quen nhau sao?"
Kết quả những người này tốt rồi, lén lút về nước không có động tĩnh gì còn chưa tính, gọi điện thoại cho cậu chỉ là hỏi chuyện của Lâm Kích?
"Thì, thì không phải là mẹ đi thăm em trai con, sau đó nhìn thấy trên điện thoại của nó có đàn ông sao."
Mẹ Lâm vừa nghe thấy, khí thế lập tức yếu đi ba phần.
"Có đàn ông?"
Lâm Việt nghe xong lập tức nở nụ cười.
"Lá gan nó lớn như vậy nhưng người còn chưa theo đuổi được, nên trước tiên mới dùng ảnh người ta để ảnh nền điện thoại?"
"Con nói cái gì? Nó còn chưa theo đuổi được?!"
Mẹ Lâm nhanh chóng bắt được trọng điểm.
"Đúng vậy."
Nếu người này chạy về nước, vậy chắc chắn là đang rất nhớ con trai.
Lâm Việt tính toán trong lòng một lát, cảm thấy với tính cách của hai vợ chồng này không nói trọng điểm thì có khả năng sẽ hỏng việc.
"Hai người cẩn thận một chút, lúc trước Lâm Kích tới tìm con mấy lần vì rất buồn phiền chuyện theo đuổi người ta, người mà nó thích rất ưu tú, Vinh Tình, hai người biết không? Một người vô cùng ưu tú, nếu lúc đó Lâm Kích không theo đuổi được người này thì có lẽ sẽ không thể nhìn trúng ai khác."
Anh liếc mắt nhìn thời gian.
"Bây giờ con còn đang đi làm, như vậy đi, có phải mẹ đang ở trong căn hộ kia không? Tối nay con sẽ nhờ anh ấy đón mọi người đến nhà ăn cơm, cũng nhân tiện gặp mặt chính thức một lần."
Nói xong anh không cho bên kia bất kỳ cơ hội phản bác nào mà dứt khoát cúp điện thoại.
Đã nhiều năm như vậy, anh không tin mình không thể xử lý hai vợ chồng này?
Lâm Việt cúp điện thoại xong thì sờ cằm suy nghĩ.
Không biết tình hình bên phía Lâm Kích như thế nào rồi, còn ở chỗ anh thì trước tiên cứ kéo người đi, không thì hai người cuồng em trai và con trai đó chắc chắn sẽ làm hỏng chuyện.
Tưởng rằng lễ giáng sinh cứ như vậy mà trôi qua, không nghĩ tới gần hừng đông lại có người bắt đầu gây sóng gió.
Một blog truyền thông chỉ có ba mươi ngàn fan đã đăng Weibo.
"Đếm kỹ những người có tiền mà Lâm Kích quen biết, mấy người còn cảm thấy Lâm Kích dựa vào diễn xuất sao"
Bài đăng này thao thao bất tuyệt, tạo ra một bầu không khí như bị học sinh tiểu học nhập và người, đếm kỹ một số hành vi không hợp lý bên cạnh Lâm Kích.
"Mọi người đều biết <<Thiên Địa Khuyết>>, lúc tất cả mọi người đang mắng chửi Tiêu Tư Kỳ cùng đoàn phim không biết xấu hổ, có ai từng nghĩ tới với địa vị và độ nổi tiếng của Lâm Kích cùng Tiêu Tử Kỳ thì thật ra đó mới là thao tác thường thấy nhất trong giới không? Ngược lại sau khi xảy ra chuyện, thanh danh Lâm Kích không bị hao tổn chút nào, thậm chí ngay cả hot search cũng không có tên của người này, ngược lại đoàn phim cùng Tiêu Tử Kỳ phải đứng ra xin lỗi, sau đó đoàn phim cắt nối biên tập phần mới suốt đêm, đất diễn của Tiêu Tử Kỳ chợt giảm, mấy người có tin được trong này không có người một tay che trời thì có thể giải quyết được không? Đây là một trong số đó."
"Thứ hai, tin rằng mọi người đều biết trước đây Lâm Kích có lên một hot search, chính là người bạn giàu có của cậu ấy. Thậm chí người bạn giàu có này còn nắm giữ một gara tư nhân trong tiểu khu tấc đất như vàng, lúc đó đang lái Maybach chắc cũng không cần nói tỉ mỉ, thái độ cực kỳ thân mật với Lâm Kích, thậm chí Lâm Kích còn xuống bếp nấu cơm cho người này, bề ngoài nhìn như bạn bè nhưng trên thực tế người ta giống như ông lớn ngồi chờ ăn, tôi cảm thấy dù là bạn bè như thế nào thì cũng nên giúp một tay nhỉ? Thậm chí lùi một bước tới mà nói chẳng lẽ không phải nên tự ăn hai hộp mì rồi đuổi đi sao?"
"Thứ ba, Vinh thị Vinh Tình. Cái này cũng không cần nói nhỉ? Họp hằng năm Vinh thị Lâm Kích dựa vào cái gì mà xuất hiện ở hiện trường? Hơn nữa tình hình lúc đó rõ ràng chính là Lâm Kích cùng Vinh Tình có một chân, nếu không sao cậu ấy và bạn lại ôm eo không ôm vai?"
Blogger này tiêu tốn mấy trăm chữ, cuối cùng ý tứ hàm xúc không rõ mà ám chỉ một ngọn gió.
"Làm khó fan Lâm Kích còn tới nơi tẩy não người khác, nói cái gì Lâm Kích cùng Vinh Tình là tình anh em chủ nghĩa xã hội, không nhìn thử một chút Lâm Kích mười năm rồi không hot tại sao lại bất ngờ nổi tiếng thành như vậy? Cho dù cậu ấy và Vinh Tình là tình anh em chủ nghĩa xã hội thì cậu ấy và mấy người giàu khác lẽ nào cũng vậy?"
Blog này vừa đăng bài, một đám người không biết từ nơi nào chạy tới khiến nó hot lên!
"Cuối cùng cũng có người nói ra sự thật rồi! Lâm Kích thì hot chỗ nào? Không tên tuổi, có mấy đại gia làm chỗ dựa là bắt đầu quét độ hot, còn tình anh em chủ nghĩa xã hội, tui nôn."
"Tui cũng thấy vậy, fan Lâm Kích cũng khoe khoang quá giỏi, đi khắp nơi nói tình anh em làm tui muốn cười cũng ngượng ngùng."
Fan không hiểu sao bị cue vào liếc mắt nhìn, ồn ào đánh ra một cái dấu hỏi.
"Blogger ở đâu ra vậy? Ba mươi ngàn fan? Tài khoản ảo 88 thì có năm mươi ngàn, không thể có tâm mua nhiều chút sao?"
"Lại đến nói là đại gia? Lần trước bị mất mặt còn chưa đau sao?"
"Tui cái gì cũng không nói, cảnh cáo của đoàn luật sư."
"Hì hì hì hì, trời ạ! Mấy chị em mau đến xem đi! Chỗ này có một đám người thành thật kìa! Lại còn chưa bị nhóm vả mặt của papa Vinh đánh sợ! Chào hàng lầu trên hạt dưa nước ngọt ghế nhỏ, mọi người cùng xem trò vui đi!"
"2333, đang định ngủ mà lại thấy cái Weibo này, tui thật sự không ngờ rằng có người còn dám cue papa Vinh, ward quá trời ơi, từng thấy người không muốn sống nhưng chưa từng thấy không muốn sống đến như thế!"
Bọn họ đùa giỡn ha ha, hoàn toàn không xem trọng bài đăng này.
Chuyện đùa!
Nếu như anh trai Lâm Kích có một kim chủ thì tại sao mười năm rồi vẫn không hot lên?
<<Thiên Địa Khuyết>> có hay không là hoàn toàn do khán giả quyết định, không phải do fan bọn họ nói thì mới hot, mắt mù cũng không phải mù như thế!
Về phần tình anh em, thời đại này kim chủ papa có thể làm được như thế vì cậu không?
Một fan Lâm Kích thậm chí còn cười rồi đăng một bài Weibo.
"Kim chủ papa không phải đều đi thận không đi tâm* sao? Nếu như kim chủ papa ngày nay đều đi tâm như vậy thì tui cũng muốn có một người, kim chủ papa tốt như vậy mà không bắt cóc thêm mấy người nữa về nhà thì cảm giác như có lỗi với bản thân!"
(*Đi tâm ở đây nghĩa là yêu, yêu bằng trái tim. Còn vế sau thì thận vận động chính là tiết ra adrenaline, nói lên ham mu.ốn tìn.h dục.)
"Ha ha ha ha, có chị em nhắc nhở! Nhưng mà nếu như kim chủ papa đi thận còn muốn đi tâm, còn giống như Vinh papa ra tay là khí phách thì má ơi! Tui tưởng tượng như thế, lập tức cảm giác bản thân rất bằng lòng!"
"Ha ha ha ha ha fu.ck! Có chuyện gì xảy ra với mấy người vậy? Mấy người không để ý đến seeder thì chẳng phải là bọn họ rất đáng thương sao? Nhưng mà có sao nói vậy, tui cũng bằng lòng! Ha ha ha ha ha, Vinh papa thật sự rất được! Còn có khuôn mặt đó nữa!"
"Mấy chị bằng lòng thì em tất nhiên cũng bằng lòng! Xông lên đi!"