Xuyên Thành Bá Tổng Bắt Cóc Pháo Hôi

Chương 90



Đoàn luật sư Vinh thị mới vừa dập tắt những tin đồn trên mạng thì bước chân của tết Nguyên đán đã tới gần.

Còn có một ngày nữa mới đến tết Nguyên đán nhưng mà khắp nơi đều đã bắt đầu vang lên bài hát mừng năm mới.

Các trung tâm thương mại cũng tìm được cái cớ tổ chức hoạt động lần nữa, dùng mấy đợt giảm giá cùng hoạt động để dốc sức đánh vào làn sóng tiêu thụ cuối cùng trước tết, người nào cũng kiếm được đầy rất nhiều tiền, khắp trung tâm mua sắm được trang trí đỏ rực giống như đang bày tỏ tâm trạng của bọn họ.

Tết càng gần, mấy ngày nay Vinh Tình càng chăm chỉ tập thể dục.

Gần đây anh nghĩ tới một biện pháp hay.

Thời đại này! Có thể lên mạng mua sắm!

Anh có thể không cần để lại tên họ thật!

Còn có thể ghi chú để chủ shop đóng gói ngụy trang khỏi tai mắt người khác!

Không để lại họ tên, có ai biết được papa mua cái gì?

Tất nhiên không thể biết được!

Tuyệt, không hổ là mình!

Suy nghĩ xong anh lập tức lên mạng tìm kiếm vài món đắt nhất rồi chốt đơn!

Anh muốn thử xem!

Xem loại nào có hiệu quả tốt nhất!

Đắc ý chốt đơn xong Vinh Tình lại mua một lớp học yoga trực tuyến.

Nền tảng của bá tổng không tồi!

Nhưng mà thiếu chút độ mềm mại!

Như vậy là không đủ!

Anh vừa kéo chân vừa trầm tư.

Nói đi nói lại thì cuốn sổ nhỏ lúc trước rốt cuộc có phải bị chó săn nhỏ nhặt được không?

Anh đổi bên rồi tiếp tục kéo.

Trầm tư, nếu như vậy.

Vậy hẳn là chó săn nhỏ đã am hiểu mười tám tư thế làm công rồi sao?

Nếu như không phải.

Vậy không lẽ anh còn phải dạy dỗ chó săn nhỏ?

Không thì sao có thể hạnh phúc vui sướng sống về đêm được?

Thổn thức trong lòng hai giây, Vinh Tình nghĩ lại.

Thôi!

Vẫn còn hơn hai năm nè!

Vẫn kịp bổ túc học bù!

Tết Nguyên đán thoáng cái tới gần.

Sáng sớm Vinh Tình đã bò dậy.

Anh đứng trong phòng cất quần áo, đang suy nghĩ một vấn đề khó khăn của thế kỷ.

Mặc cái gì đây?

Mặc âu phục mang giày da?

Quá nghiêm túc.

Mặc quần jean áo thun trẻ trung sức sống?

Hình như không được nghiêm túc lắm.

Áo gió xe máy gợi cảm?

Không được, lỡ như chó săn nhỏ tưởng mình đến đòi lại Black Beauty thì sao?

Phong cách nghệ thuật tao nhã mát mẻ?

A, không tốt lắm, không phù hợp với khí chất bá tổng của anh?

Luôn có cảm giác như có bông sen nhỏ mọc trên người.

Không thì phong cách Punk Grunge?

Tốt xấu gì làm tròn lên cũng coi như hẹn hò, có vẻ không hay lắm?

Vinh Tình lục quần áo, sắc mặt dần dần biến thành màu đen.

Cho nên mặc cái gì thì thích hợp đây?

Xoắn xuýt hết một giờ, Vinh Tình bỗng nhiên nhanh trí!

Không thì làm hoàng tử bé nước Anh đi!

Không có vẻ quá lỗi thời lại có thể thể hiện khí chất của papa, cũng không quá cứng rắn!

Quá được!

Không hổ là mình!

Vinh Tình soi gương, luôn cảm thấy còn thiếu chút gì.

Anh bỗng nhiên nhìn thoáng qua cái khăn quàng cổ mình cầm về mấy ngày trước, ánh mắt sáng lên!

Ai da!

Trời lạnh như thế tất nhiên không thể thiếu khăn quàng cổ!

Đúng lúc khăn quàng cổ của chó săn nhỏ rất hợp với anh, thuận tiện mang theo trả lại cho cậu ấy!

Không sai! Cứ vui vẻ mà quyết định vậy đi!

Anh đắc ý nghĩ lại nảy ra một ý tưởng!

Lục lọi tìm được một bình nước hoa, Vinh Tình xịt xịt sau đó mới hài lòng đi ra ngoài!

Trang bị hoàn hảo! Papa sẽ là người đẹp trai nhất phố!

Lúc này, Lâm Kích đang ngẩn người ở nhà.

Trước mặt cậu là một cái nồi đất được gửi qua mấy hôm trước để nấu canh.

Bên trong là canh lửa già* do cậu cẩn thận chế biến, vì lý do này cậu còn đặc biệt đi hỏi thăm một diễn viên quần chúng có quen biết trước khi quay phim.

(*Món ăn này được đun trên lửa chậm trong một thời gian dài. Là thực phẩm bổ dưỡng cho sức khỏe đã được người dân Quảng Đông truyền lại hàng nghìn năm.)

Diễn viên quần chúng kia là người Quảng Đông, sau khi đóng vai phụ mười năm không có tiến bộ thì về nhà thừa kế gia nghiệp đầu bếp tổ truyền trăm năm.

Trong phòng bếp tràn ngập mùi thơm của thức ăn được nấu nướng cẩn thận.

Trong phòng ăn có một bình hoa tinh xảo cắm những đóa hoa hồng rực rỡ, khăn trải bàn màu nhạt đến mức liếc mắt nhìn không thấy được sắc hoa, lại gần mới có thể phát hiện trên đó đều là đủ loại hình trái tim to nhỏ.

Cả căn phòng không nhiễm một hạt bụi, cẩn thận còn có thể ngửi được mùi dầu thơm rất nhẹ thể hiện thành ý của chủ nhân, còn có sự mong đợi khách đến.

Tại sao Vinh Tình còn chưa tới.

Lâm Kích cúi đầu nhìn đồng hồ.

Kim phút lắc lư, mới trôi qua có năm phút?

Cậu tiếp tục nhìn chằm chằm nồi đất ngẩn người.

Tiếng chuông cửa đúng lúc vang lên.

Thân thể Lâm Kích rung lên!

Cậu vội vàng cởi tạp dề đi mở cửa.

Vừa mở cửa ra một bó hoa tươi lập tức nhét vào trong tay cậu.

Lâm Kích sửng sốt.

"Cho tôi?"

Vinh Tình đứng ở cửa, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cậu.

"Năm mới vui vẻ, tặng cậu một bó hoa hồng, chúc cậu một năm mới an khang thịnh vượng."

Lâm Kích liếc nhìn Vinh Tình ăn mặc tỉ mỉ rồi lại nhìn bó hoa hồng lớn trong ngực.

Bên tai cậu hiếm thấy có hơi đỏ lên.

Lâm Kích mím môi, đang định nói chuyện thì bỗng nhiên ngửi được mùi hoa hồng quen thuộc.

Là nước hoa cậu hay dùng.

Lâm Kích khẽ ngửi, hình như nước hoa đến từ khăn quàng cổ trên cổ Vinh Tình.

Cậu nhìn kỹ, khăn quàng cổ này không phải?

Chậc chậc chậc, lỗ tai chó săn nhỏ đỏ đỏ nè!

Ngây thơ!

Tuyệt vời!

Vinh Tình cười ha ha trong lòng nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh.

"Lần trước khăn quàng cổ của cậu rơi ở nhà tôi, tôi định đem theo trả lại cho cậu, có điều trên đường hơi lạnh nên tôi đeo lên, cậu không ngại chứ?"

Papa đánh cược cậu ấy không để ý!

Thậm chí trong lòng còn có chút đắc ý nữa!

Dù sao papa cũng là người trong lòng của cậu ấy!

Ha ha ha!

Nghĩ như vậy, Vinh Tình liền cảm thấy rất vui vẻ.

Lâm Kích đương nhiên không ngại.

Thậm chí trong lòng còn có chút đắc ý.

Cậu nhìn khăn quàng cổ trên cổ Vinh Tình rồi lại nhìn bó hoa hồng trong ngực, trái tim bồn chồn khi nãy đã ổn định lại.

"Không sao, vốn cũng định tặng anh, đi vào trước đi bên ngoài lạnh sao?"

"Vẫn ổn, quấn khăn quàng cổ cũng không lạnh lắm."

Lại nhắn đến sự tồn tại của khăn quàng cổ!

Không hổ là mình!

Vừa vào cửa Vinh Tình đã nhịn không được tò mò đánh giá.

Đây chính là nhà của chó săn nhỏ! Để mình nhìn thử xem!

Không được, papa phải lễ phép!

Phải rụt rè!

Vinh Tình giả vờ hai giây, sau đó không kịp chờ đợi nhìn Lâm Kích.

"Vậy tôi vào một chút?"

Lâm Kích cầm hoa hồng nở nụ cười dịu dàng.

"Anh cứ tùy ý."

Hai ngày nay cậu cố ý dọn dẹp không phải là vì cái này sao?

Được!

Vinh Tình cái gì cũng không muốn, trực tiếp đi vào phòng Lâm Kích!

Để tôi nhìn xem!

Trong phòng chó săn nhỏ có cái gì!

Căn phòng của Lâm Kích rất sạch sẽ, cửa ban công mở rộng để ánh sáng chiếu vào mấy khung ảnh bày trên đầu giường.

Vinh Tình lại gần nhìn.

Liếc mắt liền thấy một con gấu trúc trắng đen trong khung ảnh, là cảnh cái giường lúc trước của mình.

Fu.ck!

Chó săn nhỏ nhất định đã thầm mến papa từ lúc đó!

Vinh Tình hừ hừ hai tiếng, lại không nhịn được cười ha ha, anh biết mà!

Không thì tại sao chó săn nhỏ phải lén lút chụp ảnh giường chiếu của anh!

Chậc chậc chậc, đàn ông ~

Nhìn kỹ hơn một chút anh phát hiện Lâm Kích còn bày vài bức ảnh trong phim.

Hơn nữa đều rất trẻ, tuy rằng bây giờ chó săn nhỏ cũng rất trẻ trung.

Anh còn nhìn thấy bức hình có một đứa bé mặc đồ tết!

Cả người Vinh Tình chấn động!

Quá, quá đáng yêu!

Anh nhịn không được cầm khung ảnh lên cẩn thận thận quan sát.

Đừng nói nữa! Người đẹp trai thì từ nhỏ đã đẹp sẵn rồi!

Nhìn đi! Khuôn mặt này dù bầu bĩnh vẫn không giảm độ đẹp trai!

"Đó là bộ phim đầu tiên tôi đóng."

Lâm Kích dựa vào cạnh cửa bỗng nhiên mở miệng.

Dọa papa hết hồn!

Vinh Tình quay đầu, giả vờ bình tĩnh đặt bức ảnh xuống.

"Lúc đó cậu đóng vai gì?"

Thoạt nhìn dáng dấp có vẻ rất đáng yêu!

Lâm Kích suy nghĩ.

"Thật ra, hình như đóng một hoàng tử bé?"

Lúc đó mẹ cậu kêu cậu đi đóng vai này, trong tư tâm cũng bởi vì nguyên nhân như thế.

Quần áo cậu phải còn nhiều hơn so với những người khác trong đoàn phim gộp lại.

Hoàng tử bé!

Được! Papa nhớ kỹ!

Trở về sẽ kiếm bộ phim này xem!

Xem xong bức ảnh, lúc này Vinh Tình mới đi cùng Lâm Kích vào phòng ăn.

Anh lập tức nhìn thấy hoa tươi trên bàn, sau đó mới chú ý tới mùi hương nhàn nhạt trong không khí.

Há ~~~

Đôi mắt Vinh Tình sáng rực.

Ai da!

Chó săn nhỏ có lòng!

"Ngồi đi."

Lâm Kích quan tâm kéo ghế ra cho anh.

Chậc chậc chậc ~

Vinh Tình sung sướng trong lòng nhưng trên mặt vẫn giả vờ bình tĩnh.

"Cảm ơn."

Lâm Kích nhìn thấu nhưng không nói ra.

Cậu cảm thấy Vinh Tình như vậy rất đáng yêu.

"Nếm thử tài nghệ của tôi không?"

Lâm Kích bưng đồ ăn lên.

Một nồi canh lửa già còn có gà chảy nước miếng*, gà xé*, gà sanbeji*.

(*Đây là món ăn rất nổi tiếng ở Tứ Xuyên không chỉ đối với người dân địa phương mà ngay cả du khách nước ngoài cũng muốn thưởng thức thử khi có dịp đến đây.

*Một món ăn truyền thống địa phương nổi tiếng ở Trung Quốc, một món ngon truyền thống của người Hakka.

*Một món gà phổ biến trong ẩm thực Trung Quốc và là một trong những món ăn mang tính biểu tượng nhất của ẩm thực Giang Tây và ẩm thực Đài Loan, đặc biệt phổ biến ở Đài Loan.)

Vinh Tình trầm tư.

Nhưng mà chó săn nhỏ có mâu thuẫn với gà sao???

Gà làm cái gì không đúng sao? Tại sao cậu lại đối xử với nó như thế???

Anh hít sâu một hơi, mở nồi canh ra.

Ngon ~ Canh gà ~

Tốt.

Chân tướng rõ ràng!

Ngày hôm nay chó săn nhỏ đã diệt ít nhất bốn miệng trong một nhà!

Đây là huyết hải thâm cừu đến mức độ nào đây!

Vinh Tình nhìn Lâm Kích chằm chằm.

Ê, đừng nói là.

Từ góc độ này nhìn sang, sắc đẹp của chó săn nhỏ vô cùng cao!

Thôi! Quên đi!

Không phải chỉ là diệt cả nhà gà sao?

Vấn đề không lớn! Ăn ngon là được!

Chó săn nhỏ rất đẹp trai.

Nấu ăn rất ngon.

Nói chuyện cũng êm tai.

Lúc Vinh Tình được Lâm Kích tiễn về, đầu óc vẫn còn bay trên mây không xuống được.

Đây chính là niềm vui được theo đuổi sao?

Tuyệt!

Quá tuyệt!

Lâm Kích cũng rất vui vẻ, cậu nhìn ghế ngồi cạnh tài xế thì trong lòng bắt đầu tính toán nên mua xe trước hay là mua nhà trước.

Hay là dứt khoát gửi hết tiền vào một tấm thẻ, sau đó nộp lên lấy tiền tiêu vặt là được rồi?

Bên ngoài bỗng nhiên xuất hiện tuyết rơi, hai người trong xe chìm trong suy nghĩ nhưng trong xe vẫn rất ấm áp.

Ngay cả tiếng hít thở của hai người cũng hết sức hài hòa.

Đưa Vinh Tình xuống lầu, Lâm Kích móc ra một cái dù đưa cho anh.

"Tuyết lớn, cẩn thận cảm lạnh."

Vinh Tình nhận lấy, đầu ngón tay chạm vào Lâm Kích.

Có hơi lạnh.

Anh liếc nhìn Lâm Kích, suy nghĩ một lát.

Có hơi không được tự nhiên mở miệng, "Cậu có muốn vào ngồi một lát, uống gì đó nóng làm ấm tay không?"

Ai da!

Anh chẳng qua là cảm thấy tay chó săn nhỏ lạnh thôi!

Lái xe nguy hiểm như vậy!

Không phải bởi vì cái khác!

Đều là tưởng tượng! Không cho đoán mò!

Yết hầu Lâm Kích dao động lên xuống, ánh mắt cậu tối sầm.

Nhưng không có từ chối.

"Được."

Vinh Tình lên lầu rồi đi vào phòng bếp.

"Cậu ngồi trước đi, tôi đi đun nước nóng."

"Ừm, cảm ơn."

Lâm Kích cũng coi như quen thuộc với căn phòng này của Vinh Tình, lần trước quay show thực tế chính là ở đây.

Cậu còn nhớ căn phòng khách kia.

Lâm Kích đứng trước cửa phòng suy nghĩ rồi mở ra nhìn.

Không có thứ gì.

Lâm Kích không nói rõ được đây có phải là thất bại hay không, lắc đầu cười cười.

Cậu quay lại phòng khách ngồi xuống, bỗng nhiên chú ý tới dưới bàn trà có một cái hộp rất tinh xảo.

Thoáng nhìn qua thì dường như khá giống hộp điện thoại kia của cậu.

Lâm Kích giật mình.

Thân thể của cậu còn nhanh hơn lý trí, theo bản năng cầm hộp lên.

Không nghĩ tới hộp đã được mở ra, thứ bên trong không cẩn thận rớt ra.

Đập vào mắt chính là một vài từ cậu không nhìn rõ lắm, nhưng trên cuốn sách nhỏ có vài chữ đã từng học qua —— bảo vệ mông.

"Cậu muốn uống cái...."

Vinh Tình đi ra từ phòng bếp đúng lúc nhìn thấy cảnh này.

+

Ánh mắt anh và Lâm Kích từ từ chạm nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.