Nhóm ekip quan hệ công chúng ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm trưởng nhóm đang nói chuyện điện thoại.
Tút tút.
Trưởng nhóm mặt không biểu cảm cúp điện thoại.
Bọn họ đều mong đợi nhìn hắn.
Trưởng nhóm từ từ quay đầu, hít sâu một hơi rồi lắc đầu.
".... Không dùng đến chúng ta."
"Haizz ——!"
Nhóm ekip quan hệ công chúng đồng loạt phát ra tiếng thở dài từ nội tâm.
Vài người còn thất vọng rõ ràng đến mức mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
"Không phải chứ, Cao tổng nhỏ và Cao tổng lớn không cố gắng gì hết! Tôi đã điều tra và chuẩn bị sẵn tư liệu rồi, tôi còn thêm mọi thứ vào giỏ hàng rồi! Chỉ thế thôi? Chỉ thế thôi sao?"
"? Tôi đã kêu cậu điều tra tư liệu để làm bọn họ mà? Vậy mà cậu lại điều tra tư liệu để chốt đơn? Nói xem cậu định mua cái gì? Chia sẻ cho tôi xem thử coi có cần dùng hay không."
"Còn nhìn cái gì nữa dù sao cũng không làm được, xem ra năm nay sẽ kết thúc như vậy rồi, chắc chờ tết về mới có đường kiếm tiền mới."
"Aiz, nói cũng đúng. Haiz tại sao Cao tổng mới lại không cố gắng như vậy? Hot search cũng không có một cái, còn không bằng Vinh tổng của chúng ta."
"Nếu không tại sao chúng ta lại chen chúc vào Vinh thị thay vì Cao thị? Nói đi nói lại Vinh tổng quá lợi hại, vậy mà có được 20% cổ phần của Cao thị, nếu có nhiều hơn nữa thì chẳng phải Cao thị sẽ mang họ Vinh sao?"
"Aiz, Vinh tổng làm gì có nhiều thời gian rảnh để quản lý nhiều công ty như thế, tôi nghe nói mấy ngày trước trợ lý Hà vừa mới đi xem thử chi nhánh công ty truyền hình mới mở gần đây, còn nói phải điều động một trợ lý qua, chậc chậc chậc, cậu nhìn đi Vinh tổng rất bận rộn."
Thật ra Vinh tổng đúng là rất bận rộn.
Anh bận cười đến mức thở không ra hơi.
Lâm Kích yên lặng đứng đợi ngoài cửa một lát.
Rốt cuộc cậu có nên đi vào không?
Nếu đi vào thì chẳng phải bị Vinh Tình phát hiện mình đứng ngoài cửa nghe lén sao?
Nhưng mà không đi vào thì cơm cậu cầm theo sẽ nguội mất.
Lâm Kích nhịp chân trên đất, có hơi xoắn xuýt.
Vinh Tình cười một hồi bỗng nhiên bụng kêu lên.
Anh từ từ dừng cười.
....?
Mình đây là cười đến mức đói bụng sao?
Đây đúng là chuyện xưa nay chưa từng có nhỉ?
Vinh Tình xoắn xuýt một giây, quyết định mặc kệ.
Nếu đói bụng!
Vậy phải vui vẻ đi ăn cơm thôi ~
Anh đang muốn đi ra ngoài thì bỗng nhiên mũi nhúc nhích.
Mùi gì vậy?
Tại sao lại có cảm giác là canh gà hầm nấm măng!
Vinh Tình bất ngờ mở cửa!
Động tác gõ cửa của Lâm Kích dừng giữa không trung.
Vinh Tình....?
Fu.ck!
Hù chết papa!
Tại sao cậu lại đứng trước cửa!
Lâm Kích nhìn vẻ mặt của anh, nhanh chóng che giấu tội ác nghe trộm của mình.
"Tôi vừa qua tới, gần đây anh có vẻ bận nhỉ? Có muốn ăn trưa cùng nhau không?"
Cậu giơ cao hộp cơm, "Tôi có cầm theo cơm đây, còn có canh mà lần trước anh muốn uống."
Thì ra là vậy! Người anh em!
Tôi còn đang nghĩ tại sao lại ngửi thấy mùi canh gà!
Suýt nữa đi trừ hết tiền thưởng cho mèo của trợ lý Hà và nhóm thư ký rồi!
Nguy hiểm thật nguy hiểm thật!
Suýt nữa papa đã trở thành hôn quân rồi!
Nhưng mà.
Thơm quá!
Mũi Vinh Tình giật giật, sau đó quyết định mở cửa rộng hơn.
"Vậy thì ăn chung đi!"
Đồ ăn ngon đã dâng tới miệng thì sao có thể không ăn được!
Lâm Kích lập tức nở nụ cười, ung dung bước vào phòng làm việc của Vinh Tình lần thứ hai.
Trợ lý Hà vẫn đứng trong góc quan sát tình hình cách đó không xa bình tĩnh quay người.
Được rồi, ngày hôm nay cậu Lâm cũng thành công đi vào phòng làm việc của Vinh tổng. nhìn dáng vẻ này thì danh diệu Vinh phu nhân sớm muộn gì cũng rơi trên đầu cậu Lâm.
Vinh Tình sắp xếp tài liệu cùng mấy thứ khác trên bàn rồi dứt khoát ngồi trên thảm trải sàn ở bàn tiếp khách cùng Lâm Kích ăn cơm.
"Canh gà hầm nấm măng đúng là quá ngon ~"
Vinh Tình bưng canh uống một ngụm rồi phát ra tiếng cảm thán thỏa mãn.
Ai da!
Canh gà ngon thì không cần phải nói!
Trước mặt còn có một chó săn nhỏ đẹp trai nữa!
Chậc! Bữa cơm này quá sung sướng ~
"Anh cảm thấy ngon sao?"
Lâm Kích tự mình nếm thử một ngụm, có lẽ cũng không tệ nhỉ?
Vinh Tình giơ ngón tay cái.
"Rất ngon, hơn nữa còn có mùi vị như nhà làm."
Còn có mùi chua của tình yêu!
Nhưng mà papa sẽ nói cái này sao? Đương nhiên là không!
Người được theo đuổi nên hưởng thụ niềm vui được theo đuổi!
Cảm giác có người nấu canh cho quá tuyệt!
Lâm Kích đơ người, trên mặt hiện ra vài phần vi diệu.
Có mùi vị như nhà làm sao?
Cậu uống thêm một ngụm rồi nhìn Vinh Tình đang vui vẻ bưng canh uống.
Cậu suy tư.
Đúng là nếu xem xét cẩn thận thì sẽ thấy có mùi vị như nhà làm.
Hai người yên lặng ăn uống, bầu không khí trong phòng cũng không có vẻ ngượng ngùng mà ngược lại có càng lúc càng có cảm giác hiểu ngầm lẫn nhau giống như đã quen biết từ lâu.
Vinh Tình để đũa xuống tựa lên ghế sô pha, lén lút sờ bụng.
Hoàn hảo, cơ bụng tám múi vẫn còn, không bị biến thành một múi.
Khoảng thời gian này tập thể dục đúng là không vô ích mà!
Lâm Kích nhìn dáng vẻ này của anh cộng với những kiến thức mới mà anh nhồi nhét trước đó, trong lòng càng thêm suy tư.
Xem ra suy nghĩ của cậu chính xác rồi.
"Nghe nói anh lại lên hot search?"
Lâm Kích suy nghĩ một lát rồi nhắc đến chuyện này.
Có thể làm Vinh Tình cười thành như vậy trong văn phòng thì chắc là chuyện này nhỉ?
Vừa nghe cậu hỏi đến cái này Vinh Tình lập tức hăng hái.
"Ha ha!" Anh không nhịn được cười ra tiếng, "Cậu cũng nhìn thấy?"
Không hổ danh là papa!
Quả nhiên đã định trước là phải được chú ý!
Anh thấy Lâm Kích gật đầu thì lập tức phấn khởi.
"Vậy chắc chắn cậu cũng biết vốn dĩ chuyện này phải là Cao tổng nhỏ, a, không đúng, bây giờ là Cao tổng lớn nhỉ. Vốn phải là Cao tổng của cậu lên hot search?"
Lâm Kích gật đầu lần nữa.
"Tôi có nghe chị Cao nói, nghe nói Cao tổng còn mượn ekip quan hệ công chúng của anh?"
Cái này mà cậu cũng biết?
Vậy thì phải nhiều chuyện thêm một chút rồi!
Vinh Tình cố gắng nhịn cười, "Đúng đúng đúng, đúng vậy, tên đó tìm tôi mượn còn phải trả giá không ít. Nhưng mà lúc nãy trước khi cậu tới hắn lại gọi điện thoại cho tôi, nói là không cần dùng đến ekip quan hệ công chúng nữa nên không mượn."
Không được!
Papa phải nhịn xuống!
Không thể phá hủy hình tượng!
Kiên trì chính là thắng lợi!
Lâm Kích nhìn vẻ mặt vặn vẹo có hơi hung dữ của anh mà không biết nên nói cái gì cho phải.
Tuy rằng cảm giác được Vinh Tình xem trọng rất tốt, nhưng mà vẻ mặt hung dữ này, cậu thật sự có hơi muốn....