Lúc này Chử Kha còn chưa biết cấp trên trực tiếp của mình muốn qua đây, cậu đang trong khoảng thời gian nước sôi lửa bỏng.
Từ sau lần trước trợ lý Hà tới đây, tổng công ty lập tức điều một người qua làm trợ lý cho cậu.
Trước mắt ngoài việc chuẩn bị thành lập đoàn phim ra thì công việc lớn nhất của cậu bây giờ chính là luyện tập biểu cảm của mình.
"Cười như vậy sao?"
Cậu cong khóe mắt.
Trợ lý lắc đầu, "Quá đơn thuần."
"Vậy thế này?"
Cậu hơi trợn to hai mắt.
Mặt trợ lý không cảm xúc, "Quá ngu ngốc."
"Cái này thì sao?"
Cậu hơi nhếch miệng.
Trợ lý vô cùng lạnh lùng, "Nụ cười xấu xa sao? Không thích hợp."
"Vậy không cười nữa được không?"
Cậu nhíu mày, nghiêm mặt.
Trợ lý hít một hơi thật sâu, "Quá nghiêm túc, không giống như muốn đàm phán mà giống muốn đánh nhau hơn."
Chử Kha hoàn toàn hết cách.
"Vậy phải cười như thế nào mới được?"
Cậu biết trợ lý Hà đặc biệt điều người đến đây là để huấn luyện biểu của cậu, nhưng mà thật sự quá khó rồi!
Trợ lý cũng không ngờ rằng nhiệm vụ này lại nặng nề như vậy.
Trợ lý có hơi buồn rầu, lẽ nào trong khoảng thời gian này hắn chắc chắn không thể quay về trụ sở Vinh thị sao?
"Mấy cậu đang làm gì vậy?"
Vinh Tình vừa đi đến đã nhìn thấy một màn hai người đang nhìn nhau này, anh lập tức khó hiểu.
Lẽ nào công ty gặp phải vấn đề gì sao?
Nhưng mà hình như anh không có nghe nói gì mà?
"Vinh tổng!"
Chử Kha còn chưa mở miệng thì bên tai đã truyền đến giọng nói kích động của trợ lý.
Cậu chần chờ quay đầu.
Đôi mắt của trợ lý đứng phía sau như phát sáng, cả người anh ta trông khác hẳn lúc nãy.
Cậu đánh ra một dấu hỏi.
Gì vậy?
Anh là ai?
Có ai nhìn thấy vị trợ lý trưởng thành điềm đạm bình tĩnh tự tin vừa nãy của tôi đâu không?
Hình như anh ấy biến mất trước mặt của tôi rồi!
Vinh Tinh bị tiếng kêu này làm cho hết hồn, anh liếc mắt nhìn.
Ấy, có hơi quen mắt, người anh em cậu là ai vậy?
Lâm Kích cũng liếc mắt nhìn, nhưng lại nhớ rõ hơn Vinh Tình một chút.
"Vị này hình như là một người trong số những thư ký đó thì phải?"
Cậu có chút ấn tượng, trước đây cậu từng để ý đến nhóm thư ký của Vinh Tình, bởi vì chỉ có người này là nam nên cậu nhớ rất kỹ.
"Cậu Lâm cũng tới!"
Hai mắt trợ lý sáng lên.
Vinh tổng dẫn theo cậu Lâm đến đây?
Lâm Kích bất ngờ.
"Anh biết tôi sao?"
"Đương nhiên! Cậu Lâm và Vinh tổng bọn tôi không phải là bạn tốt sao!"
Vẻ mặt trợ lý kích động.
Không ngờ nha không ngờ nha!
Thứ hắn không nhìn thấy ở tổng công ty vậy mà có thể nhìn thấy ở chi nhánh công ty này!
Hay lắm! Trợ lý Hà vạn tuế! Trợ lý Hà quá đỉnh!
Chi nhánh công ty quá tuyệt vời!
"Bạn tốt đúng là không có gì sai...."
Nhưng mà hình như ánh mắt của anh lại không có ý đó nhỉ?
Lâm Kích hơi chần chờ, tại sao cậu lại cảm giác ánh mắt của nam thư ký này hình như không được đúng lắm?
Vinh Tình cũng đánh ra một dấu hỏi?
Ồ? Tại sao anh lại cảm thấy chuyện không làm được ở tổng công ty hình như lại có thể làm được ở đây?
Anh suy nghĩ một lát rồi đưa tay ra nắm góc áo Lâm Kích như thử thăm dò.
Ánh mắt nam thư ký sáng ngời!
A hiểu rồi.
Vậy tôi lùi lại nha?
Vinh Tình thu tay về.
Vẻ mặt nam thư ký chỉ tiếc mài sắt không thành kim.
Chậc chậc chậc, quả nhiên là vậy.
Vinh Tình sờ cằm, thể hiện sự tán thưởng với ánh mắt của cậu nhân viên này.
Cuối cùng cũng có người có thể biến điều ước của papa thành hiện thực rồi!
Chử Kha đứng bên cạnh, yên lặng nhìn một màn này.
Ánh mắt cậu cũng dần dần sáng lên, ngài trợ lý này cũng vậy sao?
Vậy chẳng phải sau này cậu đã tìm được tổ chức rồi sao?
Mà dưới ánh mắt của ba bên Lâm Kích bỗng nhiên cảm thấy áp lực có hơi lớn.
Tại sao bỗng nhiên lại nhìn cậu?
Cậu trầm mặc một lát rồi quyết định quay lại nhìn Vinh Tình.
Vinh Tình bị cậu nhìn thì ho nhẹ hai tiếng.
"Đúng rồi Chử Kha, tôi mang nam chính tương lai của cậu tới rồi, cậu xem thử có hài lòng không."
Ánh mắt trợ lý bên cạnh sáng lên.
Hắn nhanh chóng chào Vinh Tình rồi lại nhìn Chử Kha, "Vậy thì tôi không làm phiền Vinh tổng nữa, tôi đi làm việc đây."
Hắn nói xong thì lập tức quay người rời đi!
Đi nhanh như vậy sao?
Vinh Tình dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn theo bóng dáng đã đi xa.
Anh có lý do nghi ngờ rằng người này không phải đi làm việc!
Mà là đi nhiều chuyện!
Vinh Tình đoán không hề sai.
Trợ lý đã biết được bí mật động trời như vậy thì sao có thể kiềm chế được?
Chân trước hắn vừa rời khỏi tầm mắt của mấy người Vinh Tình thì chân sau đã lập tức lấy điện thoại ra!
[A a a a a a a a! Các bạn của tôi, mấy người chắc chắn không thể tin được hôm nay tôi đã ăn được dưa gì đâu!]
[Phân đội nhiều chuyện số một đã vào vị trí, có thể chọn hạt dưa hoặc hạt hướng dương.]
[Phân đội nhiều chuyện số hai cũng đã vào vị trí, xin dâng ghế ngồi cùng nước ngọt.]
[Số ba rửa tai lắng nghe!]
Trợ lý hít sâu một hơi, bắt đầu gõ chữ.
[Hôm nay Vinh tổng dẫn theo cậu Lâm đến chi nhánh công ty!]
[! Đưa mic cho cậu đây! Cậu nói lớn hơn đi!]
[gkd! Tôi còn 3 phút nữa là phải đi họp cùng trợ lý Hà rồi! Bỏ lỡ đề tài này thì làm sao tôi có thể có tâm trạng làm việc được a a a a a a a a a!]
[Tôi biết ngay bọn họ chắc chắn không chỉ là tình anh em chủ nghĩa xã hội đơn thuần mà! Mau nói đi! Xảy ra chuyện gì! Bọn họ đã làm gì ở chi nhánh công ty sao?]
[3 phút là đủ! Chuyện là như này! Hôm nay Vinh tổng tự mình dẫn theo cậu Lâm tới đây! Mấy người biết Vinh tổng nói gì không? Ngài ấy nói với cậu Chử là tôi đem nam chính đến cho cậu đây! Mấy người xem đi! Nam chính!]
[! Cho nên Vinh tổng vung tiền như rác là thật! Nhưng mà là chúng ta để ý sai rồi! Không phải tổng tài bá đạo và cậu sinh viên ngây thơ mà là bá tổng vung tiền như rác chỉ để tặng cho diễn viên nhỏ yêu quý của mình sao?]
[Tôi biết mà! Vinh Kích là thật!!! A a a a a a a! Tại sao người được điều đến chi nhánh công ty không phải là tôi a a a a a a, tôi thấy chua rồi.]
[Thì ra tình anh em chủ nghĩa xã hội lại không trong sáng như vậy! Tôi lại có thể rồi! Cho nên vấn đề đến rồi! Hôm nay cậu Lâm đến tìm Vinh tổng ăn cơm! Bọn họ thật sự chỉ đơn thuần ăn cơm thôi sao! Bọn họ ở trong phòng làm việc lâu như vậy! Tôi đã nói lúc Vinh tổng dẫn cậu Lâm xuống lầu thì vẻ mặt khác hẳn! Mấy người còn nói là ánh mắt tôi ô uế nên thấy ai cũng ô uế!]
Cái gì?
Trợ lý hít vào một ngụm khí lạnh!
Ở tổng công ty còn xảy ra chuyện kích thích như thế sao?
Tôi hận! Tại sao tôi không thể chia thành hai nửa!
Tôi nguyện ý hiến dâng thân thể vì Vinh thị!
[Đúng rồi! Vậy bây giờ Vinh tổng và cậu Lâm đang làm gì? Ha ha ha, chẳng lẽ là dùng danh nghĩa casting nhưng trên thực tế là bá tổng nhấn chó con đáng thương trên giường, nắm lấy cằm cậu ấy hung dữ hôn xuống?]
[! Chị em, đưa bút cho cô! Tôi có một người bạn nói muốn nhìn thấy!]
[Tôi cũng có một người bạn!]
[Đúng lúc! Người bạn của cô ấy chính là tôi!]
[Tôi làm gì biết viết! Mấy người hỏi cậu ấy đi! Không chừng cậu ấy còn ở hiện trường thì sao? Mau phát sóng trực tiếp hiện trường đi anh Thu Lê Cao!]
Trợ lý nhìn thấy câu này thì bỗng nhiên đau xót trong lòng.
[...., lúc nãy vì nhiều chuyện với mấy người mà tôi đi ra rồi....]
[.... fine.]
[Fine!]
[Fine!!! Cậu chỉ cách hiện trường có một chút thôi đó! Cậu vậy mà lại chạy đi? Cậu, cậu thật sự là! Thôi, tôi đi họp, hẹn gặp lại.]
Vẻ mặt trợ lý suy sụp.
Hắn quá khó khăn rồi.
Cho nên tại sao hắn lại muốn chạy? Lẽ nào ăn dưa còn có thể so sánh với ăn kẹo sao?
Tôi hối hận rồi!
Một bên khác.
Chử Kha nghe thấy Vinh Tình nói thì cảm xúc dưới đáy mắt lập tức thu lại rất nhiều.
Cậu nghiêm túc quan sát Lâm Kích.
Vẻ mặt Lâm Kích cũng nghiêm túc.
"Còn mời đạo diễn Chử Kha chỉ bảo nhiều hơn."
Chử Kha nở nụ cười ngượng ngùng, nhưng khi nói chuyện lại hoàn toàn khác với hình tượng một sinh viên đại học trong sáng ngây thơ trước đây.
"Tôi đã xem qua một vài tác phẩm của anh, ngoại hình của anh không phù hợp với nhân vật này, anh có hiểu điều này không?"
Lâm Kích bị sự thay đổi lớn này làm cho sững sờ, nhưng mà cậu đã phản ứng ngay lập tức.
Cậu từng gặp qua rất nhiều đạo diễn bình thường cười vui vẻ nhưng mà khi nói chuyện đến đóng phim thì sẽ như thay da đổi thịt, Chử Kha hiển nhiên cũng là một người như vậy.
"Tôi biết, Triều Sinh trong kịch bản có cân nặng chưa tới 50kg, cân nặng hiện giờ của tôi là 89kg, đại khái chỉ cần hai tháng thì tôi có thể giảm còn 65kg, khung xương của tôi lớn nên 65kg chắc chắn là đủ đạt được hiệu quả rồi."
Lâm kích gật đầu.
Chử Kha lập tức nở một nụ cười thỏa mãn, răng nanh nhỏ bên môi như ẩn như hiện.
"Tốt lắm, ngoại hình chỉ là vấn đề thứ nhất, chúng ta nói đến những thứ khác đi."
Hai người vừa đi vừa nói, bắt đầu tiến hành thảo luận sôi nổi về kịch bản.
Bộ phim Chử Kha chuẩn bị quay tên là <<Người đãng trí>>, nghe có vẻ là một bộ phim điện ảnh nhưng thực tế lại là phim thương mại ấm áp hài hước chữa lành.
Bộ phim này xoay quanh nhân vật chính là Triều Sinh, sử dụng rất nhiều cảnh quay cận cảnh cho nên yêu cầu của nam chính rất cao.
Cậu vốn nghĩ nếu có thể thì mời một diễn viên có kinh nghiệm đến đóng vai này.
Nhưng mà cậu chợt phát hiện.
Thật ra Lâm Kích lại phù hợp với hình tượng mà cậu muốn hơn.
Triều Sinh trong kịch bản rất trẻ trung, người này chỉ mới hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mà Lâm Kích chỉ mới hai mươi tuổi.
Bàn về diễn xuất, diễn xuất của Lâm Kích đã qua mười năm tôi luyện, thật ra cũng không khác gì với diễn viên kì cựu.
Cậu càng cảm thấy hứng thú với Lâm Kích nên cũng bắt đầu hỏi thăm ý kiến của Lâm Kích.
Lâm Kích cũng không ngờ rằng tuy Chử Kha là một sinh viên nhưng lại có thiên phú rất kinh ngạc.
Chử Kha có rất nhiều kiến thức về phương diện này nên hiển nhiên hiểu rất rõ, ý tưởng cũng rất táo bạo, cậu chỉ là suy nghĩ đề xuất ra vài phân cảnh nhưng cũng có thể cảm giác được tầm quan trọng của những phân cảnh này.
Càng nói chuyện cậu càng nhận ra Chử Kha này chính là một khối ngọc thạch đang được mài giũa, sớm muộn gì người này cũng sẽ tỏa sáng ánh hào quang thuộc cậu ấy trong nghề đạo diễn này.
Vinh Tình nhìn bọn họ trò chuyện càng lúc càng hăng say thì đứng ra xa một chút, cảm khái trong lòng.
Chậc.
Nói thế nào nhỉ?
Lồng ngực có hơi căng căng, không được thoải mái.
Cảm giác trong mũi cũng có thể ngửi được một mùi chưa, rất, rất khó chịu.
Hình như papa bị chó săn nhỏ bơ rồi?
Vinh Tình không ngốc.
Anh đây là ăn giấm!
Hơn nữa còn ăn giấm rất không hợp lý, dù sao cũng là do anh tự mình dẫn người đến, người khác cũng đang làm chuyện chính mà thôi.
Nhưng mà rất khó chịu.
Papa chỉ thích chó săn nhỏ nhìn thấy một mình papa thôi.
Trong mắt chỉ có mình, trong lòng cũng chỉ có mình.
Hơn nữa lúc này Vinh Tình mới nhận ra một chuyện.
Mỗi lần anh và Lâm Kích ở cùng nhau thì ánh mắt Lâm Kích căn bản không rời khỏi người anh quá ba giây.
Cho nên anh mới có thể nhận ra anh được Lâm Kích yêu thích.
Nói chuyện một lúc lâu, Lâm Kích bỗng nhiên nhận ra một chuyện.
Hình như nãy giờ Vinh Tình không có lên tiếng?
Cậu theo bản năng nghiêng đầu tìm Vinh Tình, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt có chút u oán của Vinh Tình.