Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Hoàng Đế

Chương 15-1



Tại sân sau của vương phủ, Tần Diễn Chi đang ngẫm nghĩ vài chuyện, mặt ủ mày chau, lúc đi vòng qua một tòa núi giả, suýt chút nữa va phải Trương Viễn.


Tần Diễn Chi vội chắp tay: "Xin lỗi Trương tiên sinh, ngài có sao không?"


Trương Viễn khẽ lắc đầu: "Không sao. Tần đại nhân đang vội đi đâu à?"


Tần Diễn Chi kéo hắn đến một bên: "Cũng không hẳn là vội." Hắn nhìn xung quanh thấy không có ai mới thở dài, nói: " Trương tiên sinh tới thật đúng lúc, ta đang có việc muốn hỏi ý kiến ngài. Vương gia sai ta đi tra những thái giám từng hầu hạ bên cạnh tiên đế, mang đến hỏi chuyện."


Trương Viễn ngạc nhiên nói: "Không phải đã từng hỏi hai lần rồi sao?"


Tần Diễn Chi cười khổ: "Đó là hỏi công sự, này tính...... Việc tư."


Trương Viễn tức khắc hiểu rõ: "...... Giang Hoàng Hậu?"


Tần Diễn Chi nhún vai, hạ giọng: "Hiện tại đã biến thành Giang thị, Vương gia hiện giờ không chấp nhận Giang cô nương từng là Hoàng Hậu của tiên đế......" Hắn dừng dừng, lại thở dài: "...... Có lẽ trong lòng hắn, từ trước tới nay chưa từng chấp nhận."


Trương Viễn gật đầu: "Vương gia muốn hỏi cái gì?"


Tần Diễn Chi ho khan: "Giang cô nương khăng khăng yêu sâu sắc tiên đế, không còn chút tình cảm nào với Vương gia, có lẽ Vương gia muốn biết, bảy năm qua đã xảy ra chuyện gì khiến cho nàng tuyệt tình như vậy."


Trương Viễn cười nói: "Vậy ngươi tìm thái giám ngự tiền trước đây tới hỏi là được, còn buồn bực điều gì nữa?"


Tần Diễn Chi ánh mắt phát sầu: "Nhiều ngày qua Vương gia bận rộn công vụ, trăm công nghìn việc, khó có thời gian nghỉ ngơi, buổi tối ngủ được nhiều nhất hai - ba canh giờ, nhưng hắn vẫn tình nguyện từ khoảng thời gian ít ỏi này để ra thời gian tự hỏi sự tình của Giang cô nương....Trương tiên sinh, ta không dối gạt gì ngài, ta chỉ là sợ nhỡ Giang cô nương tâm vững như bàn thạch quyết không quay lại, Vương gia có thể không chịu nổi đả kích này không?"


Trương Viễn xua tay nói: "Không đến mức."


Tần Diễn Chi nói: "Ta cũng chỉ là lo lắng."


Trương Viễn nhìn hắn, trầm ngâm một hồi, ngẩng đầu: "Như vậy thì, ngươi hãy vào cung tìm những thái giám từng hầu hạ bên cạnh tiên đế mà làm sai việc bị điều đi hoặc bị xử phạt."


Tần Diễn Chi được chỉ điểm lập tức thông suốt, mỉm cười: "Vẫn là Trương tiên sinh suy nghĩ chu đáo."


Trương Viễn khiêm tốn nói: "Cái này tính gì? Tâm tư của chung ta đều giống nhau, đại sự đã thành, chỉ mong tâm tình của Vương gia có thể thoải mái mà thôi." Hắn xa xa nhìn về hướng thư phòng, buồn cười: "Vương gia thật là......sau này thiên hạ đều là của hắn, còn sợ bắt không được kẻ hèn một người phụ nữ?"


*


Tần Diễn Chi sau khi tiến cung, chưa đến nửa ngày liền mang theo một thái giám trẻ tuổi về.


Bên ngoài võ trường của Vương phủ, thái giám lo lắng đến mức đổ mồi hôi đầy đầu, nhìn thoáng qua bên trong, thấy Nhiếp Chính Vương đang cầm trường đao luyện võ, mỗi chiêu khí thế ngất trời, tựa như chặt gió chém bão -- dưới ánh mặt trời, ánh sáng chợt lóe trên lưỡi dao, hắn nuốt nước miếng, trên trán chảy một giọt mồ hôi lạnh.
Hắn từng hầu hạ cạnh tiên đế, nhưng do bất cẩn làm vỡ một cái bình hoa, bị đại thái giám đương thời trách móc một hồi, rồi bị sai đi làm việc khổ nhất mệt nhất cung, trong lòng đã ghi hận từ lâu, hiện tại có thể giúp được Nhiếp Chính Vương, tất nhiên hắn nóng lòng muốn ra sức.


Lăng Chiêu cũng không ở lâu ở Diễn võ trường, chẳng qua lâu không chạm vào binh khí, muốn luyện tập một chút, rất nhanh đã đi ra, khi đi ngang qua Tần Diễn Chi, khẽ gật đầu với hắn.


Tần Diễn Chi liền mang theo tiểu thái giám tới thư phòng, vừa đi vừa thấp giọng nói: "Nhớ kỹ -- tất cả là tại tiên đế, Giang nương nương không có lỗi."


Tiểu thái giám tự biết hắn đang chỉ điểm cho mình, vội nói: "Đa tạ đại nhân, nô tài nhớ rõ."


Chờ tới khi đi đến bên ngoài thư phòng, Tần Diễn Chi dừng lại, ý bảo tiểu thái giám một mình đi vào.



Lăng Chiêu ngồi sau án thư, đang chà lau một thanh kiếm.


Tiểu thái giám lúc này mới nhìn rõ, thư phòng của vương phủ đặc biệt kỳ quái, ngoại trừ kệ sách còn có hai cái giá đựng binh khí đặt trong góc phòng, ngọn giáo, đao, kiếm cái gì cần có đều có, thực đáng sợ.


Lăng Chiêu nâng mắt nhìn hắn: "Nói."


Chỉ một chữ đơn giản mà lạnh băng nhưng khiến hắn như bị kim đâm vào lưng, suýt chút nữa nhảy dựng lên, lắp bắp nói: "Thưa, thưa Vương gia -- nô tài không dám có ý bất kính với tiên đế, chỉ là có vài việc, nô tài thật sự không thể chịu đựng được!" Hắn hít sâu một hơi, cố gắng bình tâm: "Giang nương nương thật sự rất đáng thương!"


Lăng Chiêu dừng lại động tác trên tay, ánh mắt nhìn vào mũi kiếm, so với binh khí còn sắc bén hơn.
Tiểu thái giám sốt ruột thể hiện bản thân, toàn lực nói bừa: "Năm đó Giang nương nương vừa mới vào tới Đông Cung, tiên đế liền phái tới một ma ma già có tài ăn nói mỗi ngày ở bên cạnh nương nương nhắc phụ nữ có chồng phải coi chồng như trời, nếu đã gả chồng thì không thể nhớ đến những người khác, ma ma này mỗi ngày mười hai canh giờ đều ở cạnh nương nương, cả ngày bắt nương nương chép lại tam tòng tứ đức, nương nương thường là vừa chép đến khuya vừa không ngừng khóc. Càng đê tiện hơn là -- tiên đế còn, còn bịa đặt chuyện về ngài."


Hắn liếc trộm người đàn ông ngồi sau bàn, tựa như không dám nói tiếp.


Lăng Chiêu mặt mày bình tĩnh, chỉ là ngữ khí còn lạnh hơn băng: "Nói Bổn vương như nào?"


Tiểu thái giám cúi đầu vắt óc bịa chuyện: "Sau khi tiên đế đăng cơ, gọi mấy bà bà đến từ phương bắc tới, cả ngày tố cáo tội lỗi của Vương gia trước mặt nương nương -- nói là ngài ở phương bắc tính cách không tốt, bởi vì đóng quân cô đơn tịch mịch, cho nên......cường đoạt con gái nhà lành, từ con gái của cấp dưới cho tới thiếu nữ nhà dân, chỉ cần ngài nhìn vừa mắt thì sẽ không bỏ qua. Còn nói là cứ cách ba ngày ngày lại đi dạo thanh lâu mua vui, mỗi lần một cô nương không đủ còn phải trái ôm phải ấp, ít nhất hai người mới được..."


Hắn trộm nhấc mắt, mới vừa chạm vào ánh mắt của Nhiếp Chính Vương lại lập tức rũ đầu, quỳ dưới đất không dám cử động, mồ hôi ướt đẫm người: "Những lời này nghe rất vô lý, lúc đầu Giang nương nương cũng không tin, nhưng mà nghe suốt bảy năm, lỗ tai làm bằng sắt cũng phải mềm."



Một lúc lâu sau, phía trên truyền đến một tiếng lạnh lùng: "Ra ngoài."


Tiểu thái giám dập đầu, lùi lại rời đi.


Tần Diễn Chi cho người mang tiểu thái giám trở về, tự mình đẩy cửa đi vào thư phòng, thấy Lăng Chiêu đứng cầm kiếm, mũi kiếm chống trên mặt đất, liền nói: "Vương gia, xem ra Giang...Giang thị bị tiên đế che mắt, chỉ cần làm rõ hiểu lầm--"


Một mảnh sáng lóe lên, bình hoa tiên ông chúc thọ màu men bằng gốm trên giá vỡ vụn, mảnh nhỏ bắn tung tóe, có một mảnh vô tình bắn qua má Lăng Chiêu, mang theo vết máu đỏ tươi.


Tần Diễn Chi kinh sợ: "Vương gia!"


Lăng Chiêu giơ tay lau vết máu, cười lạnh: ".....Hoàng huynh tốt của bổn vương."


Tần Diễn Chi thấy miệng vết thương không sâu, thoáng yên tâm.


Lăng Chiêu cất kiếm vào vỏ, nhàn nhạt nói: "Nếu rảnh, ngươi mang cái này đi Trường Hoa Cung." Hắn duỗi tay vào vạt áo, trân trọng lấy ra một chiếc khăn thêu, thần thái nhu hòa: "Ngươi nói với nàng --
những năm gần đây, vật nữ tính bên cạnh bổn vương, chỉ có một thứ này. Tâm ý của ta, non sông cũng không thể dao động."



Tần Diễn Chi biết hắn rất coi trọng chiếc khăn này, thật cẩn thận nhận lấy, lại hỏi: "Tên thái giám vừa rồi Vương gia định xử lý như thế nào?"


Lăng Chiêu ngồi xuống, cười nhạo một tiếng: "Nói xấu chủ cũ, bất trung bất nghĩa, không thể lưu lại trong cung. Cho hắn bạc, đuổi đi."


Tần Diễn Chi hơi mỉm cười: "Vâng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.