Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính

Chương 50



Hắn rũ mắt nhìn cô, con ngươi vừa đen, vừa trầm.

Ánh mắt hắn rất có lực xuyên thấu.

Trình nhiên sửng sốt một lát. Đôi mắt trong sáng thuần khiết, cô để sát người vào gần hắn, mang theo nụ cười dịu dàng: - Buông tay nha, em giúp anh lau mồ hôi.

Hắn không cử động.

Trình Nghiên tự mình tránh thoát, ngẩng đầu lên, chiếc cổ trắng nõn, khuôn mặt dịu dàng vẻ an tĩnh, cánh tay tình tế nâng lên lau mồ hôi cho hắn.

Sau đó, cô ngẩng đầu cười với hắn:

- Được rồi.

Cô gái quá mức xinh đẹp, hơn nữa khoảng cách giữa hai người cũng rất gần. Lương Sâm cảm thấy máu trong người mình bỗng dưng di chuyển nhanh hơn, có cảm giác xao xuyến lạ thường.

Hắn không nhìn cô nữa, chỉ cúi đầu, đem nhân thịt để vào trong đĩa, yên lặng thở một hơi thật sâu.

Sau khi hấp xong bánh bao. Hắn lấy một phần để đưa riêng lên chỗ cụ bà Khâu ở tầng ba, trước giờ chưa thấy cụ xuống nhà ăn bao giờ. Trình Nghiên cũng lên tầng cùng hắn bởi cô cần phải gọi Tần Thi xuống ăn cơm sáng.

Khi đi đến tầng hai, hai người đang muốn tách ra thì bỗng nhiên nghe thấy được một thanh âm kì dị phát ra.

Đốc đốc đốc.

Đốc đốc đốc.

Là từ trên tầng truyền đến.

Lương Sâm cùng Trình Nghiên nhìn nhau, hắn đem một đĩa bánh bao đưa cô cầm, rồi mình thì đi lên tầng.

Trình Nghiên chờ tại chỗ.

Không bao lâu, Trình Nghiên kinh sợ khi thấy Lương Sâm đi xuống. Hắn không phải đi một mình mà bên cạnh còn đỡ một bà già tóc bạc phơ, bà ta cúi đầu cho nên không nhìn rõ mặt, mái tóc thưa thớt, làn da nhợt nhạt vàng vè, trong tay chống một chiếc gậy đầu tròn. Gậy đập ở trên mặt đất, phát ra những tiếng.

Đốc đốc đốc.

Nhìn sắc mặt thay đổi của Trình Nghiên, Lương Sâm khẽ giải thích:

- Đây là cụ bà Khâu, bà muốn trực tiếp xuống nhà ăn cơm. Cho nên bánh bao lúc nãy cô có thể cầm cho bạn của mình. "

Không đợi hắn nói xong, cụ bà Khâu nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt thâm trầm quỷ dị, sau đó tự chống gậy đốc đốc đốc bước đi.

Ai nói cụ bà Khâu bị liệt hai chân vậy?

Không phải giờ đang đi.. Rất nhanh nhẹn hay sao?

- Máu gà lần đó là..

Lương Sâm cắt ngang lời nói của cô:

- Chuyện này rất phức tạp, cô đừng động vào, để tôi đi tra.

Trình Nghiên bèn nói:

- Em cũng có thể hỗ trợ.

Nói xong, thì thấy Lương Sâm nhìn cô, trầm mặc một lát, rồi hắn nói tiếp:

- Cô đi theo tôi. *

Trình Nghiên:"... "

Lương Sâm cũng nhận ra lời nói này của hắn hơi mơ hồ không rõ ràng, cho nên giải thích một chút:

- Đừng hành động một mình, rất nguy hiểm.

*Mình sẽ giải thích, mơ hồ là vì câu" Cô đi theo tôi "có hai nghĩa.

Thứ nhất, nghĩa là" Cô đi theo tôi "đi đâu đó.

For example: Ông chủ, tôi muốn tìm cái này thì ở đâu a?

Ông chủ: Cô đi theo tôi. (Mang tính chất ngắn hạn)

Thứ hai, nghĩa là, cô phải luôn theo sát tôi, không được rời khỏi tôi nửa bước.

For example:

Lương Sâm: Đừng hành động một mình, rất nguy hiểm. (cho nên" cô "phải luôn" đi theo tôi "a) (Mang tính chất dài hạn)

Tóm lại trong đây ý của Lương Sâm là nghĩa thứ hai. Nhưng do anh nói tắt quá (≧▽≦).

Không biết mình giải thích như vậy mọi người đã hiểu chưa nhỉ?


Trình Nghiên đôi mắt sáng ngời, rất thông minh mà hiểu ý hắn:

- Ừ, em nhất định sẽ đi theo anh!

Lương Sâm nghẹn lời, sợ lại nói phải cái gì không nên nói, cho nên đành" Ừ "một tiếng.

Sau khi ăn xong cơm sáng, đám người Cận Trì lại đi ra ngoài rồi. Cô thấy bọn họ không giống như là đang tìm đường xuống núi, mà là đang tìm thứ gì đó thì hơn.

Cô vốn nghĩ mình sẽ đi hỏi chuyện cụ bà Khâu một chút, kết quả lại không thấy người ở trong quán trọ. Tuy rằng chân không bị tê liệt, nhưng dù gì tuổi đã cũng đã cao, bà ta rốt cuộc có thể đi nơi nào được chứ?

Cho đến khi trời tối, bà ta vẫn chưa quay trở về. Ngay cả mấy cậu ấm kia cũng vậy.

Chuyện này cứ giống như bọn họ đang ở cùng với nhau ở đâu đó vậy.

Trình Nghiên bèn chạy tới phòng Lương Sâm xem hắn có chủ ý gì không.

Lương Sâm là một người rất tinh tế. Chú ý tới lần trước cô đến không có nơi để ngồi, cho nên lần này đã tự mình làm hai cái ghế dựa, còn dọn một chiếc bàn nhỏ đặt ở trong phòng.

- Quán trọ này kị lạ thật, người cũng vậy, cứ mất hút liên tục. –Trình Nghiên ngồi xuống, giống như vô tình nhắc đến– Lương Sâm, anh vì sao lại không rời khỏi đây, là vì cô chủ quán à?

- Cô ấy đã cứu tôi, tôi đồng ý làm công ở đây hai tháng rồi rời đi.

Trình Nghiên đặt tay ở trên bàn, sau đó hướng người lại gần hắn, cười hỏi:

- Chỉ vì lí do này thôi?

- Thế cô nghĩ còn có lý do nào khác à?

Trình Nghiên lui người về dựa vào trên ghế:

- Em cho rằng nhiều hơn, hoặc có thể là anh thấy cô chủ quán xinh đẹp, lại cá tính, hơn nữa còn là ân nhân cứu mạng, bèn thích người ta thì sao?

Cô chỉ nói đùa mà thôi, nhưng dường như Lương Sâm lại rất nghiêm túc, hắn nhíu mày:

- Đừng mang việc này ra đùa giỡn, tôi không thích cô ấy.

- Anh không thích cô ấy nhưng cô ấy lại thích anh thì làm sao bây giờ? –Cô nói xong, đôi mắt còn nhìn thẳng hắn.

Lương Sâm trả lời không một chút do dự:

- Không có khả năng.

Lời vừa nói ra thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, kèm theo đó là giọng nói của một nữ nhân:

- Lương Sâm, tôi có chuyện muốn nói với anh

Lương Sâm đứng lên:

- Chờ một chút.

Hắn đi về phía cửa, mở cửa ra thì thấy chủ quán mặc một chiếc áo ngủ gần như là trong suốt đứng đấy. Cô trang điểm, đôi môi đỏ hồng mỹ lệ, tỏa ra vài phần gợi cảm cùng dụ hoặc.

- Chắn cửa làm gì nha. – Chủ quán nhón chân, ôm lấy bờ vai của hắn, giọng nói nũng nịu: – Để cho tôi vào đi."

Nhớ tới lời hắn vừa mới nói khi nãy, tự dưng mặt có chút đau. Hắn đem cánh tay của cô ta kéo xuống, nghiêm túc nói:

- Xin lỗi chủ quán, tôi còn có việc.

Thế nhưng chủ quán đã lướt qua hắn đi vào. Hắn lại không thể đem người lôi ra, chỉ là Trình Nghiên vẫn còn ở trong đấy, chủ quán thấy cô nhất định sẽ rất xấu hổ.

Nhưng mà, khi Lương Sâm đi vào, không nhìn thấy Trình Nghiên, trong phòng cũng không có chỗ nào để ẩn nấp. Cuối cùng hắn đem ánh mắt dời tới trên giường, trong chăn có chỗ hơi hơi phồng lên.

"..."

Tâm trạng của Lương Sâm một lời khó có thể nói hết.

Giọng nói chủ quán chậm rãi vang lên:

- Lương Sâm, anh mấy ngày nay luôn ở cùng cô gái họ Trình kia, có phải anh thích cô ấy không?

* * * Không có.

Chủ quán chăm chú nhìn đôi mắt của hắn, nói:

- Vậy tôi yên tâm rồi, tôi cứu anh, anh nên báo đáp tôi, có phải hay không?

Cô ta đem dây quai áo ngủ kéo xuống, muốn làm cái gì đã rõ ràng.

* * *?

Lương Sâm sắc mặt cứng ngoắt, hắn bình thường là người tùy tiện như vậy sao?

Ngay lúc chủ quán muốn xốc lên áo ngủ, Lương Sâm đè lại tay cô ta rồi cầm một chiếc áo khoác trên ghế chùm vào trên vai.

Chủ quán ngẩng đầu nhìn hắn, phong thái quyến rũ lạnh lùng, trong ánh mắt không chút nào che giấu ý muốn.

- Trời trong núi rất lạnh. – Lương Sâm mặt không đổi sắc.

Chủ quán vẫn duỗi tay muốn cởi áo khoác.

- Tôi không lạnh.

Áo khoác trượt xuống, để lộ ra bờ vai ngọc.

Lương Sâm đè lại tay cô ta một lần nữa. Khi cô ta cười nhìn về phía này, hắn rụt tay lại.

- Tốt hơn hết vẫn nên chú ý.

- Nếu như cậu thật sự sợ tôi lạnh, vậy tại sao lại không ôm tôi? –Cô ta kề sát hắn–Cậu nói rõ cậu muốn báo đáp tôi mà?

- Tôi đồng ý làm công cho cô hai tháng, tôi không quên.

Bàn tay chủ quán chậm rãi di chuyển tới ngực của hắn, vuốt ve, giọng nói nhẹ nhàng:

- Ý tôi nói không phải cái này.

Lương Sâm lui về phía sau một bước, nghiêng đi thân hình, trông có vẻ cương liệt bất khuất không chịu khuất phục:

- Tôi chỉ có thể cho cô như vậy.

Áo ngủ rơi xuống đất, cô ta vòng với trước mặt hắn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, giọng nói mang vẻ câu nhân dụ giỗ:

- Mở mắt ra, nhìn vào em đi.

Lương Sâm nhăn mi lại:

- Cô không cần thử tôi, cho dù cô có cởi hết đồ đứng trước mặt tôi. Thì người mất mặt cũng chỉ có mình cô thôi.

Hắn mở mắt ra, đối diện với ánh mắt trầm ổn không chút gợn sóng của hắn, sắc mặt của chủ quán có chút thay đổi kỳ quái, bỗng nhiên cười:

- Cậu là chính nhân quân tử ư?

Lương Sâm nhàn nhạt nói:

- Tôi nghĩ tôi không phải.

Ánh mắt hắn không có nửa phần dục vọng, cũng không có động tay động chân với cô ta, từ đầu đến cuối chỉ có sự bình tĩnh. Dường như bất cứ việc gì xảy ra trên đời này cũng không thể khiến hắn thay đổi sắc mặt.

Chủ quán nhặt lên áo ngủ trên mặt đất, mặc vào. Trước khi đi, còn cười với hắn một câu:

- Tôi đối với cậu thật là càng ngày càng cảm thấy hứng thú.

Sau khi cô ta đi, Lương Sâm đóng cửa lại, đi đến trước giường, nói:

- Cô không nóng à?

Trình Nghiên bò ra từ trong chăn, thở hổn hển, thì thấy Lương Sâm dùng một loại ánh mắt khó có thể miêu tả nhìn cô.

- Cô Trình, trò cười xem đủ chưa?

Trình Nghiên ánh mắt vô tội, nhún nhún vai:

- Em cũng không cố ý nha, ai biết mồm em thiêng tới vậy, hơn nữa tình thế lúc đó rất nguy cấp, em sợ người khác hiểu lầm chúng ta..

Hắn bỗng nhiên cúi người, mắt đen nhìn chằm chằm cô:

- Như vậy cô cũng không thể chui vào trong chăn của tôi. – Gương mặt tinh xảo không tì vết, ngũ quan anh tuấn. Khi hắn cúi xuống dường như mang theo một cổ áp lực vô hình.

Trình Nghiên ngừng thở:

- Vì.. Vì sao?

Tầm mắt Lương Sâm chậm rãi di chuyển, từ mặt, cho tới ngực, đến eo của cô, còn tiếp tục đi xuống.

Tim cô đập nhanh, hắn sao lại bỗng nhiên trở nên.. Tùy tiện như vậy?

Cuối cùng, Lương Sâm nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu:

- Cô không cởi giày.

Trình Nghiên:

* * * Hả?

Lương Sâm đứng thẳng người, nhìn cô:

- Mặc dù tôi không cầu kỳ như con cái, nhưng lên giường của tôi cần thiết phải cởi giày, nhớ kĩ chưa.. Hửm?

Trình Nghiên biểu tình vi diệu:

- À.. Được?

* * *

- Cô Trình, trở về rồi ư?

Tần Thi ngồi ở trên giường, có chút lo lắng sốt ruột nhìn cô.

- Có chuyện gì xảy ra không?

Tần Thi hơi do dự:

- Vừa rồi, đám cậu Ngôn đã trở về, cậu ấy tới tìm cô, hỏi cô ở đâu. Tôi nói tôi không biết– Cô ấy dừng lại, xong lại cẩn thận hỏi tiếp– Cô ở chỗ của Lương Sâm à?

Trình Nghiên ừ một tiếng.

- Cậu chủ Ngôn hình như đang không vui.

Cậu ấy không cho tôi lại gần Lương Sâm.

Nghe xong những lời này, Trình Nghiên ngồi xuống mép giường của cô ấy:

- Cô không phải thuộc quyền sở hữu của cậu ta, vì sao chuyện gì cũng phải nghe câu ta vậy?

Đôi mắt Tần Thi ảm đạm, giọng nói nhỏ nhẹ, mang chút bất đắc dĩ:

- Tôi cũng không còn cách nào, tôi với cậu ấy cũng không phải quan hệ yêu đương bình thường. Hơn nữa, tôi cũng không dám không nghe, tôi cảm thấy cậu ấy hơi đáng sợ.

- Đáng sợ chỗ nào?

Tần Thi ấp úng:

- Tôi cũng không rõ, vừa rồi cậu ấy lại đây, trên người hình như còn có mùi máu tươi, khôn biết có phải cậu ấy bị thương hay không? Lòng tôi rất bất an, cứ cảm giác sẽ có chuyện gì đó không tốt xảy ra vậy"

Trình Nghiên đứng dậy tắt đèn:

- Đừng lo lắng, ngủ đi.

Ngày hôm sau, Trình Nghiên ngồi ăn cơm cùng đám người Khương Húc. Khó được ngày bọn họ không đi ra ngoài như vậy. Mấy ngày nay mọi người không ở cùng nhau, cũng chưa nói với nhau được câu nào.

Từ Ngạn Bình tâm trạng rất tốt, cười tươi không ngớt, giọng nói cũng mang theo chút hưng phấn, ngay cả bánh bao cũng khen ngon.

Trình Nghiên nhìn hắn một cái, cười hỏi:

- Các anh được đường xuống núi rồi à?

Từ Ngạn Bình đang muốn nói cái gì, bả vai hình như có người đẩy một chút, hắn vội sửa lại lời nói:

- Haha, còn chưa tìm được, nhưng mà sẽ nhanh thôi, Nghiên Nghiên em không cần vội đâu.

Trình Nghiên buông chiếc đũa xuống, giọng nói chất chứa sự ngạc nhiên:

- Chưa tìm được ư? Lên núi chỉ có một đường mà thôi, chẳng lẽ con đường kia cứ biến mất như vậy?

Từ Ngạn Bình không biết giải thích ra sao, vội quay đầu nhìn Trương Húc tìm sự trợ giúp.

Khuôn mặt Khương Húc ôn tồn lễ độ, bình tĩnh mỉm cười nói:

- Nghiên Nghiên, em cũng biết nơi này rất kì lạ mà? Tương truyền rằng nơi này từng là nơi ở của của người Vu tộc. Vì để phòng ngừa không cho người ngoài tiến vào, bọn họ đã sử dụng vu thuật thiết lập mê chướng, khiến chúng ta luôn đi nhầm đường, sẽ chỉ quanh quẩn được ở nơi này thôi.

Tần Thi nghe như vậy trong lòng rất sợ hãi, vội hỏi:

- Cậu Khương, truyền thuyết này là như thế thật ư?

Cận Trì bên cạnh thì cười khẩy:

- Đừng nghe cậu ta nói bậy, chỉ là chuyện lừa trẻ con thôi.

Đang nói chuyện, chủ quán bỗng nhiên đi lại đây, sắc mặt rất khó nhìn, ánh mắt lạnh như băng:

- Cụ bà Khâu đâu rồi?

Mấy người đều im lặng, hình như không ai có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ánh mắt Ngôn Mặc chăm chú nhìn cô ta, thong thả ung dung mà nói:

- Cô đang nói tới ai vậy?

Chủ quán lại có vẻ rất vội vàng, vỗ lên mặt bàn một cái thật mạnh khiến Tần Thi sợ tới mức đánh rơi cả chiếc đũa.

- Anh giả vờ cho tôi! Anh có dám thề rằng cả ngày hôm qua chưa gặp qua bà ấy?

Sắc mặt Ngôn Mặc vẫn rất bình tĩnh, không có vẻ gì là lo sợ hay chột dạ:

- Chưa thấy qua.

Chủ quán người tràn đầy lửa giận, bộ ngực phập phồng lên xuống vì tức giận nhưng rồi lại không thể làm gì được hắn, gương mặt trắng nõn cũng nhiễm một tầng mây đỏ, cười lạnh nói:

- Được! Được lắm! Các anh không thừa nhận? Các anh tốt nhất cầu mong bà ấy không có chuyện gì đi. Nếu không, tôi nhất định sẽ không bỏ qua đâu!

Sau đó Lương Sâm cùng chủ quán ra ngoài tìm người, để Trình Nghiên ở lại chăm sóc cho Tiểu Tưởng. Bởi vì thật sự gần đây quán trọ đã không được yên bình rồi.

Trình Nghiên cũng đồng ý. Cô quay đầu thì thấy Ngôn Mặc còn đang nhìn chằm chằm cô, ánh mắt dường như chất chứa điều gì đó khiến cho cô không được tự nhiên.

Trình Nghiên làm như không nhìn thấy, dắt Tiểu Tưởng đi tới chỗ quầy biên xem cô bé làm bài tập.

Tần Thi cũng đi theo cô rồi nhỏ giọng nói:

- Máu gà ở trước cửa phòng chúng ta có lẽ là do cụ bà Khâu làm, bà ấy cũng kì quái thật nha, rõ ràng chân tay không bị liệt vậy vì sao lại phải giả vờ? Hơn nữa, bà ấy cũng đã có tuổi rồi lại còn đi ra ngoài lâu như vậy chưa về. Chủ quán thì lại tới tìm chúng ta để đòi người. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Tiểu Tưởng nghe thấy lời Tần Thi nói, bèn ngẩng đầu, cũng nhỏ giọng nói:

- Cụ bà Khâu vốn dĩ không có bị liệt đâu ạ.

Trình Nghiên nhìn cô bé:

- Lúc trước em nói là như vậy mà?

Tiểu Tưởng ngượng ngùng mà cười:

- Đó là do chị muốn em nói như vậy nha.

Đến nỗi hỏi nguyên nhân vì sao lại phải làm như vây, cô bé cũng trả lời rằng không biết.

Trình Nghiên nghĩ rằng, có lẽ cụ bà Khâu kia cố tình muốn dọa bọn họ rời khỏi. Còn nguyên nhân đằng sau thì có lẽ chủ quán mới là người biết rõ ràng nhất.

Vậy thì Ngôn Mặc và chủ quán rốt cuộc có quan hệ gì? Lúc trước bọn họ nhìn như rất thân mật, nhưng lại không giống như đã quen biết từ trước.

Lương Sâm vẫn chưa trở về nên trưa không có ai nấu cơm, mọi người tạm chấp nhận ăn mì gói ứng phó một bữa.

Ăn xong, mấy người kia đều rủ nhau về phòng đánh bài, không có ai bước ra khỏi cửa nữa.

Trình Nghiên suy đoán ít nhiều bọn họ cũng có liên quan tới sự mất tích của cụ bà Khâu. Nếu không chủ quán nhất định sẽ không tức giận tới tìm người như vậy.

Nhưng mà, cô cũng không có thời gian để ý đến chuyện này, kỳ hạn hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất của cô sắp tới rồi. Lần trước giải khóa cốt truyện có viết rằng nguyên chủ chính thức trở thành bạch nguyệt quang của nam chính là ở trong mấy ngày này, cho nên cô cần phải nắm chắc thời gian.

9: 19 ngày 6/03/22

Editor by Ánh Trăng Sáng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.