Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác

Chương 20



Vân Ngạn vẫn luôn cho rằng sau khi đoạn ghi âm kia được lên, ít nhất Nguyễn Tiểu Thanh sẽ ngụy biện thêm vài câu, nhưng không ngờ được là đã mấy ngày trôi qua rồi, mà Nguyễn Tiểu Thanh giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không phản bác lại câu nào.

Thủy quân của cô ta cũng không biết đang ở đâu, bọn họ ngay cả khống bình cũng lười, cục diện nghiêng hẳn về phía cô ta giờ không còn nữa, hiện tại rất nhiều bình luận chân thật bắt đầu trồi lên khỏi mặt nước.

Bình luận dưới bài đăng của Nguyễn Tiểu Thanh đã từng rất hài hòa nhưng giờ chỉ đầy chửi rủa:

"Tôi muốn hỏi Nguyễn Tiểu Thanh một câu, cô thấy rát mặt chưa! Có sưng không!!!"

"Mệt tao ban đầu còn đồng tình với Nguyễn Tiểu Thanh, không nghĩ tới đứa muốn sửa kịch bản, muốn đuổi người khác khỏi đoàn phim lại là cô ta! Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng!"

"Thì ra lúc đó Vân Ngạn bắt chước Nguyễn Tiểu Thanh! Trước kia Nguyễn Tiểu Thanh còn giả bộ ngây thơ, thì ra cũng chỉ là một đứa hư hỏng thích trèo lên giường người khác thôi!"

Ngoài ra, các bình luận dạng như "Vân phu nhân 666..." "Tôi cũng có thể làm nũng giống vậy!" xuất hiện ngày càng nhiều dưới bài đăng của Vân Ngạn....

Mấy ngày nay qua mấy trận drama giữa cậu với Trần Ân và Nguyễn Tiểu Thanh, cư dân mạng lập tức gán cho cậu cái danh "Vân phu nhân". Cát Lâm khá hài lòng đối với chuyện này.

"Tiểu Ngạn ơi, chị cảm thấy em nói đúng đó, cứ thuận thế mà làm, làm một đóa 'hoa phú quý giàu sang' cũng khá tốt, em xem, chúng ta không cần dùng thủy quân vẫn có thể lên hot search đều đều!"

Vân Ngạn:...

Cậu chỉ nói đùa để biện minh cho bản thân thôi mà!

Thử hỏi có nam minh tinh nào đồng ý mang cái danh này không!

Huống chi...

Vân Ngạn nhớ tới vẻ mặt lạnh lùng như cười như không của Thẩm Sơ Hành, cậu chỉ cảm thấy đau đầu.

Khi tất cả dư luận đều chống lại cậu, cậu bất chấp tất cả vẫn bình tĩnh như thường. Nhưng hiện tại mọi người bảo cậu vô tội, cái cảm giác vi diệu kiểu thẹn với lòng kia lại quay về... cậu vẫn cần thể diện có được không hả?!!

Vân Ngạn biết, gần đây cậu đang tránh mặt Thẩm Sơ Hành, cả vô tình và cố ý.

Sau cái hôm Thẩm Sơ Hành nói cậu "hư trương thanh thế", mỗi khi nhìn thấy Thẩm Sơ Hành cậu luôn có cảm giác chột dạ cùng rùng mình không hiểu nỗi.

Có lẽ bởi vì thẹn với lòng, có lẽ bởi vì sợ bị nhìn thấu... Vân Ngạn không muốn nghĩ tới nó nữa.

Nhưng mà, cậu vẫn luôn nghĩ về những gì mẹ Thẩm nói với cậu vào buổi sáng ngày hôm đó:

"Nếu con không thể yêu nó, thì đừng làm nó yêu con."

Cậu nghĩ đến bản thân nhiều lần cố tình trêu trọc Thẩm Sơ Hành để cầu sinh, cậu cảm thấy mình như một kẻ lừa đảo tình cảm đầy vụng về.

Cậu làm vậy có hơi quá đáng rồi không?

Dù ở nhà cậu dành nhiều tâm sức cho việc né tránh Thẩm Sơ Hành, nhưng đến đoàn phim toàn tâm toàn sức của cậu đều dành cho việc diễn xuất.

Hai ngày trước khi đến đoàn phim, cậu còn giấu giếm thực lực rồi làm qua loa cho xong, nhưng sau sự việc với Nguyễn Tiểu Thanh, cậu quyết định dùng toàn bộ thực lực của bản thân mình để diễn.

Sau khi bản ghi âm của đạo diễn được đăng lên, việc mọi người chửi bới Vân Ngạn và đoàn làm phim không hề ngừng lại, có người đào được chuyện Vân Ngạn mang tiền vào đoàn phim là thật, nói cậu "kỹ thuật diễn tệ phá nát cả bộ phim, còn không biết xấu hổ nói mình là fan nguyên tác?" Thậm chí có người còn nói cậu với Nguyễn Tiểu Thanh là cùng một loại, nhưng khác là Nguyễn Tiểu Thanh bài đặt học người khác xài chiêu tiên hạ thủ vi cường, cuối cùng bị lật xe thôi.

Nếu cậu muốn thoát khỏi mấy lời tai tiếng này, chung quy vẫn phải dựa vào tác phẩm nói chuyện.

Hơn nữa, dạo gần đây có người đang cố gắng đào xem chồng cậu là ai, nhưng không đào được chút gì, e là Thẩm gia đã chặn tin tức.

Tuy rằng cậu không tình nguyện mang cái danh "Vân phu nhân" này, nhưng dù thế nào đi nữa, cậu cũng không thể để cho Thẩm Sơ Hành mất mặt được.

Vân Ngạn thầm nghĩ, chờ đến lúc thích hợp, cậu và Thẩm Sơ Hành sẽ ly hôn, nhưng dù cậu có rời đi, cũng tuyệt không cho phép bất kỳ vết nhơ không thể rửa sạch nào dính lên người Thẩm Sơ Hành.

.......

Phim trường.

Xung quanh an tĩnh, tất cả mọi người đang chăm chú xem cảnh quay.

Trong nhà cục trưởng Liêu, lần đầu tiên nam chính La Hằng gặp nam hai Vu Triệt.

La Hằng vừa vào cửa thì thấy cục trưởng Liêu và Vu Triệt đang ôn chuyện, Vu Triệt lễ phép cười cười ra dáng hậu bối.

"Ai u, tiểu La tới rồi." Cục trưởng Liêu nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức đứng dậy nghênh đón.

Sau khi cục trưởng Liêu xoay lưng về phía Vu Triệt, nụ cười trên môi cậu ta dần biến mất, cậu giương mắt nhìn về phía La Hằng đang đứng ở cửa.

Các đường nét trên gương mặt của Vân Ngạn thiên hướng nhu hòa, nên khi vào vai Vu Triệt buộc cậu phải trang điểm sao cho các đường nét trên gương mặt và lông mày trông cứng rắn hơn rất nhiều.

Giờ phút này, trong mắt cậu mang theo một tia lạnh lẽo, tựa như một con sói hoang dã.

Tia lạnh lẽo kia chỉ tồn tại trong chớp mắt, lập tức biến mất vô tung vô ảnh khi cục trưởng Liêu tiếp đón người ở cửa: "Tiểu tử, mau đến đây, đây là đội trưởng La trước đây tôi nói với cậu, về sau cậu đi theo hắn học hỏi kinh nghiệm."

Vu Triệt ngoan ngoãn bước ra từ sau lưng cục trưởng Liêu, cười cười với La Hằng: "Chào đội trưởng La, tôi tên Vu Triệt."

Cậu ngước mắt lên, không ngoài ý muốn nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt của La Hằng.

Cậu biết,nhất định La Hằng sẽ nhận ra cậu, dù anh ta chỉ từng nhìn thấy sườn mặt của cậu.

"Xin chào." La Hằng vươn tay, nhưng trong mắt lại hiện lên sự do dự cùng đề phòng.

Vu Triệt nắm lấy tay hắn, vẻ mặt tưởng chừng như thân thiện thật ra lại ẩn chứa ý vị sâu xa...

"Cắt." Đạo diễn ra lệnh, Vân Ngạn và Nghiêm Hi đồng thời buông tay ra.

"Ánh mắt của Nghiêm Hi phải diễn lại, biểu cảm kinh ngạc quá giả... Cậu lại đây xem coi vấn đề ở đâu!"

Nghiêm Hi thở dài, nhún nhún vai đi đến bên cạnh đạo diễn.

Là một minh tinh xuất thân từ show tuyển chọn, kỹ thuật diễn của hắn có thể nói là vẫn còn xem được so với đám tiểu sinh khác.

Vốn dĩ nếu gặp một người diễn dở như Vân Ngạn, bất luận là diễn cái gì hắn đều phải trội hơn mới đúng, nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy áp lực thực sự.

Lúc Nghiêm Hi đang xem đoạn phát lại, đạo diễn cười tủm tỉm nhìn Vân Ngạn: "Tiểu Ngạn diễn rất tốt! Kỹ thuật diễn tiến bộ rất nhanh! Biểu cảm vừa rồi rất hoàn hảo! Mọi người nên học hỏi Vân Ngạn!"

"... cảm ơn đạo diễn." Vân Ngạn cầm lấy nước trợ lý đưa cho, đáp lại cho có lệ, ngồi ở một bên nghỉ ngơi, tự biến bản thân thành chú chim cút.

Cậu liếc liếc nhìn đạo diễn đang giảng diễn cho Nghiêm Hi, cảm thấy đạo diễn đang muốn chỉnh chít anh ta.

Gần đây đạo diễn có gì đó không đúng, luôn luôn cố ý hay vô tình khen cậu, đôi khi cậu tùy tiện diễn một cảnh, sau khi hô cắt đạo diễn lập tức thổi phồng cậu.

Tỷ như hai ngày trước, cậu đang diễn cảnh truy đuổi với Nghiêm Hi, cậu mặc áo khoác màu đen chạy ở phía trước, còn Nghiêm Hi đang đuổi theo phía sau, cảnh này chỉ cần quay bóng lưng của cậu thôi, căn bản không cần kỹ năng diễn xuất gì cả, chỉ cần đoạn cuối cậu quay mặt lại, để lộ nửa sườn mặt là được.

Sau khi đạo diễn hô 'cắt', lập tức kích động khen cậu: "Vân Ngạn diễn rất tốt! Biểu cảm sắc bén lại nội liễm! Hoàn mỹ!"

Vân Ngạn cảm thấy bản thân lúc ấy có thể bị ánh mắt phẫn uất của Nghiêm Hi xuyên thủng.

Không phải chứ, chỉ quay bóng lưng thôi mà, ngài đây đang khen cái gì vậy?

Vân Ngạn cảm thấy trong lòng Nghiêm Hi chắc chắn đang rủa cậu rất nhiều.

Vốn Nghiêm Hi có thể nhẹ nhàng qua cảnh, chỉ cần diễn sao cho xem được, vượt được mấy cái tiêu chuẩn rác rưởi gì đó, phần còn lại chỉ cần fan của hắn thổi hắn lên tận trời xanh là xong, thu được cả danh lẫn lợi - hiện tại thì sao, quay một lần không qua thì hai lần, hai lần vẫn không qua thì ba lần, cho đến lúc đạo diễn nói với hắn, "Cậu là nam chính! Nam chính thì phải diễn sao cho ra dáng nam chính!", ngụ ý chính là diễn xuất của hắn không thể kém Vân Ngạn quá nhiều, một cảnh hắn phải NG quá nhiều lần, đôi khi hắn phải được Vân Ngạn dẫn nhập diễn mới qua được cảnh quay.

Bất quá thì những ngày qua, Vân Ngạn cảm thấy Nghiêm Hi không tồi, tâm tính bình thản, không có suy nghĩ vòng vo gì đó, mặc dù có oán niệm với việc phải quay đi quay lại mấy lần, nhưng Vân Ngạn không nhìn thấy chút căm hận hay không phục nào từ trong mắt hắn.

Ngược lại, đôi khi hắn còn chủ động thỉnh giáo cậu.

Trẻ nhỏ dễ dạy, tiền đồ vô hạn.

Nghiêm Hi chưa bao giờ oán hận, mấy vai phụ khác đương nhiên sẽ không có ý kiến gì, vì vậy gần đây toàn bộ đoàn phim vẫn luôn đắm chìm trong trạng thái đẩy nhanh tiến độ.

Đạo diễn dường như đã tiếp nhận xong gói tẩy não của Vân Ngạn và Cố Hiểu Hiểu, hình như đã quyết tâm trở thành một đạo diễn có tâm.

Dưới những yêu cầu khắt khe của ông, tất cả mọi người đều ở trong trạng thái khẩn trương, chất lượng quay chụp cũng cao hơn. Tuy rằng vẫn luôn NG rất nhiều, nhưng tiến độ quay chụp chưa hề chậm lại.

Vân Ngạn nghỉ ngơi một lúc, Nghiêm Hi lại đến định tập đối diễn với cậu, hai người trao đổi một lúc, sắc mặt của Nghiêm Hi cuối cùng cũng bớt cứng ngắt và khó xử, vì vậy hắn xoay người ngồi bên cạnh cậu nghỉ ngơi.

Sau một lúc, Nghiêm Hi nhìn Vân Ngạn đang nghiêm túc xem kịch bản, rốt cuộc không nhịn được, hỏi ra vấn đề đã tích tụ trong lòng bấy lâu nay: "... Sao kỹ thuật diễn của cậu tăng nhanh thế? Sao có thể thay đổi nhiều như vậy?"

Vân Ngạn ngẩng đầu nhìn hắn: "Muốn biết?"

Nghiêm Hi điên cuồng gật đầu: "Muốn!"

Vân Ngạn bỏ kịch bản xuống, nhìn trần nhà, đau khổ thở dài: "Aiz... Chồng của tôi tìm giáo viên dạy diễn xuất cho tôi, ba tháng huấn luyện ma quỷ, anh ấy sợ tôi làm mất mặt anh ấy."

"..." Nghiêm Hi tặc lưỡi: "Tàn nhẫn vậy hả?"

"Đúng vậy á..." Vân Ngạn bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn Nghiêm Hi nói: "Đây là cảm giác khi lấy một fan sự nghiệp làm bạn đời - vừa đau khổ vừa hạnh phúc."

Nghiêm Hi bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy hâm mộ.

Trong tầng hầm của biệt thự, Thẩm Sơ Hành nghe thanh âm truyền đến từ tai nghe, khẽ nhắm mắt lại, thần sắc âm trầm.

Đặc huấn?

Tất nhiên hắn biết không có huấn luyện ma quỷ gì hết.

Chưa kể đến việc hắn chưa hề tìm người hướng dẫn cho cậu, trong mấy năm nay, Vân Ngạn chưa từng tham gia bất kỳ khóa đào tạo diễn xuất nào cả.

Vậy kỹ năng diễn xuất của cậu ở đâu có?

Chẳng lẽ giống như cậu ta nói, có hai nhân cách, mà kỹ thuật diễn này thuộc về một trong hai nhân cách đó?

Thẩm Sơ Hành suy nghĩ hồi lâu.

Trong tai nghe không truyền đến âm thanh gì nữa, có vẻ Nghiêm Hi đã đi chỗ khác.

Thẩm Sơ Hành đang định tháo tai nghe ra để tiếp tục làm việc, bỗng hắn nhìn thấy nội dung được đồng bộ theo thời gian thực do thiết bị theo dõi gửi về, đồng tử co rút lại.

Vân Ngạn mở trình duyệt ra, tìm tên người nào đó - là Thẩm Thanh Nhã.

Đó là tên của mẹ hắn.

Hắn nhìn thấy Vân Ngạn nhấp vào từng liên kết một, cuối cùng tìm thấy một tin tức giải trí từ nhiều năm trước.

Hắn nín thở.

Nội dung trên màn hình dừng ở một bức ảnh, là ảnh chụp của một nam một nữ, nam nhân tuấn lãng ôn nhu, nữ nhân mỹ lệ ngọt ngào.

Nam nhân đưa tay lên, nhẹ nhàng cài chiếc vương miện màu bạc nạm kim cương lên tóc nữ nhân, còn người nữ đang ngượng ngùng mỉm cười đầy ngọt ngào nhìn người đàn ông trước mắt, đôi mắt sáng như sao trời, mang theo tình yêu nồng nhiệt.

Trước mặt họ là một chiếc bánh kem tinh xảo với dòng chữ: "Sinh nhật vui vẻ, Nhã Nhã của tôi."

Ngón tay Thẩm Sơ Hành từ từ lướt qua mép bức ảnh, chợt nắm chặt tay lại để ngăn chặn sự run rẩy rất nhỏ.

Sau đó, một tiếng 'cạch' vang lên, trong căn phòng trống trãi, hắn úp màn hình di động của mình xuống mặt bàn.

Hai người trong ảnh là ba và mẹ của hắn. Bức ảnh đó là do đích thân hắn chụp. Nay cảnh còn người mất, chỉ còn hắn một thân vắng lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.