Cậu không khỏi nuốt nước bọt.
Tuy rằng đã đồng ý với Thẩm Sơ Hành là sẽ tỏ ra thân mật trước mặt người lớn, trước giờ cũng làm khá tốt, nhưng giờ phút này... cậu vẫn thấy hơi hồi hộp.
Ở trước mặt người sống ân ái so với ân ái trước mặt bia mộ, áp lực tâm lý giữa hai chuyện này hoàn toàn khác nhau được chứ!!!
Là một người xuyên vào thế giới này, Vân Ngạn rất tin tưởng vào mấy thứ linh hồn gì đấy, cậu luôn cảm thấy nếu ba của Thẩm Sơ Hành ở trên trời có linh, giờ phút này nhất định đang lạnh lùng nhìn cậu, khóe môi khẽ cong lên mang theo ý trào phúng y hệt Thẩm Sơ Hành.
Cậu nuốt nuốt nước bọt, ngước mắt lên, nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Thẩm Thanh Nhã, cậu muốn cự tuyệt nhưng không đủ nhẫn tâm để làm vậy.
Cuối cùng, cậu vẫn đối mặt với bia mộ, khẽ gọi: "Ba."
Thẩm Thanh Nhã cười cười vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu, tiếp đó khoanh tay trước ngực, nói: "Túc Lâm, anh nghe thấy không, nếu anh có linh thiên, hy vọng anh có thể phù hộ cho hai đứa nhỏ hạnh phúc lâu dài, an ổn bên nhau cả đời."
Vân Ngạn đứng dậy, nhìn bia mộ, vẫn có chút sững sờ, cổ tay đột nhiên bị nắm lấy.
Cậu giật mình quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Sơ Hành đang nhìn cậu, ra hiệu cho cậu cùng lùi lại với hắn, chừa không gian cho mẹ và ba hắn.
Vân Ngạn bị lôi kéo lùi về sau mấy bước, dư quang chợt nhìn thấy có cái gì đó bất thường.
Có người?!
Xung quanh đều là vệ sĩ mặc đồ đen, mà người cậu nhìn thấy rõ ràng không nên xuất hiện ở đây!
Người nọ đầu bù tóc rối, nhưng động tác lại nhanh nhẹn, dù gã biết Vân Ngạn đã nhìn thấy gã, gã vẫn không hề sợ hãi nở nụ cười dữ tợn rồi giơ tay phải lên.
"Cẩn thận!"
Cổ tay Vân Ngạn vẫn đang bị Thẩm Sơ Hành nắm, cậu nhanh chóng trở tay nắm lấy cổ tay Thẩm Sơ Hành, dùng hết sức kéo hắn ra chỗ khác, cơ hồ là cùng lúc ấy, nghĩa địa vốn đang yên tĩnh chợt vang lên tiếng súng!
Khung cảnh ngay lập tức trở nên hỗn loạn.
"Bảo vệ Thẩm thiếu!"
"Bắt hắn!"
"Ở bên kia!"
Tất cả vệ sĩ đều di chuyển, nhưng tiếng súng vẫn không dừng lại, người nọ giờ giống như kẻ điên bắn lung tung!
Thẩm Sơ Hành bị Vân Ngạn kéo ra khỏi xe lăn, cậu vặn vẹo bảo vệ hắn dưới thân mình, hắn lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, một tay hắn theo bản năng ôm lấy Vân Ngạn, trong tiếng súng vang dội gầm nhẹ: "Sao rồi! Có bị thương không!"
"Ui..." Vân Ngạn chỉ cảm thấy cánh tay đau nhức, cử động thì không thấy có trở ngại gì, đang định nói "Không sao", xe lăn lại đột ngột trượt xuống trúng cậu, cảm nhận được đau nhức trên bả vai, trên trán Vân Ngạn đầy mồ hôi lạnh.
"Vân Ngạn!!!" Khóe mắt của Thẩm Sơ Hành như muốn nứt ra, dùng một tay đẩy xe lăn ra, vừa kiểm tra xem cậu có sao không, vừa cố gắng dùng tay chống thân thể dậy để bảo vệ cậu.
"Em không sao, hắn ta có súng, anh đừng cử động!" Vân Ngạn cố hết sức dùng tay không đau đè bả vai của Thẩm Sơ Hành xuống, vừa dứt lời, lại nghe được thêm một tiếng súng nữa, một viên bắn trúng xe lăn, bởi vì cú va chạm quá lớn nên nó lại lăn về phía hai người.
Thẩm Sơ Hành một tay ôm chặt Vân Ngạn, một tay cản xe lăn. Chiếc xe lăn chợt đổ ập xuống, lúc này hắn mới thấy trên lưng xe lăn có găm một viên đạn, trong lòng nghĩ đến mà sợ.
Tiếng súng cuối cùng cũng dừng, đã bắt được người.
Nhưng người nọ còn chưa từ bỏ ý định, miệng không ngừng chửi rủa: "Sao bọn mày vẫn chưa chết hết đi! Bọn mày chết hết cho tao!"
Vân Ngạn đỡ Thẩm Sơ Hành ngồi dậy, rốt cuộc cũng thấy rõ bộ dáng điên cuồng của người người nọ, cậu chỉ cảm thấy sợ hãi.
"...Vương Trừng?"
Vân Ngạn nghe thấy giọng nói của Thẩm Sơ Hành mang theo cảm giác không thể tin được.
Nhưng còn chưa kịp dứt lời, lại nghe được vệ sĩ bên cạnh kinh hô: "Phu nhân!"
Hắn lập tức quay đầu, Thẩm Thanh Nhã đang che bả vai, khuôn mặt tràn ngập thống khổ, bà bị trúng đạn.
"Mẹ!" Bây giờ Thẩm Sơ Hành không có xe lăn nên chỉ có thể chống đỡ thân thể loạng choạng đi về phía bà, hắn biết giờ khắc này bản thân trông rất chật vật, nhưng hắn không hề quan tâm đến chuyện đấy.
"Mẹ không sao!" Thẩm Thanh Nhã đau khổ nhìn dáng vẻ của con trai, bất chấp bả vai đang đau nhói, hai ba bước đến bên cạnh, run rẩy đỡ lấy thân thể hắn: "Mẹ không sao, không bắn trúng điểm yếu, con đừng sợ..."
Thẩm Sơ Hành nhìn máu chảy ra từ kẽ tay bà, hai mắt đỏ bừng.
Vệ sĩ có kinh nghiệm lập tức chạy đến giúp Thẩm Thanh Nhã cầm máu, mà kẻ điên kia cũng bị bắt đến trước mặt bọn họ.
"Sao tao không giết mày quách đi cho rồi... Sao mày không chết đi!" Gã dùng hết sức lực giãy giụa, gắt gao nhìn Thẩm Thanh Nhã, tựa như muốn dùng ánh mắt đâm thủng bà: "Tiện nhân! Đỉ điếm! Sao mày không mang theo cái thứ tạp chủng mày sinh ra đi chết hết đi!"
Vệ sĩ muốn chặn miệng hắn lại, "rầm" một tiếng, ngay sau đó là giọng nói gần như hét thé lên của Thẩm Thanh Nhã: "Là ông ta giết chết chú anh!!!"
Cả nghĩa trang im lặng.
Thẩm Thanh Nhã khom lưng thở gấp, khoảnh khắc bà nhìn thấy bia mộ của chồng mình, đột nhiên rơi nước mắt.
Kẻ điên kia ngoảnh mặt sang một bên, trên mặt có vài vết máu, tựa hồ bị lời nói của bà làm cho ngây ngốc.
Miệng vết thương của Thẩm Thanh Nhã lại chảy máu, vệ sĩ vội vàng chạy đến xử lý.
Vệ sĩ nhanh chóng kiểm tra xe lăn, phát hiện tạm thời xe vẫn còn dùng được, vì thế lại đỡ Thẩm Sơ Hành lên xe.
Vân Ngạn vội vàng chạy tới giúp đỡ, giơ tay định đỡ hắn, nhưng Thẩm Sơ Hành đã tránh tay cậu.
Vân Ngạn ngơ ngẩn, im lặng thu tay lại, chờ cho bọn họ đỡ Thẩm sơ Hành ngồi lên xe lăn xong xuôi, cậu mới an tĩnh đứng bên cạnh hắn.
"Đến bệnh viện trước." Giọng nói của Thẩm Sơ Hành vẫn lạnh như băng, sau đó liếc mắt nhìn kẻ điên kia: "Đưa gã ta tới cục cảnh sát."
Người nọ nghe được lời này của hắn, dường như cuối cùng cũng định thần lại, gã vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Nhã, giọng nói giống như rít khỏi kẽ răng: "Không thể nào... rõ ràng là mày dụ dỗ ba tao! Là mày muốn ở bên cạnh ba tao nên mới..."
"Ba cậu là cái thá gì?" Thẩm Thanh Nhã vốn định rời đi, hiện tại bị mấy lời gã ta nói làm cho tức run, bà xoay người lại, tức giận nói: "Ông ta còn không bằng một ngón chân của Túc Lâm! Cậu nói tôi câu dẫn ông ta? Ông ta có cái gì? Vừa đê tiện vô sỉ, vì tham vọng của bản thân, ngay cả anh ruột của mình mà ông ta cũng động thủ! Ông ta chỉ biết ghen tị với người khác thôi!"
Người nọ lại giãy dụa, gầm lên: "Mày câm miệng! Mày bịa chuyện!"
"Bịa chuyện?" Thẩm Thanh Nhã bị gã chọc cười: "Cậu muốn xem chứng cứ không? Trong tay chúng tôi vẫn giữ bằng chứng của năm đó đây, cậu muốn biết, được thôi, tôi nói hết cho cậu nghe."
Người nọ thở gấp, như thể không tin, ánh mắt giống như đâm xuyên Thẩm Thanh Nhã.
"Ai nói với cậu là tôi quyến rũ bố cậu? Hả? Ai bảo cậu về đây?" Thẩm Thanh Nhã chất vấn gã, vẻ mặt tựa như đang thương hại đối phương: "Là mẹ cậu đúng không?"
Người nọ im lặng.
"Là bà ấy có đúng không?" Thẩm Thanh Nhã cuối cùng cũng xác nhận, cười lạnh nói: "Đầu óc bà ta có bao giờ tỉnh táo đâu! Bà ta muốn hủy hoại cậu thôi!"
"Mẹ, đừng nói nữa." Thẩm Sơ Hành cắt ngang: "Mau đi bệnh viện."
Thẩm Thanh Nhã nhìn hắn một cái, gật gật đầu rồi xoay người rời đi, giờ phút này sắc mặt bà đã tái nhợt.
Người nọ dường như còn muốn nói gì đó, lại bị vệ sĩ chặn miệng, mang lên xe.
Trên đường đi đến bệnh viện, Thẩm Thanh Nhã nằm trên giường trong xe, Thẩm Sơ Hành ngồi bên cạnh nắm lấy tay bà, im lặng.
Sắc mặt của Thẩm Thanh Nhã càng ngày càng kém, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, nhưng bà vẫn không ngừng an ủi Thẩm Sơ Hành để hắn không phải lo lắng.
Sao không lo lắng cho được?
Vân Ngạn ngồi ở một bên, lòng đầy lo lắng, trừ lo lắng ra còn cảm thấy đau lòng, cậu nhìn đôi tay đang run rẩy của Thẩm sơ Hành.
Giờ phút này vẻ mặt Thẩm Sơ Hành vẫn trầm ổn lãnh đạm như ngày thường, như thể hắn đã chịu đựng mọi thứ quá lâu, lâu đến mức hắn quên mất làm sao để bộc lộ cảm xúc của chính mình.
Không lâu sau, Thẩm Sơ Hành nhận được báo cáo của cấp dưới.
Đêm hôm trước vệ sĩ đến sắp xếp hiện trường đã kiểm tra toàn bộ nghĩa trang vẫn không tìm thấy ai hết.
Còn người đó, hiện tại Vân Ngạn mới biết, gã tên Vương Trừng, là em họ của Thẩm Sơ Hành, nửa đêm hôm trước gã đã lẻn vào nghĩa trang.
Trong nghĩa trang này, các hàng bia mộ sẽ được tách nhau ra bởi một hàng cây, ở cuối cùng bụi cây sẽ càng rậm rạp, phía sau bụi cây này chính là tường đá.
Giữa bụi cây với bức tường đá có một khe nhỏ, Vương Trừng núp ở đó hết một ngày một đêm.
Thẩm Sơ Hành nghe báo cáo xong, vẻ mặt cuối cùng cũng nổi lên gợn sóng.
"Lúc trước tôi nên giết hắn ta..." Hắn cắn chặt khớp hàm, trên trán nổi lên gân xanh ghê người, hai mắt đầy tơ máu: "Hoặc là tống anh ta vào bệnh viện tâm thần..."
"Sơ Hành!"
Thẩm Sơ Hành nhắm mắt lại.
Vân Ngạt giật mình nghe mấy lời hắn nói.
Mấy ngày nay ở chung với Thẩm Sơ Hành, cậu không hề biết hắn đáng sợ đến vậy, cơ hồ đã quên mất trong nguyên tác hắn là một người thế nào, thô bạo, cố chấp, tàn nhẫn.
... Hắn là người như vậy thật sao?
Một lát sau, cảm xúc của Thẩm Sơ Hành dường như đã bình ổn hơn, lại mở mắt ra nhìn mẹ.
"Con đã nói." Thanh âm của thẩm Thanh Nhã vừa yếu ớt vừa kiên định: "Muốn giống với ba của con, làm một người ngay thẳng chính trực."
Vân Ngạn hơi thay đổi sắc mặt khi nghe những lời này.
Thẩm Sơ Hành im lặng hồi lâu, lâu đến mức Vân Ngạn nghĩ rằng hắn sẽ không đáp lại, thẳng đến khi xe đến bệnh viện, cáng cứu thương đã đợi sẵn bên ngoài.
Thẩm Sơ Hành buông tay mẹ ra, đúng lúc này, hắn đột nhiên mở miệng, giọng nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.
"...Nhưng con đã không còn giống nữa."
Vân Ngạn chỉ đứng sau hắn tầm một gang tay nên nghe được rõ ràng rành mạch.
Chóp mũi bỗng chua xót.
Mẹ Thẩm vào phòng mổ, Vân Ngạn và Thẩm Sơ Hành cùng nhau đợi bên ngoài.
Thẩm Sơ Hành im lặng ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp nhìn cửa phòng giải phẫu.
Vân Ngạn ngồi xuống ghế dựa bên cạnh hắn, lẳng lặng nhìn chằm chằm trần nhà, cảm thấy hơi mệt.
Khi cậu đang mải miên man suy nghĩ, tay phải chợt bị nắm lấy, dọa cậu xuýt chút nữa nhảy dựng lên.
Quay đầu lại, thấy Thẩm Sơ Hành đang nhìn chằm chằm bàn tay của cậu, khóe mắt như muốn nứt ra, trong giọng nói mang theo tức giận: "Bị thương sao không nói!"
...Bị thương?.
Truyện Bách HợpVân Ngạn vội vàng cúi đầu, mu bàn tay đang bị Thẩm Sơ Hành nắm lấy toàn là máu.
"Em..."
Cậu vừa mới lên tiếng, Thẩm Sơ Hành đã kéo cậu rời khỏi chỗ ngồi, vội vã đưa cậu đến phòng khám ngoại khoa để băng bó vết thương.
Không lâu sau đó, trong phòng hội chẩn, Vân Ngạn cởi một nửa chiếc áo sơ mi dính máu, để lộ vết thương trên cánh tay.
Thẩm Sơ Hành nhìn chằm chằm vào vết thương đang được băng bó, vẻ mặt vẫn lạnh lùng đáng sợ như cũ.
Trong lòng Vân Ngạn thấy hơi áy náy.
Không phải cậu không biết bản thân bị thương, là phát súng đầu tiên, lúc cậu bảo vệ Thẩm Sơ Hành, viên đạn lướt qua cánh tay cậu rồi cắm xuống đất.
Lúc đó đau thật, nhưng cậu đã nhìn qua, miệng vết thương không sâu, cậu nghĩ là không có vấn đề gì lớn, không ngờ lại chảy nhiều máu đến vậy.
Hôm nay đi thăm mộ nên cậu mặc áo đen, vì thế vết máu thấm lên cũng không ai phát hiện.
Thật ra cũng không chảy quá nhiều máu, từ lúc đó tới hiện tại, máu mới chảy tới đầu ngón tay, có thể do lực chú ý của cậu đều đặt hết lên Thẩm Sơ Hành và mẹ Thẩm, trong đầu loạn hết cả lên, nên cậu cũng không để ý tới cánh tay đang đau nhức...
Cậu không ngờ sẽ làm Thẩm Sơ Hành sợ hãi.
Rõ ràng người bị thương là cậu, sao cậu lại cảm thấy tội lỗi thế này?
"Em thật sự không để ý." Vân Ngạn giải thích, muốn làm dịu bầu không khí này: "Không đau lắm đâu, cũng không chảy nhiều máu mà, lần trước em có đi bệnh viện lấy máu, nhưng mà do có vài sai sót, sau đó máu chảy từ khuỷu tay tới đầu ngón tay, em cũng không cảm thấy gì..."
Thẩm Sơ Hành vẫn im lặng.
"Thật sự không sao hết á." Vân Ngạn hơi cúi người xuống, ngẩng đầu nghiêng mặt nhìn thẳng vào mắt của Thẩm Sơ Hành, nở nụ cười thoải mái nhất có thể: "Anh xem nè, em khá ổn mà?"
Thẩm Sơ Hành như bị nụ cười của cậu làm chói mắt, lông mi khẽ run.
Vân Ngạn thấy hắn như vậy, có hơi khó chịu, hít sâu một hơi, vừa muốn ngồi dậy, bàn tay đang đặt trên đầu gối của cậu lại bị nắm lấy.
"Em không thể xảy ra chuyện được, biết không?"
Tim Vân Ngạn khẽ run.
Thẩm Sơ Hành ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt cậu, trong đó còn mang theo cảm xúc gì đó mà Vân Ngạn không hiểu được.
Qua hồi lâu, hắn lặp lại lời nói lúc nãy: "Em không thể xảy ra chuyện được."