Vân Ngạn và Thẩm Sơ Hành đi theo ông Thẩm vào phòng khách, lúc này hai người mới biết hôm nay Thẩm Thanh Nhã cũng đến.
Bà ngồi trên sô pha uống trà, nghe cấp dưới của Thẩm Sơ Hành báo cáo vài việc.
"Kế hoạch này hiện tại chưa chắc chắn, cậu xem..."
"Để xuống đi, lát nữa tôi với Sơ Hành sẽ kiểm tra lại."
Bà vừa dứt lời, ông Thẩm liền nói: "Tiểu Nhã! Ầm ĩ cái gì! Nhìn này, nhìn này, quay đầu lại quay đầu lại!"
Thẩm Thanh Nhã đưa tài liệu cho cấp dưới, sau đó đứng dậy, quay người lại, trong tay vẫn cầm ly hồng trà.
Khoảnh khắc bà nhìn thấy Thẩm Sơ Hành, tay bà hơi run, hồng trà tràn ra để lại vết đen trên thành cốc màu trắng, nhưng bà không rảnh để quan tâm tới nó.
Con trai của bà, đứa con ngồi xe lăn bao năm của bà đã đứng dậy.
Bà nhìn Thẩm Sơ Hành từ trên xuống dưới, đôi mắt dần đỏ lên, không nói ra lời.
"Mẹ." Thẩm Sơ Hành gọi bà, vội đi tới, đây là lần đầu tiên hắn không để ý dáng vẻ của mình lắm. Vân Ngạn thấy chân của hắn đi lại không được thuận tiện, nhưng cậu không thấy nó xấu.
Như bây giờ là tốt rồi, đã đủ để khiến người ta cảm tạ trời xanh.
Thẩm Sơ Hành đỡ tay Thẩm Thanh Nhã, lấy ly trà trong tay bà đặt lên bàn, vừa đứng thẳng lên đã được Thẩm Thanh Nhã ôm vào lòng.
Những giọt nước mắt ấm áp cuối cùng cũng rơi xuống, Thẩm Thanh Nhã ôm Thẩm Sơ Hành, bả vai run rẩy, rất lâu sau mới nói được một câu: "Xin lỗi con... Mẹ xin lỗi con..."
Thẩm Sơ Hành luống cuống tay chân, cứ để cho mẹ ôm như vậy, im lặng rất lâu.
Vân Ngạn nhìn hai mẹ con trước mặt, cũng suýt khóc.
Cậu nhớ lại những lời Thẩm Thanh Nhã nói với cậu vào chiều hôm ấy...
"Khi còn trẻ, mẹ luôn thấy mình là thiên chi kiêu tử, bên ngoài trông có vẻ đối với ai cũng tốt, nhưng thật ra mẹ vừa tự cao vừa tự đại. Ai cũng ngưỡng mộ mẹ có được đứa con vừa thông minh vừa hiểu chuyện, nhưng thật ra chính mẹ cũng không biết phải làm thế nào khi ở chung với nó."
"Sau này Túc Lâm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Sơ Hành thì cắt chân, mẹ rất đau lòng, khi đó nỗi đau của mẹ lớn hơn cả sự lo lắng và đau lòng cho Sơ Hành, mẹ chỉ lo cho cảm xúc của bản thân, nhưng lại không quan tâm nhiều tới nỗi đau của Sơ Hành."
"Nó phải chịu đựng một mình... Mẹ không phải là một người mẹ đủ tư cách."
"Sau này, trong những năm mẹ và nó cùng nhau lên kế hoạch trả thù, tâm trí mẹ cũng chỉ nghĩ phải dùng cách nào để hạ bệ nhà họ Vương, giết Vương Túc Sanh, còn có cha chồng trên danh nghĩa của mẹ... Ông ta biết rõ Vương Túc Sanh hại chết Túc Lâm, vậy mà lại lựa chọn che giấu cho hắn ta."
"Dù ngày hay đêm trong đầu mẹ cũng chỉ nghĩ tới báo thù, cho đến khi báo được thù, mẹ mới chợt nhận ra, hình như ở thời điểm nào đó mẹ không biết, Sơ Hành đột nhiên trở nên cường đại, giống như không có bất cứ thứ gì có thể đánh bại nó. Mẹ bỗng nhận ra, những năm đó, với tư cách là một đứa con trai, nó đã trở thành chỗ dựa và hậu thuẫn cho mẹ... Thế mà trước giờ mẹ không nghiêm túc quan tâm tới nó."
"Mẹ nhìn nó nhốt mình trong nhà từ ngày này qua ngày khác, mẹ rất muốn làm chút gì đó, nhưng mẹ không biết phải làm thế nào để nói chuyện với nó, mẹ không thể thuyết phục nó, thậm chí mẹ thấy bản thân không có quyền can thiệp vào chuyện của nó..."
"Là một người mẹ không đủ tiêu chuẩn, mẹ có lỗi, mẹ muốn ăn năn, nhưng mẹ không biết phải nói như thế nào... Mẹ và nó... xa cách nhau quá lâu rồi..."
Nghe những lời bà nói, cuối cùng Vân Ngạn cũng hiểu tại sao cậu vẫn luôn thấy quan hệ của đôi mẹ con này rất mâu thuẫn. Cuối cùng cậu cũng rõ tại sao hai người đều rất để ý tới đối phương, nhưng khi ở chung lại giống như quan hệ cấp trên với cấp dưới, cuối cùng cũng rõ, loại cảm giác thân trọng xa lạ khi Thẩm Thanh Nhã nói chuyện với Thẩm Sơ Hành đến từ đâu.
Áy náy trong lòng Thẩm Thanh Nhã tích lũy nhiều năm không thể bày tỏ, ngay khoảnh khắc bà nhìn thấy con trai mình đứng dậy, nó lập tức bùng nổ.
Hồi lâu sau, Thẩm Sơ Hành có chút cứng đờ vỗ vỗ bả vai của bà, thấp giọng nói: "Mẹ, chuyện đã qua rồi."
Thẩm Thanh Nhã khóc càng dữ hơn.
"Được rồi, được rồi!" Ông Thẩm đi qua vỗ vỗ bả vai con gái: "Vốn là chuyện vui, khóc cái gì chứ? Đừng khóc nữa đừng khóc nữa, con coi, để tiểu Ngạn chê cười rồi này!"
Nói cứ như vừa rồi ông không khóc vậy.
Vân Ngạn cười cười, vội vàng lau khóe mắt.
Vốn tưởng buổi trưa có thể ăn cá hầm ớt Thẩm Sơ Hành nấu nhưng do ông ngoại với mẹ đến đây, bọn họ không giỏi ăn cay, Vân Ngạn đành phải đẩy tâm lý chờ mong lại cho những ngày sau này.
Hôm nay mẹ Thẩm tới đây để tâm sự với con trai, muốn hắn xin lỗi Vân Ngạn, chưa từng nghĩ đến chuyện Thẩm Sơ Hành nguyện ý dùng chân giả, thầm nghĩ con trai nghĩ thông rồi, bà vui vẻ nhìn đôi vợ chồng son hạnh phúc.
Tính từ khi Thẩm Sơ Hành cứu Vân Ngạn, đây là lần đầu tiên bọn họ ăn cơm với nhau, Thẩm Sơ Hành biết dây thần kinh cánh tay phải của Vân Ngạn không tốt lắm, nhưng hôm nay là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Lúc cầm đũa thì không run lắm nhưng sau khi gắp đồ ăn thì nó hơi run. Mấy hôm trước lúc ăn cơm Vân Ngạn dứt khoát để đồ ăn vào bát mình rồi ăn, nhưng hôm nay có người lớn ở đây, có hơi không thích hợp.
Trải qua hai lần gắp đồ ăn như vậy, tới lần thứ ba, bỗng nhiên có một đôi đũa nhanh hơn cậu một bước, gắp đồ ăn cậu muốn đặt vào cái dĩa trước mặt cậu.
Vân Ngạn quay đầu, quả nhiên, cậu thấy được sự đau khổ và tự trách trong mắt Thẩm Sơ Hành.
"Bác sĩ nói uống thuốc thêm mấy ngày nữa là khỏi rồi." Vân Ngạn vội nói: "Hai ngày nay em đỡ hơn nhiều lắm, không sao hết."
Thẩm Sơ Hành gật đầu, lông mày vẫn nhíu chặt.
Vân Ngạn chạm vào ngón tay hắn để an ủi.
Ông Thẩm vừa ăn cơm vừa quan sát hai người, ông vuốt râu, cười nói: "Lần này không định thể hiện tình cảm trước mặt ông nữa à?"
Vân Ngạn mở to hai mắt, nắm tay Thẩm Sơ Hành: "Chẳng lẽ bọn con không đủ tình cảm ạ?"
"Trước kia là giả, bây giờ mới là thật!" Ông Thẩm dùng đũa chỉ vào đôi tay đan vào nhau của bọn họ: "Đây sao giống với lúc trước được?"
Vân Ngạn hơi sửng sốt, có chút ngượng ngùng: "Ông nhận ra rồi ạ?"
"Hơ hơ." Ông Thẩm cười nói: "Ông vốn không có nhìn ra, nhưng nhìn bộ dạng hai cháu hôm nay ông mới biết, trước kia, bọn cháu toàn diễn kịch cho ta xem! Bây giờ mới là thật!"
"...Thật ạ?" Vân Ngạn lấy đũa chọt chọt dĩa thịt, thầm nghĩ, lúc trước vì tức Thẩm Sơ Hành, hình như cậu diễn hơi khoa trương tí.
"Nhìn là biết!" Ông Thẩm trêu chọc: "Trước kia từ đầu tới cuối buổi, bọn cháu có nhìn vào mắt nhau bao giờ, đâu giống hiện tại? Để ông coi, nếu ông với tiểu Nhã không ở đây, có lẽ hai người bọn cháu còn ôm nhau ăn cơm ấy chứ!"
...Hình như là vậy thật...
Từ lúc cậu nhìn thấy Thẩm Sơ Hành đứng trước mặt mình, gần như mỗi thời mỗi khắc cậu đều dính trong ngực hắn.
Cậu không thể kiểm soát nỗi.
Vân Ngạn nhớ lại cảnh mình nhào vào lòng Thẩm Sơ Hành bị ông ngoại nhìn hết từ đầu đến cuối, cậu lập tức thấy xấu hổ, nhưng cậu không chịu thừa nhận, ấp úng nói: "Sao, sao có thể ạ..."
Chưa kịp nói hết câu, cậu đã bị người nào đó nắm tay, đột ngột kéo vào ngực.
!!!
Cảm nhận được bắp đùi mạnh mẽ của ai đó, Vân Ngạn không phản kháng, mặt đỏ bừng.
A a a a!!!
Vân Ngạn buộc mình phải bình tĩnh lại, mở to mắt nhìn Thẩm Sơ Hành: "Mấy cái quy tắc đã thống nhất đâu!!!"
"Mấy quy tắc gì?" Thẩm Sơ Hành nắm lấy cánh tay đang giãy dụa của cậu, trong mắt mang theo chút ý cười, "Đừng tùy tiện gán ghép cho anh."
Cả mặt Vân Ngạn như muốn bốc cháy, cậu hận không thể tự cắn đầu lưỡi của mình, lần trước bốn người ăn cơm với nhau, cậu còn mách với ông ngoại nói Thẩm Sơ Hành mắng cậu ăn cơm không có quy cũ... Thực ra, cậu toàn nói dối thôi!
Sao cậu lại nhắc tới cái này!
Tự mình đào hố, có khóc cũng phải nhảy vào...
Vân Ngạn nhắm mắt, biết vậy chẳng làm, mở mắt ra, liền thấy Thẩm Sơ Hành gắp một miếng thịt bò màu vàng đút cho cậu, giọng nói dịu dàng trầm thấp: "Há miệng ra."
Vân Ngạn vô thức cắn nó.
...
Mặc dù Vân Ngạn vội vàng tránh Thẩm Sơ Hành trở về chỗ ngồi của mình, còn dùng lời lẽ chính đáng cự tuyệt hắn đút cơm, nhưng cậu vẫn cảm thấy, đây là bữa cơm không đứng đắn nhất mà cậu từng ăn, ngoại trừ cậu ra, ba người còn lại ai cũng vui vẻ.
Mẹ Thẩm với ông Thẩm không nhịn được cười!
... Anh không biết xấu hổ hả?!
Buổi chiều, ông Thẩm với mẹ Thẩm vừa đi chưa lâu, Vân Ngạn nhận được điện thoại của người đại diện.
"Báo cho em một tin tốt!" Giọng nói của Cát Lâm không giấu được kích động: "Đoàn phim Băng Vũ Lâu vừa liên hệ với chị, nói cho em đi thử vai nam hai, đây là IP lớn đấy!"
"Băng Vũ Lâu?" Vân Ngạn có chút ngơ ngác.
Băng Vũ Lâu là cuốn tiểu thuyết rất nổi trong những năm gần đây, không lâu trước tin tức chuyển thể tràn ngập trên weibo, cậu có đọc qua hai lần, đầu tư lớn, dã tâm cũng rất lớn, hẳn sẽ không tìm loại diễn viên tuyến N như cậu mới đúng.
Không tính mấy bộ phim dở tệ mà 'Vân Ngạn' diễn trước kia, bộ phim đầu tiên của cậu còn chưa chiếu, có thể nói là không có thành tích gì, sao đoàn phim Băng Vũ Lâu có thể tìm cậu đi thử vai nam hai?
"Đúng vậy!" Giọng nói cảm khái của Cát Lâm truyền đến: "Không ngờ em ít nói nhưng mối quan hệ lại rộng đến vậy, là Diệp Lạc đề cử em, em quen Diệp Lạc sao không nói với chị một tiếng?"
"...Diệp Lạc?"
"Đúng vậy." Cát Lâm nhận ra có gì đó không đúng: "Em bất ngờ?"
"Có chút." Vân Ngạn nghĩ nghĩ, nói: "Quen nhưng thật ra... chỉ mới cùng nhau đi chơi một lần, không quen lắm."
Chuyện đi chơi với nhau cũng là chuyện của hôm qua, hai người còn không cùng một đội, sao có thể xem là quen biết? Sao Diệp Lạc lại nghĩ đến việc đề cử cậu đi thử vai nam hai?
"Kỳ lạ... Nhưng dù sao cũng là chuyện tốt, chị gửi kịch bản cho em, em mau đọc đi, thời gian địa điểm thử vai đã định rồi, chị nói với em sau."
Sau khi cúp máy, Vân Ngạn suy nghĩ nửa ngày, gửi tin nhắn Wechat cho Diệp Lạc.
Hôm qua lúc sắp chia tay bọn họ có kết bạn trên Wechat, nhưng bọn họ không cho đối phương số điện thoại của mình.
"Em nghe người đại diện nói anh đề cử em đi thử vai nam hai của Băng Vũ Lâu, cảm ơn anh rất nhiều."
Diệp Lạc trả lời rất nhanh: "Lần trước anh gặp Lưu Đào, ông ấy nói kỹ thuật diễn của em rất tốt, hơn nữa lần trước em giúp anh anh còn chưa kịp cảm ơn, không cần khách khí!"
Cuối câu còn gửi thêm một cái mặt cười nho nhỏ.
...Đã từng giúp?
Vân Ngạn có thể chắc chắn, chuyện này tuyệt đối không có đề cập đến trong nguyên tác.
Cậu cảm thấy, một vài chuyện cậu trải qua ở hiện tại, khác hoàn toàn với thông tin trong nguyên tác.
Chuyện gì đang xảy ra?
Cậu chạy đến hỏi Thẩm Sơ Hành đang ở trong phòng làm việc: "Anh có điều tra Mạc Lâm bao giờ chưa?"
Thẩm Sơ Hành day day thái dương: "Em hỏi cậu ta làm gì?"
"Lúc em ra ngoài chơi với Nghiêm Hi, cậu ta có gọi Diệp Lạc, vì vậy em cũng gặp Mạc Lâm, thế mà cậu ta lại là người đại diện của Diệp Lạc!"
Thẩm Sơ Hành gật đầu: "Anh biết."
Thẩm Sơ Hành lấy một xấp tài liệu trong ngăn kéo ra đưa cho Vân Ngạn, là tư liệu về Mạc Lâm.
Xem trong tư liệu, Mạc Lâm cũng được coi là phú nhị đại, nhưng thế lực của gia đình không lớn, trước kia có một số mối quan hệ làm ăn với Thẩm gia, chẳng qua là mấy năm trước cả nhà đã di dân sang Canada.
Mạc Lâm ngây ngốc ở nước ngoài mấy năm, thỉnh thoảng về nước sẽ đến thăm ông Thẩm. Ông nội của Mạc Lâm trước kia là một thầy bói nổi tiếng, nhưng lại mất sớm, kỹ năng xem bói không truyền cho con cái mà lại truyền cho cháu trai của ông, Mạc Lâm.
Vào tháng 4 năm nay, Mạc Lâm chính thức về nước, ngay khi quản lý của Diệp Lạc từ chức vì lý do sức khỏe, hắn ta lập tức trở thành quản lý mới của Diệp Lạc.
Vân Ngạn nhìn ngày hắn nhậm chức, ngẩn người: Đây chẳng phải là sau ngày cậu kết hôn với Thẩm Sơ Hành một ngày?
"Sao vậy?" Thẩm Sơ Hành ôm cậu vào ngực: "Có gì kỳ lạ à?"
Vân Ngạn nhìn Thẩm Sơ Hành, bày tỏ sự nghi ngờ trong lòng: "Rất kỳ lạ... Sao cậu ta lại quen Diệp Lạc? Sao cậu ta có thể tính ra em... Chẳng lẽ bát tự thần kỳ đến vậy?"
Không thể coi thường những thứ tổ tiên đã để lại, tuy rằng thế gian nhiều kẻ lừa đảo, nhưng không thể phủ nhận, thật sự tồn tại một ít người có thể nhìn thấy "thiên cơ".
Nhưng Vân Ngạn cảm thấy Mạc Lâm không giống thầy bói, mà dường như hắn có mục đích khác, lúc cậu nói tình cảm của bản thân với Thẩm Sơ Hành không ổn, hình như hắn có hơi sốt ruột, giống như không hề nắm chắc tình cảm của cậu với Thẩm Sơ Hành, nhưng lại rất quan tâm.
Còn có mối quan hệ của hắn với Diệp Lạc, nếu hắn là tên "ôn nhu công" trong nguyên tác, sao hắn lại gắn bó chặt chẽ với Thẩm gia? Trong nguyên tác cũng không nhắc tới, lẽ nào trùng hợp đến vậy?
Trong lúc cậu miên man suy nghĩ, cậu không phát hiện ra cánh tay Thẩm Sơ Hành ôm cậu càng ngày càng siết chặt.
"Hôm đó, em nói với Du Lãng... Đều là thật?"
Nghe câu này, Vân Ngạn mới chợt tỉnh táo lại, tránh ánh mắt Thẩm Sơ Hành, cậu phải nghĩ xem nên nói thế nào mới tốt.
Cậu không nhìn thấy ánh mắt đen không thấy đáy của Thẩm Sơ Hành.
Thật ra Thẩm Sơ Hành có hơi lảng tránh vấn đề này.
Khi còn ở Chiết Giang, trong lúc Vân Ngạn dưỡng thương, hắn có đến cục cảnh sát gặp Du Lãng một lần.
Du Lãng lúc đó tựa hồ đã tỉnh lại từ trong cơn điên, nhưng hắn không hề hối hận, khi nhìn thấy Thẩm Sơ Hành, còn cười hỏi: "Thế nào? Có phải tiểu Ngạn đã trở về?"
Thẩm Sơ Hành cho hắn một đáp án phủ định.
Du Lãng rất thất vọng, nhưng hắn chưa tuyệt vọng, chỉ cười nói: "Không sao hết, sớm muộn gì em ấy cũng trở về, khi đó em ấy sẽ biết, là tôi cứu em ấy."
"Không có khả năng." Thẩm Sơ Hành lạnh lùng nói: "Chuyện cậu hy vọng sẽ không bao giờ xảy ra."
"Ha ha ha...!" Du Lãng bỗng cười lớn, liếm liếm môi khô khốc, châm chọc nhìn Thẩm Sơ Hành: "Mày đừng vội vui mừng, Thẩm Sơ Hành... Mày yêu nó? Nó vốn không phải người của thế giới này! Mày hoàn toàn không biết quá khứ của nó! Xâm chiếm thân thể của người khác, đuổi linh hồn của người khác đi? Nói không chừng người mày yêu... chính là một con quái vật!"
"Nó âm thầm tiến vào thân thể của tiểu Ngạn, nói không chừng một ngày nào đó cũng vô duyên vô cớ rời đi... Ai có thể chắc chắn những chuyện liên quan đến linh hồn?"
Thẩm Sơ Hành không ngừng tự nói với bản thân, Du Lãng chỉ là thằng điên.
Nhưng câu nói kia vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn.
Ai có thể chắc chắn những chuyện liên quan đến linh hồn?