Thẩm Sơ Hành gọi "chồng" làm Vân Ngạn sướng rơn từ trong ra tới ngoài, nhưng sau đó cậu phải gọi "chồng" lại rất nhiều lần.
Khi căn phòng im ắng chỉ còn lại tiếng hít thở đều đặn của hai người, Vân Ngạn đã rất mệt, nhẹ nhàng luồn những ngón tay vào tóc Thẩm Sơ Hành, cậu bỗng nghe thấy bụng mình phát ra tiếng "ọt ọt".
Bầu không khí lập tức đóng băng.
Thẩm Sơ Hành chợt cười khẽ: "Xem ra em chưa ăn no."
Vân Ngạn: "..." Không, em no rồi! Thật sự rất no!
Cậu cắn vành tai Thẩm Sơ Hành trút giận, Vân Ngạn nói: "Mấy tiếng rồi, em không tin anh không đói đấy."
Thẩm Sơ Hành lắc đầu: "Anh không đói."
Vừa dứt lời, lại nghe được tiếng "ọt ọt".
Thẩm Sơ Hành: "..."
"Hahaha!" Vân Ngạn buồn cười, xoa vành tai đỏ bừng của hắn, tựa vào hắn cười run người, vươn tay lấy điện thoại xem giờ, 9 giờ rưỡi tối rồi.
Làm diễn viên phải giữ dáng, kỵ ăn khuya, nhưng mà... thỉnh thoảng ăn một hai lần chắc không sao đâu.
Huống chi hôm nay còn phải vận động nhiều vậy nữa!
Vân Ngạn cầm điện thoại định gọi đồ ăn ngoài, thì Thẩm Sơ Hành đã gọi cho trợ lý, bảo anh ta nói với khách sạn đem tới vài món ăn nhẹ.
Trước đó vì sợ Vân Ngạn bị thương, Thẩm Sơ Hành đã tháo chân giả ra. Lúc trợ lý gõ cửa, Vân Ngạn định khoác áo ngủ đi lấy, nhưng bị Thẩm Sơ Hành đè xuống giường lại.
Vân Ngạn có hơi mờ mịt, cậu thấy ánh mắt Thẩm Sơ Hành rơi vào xương quai xanh của mình, lập tức kéo chăn che lại.
Thẩm Sơ Hành tự mình đứng dậy, lấy chân giả đặt ở đầu giường đeo vào, sau đó mặc cái quần rộng, tiếp đó mặc thêm áo ngủ, đứng dậy.
Còn chưa kịp thắt dây lưng đã bị người phía sau túm lấy.
Xoay người lại, liền thấy Vân Ngạn một chân quỳ ở mép giường một chân chống đất, kéo áo ngủ của hắn lại, cho đến khi che hết mấy dấu vết mờ ám mới vừa lòng.
Vụng về giúp Thẩm Sơ Hành thắt đai lưng, hôn lên môi hắn một cái, xong hết Vân Ngạn mới thả hắn ra.
Trợ lý dẫn theo nhân viên phục vụ đem bữa tối phong phú bày trên bàn phòng khách, đợi khi bọn họ ra ngoài đóng cửa xong xuôi, Vân Ngạn mới ra khỏi phòng ngủ.
Thẩm Sơ Hành đứng cạnh bàn ăn, dang rộng tay với cậu, Vân Ngạn thuận thế nhào vào lòng hắn, nũng nịu nói: "... Đau eo."
Hô hấp của Thẩm Sơ Hành cứng lại, siết chặt cánh tay.
Rũ mắt, thấy những ngón chân trắng nõn của Vân Ngạn.
"Sao không mang giày?" Thẩm Sơ Hành nhíu mày.
"Không muốn mang." Vân Ngạn chà ngón chân lên thảm, "Thảm chỗ này rất dễ chịu mà."
Thẩm Sơ Hành bất lực thở dài, bỗng bế ngang cậu lên.
Vân Ngạn sợ hãi hét một tiếng, hai tay vừa ôm lấy cổ hắn, hắn đã đặt cậu xuống chiếc ghế cạnh bàn ăn.
"Ở nhà thì không sao." Thẩm Sơ Hành đẩy lưng ghế, để cậu ngồi gần bàn ăn hơn chút, "Nhưng ở đây thì không được, không biết thảm có đủ sạch hay không."
Vân Ngạn cọ hai chân vào nhau, nhìn Thẩm Sơ Hành, không nhịn được cười khẽ.
Thẩm Sơ Hành nhìn ý cười đầy mắt cậu, bất lực hôn lên trán cậu, đi vào phòng ngủ xách dép ra.
Vân Ngạn bóng dáng chậm rãi bước đi của hắn, cảm thấy rất ấm lòng.
- Cảm giác bị đối xử như trẻ con vậy.
- Rất kỳ diệu, cũng rất ấm áp.
Vân Ngạn nhìn bữa tối trên bàn, không động đũa, ngược lại không khỏi xoa eo, chuyển sang tư thế thoải mái hơn.
Nhưng dù đổi thế nào cũng không thoải mái được.
Nằm trên giường thì không sao, giờ ngồi ở đây, lập tức cảm thấy cả người mềm nhũn.
Sau đó, cậu phát hiện nằm lên bàn sẽ thoải mái hơn, có thể dồn trọng lượng lên đùi, nơi nào đó đỡ áp lực hơn nhiều.
Khi Thẩm Sơ Hành trở về, thấy Vân Ngạn nhắm hờ mắt nằm dài trên bàn ăn, hai chân ngoan ngoãn đung đưa không chạm đất.
Hắn ngồi xổm xuống, đặt đôi dép lê dưới chân Vân Ngân, Vân Ngạn nhìn hắn nhưng không đứng dậy, dùng ngón chân dò tìm vị trí đôi dép, sau đó mới lê chân mang vào.
Thẩm Sơ Hành thấy có hơi đáng yêu, không nhịn được cong khóe miệng: "Sao vậy?"
Vân Ngạn gối đầu lên cánh tay, oán giận nói: "Rã rời hết rồi..."
Nụ cười từ khóe miệng lan đến khóe mắt, Thẩm Sơ Hành đưa tay xoa tóc cậu, trong mắt mang theo chút áy náy.
Quả thật hôm nay hắn có chút mất kiểm soát.
Đứng dậy, ngồi xuống cái ghế đối diện Vân Ngạn, Thẩm Sơ hành cầm đũa gắp một miếng tôm xào dứa đút cho Vân Ngạn.
Vân Ngạn hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn ánh mắt dịu dàng kèm theo ý cười của Thẩm Sơ Hành, theo bản năng mở miệng, "A" một tiếng ăn luôn.
- Hạnh phúc quá!
Trong nháy mắt Vân Ngạn trở nên yếu ớt hơn, vẻ mặt hưởng thụ ăn xong con tôm, cằm gác lên mu bàn tay, chỉ tay vào miếng ức bò cách đó không xa: "Em muốn ăn cái này nữa..."
Thẩm Sơ Hành bật cười, gắp cho cậu.
Vân Ngạn cảm thấy bản thân rất trẻ con, nhưng cậu không hề do dự, tiếp tục chỉ cho Thẩm Sơ Hành cậu muốn ăn cái này muốn ăn cái kia, rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu cậu.
Cậu nhớ dì Dương từng nói Thẩm Sơ Hành rất chú ý tới dạ dày của mình, có lẽ do lúc trước dạ dày không tốt, sau đó được đám người Mạc Lâm dùng năng lượng trả giá của cậu chữa trị, nhưng thói quen lưu ý tới dạ dày vẫn còn.
Sau đó thỉnh thoảng vẫn còn đau dạ dày, chắc là do áp lực hoặc cảm xúc. May mà trước đó Thẩm Sơ Hành vẫn có thói quen chú ý tới dạ dày, không thì mấy năm nay không biết phải chịu đựng bao nhiêu nữa.
Nghĩ tới chuyện chữa trị dạ dày, Vân Ngạn nói với Thẩm Sơ Hành: "Anh nói xem tại sao lúc đó bọn họ chỉ chữa trị cho dạ dày cho anh, sao không chữa mắt cá chân nhỉ?"
Thẩm Sơ Hành bất đắc dĩ lắc đầu, lòng còn sợ hãi: "May mà không chữa, không thì tận mấy năm nữa anh mới gặp được em."
"... Cũng đúng."
Thẩm Sơ Hành im lặng một lúc.
Vân Ngạn nhắc tới mắt cá chân bị thương của hắn, xem ra trong lòng vẫn để ý tới chuyện này.
Ai mà không muốn bạn đời của mình lành lặn đứng cạnh mình, cùng mình đi khắp thế giới đâu?
Chắc chắn Vân Ngạn cũng nghĩ vậy.
Thẩm Sơ Hành nghĩ, quyết định nói cho Vân Ngạn biết những gì hắn đang nghĩ gần đây.
"Ngạn Ngạn." Thẩm Sơ Hành do dự gọi cậu.
"Vâng?" Vân Ngạn lười biếng trả lời.
Thẩm Sơ Hành lại gắp đồ ăn cho cậu: "Anh còn nhớ, lúc trước em rất thích chơi bóng rổ, cũng rất thích leo núi."
Vân Ngạn nhớ lại lúc mình còn trẻ, híp mắt nhai dứa, lười biếng trả lời: "Đúng vậy."
Thẩm Sơ Hành nhìn bộ dạng hoài niệm của cậu, buông đũa, nghiêm mặt nói: "Anh suy nghĩ rất lâu rồi, cảm thấy... có lẽ nên thực hiện phương án cắt chân lúc trước."
Vân Ngạn đang "hấp hối" ngồi bật dậy.
Không để ý tới cái mông đau đớn, Vân Ngạn ngồi thẳng, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Sơ Hành, phát hiện hắn đang nghiêm túc.
"Không phải, sao anh đột nhiên lại..." Cậu dừng một chút, không vội phủ nhận, trước để mình bình tĩnh lại, sau đó hỏi Thẩm Sơ Hành: "Tại sao?"
Thẩm Sơ Hành nhìn cậu biến sắc, không nói gì.
"Không phải anh nói... Anh muốn chạm vào em nhất à?" Vân Ngạn vội vàng hỏi: "Lần trước anh đồng ý rồi mà?"
Thẩm Sơ Hành ngồi ngay ngắn lại, rũ mắt: "Nhưng như này, đi rất chậm."
"... Chậm chút thì có sao?"
"Anh không muốn kéo chân sau em." Thẩm Sơ Hành nhìn vào mắt cậu, nói: "Anh nhớ em từng nói em muốn đi vòng quanh thế giới, anh muốn đi du lịch với em, đi dạo, chạy bộ, leo núi, thậm chí là trượt tuyết... Anh không hy vọng lúc em làm những thứ này, anh chỉ có thể đứng sau em."
Lòng Vân Ngạn nổi sóng to gió lớn.
Thẩm Sơ Hành từng muốn cắt chân thay chân giả, là vì muốn trội hơn người bình thường, còn hiện tại, là để làm bạn với cậu.
"Không được." Mũi Vân Ngạn hơi chua xót: "Đó là sở thích lúc trước, em có thể không đi."
"...Ngạn Ngạn."
"Tóm lại là không được." Vân Ngạn đỏ mắt, một chân cởi dép lê ra, duỗi thẳng về phía đối diện, móc lấy cố chân bị thương của Thẩm Sơ Hành, nhìn vào mắt hắn, nói: "Em sợ anh đau."
Thẩm Sơ Hành nín thở, đầu quả tim run lên.
Mũi chân chậm rãi hướng lên trên gây ra một trận tê dại, yết hầu Thẩm Sơ Hành trượt lên xuống, hắn nắm lấy mắt cá chân Vân Ngạn.
Nhìn Vân Ngạn, thấy trong mắt cậu ươn ướt, cong khóe miệng: "Nếu cắt cụt, sau này còn có thể trải qua... loại cảm giác này à?"
Lông mi Thẩm Sơ Hành khẽ run, Vân Ngạn lập tức rút chân lại.
Nắm chặt tay, nhưng không nắm được gì cả.
Trong lòng cũng không.
Vân Ngạn không nhìn hắn, tự mình cầm đũa gắp đồ ăn, nhưng cậu không cảm nhận được mùi vị gì cả.
Thẩm Sơ Hành nhìn cậu, có hơi khó hiểu, nghĩ thầm có lẽ hắn sai rồi.
"... Xin lỗi." Thẩm Sơ Hành nói.
"Như hiện tại đã rất tốt." Vân Ngạn nghe được hai chữ kia, lại nhìn vào mắt Thẩm Sơ Hành: "Bây giờ em chỉ hy vọng anh bình an, em không mong cầu gì nhiều hết. Chuyện vừa có hại cho thân thể vừa nguy hiểm này, em không chịu được, anh hiểu không?"
Hai người yên lặng ăn mấy miếng, nhưng không khí vẫn có chút cứng đờ.
Thân thể Thẩm Sơ Hành căng chặt, giờ đây hắn mới biết được ngay từ đầu nhắc tới chuyện này hoàn toàn là lỗi của hắn, hắn biết chắc Vân Ngạn còn tức giận, nhưng hắn không biết phải làm gì mới có thể đánh vỡ cục diện bế tắc này.
Hai người cứ vậy giằng co trong chốc lát, Vân Ngạn đột nhiên nặng nề đặt đũa xuống.
Thẩm Sơ Hành ngẩng đầu.
Trong mắt Vân Ngạn trần đầy lửa giận: "Sau này anh còn nhắc đến loại chuyện tự tổn thương bản thân thế này, em sẽ..."
Thẩm Sơ Hành cứng đờ.
"Em..." Vân Ngạn dừng vài giây.
Tim Thẩm Sơ Hành đã nhảy tới cổ họng.
"... Em sẽ mắng anh!" Vân Ngạn chỉ vào mũi hắn nói, có hơi mất tự nhiên: "... Anh coi chừng đó!"
... Không thì còn thế nào nữa? Không thể chia tay, cũng chẳng thể bạo lực gia đình được, đúng không?
Thẩm Sơ Hành nhìn cậu ra vẻ, tim nhũn cả ra, biết không nên cười, nhưng vẫn không chịu nổi.
"Không cho cười." Vân Ngạn đá chân hắn, sụt sịt: "Lại đây xoa eo cho em."
Hai người đã ăn gần xong rồi, xoa eo xong Thẩm Sơ Hành bế cậu vào phòng tắm.
Vân Ngạn dần buồn ngủ, nằm trong lòng Thẩm Sơ Hành ngủ gục, trước khi ngủ, cậu còn nghĩ, cái chân bị thương của Thẩm Sơ Hành, có lẽ Mạc Lâm có cách.