Vân Ngạn thay quần áo rồi đi ra, bộ đầu tiên là một cái áo sơ mi màu lam có hoa văn.
Nếu mặc trên người của một người bình thường sẽ thấy hoa văn và màu sắc này có vẻ tục khí, nhưng mặc trên người cậu lại rất hợp, màu xanh nước biển này vừa sạch sẽ vừa có sức sống.
Nhưng vẻ mặt của người đang mặc nó lại không nhìn ra một chút sức sống nào, cậu ôm cánh tay nhìn Thẩm Sơ Hành, vẻ mặt không vui.
Thẩm Sơ Hành ngồi cách đó không xa đang ung dung đánh giá cậu, nhìn kỹ từ đầu đến chân làm Vân Ngạn cảm giác không được thoải mái.
“Nhìn đủ chưa?” Vân Ngạn không kiên nhẫn hỏi.
Thẩm Sơ Hành gật gật đầu: “Bộ tiếp theo”
Khoé miệng Vân Ngạn giật giật, xoay người đi về phòng thử đồ, chọn thay một bộ áo vàng nhạt và quần tây màu trắng, lần này, có vẻ nhẹ nhàng hơn.
Đây đều là màu sắc khó phối, nếu phối không tốt, có thể sẽ vừa tục khí vừa bóng nhẫy.
Nhưng khi Vân Ngạn mặc lên, lại khiến người khác cảm thấy cậu thanh niên này vừa năng động vừa có tinh thần.
Thẩm Sơ Hành nhướng mày, lại gật đầu lần nữa: “Bộ tiếp theo”
“.....” Anh thật sự nghĩ rằng anh đang chơi trò thay đồ cho mỹ nam hả!!!
Vân Ngạn lại một lần nữa đi vào phòng thay đồ, thay một bộ áo sơ mi màu tím than cùng quần tây đen.
Lần này cậu vốn không muốn cho Thẩm Sơ Hành thời gian nhận để xét, vừa đi ra liền nằm liệt trên sofa, tuỳ tay mà cầm lấy ly nước chanh uống một ngụm: “Mệt rồi, không thay nữa.”
Nhà tạo mẫu ôm bộ tiếp theo đang chuẩn bị đưa cho cậu có chút ngơ ngác mà nhìn cậu, rồi lại đưa mắt nhìn về phía Thẩm Sơ Hành hỏi ý anh ta.
Vân Ngạn cũng không muốn cô ấy bị khó xử, lễ phép cười với cô: “Kích cỡ rất vừa, tôi cảm thấy mình không cần thử nữa”
“Dù sao….” Cậu nhìn về phía Thẩm Sơ Hành, trong ánh mắt mang theo chút khiêu khích: “Tôi mặc gì cũng đẹp”
Chính là sự tự tin này.
Biểu tình của những người xung quanh cực kỳ vi diệu, thậm chí có vài người đã lén trao đổi bằng mắt: Lúc hôn lễ Vân thiếu cũng không phải như vậy! Người có tiền đúng là không có tình yêu thật sự, chỉ là vợ chồng bên ngoài thôi!
Thẩm Sơ Hành không có ý kiến, ánh mắt dừng trên phần cổ áo bị mở ra của Vân Ngạn, hỏi nhà tạo mẫu: “Chọn bao nhiêu?”
“Thẩm thiếu, Vân thiếu chọn tổng cộng tám bộ”
Thẩm Sơ Hành nhìn có vẻ hài lòng, gật gật đầu.
Trợ lý lập tức đi đến dặn dò nhà tạo mẫu: “Những bộ đó để lại, những bộ khác mang đi.” Vừa dứt lời liền có hai người đi đến sắp xếp lại đống hỗn loạn, lấy quần áo bỏ vào tủ.
“Các người đi ra ngoài trước đi” Thẩm Sơ Hành nói với trợ lý.
Trợ lý cúi chào Thẩm Sơ Hành, chỉ huy đám người kia đẩy quần áo ra ngoài, vô thanh vô tức giống hệt lúc đến.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại Thẩm Sơ Hành và Vân Ngạn.
Sau khi mọi người ra ngoài hết, ánh mắt của Thẩm Sơ Hành luôn đặt trên người Vân Ngạn.
Vân Ngạn cầm ly nước chanh mà uống, ánh mắt hơi hạ xuống, tựa hồ đang nghĩ gì đó, ngón tay cậu vô thức mà cọ vào thành ly, thể hiện rõ cậu đang bất an.
Áo sơ mi màu tím than cậu mặc trên người dưới ánh đèn phản chiếu những tia sáng nhỏ, làm làn da càng thêm trắng hơn, lại cực kỳ hợp với khí chất vào lúc này của cậu.
Nếu là Vân Ngạn của trước đây, mặc màu tím than này chắc chắn sẽ không hợp, nhưng bộ quần áo trên người Vân Ngạn của hiện tại lại như bổ sung cho nhau, sự yếu đuối nhu nhược trước đây đã biến mất, thay vào đó là sự thâm trầm và tuỳ ý.
Nếu cậu ta muốn, cậu ta có thể trở nên quyến rũ mê người đến nỗi hoa tươi cũng kém sắc.
‘Vân Ngạn’ trước đây rất ít mặc sơ mi, nếu có mặc thì cũng quy quy củ củ mà cài đến cúc áo cuối cùng, không có chỗ nào giống với Vân Ngạn trước mắt. Sau khi thay áo sơ mi bình thường, cũng không cài cúc áo ở phần cổ, theo động tác dựa vào sofa của cậu ta, cổ áo càng mở rộng, càng lộ ra nhiều cảnh đẹp hơn.
Xương quai xanh kia tinh xảo đến mức làm cho người ta muốn vuốt ve.
Thẩm Sơ Hành nghĩ đến cảnh tượng anh nhìn thấy lúc nãy khi mới đến, yết hầu không nhịn được mà có chút căng chặt, tim cũng đập nhanh hơn vài phần.
Sau khi ý thức được điều này, Thẩm Sơ Hành nhíu nhíu mày, ánh mắt lập tức rời khỏi người Vân Ngạn.
Trước đây anh chưa bao giờ có biểu hiện như thế này.
Anh cảm thấy bản thân có chút không thích hợp.
“Có chuyện gì mà nhất định phải nói ở chỗ này chứ?” Vân Ngạn mở lời trước.
“Vậy cậu muốn nói trên giường à?” Ngữ khí của Thẩm Sơ Hành vẫn lạnh lùng như trước.
Vân Ngạn suýt chút nữa là bị anh ta làm cho sặc nước —— cậu một chút cũng không muốn!
Nghĩ đến buổi tối phải ngủ cùng Thẩm Sơ Hành, cậu đã cảm thấy muốn nhồi máu cơ tim rồi,
Thẩm Sơ Hành lại tiếp tục nói: “Cậu đừng mơ tưởng, tôi sẽ không ngủ chung phòng với cậu.”
!!!
Cái gì gọi là hạnh phúc đến quá đột ngột! Chính là đây nha!
Vấn đề lớn nhất đã được giải quyết, Vân Ngạn nhẹ nhàng thở ra trong lòng, nhưng lại cảm thấy tò mò, dò hỏi: “Tôi nhớ rõ, chúng ta là chồng chồng mới cưới?”
“Bây giờ tôi sẽ nói cho cậu biết một vài quy tắc” Thẩm Sơ Hành xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, ánh mắt nhìn về phía Vân Ngạn không một chút cảm tình: “Hy vọng cậu có thể biết rõ vị trí của mình”.
Được, được, được. Chỉ cần không lên giường, muốn nói gì cũng được!
Vân Ngạn chăm chú lắng nghe.
“Thứ nhất, cậu đã gả vào Thẩm gia thì phải có dáng vẻ của ‘Phu nhân’ Thẩm gia nên có, bên ngoài không được làm ra việc tổn hại thanh danh của Thẩm gia, đặc biệt không được phép ngoại tình, nếu để tôi phát hiện, cậu sẽ không gánh được hậu quả. Tôi hy vọng cậu có thể nhớ rõ, sau lưng cậu còn một đám người đang chờ cơm ăn.”
Không hổ là mẫu tử, cách nói chuyện giống nhau như đúc.
Cậu lại nhớ đến nội dung sau khi Vân Ngạn đào hôn thất bại trong nguyên tác, cảm thấy Thẩm Sơ nhất định nói được làm được.
Hôm nay Vân Ngạn không lựa chọn đào hôn, nhưng trong lòng vẫn có lo lắng —— Cho dù mình đã trở lại, nhưng tại sao Thẩm Sơ Hành lại không hỏi đến việc này?
Anh ta càng không nói đến, trong lòng Vân Ngạn càng không yên tâm —— Anh ta rốt cuộc đã biết được những chuyện gì? Anh ta sẽ làm gì?
Nhưng Thẩm Sơ Hành không nói đến, Vân Ngạn cũng không thể chủ động hỏi anh ta, chỉ có thể tạm thời đè nén nghi hoặc trong lòng.
“Về chuyện này thì anh yên tâm đi”, Vân Ngạn hứa hẹn: “Tôi sẽ luôn an phận”
Đối với những nhân tố không an phận mà ‘Vân Ngạn’ để lại, cậu cũng sẽ xử lý.
“Rất tốt” Thẩm Sơ Hành nói, trong mắt lại có một tia mỉa mai.
Anh ta tiếp tục nói: “Thứ hai, ở trước mặt mẹ và ông ngoại, cậu và tôi sẽ làm ra bộ dạng thật tình cảm. Cậu là diễn viên, nếu không làm được, tôi không ngại việc mời người về dạy cho cậu một khóa kỹ thuật diễn xuất đâu”.
Vân Ngạn thông qua những từ bị gằn từng chữ một ở cuối câu mà phỏng đoán, đó chắc chắn không chỉ đơn giản là một khoá kỹ thuật diễn xuất, chỉ sợ là một khoá huấn luyện ma quỷ đến độ làm người ta muốn chết.
…….Bất quá nếu trong tương lai cậu có gặp vấn đề gì về diễn xuất, cậu cũng không ngại mà thử một chút.
…...Lạc đề rồi.
Vân Ngạn gật gật đầu: “ Show tình cảm sao, đơn giản”.
Thẩm Sơ Hành không tỏ ý kiến gì, tiếp tục nói: “Thứ ba, không được có ý đồ can thiệp vào cuộc sống của tôi, không được tìm hiểu về lịch trình của tôi, tôi ở đâu, đang làm gì. Khi cần đến sự có mặt của cậu, tôi sẽ cho người thông báo với cậu; ngoài ra vào những lúc khác tôi không hy vọng cậu xuất hiện quá nhiều trước mặt tôi.”
…..Chính là làm một người vô hình nha.
Vân Ngạn không nhịn được mà trợn mắt trong lòng, đến cuối cùng cũng không biết được tại sao Thẩm Sơ Hành lại kết hôn.
Nhưng cậu còn vài thắc mắc: “Ý anh là, cho dù anh nuôi tình nhân trong nhà, tôi cũng không thể xen vào?”
Chân mày Thẩm Sơ Hành nhíu chặt: “Tôi sẽ không, tôi không có hứng thú với chuyện này”
“Thật sự?”
Thẩm Sơ Hành liếc cậu một cái.
“....Ồ” Vân Ngạn cúi đầu, ra vẻ ngoan ngoãn.
“Ngoài ra, tầng hầm, phòng ngủ của tôi và thư phòng không được bước vào —— Tốt nhất cậu nên cách xa tôi một chút. Những nơi khác đều có thể tuỳ ý”
Vân Ngạn miễn cưỡng gật đầu, trong lòng lại nghĩ: Bộ anh không nghe người ta nói, những nơi càng cấm thì càng sẽ ngợi lên tính tò mò của người khác sao?.
Nhưng khi nghĩ đến ‘Vân Ngạn’ trong nguyên tác chính là chết trong phòng tối ở tầng hầm, Vân Ngạn lập tức dẹp bỏ ý định thăm dò kia.
Thẩm Sơ Hành dường như nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng cậu: “Đừng để tôi phát hiện cậu có ý định muốn vào chỗ đó, khắp nơi đều có cameras —— ngoại trừ phòng ngủ của cậu. Tôi hy vọng cậu có thể chú ý đến lời nói và hành động của mình.”
Vân Ngạn một bên điên cuồng mắng chửi, một bên lại bất đắc dĩ mà gật gật đầu: “Tôi sẽ chú ý”
—— Khi đối mặt với một tên biến thái, nhất định không được chính diện chống đối hắn ta, bởi vì một người bình thường vĩnh viễn cũng sẽ không biết được một tên biến thái đến cuối cùng có thể biến thái đến mức nào.
“Thứ tư” Ngữ khí của Thẩm Sơ Hành càng thêm lạnh lùng: “Cậu sẽ có phòng riêng, chúng ta sẽ không ở chung một phòng, càng sẽ không có bất cứ hành động thân mật nào —— Tôi không có bất cứ hứng thú gì với cậu”
“.....Ừ”
Lại một lần nữa Vân Ngạn nghe được lời hứa của anh ta, trong lòng không khỏi cảm thấy yên tâm hơn một chút, nhưng ánh mắt lại không kiềm được mà hướng tới chỗ nào đó của Thẩm Sơ Hành…..
Rốt cuộc trong nguyên tác có nhắc đến chuyện này không? Tại sao boss ẩn lại lãnh đạm như vậy? Rốt cuộc là bởi vì anh ta không muốn hay là không thể?
“Vậy……” Một lát sau, Vân Ngạn lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Sơ Hành, ánh mắt ngập nước, vừa vô tội, vừa uỷ khuất: “Anh không ở cùng tôi, lại không cho tôi ngoại tình, vậy nhu cầu sinh lý của tôi phải làm sao đây?”
“........” Thẩm Sơ Hành mím chặt môi, lần nữa mở miệng, trong giọng nói mang theo lạnh lùng: “.........Tôi sẽ cho người mang đồ chơi tình thú đến cho cậu chọn, đảm bảo cậu sẽ đủ dùng.”*
(Câu này mình làm hơi khác bản gốc một chút, nhưng đại ý vẫn giống nhau nha)
“........”
Biến thái là cái gì chứ!!!!!!! Đây là đồi bại mới đúng!!!!!!!
Thẩm Sơ Hành nhìn dáng vẻ khó chịu của Vân Ngạn, lại nghĩ đến mà ‘Tự liếm trước gương’ của cậu ta.
……..Cậu ta có hứng thú với chuyện này đến vậy sao!
Ánh mắt Thẩm Sơ Hành không khỏi mang theo chút chán ghét, nhịn không được mà bổ sung: “Tôi tuyệt đối sẽ không chạm vào một ngón tay của cậu.”
“.....Phải không?”
Vân Ngạn nghe xong những lời này, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một ngọn lửa không tên.
Trong đời cậu ghét nhất chính là loài người luôn nhìn từ trên cao xuống như thế này, ngữ khí như cho rằng bản thân có thể điều khiển được tất cả.
Cậu cố tình không muốn Thẩm Sơ Hành được như ý.
Suy nghĩ trong đầu Vân Ngạn vừa chuyển, cậu bỗng nhiên thay đổi vẻ mặt, gương mặt nghiêng nghiêng tạo ra một độ cung xinh đẹp, nhìn Thẩm Sơ Hành, trong ánh mắt mang theo chút hài hước, chợt đứng dậy, đi đến cái sofa bên cạnh Thẩm Sơ Hành.
Thẩm Sơ Hành có chút cảnh giác mà nhìn cậu.
Vân Ngạn nghiêng người dựa vào tay vịn của sofa, cúi người, vươn tay đến trước mặt Thẩm Sơ Hành, xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón áp út, cười tủm tỉm nói: “Đây không phải là đã chạm qua sao? Hơn nữa…..còn là hai lần?”
“........”
“Anh chán ghét tôi đến như vậy sao?” Vân Ngạn nghi ngờ mà nhìn bàn tay của mình, lật qua lật lại, còn sờ sờ mu bàn tay của mình, buồn rầu nói: “Cảm giác rất tốt mà!”
Ngữ khí của cậu vô cùng ngây thơ, thanh âm trong trẻo dễ nghe, nói xong còn ngẩng đầu chớp chớp mắt nhìn về phía Thẩm Sơ Hành, ném qua một quả bom nhan sắc.
“....”
………..Tình trạng rối loạn nhịp tim lại nghiêm trọng hơn rồi.
Thẩm Sơ Hành cảm thấy bản thân có khả năng bị dị ứng với Vân Ngạn.
Anh hít một hơi thật sâu, dựa lưng vào phần đệm xe trên xe lăn*, nghiến răng nghiến lợi nói: “Điều thứ năm, cách xa tôi một chút, đừng có ý đồ quyến rũ tôi!”
(*Xe lăn thông thường sẽ có một tấm vải hay da để làm phần tựa lưng, nhưng cái loại xe lăn điện thì thường sẽ được lót đệm cả phần tựa lưng để người dùng thoải mái hơn)
Vân Ngạn càng bày ra vẻ vô tội mà khiếp sợ: “Cái này cũng được xem là quyến rũ hả?”
Thẩm Sơ Hành: “........”
Anh nhìn chằm chằm từng động tác của Vân Ngạn, ấn một nút nào đó trên xe lăn, giây tiếp theo, bên ngoài cánh cửa đang đóng chặt vang lên tiếng gõ cửa.
Sau ba tiếng gõ cửa, trợ lý của Thẩm Sơ Hành và quản gia mở cửa bước vào.
“Dẫn cậu ta đến phòng ngủ của mình đi” Thẩm Sơ Hành lạnh lùng dặn dò quản gia, không thèm liếc mắt nhìn Vân Ngạn lấy một cái, điều khiển xe lăn, xoay người đi ra ngoài.
Vân Ngạn nhìn bóng dáng tức giận của Thẩm Sơ Hành, trong lòng rốt cuộc cũng cảm thấy sảng khoái, cầm lấy điện thoại, đi theo quản gia đến phòng ngủ mới của mình.
Phòng ngủ của Thẩm Sơ Hành và Vân Ngạn phân biệt mà nằm ở hai đầu của tầng hai, hai người ra khỏi phòng thay đồ, chia thành hai hướng.
Khi đi qua sảnh chính, Thẩm Sơ Hành lại nhìn thấy bó hoa cúc Ba Tư đang được để trên bàn —— Chính là bó hoa mà Vân Ngạn đã nhét cho anh trước khi hôn lễ diễn ra.
Những đoá hoa kia nở rực rỡ, dường như còn mang theo ánh nắng nơi hoang dã.
Trong mắt Thẩm Sơ Hành hiện lên vẻ chán ghét: “Vứt nó đi”
Trợ lý do dự một chút, nói: “ Nhưng dù sao cũng do tự tay phu nhân hái….”
“Vứt”
Trợ lý không nói thêm gì nữa, đành phải đi đến rút bó hoa từ bình ra, chuẩn bị ném vào thùng rác sau cửa bí mật.
Nhưng khi anh ta đẩy cửa bí mật ra, bỗng nhiên nghe được thanh âm truyền đến từ phía sau: “Chờ đã”
Anh ta quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt có vẻ bực bội của Thẩm Sơ Hành: “....Được rồi”
Trợ lý thầm than trong lòng, ôm bó hoa quay trở lại.
Lúc chuẩn bị cắm lại vào bình, Thẩm Sơ Hành bỗng nhiên nói: “Mang nó làm thành hoa khô, cất đi, đừng để nó xuất hiện trước mặt tôi lần nào nữa.”
“Vâng ạ”
—— Như vậy cũng tốt, nếu sau này ông ngoại có hỏi đến, thì nói là mình rất trân trọng bó hoa đó, muốn lưu giữ lại.
Bên kia, sau khi Vân Ngạn đi đến phòng của mình, dưới sự dẫn dắt của quản gia đi làm quen với căn phòng mình sắp ở lâu dài một chút.
Quản gia rất có trách nhiệm mà giới thiệu cách dùng các vật dụng trong phòng rồi mới rời đi.
Có lẽ vì muốn thuận tiện hơn cho Thẩm Sơ Hành, các căn phòng trong Thẩm gia đều thiết kế rất hiện đại, tất cả đèn, rèm cửa, tivi đều có thể điều khiển bằng giọng nói, nếu không muốn dùng giọng nói, thì có thể dùng điều khiển từ xa.
“Mở rèm cửa” Vân Ngạn nói.
Rèm cửa từ từ mở ra, không một tiếng động.
Vân Ngạn đi đến bên cửa sổ, lại nói: “Tắt hết đèn”
Vì thế cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Trời cũng đã khuya, sau khi tắt hết đèn trong phòng, mọi thứ bên ngoài dần hiện lên một các mờ ảo.
Khắp nơi trong biệt thự đều điểm xuyến ánh đèn, nhưng không chói mắt, ngẩng đầu, bầu trời trên núi lại có vẻ thâm thuý và thần bí hơn.
Bầu trời trong thành phố bị bao phủ bởi những ngôi nhà cao tầng và phố xá sầm uất nên không thể nhìn thấy sao trên trời, ở nơi này lại vô cùng thoáng đãng, bầu trời không bị che khuất, trở nên mênh mông vô bờ.
Vân Ngạn đi đến ban công, gió đêm thổi đến, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
Sau một lúc lâu, cậu cũng quay trở về phòng, mở điện thoại lên.
Hả! Sao pin điện thoại tụt nhiều vậy?
Lần đầu tiên cậu xem điện thoại của ‘Vân Ngạn’ là giữa trưa, pin là 73%, cậu lén xem cả buổi, đến khi nhìn lại lúc ở phòng thay đồ, còn 56%, lúc đó cậu còn cảm thấy điện thoại này pin trâu thật.
Vậy sao bây giờ chỉ còn 28% nhỉ? Trong lúc thay đồ hình như cậu đâu đụng đến điện thoại?
Vân Ngạn xem qua các phần mềm chạy ngầm, cũng không tìm được manh mối nào.
Không lẽ mình nhớ nhầm?
Nhưng vấn đề nhỏ này chỉ làm cậu rối rắm trong khoảng thời gian ngắn, đã nhanh chóng bị ném ra sau đầu.
Hiện tại cậu chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ, rồi ngủ một giấc thật ngon.
[Xin lỗi mọi người nhiều nha, mấy hôm nay mình bị hành sau tiêm vaccine nên ra chương chậm]