Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác

Chương 74



Nghe Mạc Lâm nói bị "lưu ban", cả Vân Ngạn và Diệp Lạc suýt nữa cười ra tiếng.

Nhưng mà... Dù sao thì người ta phải trả giá, mình không được cười, phải nhịn!

Vân Ngạn cố ra vẻ nghiêm túc, hỏi anh ta: "Vậy... lưu ban có hậu quả gì không?"

"Cần phải học lại rất nhiều khóa học và thực nghiệm..." Mạc Lâm gõ gõ bàn: "Ví dụ như lần thực nghiệm này, tôi ở đây hết bảy năm... Nhưng hai người đừng lo mấy chuyện này, trước kia là lỗi của tôi, hai người không cần suy xét này kia."

Mạc Lâm không giải thích kỹ càng, từ biểu hiện của anh ta, Vân Ngạn nhận ra anh ta đang trốn tránh gì đó.

Ví dụ như... chênh lệch thời gian.

Đương nhiên Vân Ngạn và Thẩm Sơ Hành không quan tâm đến những thứ này, sau khi biết rõ nhiều nhất chỉ thấy ngạc nhiên thôi, nhưng Diệp Lạc thì khác.

Nếu thời gian sống của hai người không giống nhau, vậy thì khác biệt của bọn họ có lẽ không chỉ là "cách li sinh sản", mà còn là... sự khác biệt giữa thần tiên và người phàm.

Diệp Lạc không muốn bỏ qua vấn đề này.

"Vậy." Diệp Lạc ngơ ngẩn hỏi: "Cậu ở đây tới giờ, ở chỗ của cậu qua bao lâu?"

Mạc Lâm hơi sửng sốt, nói: "Một năm."

"Nói cách khác." Diệp Lạc nghĩ: "Cậu ở đây ngốc rất nhiều năm, tạo thân thể mới ở đây, nhưng sau khi trở về, thế giới của các cậu chưa qua bao lâu, thân thể gốc của cậu cũng không già đi, đúng không?"

Mạc Lâm do dự một lát, gật đầu.

Diệp Lạc: "Nói cách khác, so với sinh mệnh của bọn tôi, sinh mệnh của các cậu dài hơn rất rất nhiều... Đúng không?"

Mạc Lâm hít sâu, gật đầu.

Tuy rằng anh ta không ngờ Diệp Lạc kiên trì hỏi tới, nhưng sợ anh nghĩ nhiều, nhưng Mạc Lâm không muốn lừa Diệp Lạc.

Diệp Lạc ngơ ngẩn chớp mắt, hỏi tiếp: "Vậy... tại sao lại yêu người trái đất?"

Vấn đề này, Mạc Lâm tự hỏi một lúc rồi cẩn thận trả lời.

"Ở nền văn mình của chúng tôi, dựa trên lý thuyết, công nghệ giúp chúng tôi 'bất tử', nhưng không ai tồn tại mãi mãi, rất nhiều người sao khi sống đủ rồi sẽ chọn đến cái chết, bởi vì tinh thần không thể chịu được nhiều thứ đã qua. Trước khi công nghệ hoàn chỉnh, tuổi thọ của chúng tôi cũng có hạn, bình quân tuổi thọ không chênh lệch nhiều so với con người."

"Bước nhảy vọt của công nghệ đã đem đến những thách thức lớn cho tâm lý chúng tôi, mặc dù có vẻ như sinh mệnh của chúng tôi rất dài, nhưng thực tế, độ dài của tình yêu và nồng độ hormon không thay đổi nhiều, việc yêu một người sống lâu gần giống mình rất bình thường, là do gen kiểm soát."

"Còn bây giờ tôi đang sử dụng thân thể của con người, tôi sẽ già đi cùng cậu, sẽ 'chết' ở đây, nếu cậu bỏ qua thân phận người ngoài hành tinh của tôi, thì tôi và cậu chẳng có gì khác nhau cả."

"Nhưng..." Diệp Lạc nhíu mày, nói tiếp: "Nếu tuổi thọ của cậu không bị giới hạn, cậu có... quý trọng chút thời gian ở đây không?"

"Có." Mạc Lâm vội nói, xưa nay chưa từng nghiêm túc thế này: "Bởi vì sinh mệnh vô hạn, nên tôi mới quý trọng hiện tại, nếu không, sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa."

Diệp Lạc ngơ ngác nhìn hắn: "Vậy... Nếu tôi chết thì sao?"

"Tôi sẽ đi tìm cậu." Mạc Lâm nhìn thoáng qua Vân Ngạn và Thẩm Sơ Hành, rồi nhìn Diệp Lạc, ánh mắt dịu dàng nói: "Trước khi khôi phục ký ức cho hai người họ, tôi từng nói, nhìn ở khía cạnh linh hồn, sẽ không có gì thật sự bị lãng quên, cho dù cậu đổi thân xác khác, tôi cũng sẽ... nghĩ cách tìm ra cậu."

Diệp Lạc như thể bị ánh mắt của hắn nắm giữ linh hồn, ngơ ngác nhìn Mạc Lâm, hoàn toàn quên mất bản thân còn đang gắp bò viên.

Bò viên rớt khỏi đầu đũa, 'bịch' một tiếng rơi vào dĩa, giờ đây Diệp Lạc mới tỉnh táo lại, cuống quít nhét cả viên bò vào miệng, khó khăn nhai, hai má phồng lên y như một chú hamster đang trữ thức ăn trong má.

Nhai được một nửa, Diệp Lạc mới nhận ra ba người kia đang nhìn mình chằm chằm, nháy mắt cái anh lại đỏ mặt.

Mạc Lâm cười: "Vậy... Cậu đồng ý ở bên tôi không?"

Diệp Lạc suýt mắc nghẹn, phồng má lắc đầu, gian nan nuốt viên bò xuống: "Tôi chỉ hỏi chút thôi!"

Mạc Lâm nhìn dáng vẻ khẩn trương của Diệp Lạc, cười nói: "Hiện tại tôi là một trong những ứng cử viên cho vị trí bạn trai à?"

Diệp Lạc lắp bắp: "Làm, làm gì có... Không có ứng cử viên nào khác hết..."

"Ò..." Mạc Lâm hiểu rõ gật đầu: "Vậy tôi là người duy nhất ứng cử."

Diệp Lạc mở to mắt: "Tôi không tuyển!"

Mạc Lâm ngạc nhiên: "Vậy tôi là đối tượng duy nhất!"

"..." Diệp Lạc hít sâu, dưới gầm bàn, hung hăng giẫm lên chân Mạc Lâm.

Mạc Lâm đau đến nhe răng trợn mắt, vội vàng nhận lỗi xin tha.

Mạc Lâm gửi tin tức đi cần thời gian chờ phản hồi, phải đến lúc trở về mới tiến hành chữa trị cổ chân, vì vậy tạm thời gác lại chuyện này.

Vân Ngạn và Thẩm Sơ Hành thấy không có vấn đề gì, Diệp Lạc lại tò mò hỏi Mạc Lâm, có thể hồi phục cả hai chân cho Thẩm Sơ Hành không, nhưng cuối cùng bọn họ quyết định chỉ chữa mắt cá chân.

Trông có vẻ cắt cụt chân nghiêm trọng hơn, nhưng trên thực tế, vết thương ở mắt cá chân khó giải quyết hơn.

Phòng thí nghiệm của Thẩm Sơ Hành đã rất thành thục trong vấn đề nghiên cứu các chi giả, các chức năng không khác gì người thường, rắc rối trong thời gian đeo và tháo chi giả hầu như không đáng kể, mà vết thương ở mắt cá chân không thể chữa lành cũng không thể thay thế, rất ảnh hưởng đến sinh hoạt và vận động thường ngày.

Huống chi, một người bị cắt cụt chân bỗng lành lặn trở lại, thật sự quá mức kinh hãi thế tục, vết thương mắt cá chân còn dễ giải thích, nhưng nếu cái chân bị cắt kia cũng lành trở lại, e rằng tương lai sẽ gặp rất nhiều phiền phức.

Vài ngày sau, Thẩm Sơ Hành phải trở về.

Trước khi rời khỏi chỗ Vân Ngạn, công ty của Thẩm Sơ Hành rất bận rộn, hình như đang chuẩn bị gì đó. Trợ lý năm lần bảy lượt thúc giục, nhưng Thẩm Sơ Hành chậm chạp không muốn đi.

Một ngày trước khi đi, Thẩm Sơ Hành nằm trên giường ôm Vân Ngạn từ phía sau, vẫn im lặng lưu luyến không muốn đi.

Thời gian như quay trở lại vào đêm trước khi Vân Ngạn rời nhà chuẩn bị đi quay phim.

Lần đó hai người gắn bó keo sơn, lần này cửu biệt gặp lại, càng không muốn rời đi, bọn họ ôm chặt nhau, cảm nhận ấm áp nhiều năm thiếu hụt từ người đối phương.

Nhưng vẫn phải tiếp tục công việc, cuộc sống cũng thế.

"Về đi." Vân Ngạn nằm trong lòng Thẩm Sơ Hành, xoay người lại, dùng hai tay ôm mặt hắn, quyến luyến hôn hắn, cười xấu xa nói: "Nếu anh không đi, sao em đeo dây cáp nổi?"

Ngọn lửa trong lòng dễ dàng bị khơi mào, Thẩm Sơ Hành không kiềm chế được, hung hăng hôn cậu.

Trong lúc thất thần, Vân Ngạn dễ dàng cảm nhận được sự chiếm hữu của hắn.

"Không sao..." Xong xuôi, Vân Ngạn ôm chặt lấy hắn, thì thầm bên tai: "Lần này, chúng ta còn cả đời..."

...

Thẩm Sơ Hành đi, Vân Ngạn bắt đầu cống hiến hết mình cho việc quay phim.

Đời này, với nền tảng kỹ thuật diễn xuất từ đời trước, cậu hy vọng có thể hoàn thành xuất sắc mọi bộ phim, cậu hy vọng, cậu có thể kiêu ngạo đứng cạnh Thẩm Sơ Hành.

Khoảng thời gian này, Diệp Lạc và Mạc Lâm đã nói chi tiết về kế hoạch mới của bọn họ cho Vân Ngạn nghe.

Hợp đồng của Diệp Lạc với công ty cũ sắp hết hạn, hiện tại cả tác phẩm và lưu lượng đều đã tích lũy đến mức độ nhất định, anh không muốn bị công ty cũ chèn ép nữa nên quyết định rời khỏi công ty, tự làm một mình.

Bình thường nhìn Mạc Lâm cà lơ phất phơ, thực tế anh ta rất có đầu óc kinh doanh, hơn nữa đoàn đội Diệp Lạc có thể dẫn theo không chỉ có một mình Mạc Lâm.

Đương nhiên, nếu kéo thêm Vân Ngạn, có Thẩm Sơ Hành hộ tống phía sau, vậy càng an toàn hơn.

"Vậy, muốn đi cùng không?"

Vân Ngạn suy nghĩ một lúc, nhìn Mạc Lâm: "Hợp đồng của tôi còn hai năm nữa mới đến hạn."

Mạc Lâm nhíu mày: "Nghĩ đến lợi ích sau này đi! Cậu không trả nổi tiền vi phạm hợp đồng à?"

Vân Ngạn vỗ tay: "Anh nói rất đúng!"

Mạc Lâm nhìn cậu cười, trong lòng chợt nảy sinh dự cảm xấu.

"Anh giúp tôi trả tiền vi phạm hợp đồng." Vân Ngạn vỗ vai anh ta: "Dù sao năm đó anh mới là người ký hợp đồng mà."

Mạc Lâm: "..."

Lúc trước anh ta không nên vì tò mò mà mượn thân thể Vân Ngạn gia nhập giới giải trí!!!

Ngay từ đầu Vân Ngạn không phải đối tượng đào tạo trọng điểm của công ty, mặc dù sau này Cát Lâm cũng coi như để ý tới cậu, nhưng thời gian quá ngắn, nền tảng cũng cạn.

Khi Mạc Lâm ký hợp đồng với công ty môi giới, anh ta cố ý chọn công ty không dính líu gì tới gia đình Thẩm Sơ Hành, bởi anh ta không hy vọng sau khi Vân Ngạn trở về bị Thẩm Sơ Hành kiềm chế quá nhiều, chuyện này cũng ảnh hưởng tiêu cực đến mối quan hệ khó lường của bọn họ.

Sau khi bộ phim kia hot, Vân Ngạn vẫn luôn vội vàng chuẩn bị cho bộ phim này, nhận rất nhiều chương trình giải trí và talk show, công ty coi cậu như cây rụng tiền, nhưng bản thân cây rụng tiền này không quá bằng lòng bị lợi dụng, công ty hơi không hài lòng với cậu, muốn rời đi chắc phải bồi thường tiền mới xong việc.

Bên phía Diệp Lạc vẫn còn một số rắc rối, công ty của anh không phải dạng tốt lành gì, ban đầu vì mặt mũi của Du Lãng công ty mới đối xử tốt với anh, không ngờ anh sẽ nổi tiếng đến mức này.

Hiện tại, anh có đủ thực lực, đương nhiên công ty sẽ không muốn thả người. Kể từ khi anh bày tỏ ý định chấm dứt hợp đồng, công ty đã tìm mọi cách cản trở, e rằng anh phải đấu tranh một thời gian nữa.

Không ai trong số họ ngờ được là, chỉ vài ngày sau khi bọn họ thảo luận vấn đề này, công ty của Diệp Lạc đột nhiên đồng ý chấm dứt hợp đồng.

Rõ ràng dứt khoát, không câu nệ, nhanh gọn đến mức bọn họ nghi có phải công ty ấp ủ âm mưu nào đó hay không.

Họ nghĩ mãi không ra, nhưng vẫn mở tiệc ăn mừng, đợi sau khi quay xong bộ phim này sẽ chuẩn bị vào việc ở công ty mới.

Lúc gần đóng máy, một ngày nọ Vân Ngạn đeo dây cáp chuẩn bị đáp đất, phát hiện ánh mắt của mọi người trong đoàn phim nhìn cậu rất khác thường, trong mắt họ toàn là hâm mộ và ghen tị, còn có loại phấn khích không tên.

... Xảy ra chuyện gì vậy?

Trời lạnh nên trợ lý đi tới đưa quần áo và điện thoại cho cậu, mắt lấp lánh nói: "Chủ tịch Thẩm đẹp trai quá!!!"

"... Cái gì?"

Vân Ngạn nghệch ra, nhận điện thoại, Mạc Lâm cũng đi tới, cười nói: "Cậu ta không nói với cậu về sự kiện ra mắt sản phẩm mới của công ty khoa học kỹ thuật Đỗ Linh* à?"

*Raw là 泊灵 (Bo Ling), Bo (bến đỗ), Ling (linh hồn).

Công ty khoa học kỹ thuật Đỗ Linh? Chẳng phải là công ty của Thẩm Sơ Hành à?"

Vân Ngạn vội vàng lên weibo tìm hiểu.

Là công ty khoa học kỹ thuật tiên tiến hàng đầu trong nước, công ty khoa học kỹ thuật Đỗ Linh từng tổ chức hai buổi ra mắt sản phẩm mới, diễn giả là Trần Viên.

Bình thường Trần Viên trông như HKT, nhưng trong buổi họp báo anh ta rất tự tin, lần nào cũng thành thật nhuộm lại tóc đen, trông như mọt sách kỹ thuật rất đáng tin, nhưng những điều này không thể giấu nổi bản chất hài hước ngớ ngẩn của anh ta.

Bởi vì Trần Viên quá hài hước quá ngớ ngẩn, nên mỗi lần Đỗ Linh mở họp báo đều có những câu trích dẫn để đời, vậy nên ngay từ lần họp báo đầu tiên đã thu hút sự chú ý.

Buổi họp báo áp dụng phương thức phát sóng và ghi hình trực tiếp, phát sóng trực tiếp vào buổi chiều, hiện tại đã kết thúc, Vân Ngạn chỉ có thể xem phát lại.

Ngay khi cuộc họp vừa bắt đầu, Trần Viên bước lên sân khấu với mái tóc HKT của mình, tỏ vẻ bình thường mình trông y như này, chỉ là trước kia vì hình tượng của công ty nên mới miễn cưỡng nghiêm túc, nói mọi người không cần để ý.

Mọi người cười vang, càng chờ đợi nội dung tiếp theo của cuộc họp báo, Trần Viên nói: "Xin lỗi mọi người, tôi chỉ là người chủ trì buổi họp báo này, diễn giả là người khác."

Ngoài việc chờ đợi sản phẩm mới của Đỗ Linh, rất nhiều phương tiện truyền thông đang chờ mấy câu nói vàng của Trần Viên, Trần Viên nói lần này mình không phải diễn giả, mọi người đều có chút thất vọng, thậm chí là lo lắng, diễn giả hôm nay sẽ nói gì?

Trần Viên là nhà đồng sáng lập và cũng là người trực tiếp phụ trách khâu kỹ thuật, liệu có ai nói tốt hơn anh ta không?

Sự thật chứng minh, có.

Khi Thẩm Sơ Hành xuất hiện trong tầm mắt mọi người, hầu như tất cả mọi người ở đó đều sững sờ.

Ngay sau đó, hắn một mình nhàn nhã bước đi, dáng người mảnh khảnh kết hợp với khuôn mặt cực kỳ điển trai của hắn đã mưu sát rất nhiều cuộn phim.

Đây là nhà sáng lập kiêm cổ đông lớn của Đỗ Linh? Là nhà phát minh nghiên cứu kỹ thuật cốt lõi? Là người lãnh đạo đội nghiên cứu và phát minh?

Một chuyên viên kỹ thuật sao có thể trông như này?!

Bước đi trầm ổn, giọng nói trầm thấp đầy từ tính, dùng từ ngữ rất chuẩn xác và mạnh mẽ khi giới thiệu về sản phẩm mới, cộng với cách sử dụng các từ ngữ so sánh không khoa trương, từ cách giải thích nghiêm túc cẩn thận của hắn, mọi người có thể thấy được sự hiểu biết sâu sắc và niềm tin mãnh liệt của hắn đối với sản phẩm, so ra, biểu hiện khoa trương của Trần Viên trông có vẻ lòe thiên hạ.

Vân Ngạn chỉ xem vài giây, tim đập thình thịch.

Quay lại weibo, cậu phát hiện trong hotsearch #buổi họp báo của công ty khoa học kỹ thuật Đỗ Linh#, hầu hết đều là ảnh chụp màn hình Thẩm Sơ Hành từ nhiều góc độ khác nhau.

"Đệt mẹ chết tao rồi chết tao rồi! Sao đẹp trai quá vậy!"

"Tai tao mang thai rồi, giọng nghe êm tai quá!!!"

"Có tiền, có IQ, có nhan sắc! Bá đạo tổng tài ngoài đời thật!"

"Đỗ Linh có thần tiên như này mà giấu! Vậy tại sao lúc trước luôn cho cái người trông y như diễn viên kịch nói, Trần Viên lên vậy aaaa!!!"

"Aaaa tôi có thêm anh chồng mới nè!"

"Đệt, tôi dốt kỹ thuật nên nghe chả hiểu gì mà tôi cũng chả quan tâm, nhưng tôi có thể nhìn chằm chằm mặt của ảnh hết hai tiếng..."

"Gửi lầu trên, chúng ta không giống nhau, tôi đang học về trí tuệ nhân tạo, rõ ràng tôi nghe hiểu hết không sót từ nào, nhưng nghe xong hai tiếng, tôi cũng chẳng đọng được cái gì trong đầu, toàn lo liếm nhan...."

Vân Ngạn: "..."

Giờ cậu chỉ có một ý nghĩ.

Không! Được! Thèm! Muốn! Chồng! Tôi!

AAA!!!

Trong lúc kích động, Vân Ngạn lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Sơ Hành.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, bên kia có hơi ồn, hình như Thẩm Sơ Hành từ chối vài người, rồi đi đến chỗ yên tĩnh.

"Quay xong rồi?" Thẩm Sơ Hành hỏi cậu.

"Ừm." Đột nhiên Vân Ngạn không biết nói gì nữa.

Cậu có hơi muốn trách Thẩm Sơ Hành, đây là lần đầu tiên hắn diễn thuyết trước mặt người khác, xuất hiện trước mặt người khác, chuyện lớn như vậy, ai cũng biết, chỉ có mình cậu không biết.

Hơn nữa hắn còn lộ diện trước màn ảnh, ai cũng thấy hắn tốt đẹp.

Vân Ngạn biết cậu nên mừng cho Thẩm Sơ Hành, nhưng loại ghen tị kì diệu đang từ từ cẩn thận gặm cắn trái tim cậu.

...Của mình tôi, không ai được nhìn hết.

"Sao không nói em biết?" Cậu hỏi.

"Tối hôm qua, anh muốn nói em biết." Thẩm Sơ Hành giải thích: "Nhưng thấy em mệt quá, nên anh không nói."

Vân Ngạn nghệch ra một lúc, giờ mới nhớ, hôm qua cậu quay cả ngày, buổi tối về đến giường mệt không dậy nổi, gọi điện thoại cho Thẩm Sơ Hành, kể hắn nghe về tình hình quay gần đây, sau đó chưa kịp cúp máy cậu đã ngủ quên mất.

... Nên là, chuyện này không thể trách Thẩm Sơ Hành.

Nhưng cậu không cam lòng: "...Vậy sao buổi sáng anh không nói em một tiếng, buổi chiều em xin nghỉ xem anh."

Dù sao đây cũng là lần đầu, không nên bỏ lỡ.

"Không phải cảnh diễn hôm nay được chuẩn bị từ vài ngày trước rồi sao? Hơn nữa còn phải đeo dây cáp, anh sợ em phân tâm." Thẩm Sơ Hành giải thích, khẽ thở dài, nói: "Thật ra... Anh không dám nói em biết."

Vân Ngạn giật mình: "Tại sao?"

"Biết em đang chờ mong, anh hồi hộp."

Lòng cậu như bị mèo cào, vừa ngứa vừa ê ẩm mềm mại.

Chút trách móc trong lòng Vân Ngạn tiêu tan, cong khóe miệng, hỏi: "Vậy lần đầu tiên anh đối mặt với nhiều người thế, anh không hồi hợp à?"

"Anh không thèm để ý tới bọn họ." Thẩm Sơ Hành nói: "Lúc trước anh không diễn thuyết, không chỉ vì vấn đề ở chân, em biết mà, anh không thích... con người."

"Anh không thèm để ý đến bọn họ, nên anh không hồi hộp."

"Nhưng lần này, anh muốn diễn thuyết cho em nghe, nhưng nếu lúc đó em đang nghe thật, anh hồi hộp."

"Nên anh không nói em biết, anh xin lỗi."

Cổ họng Vân Ngạn thắt chặt.

"Vậy, anh có ngại xuất hiện trước mặt người khác không? Có trở ngại gì không?" Vân Ngạn vẫn hơi lo lắng, rõ là trước kia hắn ghét nhất có người bàn ra tán vào về hắn.

"Anh chỉ không thích người khác nhắc đến chuyện anh khuyết tật. Nhưng anh không muốn bản thân chỉ có thể đứng sau lưng em."

Hắn không muốn bản thân luôn ẩn nấp ở chỗ tối, vì sự 'mềm yếu' của bản thân hắn, Vân Ngạn đã phải gánh chịu những lần công kích bất ngờ.

Hắn muốn cho người khác biết hắn lớn mạnh đến nhường nào, hắn muốn đứng cùng Vân Ngạn, trở thành niềm tự hào của cậu, chứ không phải chỉ là một người khuyết tật.

"Anh muốn đứng cùng em, muốn bọn họ thấy... anh xứng đôi với em."

... Ai nói dân công nghệ không biết nói mấy lời tình cảm?

Hiện tại Vân Ngạn chỉ muốn biến thành Husky đè hắn xuống, gặm đỏ mặt hắn mới thôi.

"Phải là em cố gắng xứng đôi với anh mới đúng, đồ ngốc." Vân Ngạn nghẹn ngào: "Anh mới là người tuyệt vời nhất."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.