Ngày hôm sau, khi Vân Ngạn cùng Diệp Lạc và Mạc Lâm thảo luận kế hoạch cho công ty, Mạc Lâm nhận được cuộc gọi từ ông Thẩm.
Ông Thẩm thấy Thẩm Sơ Hành xuất hiện trong buổi họp báo, ông mừng vô cùng, điện thoại vừa kết nối ông lão đã rối rít cảm ơn 'thầy Mạc", ông còn bảo tương lai sẽ giới thiệu vài người bạn tới xem bói.
Dưới cái nhìn chăm chú của Diệp Lạc và Vân Ngạn, Mạc Lâm bình tĩnh từ chối, tỏ vẻ "xem thiên cơ khiến thân thể và tinh thần mệt mỏi, tôi quyết định rửa tay gác kiếm, làm một người bình thường hạnh phúc."
Vân Ngạn: "..." Đồ không biết xấu hổ!!!
Đây là lần đầu tiên Diệp Lạc nghe nói anh ta biết xem bói, hỏi: "Thật không? Tính chuẩn thật không?"
"Đương nhiên." Mạc Lâm nhìn thật trân.
"Vậy cậu xem cho tôi được không?"
Diệp Lạc nói xong, Mạc Lâm vừa định đồng ý, Diệp Lạc đã vội xua tay: "Thôi quên đi, chẳng phải cả thể xác và tinh thần cậu đều mệt rồi à?"
Mạc Lâm sặc, vừa đào hố xong đã tự mình nhảy vào, vội nói: "Tôi còn biết xem chỉ tay, không thì để tôi xem cho cậu?"
Diệp Lạc phấn khích đưa tay cho anh ta, cuối cùng Mạc Lâm cũng làm được, vừa giải thích vừa nắm tay người ta sờ tới sờ lui.
Vân Ngạn:... Bạn nhỏ họ Diệp, anh không thấy anh ta đang dê anh hả?!
Nhưng thấy Diệp Lạc vui nên cậu không muốn xen vào.
Sau đó thừa dịp Diệp Lạc không ở cạnh, Vân Ngạn khinh bỉ Mạc Lâm: "Anh coi Lạc Lạc ngây thơ cỡ nào, vậy mà anh nỡ lừa già dối trẻ."
"Tôi không lừa cậu ấy!" Mạc Lâm nghiêm túc nói.
"Đúng thật?"
Mạc Lâm nở nụ cười thần bí giống lần đầu Vân Ngạn nhìn thấy cái tên thầy bói giả này: "Không đảm bảo đúng hết, đại khái vẫn dính dáng xíu, không sai lệch lắm là được."
Vân Ngạn mặc kệ anh ta, hỏi tiếp: "Lần đó đến nhà bọn tôi anh nói gì vậy, đến mức ông Thẩm phải cảm ơn anh nữa?"
Mạc Lâm cười nói: "Tôi nói cậu ta rồi sẽ đồng ý buông bỏ quá khứ, đi ra ngoài, đứng dưới ánh mặt trời."
"Sao lại là đoán?" Mạc Lâm mở to mắt: "Phải gọi là suy đoán hợp lý!"
Vân Ngạn cạn lời nhìn anh ta.
"Thật ra từ bát tự có thể xem được số mệnh, nhưng số người tính đúng rất ít, không có bản lĩnh dễ tính sai lắm." Mạc Lâm nhìn ánh mắt nghi ngờ của Vân Ngạn, cũng không ngại, "Chẳng qua, đàn anh tôi có can thiệp vào số mệnh của hai người, đã sớm lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, nên lúc ông Thẩm hỏi tôi, tôi chỉ mập mờ này đó, để ông Thẩm không hiểu rõ là được."
Chính xác hay không Vân Ngạn không quan tâm, nhưng cậu quan tâm đến những gì Mạc Lâm nói ngày đó.
Buông bỏ quá khứ, đi ra ngoài, đứng dưới ánh mặt trời.
Tất cả những điều này đang dần trở thành hiện thực.
Lúc trước cậu hỏi Thẩm Sơ Hành, Thẩm Sơ Hành không tin chuyện ma quỷ của 'thầy Mạc', khi đó, không ai trong số họ ngờ được, bản thân là người quan trọng nhất trong cuộc đời của đối phương.
Kể từ buổi họp báo hôm đó, rất nhiều phương tiện truyền thông và công chúng đăng bài, tập trung vào công ty khoa học kỹ thuật Đỗ Linh và vẻ đẹp của Thẩm Sơ Hành, nhiều bài báo viết: "Thái độ nghiêm túc và cẩn thận của anh ấy, khiến chúng ta tin cậy và mong chờ hơn vào sản phẩm của Đỗ Linh."
Không ngoài dự đoán, mọi người tò mò muốn tìm hiểu thông tin về Thẩm Sơ Hành, có người kiểm tra thông tin cổ đông của Đỗ Linh, phát hiện không có tên của hắn, chỉ có thể đoán hắn là "Kiều Dụ", tiến trình sau đó giống như Mạc Lâm, tra ra các xí nghiệp hắn nắm cổ phần.
"Tôi cứ nghĩ anh ta là dân công nghệ không muốn bị lộ tên, không ngờ anh ta không chỉ là trùm công nghệ mà còn là ông lớn trong kinh doanh, nếu đúng là 'Kiều Dụ', vậy bỏ Đỗ Linh ra, giá trị của anh ta chắc cũng chừng chục tỷ."
"Lầu trên, tôi thắc mắc nhiều cái lắm, Kiều Dụ là ai, sao trước giờ chưa từng nghe ai nhắc tới?"
Có không ít người muốn đào sâu thêm, nhưng thông tin họ tìm được cũng chỉ tới đó.
Có rất ít người biết, lúc đầu, vài người tiết lộ mối liên hệ của Thẩm Sơ Hành với nhà họ Thẩm và nhà họ Vương, nhưng vừa đăng giây trước giây sau đã không thấy bài đâu, dần dần, bọn họ biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, nên những tin đó chưa bao giờ xuất hiện trước mặt công chúng.
Do biết được rất ít chuyện, mọi người thấy hắn rất thần bí, và cảm giác xa cách này cũng khiến mọi người đổi xưng hô với hắn từ 'chủ tịch Thẩm' thành 'ông Thẩm*'.
*QT là Thẩm đại lão, mình không biết để sao nên tạm vậy, mọi người biết cách gọi nào hợp hơn thì nhắc mình sửa nha.
Sau buổi họp báo hàng năm Trần Viên sẽ nhận rất nhiều cuộc phỏng vấn, tập mãi thành quen, nhưng năm nay thì khác, khi những bức ảnh với mái tóc màu tím của Trần Viên xuất hiện trên các phương tiện truyền thông lớn, nó rất bắt mắt, hoàn toàn đảo ngược nhận thức của mọi người về hình ảnh của Trần Viên.
Có phóng viên hỏi: "Buổi họp báo bắt đầu, ngài nói bình thường hình tượng của bản thân là như này, nhưng những năm trước cậu luôn xuất hiện với mái tóc đen, đeo mắt kính không tròng, tại sao lần này cậu muốn xuất hiện với hình tượng như vậy? Tại sao năm nay lại đổi?"
"Sếp của chúng tôi nói, làm diễn giả trong buổi họp báo là đại diện cho công ty, sếp không muốn tôi phiêu quá làm mất khách, còn lần này, sếp tự ra mặt, nên tôi giải phóng thôi, sếp tôi mới là não và tim của Đỗ Linh."
Phóng viên thấy anh ta nhắc tới Thẩm Sơ Hành, vội vàng hỏi rất nhiều thông tin về Thẩm Sơ Hành, ví dụ như "Làm việc với Thẩm Sơ Hành thế nào?" ví dụ như "Thẩm Sơ Hành là người như thế nào? Đối xử với cấp dưới ra sao?" "Tại sao Thẩm Sơ Hành không nhận phỏng vấn?" Càng hỏi càng sâu, quanh co lòng vòng cũng chỉ để dò hỏi: Thẩm Sơ Hành là ai?
Trần Viên lắc léo trả lời các câu hỏi, câu trả lời chỉ giới hạn trong đặc điểm cá nhân của Thẩm Sơ Hành, nói ngắn gọn là gắng sức thả rắm cầu vồng, giữ kín bưng lai lịch của Thẩm Sơ Hành.
Dù kín tiếng đến đâu cũng không thể ngăn người khác đồn đoán.
Trên weibo của Trần Viên, trừ bỏ fan của anh ta, có rất nhiều người tự xưng là fan của Thẩm Sơ Hành đến tìm hiểu tin tức.
Trần Viên thấy bọn họ kêu gào rất thú vị, đôi khi sẽ trả lời một hai câu.
Ví dụ như:
"Sếp Thẩm bao tuổi rồi nhỉ? Có bằng cậu không?"
Trần Viên: "Gần bằng, chưa tới 30."
"Sếp Thẩm thích gì vậy ạ?"
Trần Viên: "Không có sở thích đặc biệt gì, nếu có thì chắc là công việc, làm việc 7x15* tiếng là chuyện bình thường."
*Một tuần làm việc 7 ngày, mỗi ngày 15 tiếng.
"7x15!!! Huhuhu chồng tôi đã đẹp trai còn liều mạng thế, chúng ta lấy lý do gì không cố gắng!!!"
Trần Viên nhìn hai chữ 'chồng tôi' này mà trầm tư.
"Sếp Thẩm kết hôn chưa?"
Về câu hỏi thứ ba, đã có người trả lời: "Tôi thấy chưa đâu! Sếp không đeo nhẫn! Chứng minh bọn mình vẫn còn cơ hội!!! Sang năm tốt nghiệp tôi phải đến Đỗ Linh phỏng vấn hí hí hí!!!"
Trần Viên: "..."
Trần Viên cảm thấy mình cần phải làm rõ giúp sếp, thế nên trả lời: "Tôi rút lại những gì mình nói ở trên, sếp có sở thích, sở thích của sếp là bạn đời hợp pháp nhà sếp."
"Vì người nhà sếp, đừng nói làm việc 7x15, bỏ bê chúng tôi 7x24 cũng có thể ấy!!!"
Trả lời xong, nhìn bộ dạng khó tin của mọi người, Trần Viên như nghe thấy tiếng răng rắc của hàng vạn trái tim...
Vui rồi, Trần Viên haha cười, tiếp tục cống hiến cuộc đời hữu hạn của mình cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học vô hạn...
*
Về phần vì sao không đeo nhẫn cưới, mọi người sôi nổi suy đoán, hỏi nhưng Trần Viên không trả lời.
Có người ác ý suy đoán, nói Trần Viên bịa ra, Thẩm Sơ Hành chưa kết hôn, dù sao ngày nào hắn cũng bận vậy, thời gian đâu yêu đương?
Cũng có người nói, có thể Thẩm Sơ Hành không yêu bạn đời của mình, mình hắn đủ hoàn mỹ rồi, ai xứng với hắn được?
Nhưng chỉ vài ngày sau, bọn họ đã bị vả mặt.
Không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, ngày nào đó, Thẩm Sơ Hành bỗng lặng lẽ đăng ký tài khoản weibo, tài khoản nhanh chóng được chứng thực.
Một vài người tìm kiếm vô tình thấy tài khoản này, lúc đầu họ còn tưởng mình nhìn nhầm.
Bọn họ không chắc, cuối cùng cũng rõ, đây đứng là weibo của sếp Thẩm!!!
Nhưng tài khoản này trống trơn, không có bài viết nào, bài share cũng không có, rất nhiều người chạy đến theo dõi, còn đăng bài @Khoa học kỹ thuật Đỗ Linh Thẩm Sơ Hành, bọn họ gọi bạn bè đến theo dõi, cũng yên lặng chờ mong, đoán thử hắn đăng cài gì đầu tiên.
Hai tiếng sau, Thẩm Sơ Hành đăng bài đầu tiên.
Đó là một tấm ảnh.
Trong ảnh, hai bàn tay trắng trẻo nắm lấy, ngón tay đan xen vào nhau, một bàn tay lớn hơn xíu, khớp xương rõ ràng, bàn tay còn lại mảnh mai và thanh tú hơn nhiều.
Ngón áp út của cả hai bàn tay đều đeo chiếc nhẫn đơn giản nhưng rất đẹp.
"Quá khứ, tương lai, đều thuộc về em."
Quay ngược thời gian, lúc Vân Ngạn quay xong trở về, chân Thẩm Sơ Hành đã ổn.
Trước khi Vân Ngạn quay xong, Mạc Lâm có việc nên phải trở về, đặc biệt dành ra một ngày hẹn gặp Thẩm Sơ Hành, dùng năng lượng chữa trị cho chân của hắn.
Chuyện này làm càng sớm càng tốt, Vân Ngạn rất muốn ở cạnh Thẩm Sơ Hành, nhưng cũng không bắt buộc, tính thời gian cậu đi qua đi lại, hoặc kéo dài thời gian chữa trị của Thẩm Sơ Hành đến khi cậu trở về, không bằng thuận theo tự nhiên, cậu lo đóng phim, trở về sớm chút.
Cậu hết lòng hết dạ quay bộ phim này, chưa bao giờ cậu cố gắng đến thế.
Thẩm Sơ Hành muốn trở thành niềm vinh dự của cậu.
Cậu cũng muốn trở thành niềm tự hào của Thẩm Sơ Hành.
Sau khi quay xong, trời đã bước vào đông.
Sau khi xuống máy bay, Vân Ngạn bọc kín mít, đến khu vực đón khách, cậu nhìn thấy bóng người cao lớn mặc áo măng tô.
Dáng người khác hẳn mọi khi, hắn cũng đeo khẩu trang và đội mũ, dù vậy vẫn thu hút sự chú của mọi người xung quanh.
Vân Ngạn lập tức nhận ra đó là Thẩm Sơ Hành, hắn mặc rất hợp mặc áo măng tô.
Thẩm Sơ Hành cũng nhận ra cậu, cậu còn chưa đến gần, trong mắt hắn đã lộ ra ý cười.
Vân Ngạn bước nhanh hơn, cậu đến trước mặt hắn, có hơi thấp thỏm nhìn mắt cá chân của hắn.
Thẩm Sơ Hành vững vàng tiếp được cậu, ôm chặt cậu giữa dòng người đến người đi ở sân bay.
Lời chúc ngủ ngon mỗi ngày không đủ dập tắt nỗi nhớ mong từ sâu thẳm, hai người lẳng lặng ôm nhau, cảm nhận hơi ấm và xúc cảm từ đối phương.
"Sau này em cứ việc chạy đến." Trước khi tách ra, Thẩm Sơ Hành nói bên tai Vân Ngạn: "Không cần để ý gì cả, anh có thể đón được em."
Chóp mũi Vân Ngạn chua xót, dùng sức gật đầu, cọ cọ mặt hắn.
Lúc đi đến khu vực đậu xe bên ngoài sân bay, Thẩm Sơ Hành kéo Vân Ngạn sải bước, Vân Ngạn nhìn chằm chằm vào chân hắn, không ngừng cười khúc khích.
Trong xe, cuối cùng cũng có thể tháo khẩu trang, Vân Ngạn lập tức nhào tới hôn hắn, cảm thấy bản thân rất đói khát.
"Đẹp trai quá." Vân Ngạn hôn lên khóe miệng hắn bằng một nụ hôn ướt át, nhỏ giọng rầm rì: "...Muốn làm anh."
Thẩm Sơ Hành bật cười: Ai làm ai?
Miệng thì lúc nào cũng khiêu khích như vậy, trên thực tế lại rất thẹn thùng.
Nếu không biết phía trước có kính cách âm tài xế không nghe thấy, chắc chắn cậu sẽ không... lẳng lơ thế.
Chẳng qua... Thẩm Sơ Hành nghĩ, lẳng lơ thì lẳng lơ đi.
Trước mặt hắn, cậu thẳng thắn thế mới tốt.
Xe chậm rãi khởi động, Thẩm Sơ Hành ôm Vân Ngạn vào lòng, hôn đến khi cậu mềm nhũn nằm trong lòng hắn, không còn chút sức lực nào.
Về đến nhà, Thẩm Sơ Hành dẫn Vân Ngạn về phòng ngủ, nhưng vừa vào phòng ngủ, chợt hắn ôm cậu từ phía sau, dùng một tay che mắt của cậu.
"Nhắm mắt lại, anh có cái này cho em."
"... Cái gì?"
Sau tiếng vải cọ xát vào nhau, một chiếc hộp mềm mại được nhét vào tay cậu.
Cuối cùng Vân Ngạn cũng có thể mở mắt.
Cậu nín thở, mở hợp... là một cặp nhẫn.
Cậu ngạc nhiên nhìn Thẩm Sơ Hành.
"Nhẫn cưới." Thẩm Sơ Hành giải thích: "Trước kia không tính, chiếc này mới là thiết kế riêng cho chúng ta."
Vân Ngạn cười.
Đúng vậy, chiếc nhẫn Vân Ngạn đeo lúc vừa xuyên qua, kết hôn xong thì không đeo nữa, hai người cũng không nhắc tới, tuy rằng rất đắt, nhưng nó không thật sự thuộc về họ.
Dưới cái nhìn chăm chú của Thẩm Sơ Hành, Vân Ngạn lấy một trong hai cái lên nhìn.
Chiếc nhẫn dường như được làm từ hai chiếc nhẫn mảnh khảnh đan xen vào nhau, một cái rất sáng, cái còn lại được chạm khắc những đường nét tinh xảo.
Đơn giản nhưng rất đẹp, tràn ngập cảm giác thiết kế.
Thẩm Sơ Hành lấy chiếc nhẫn từ tay cậu, nắm vào hai chỗ, chiếc nhẫn nhẹ nhàng chuyển động rồi tách làm hai.
Nhưng hai phần vẫn liên kết với nhau, không tách ra hoàn toàn.
Thẩm Sơ Hành lấy cái có hoa văn đưa cậu xem, bên trong chiếc nhẫn có khắc hai chữ 'Vương Lẫm' viết tắt.
"Một nửa này tượng trưng cho quá khứ."
Hắn lại lấy chiếc sáng chói, bên trong khắc ba chữ 'Thẩm Sơ Hành' viết tắt.
"Một nửa này tượng trưng cho tương lai."
Hắn ghép hai nửa lại với nhau, chúng nhẹ nhàng xoắn lại, kín kẽ vững chắc hợp thành một.
Hắn kéo tay Vân Ngạn, nhẹ nhàng đeo nhẫn vào ngón áp út của cậu, sau đó hôn lên đốt ngón tay cậu, nói: "Anh giao hết cho em."
Vân Ngạn nhìn chiếc nhẫn, nỗi lòng mênh mông.
Cậu gần như không chờ nổi lấy chiếc nhẫn còn lại thuộc về Thẩm Sơ Hành.
Nhẹ nhàng tách ra, một nửa là Kiều Tư Dụ, một nửa là Vân Ngạn.
Cuối cùng, hai hợp thành một.
Cậu đeo vào cho Thẩm Sơ Hành, cậu cũng nguyện ý đặt cả quá khứ và tương lai mình vào lòng bàn tay Thẩm Sơ Hành.
"Sau khi trao nhẫn, có phải anh nên hôn chú rể của anh rồi không?" Vân Ngạn chờ mong nhìn hắn.
Tiếp theo, cậu nhận được nụ hôn dài như ý nguyện.
Không nụ hôn nào khiến cậu thoải mái như nụ hôn này, Vân Ngạn cảm thấy người mình nhẹ như mây.
Hôn xong, hai người tách ra, Thẩm Sơ Hành vươn tay nhét thứ gì đó vào miệng Vân Ngạn.
"Đây là..." Vân Ngạn sửng sốt một chút: "Kẹo Nougat?"
"Ừm." Thẩm Sơ Hành cong khóe miệng: "Không phải em nói muốn ăn kẹo sao? Cho em."
Lúc ở đoàn phim, để giữ cho làn da luôn trong tình trạng ổn định, Vân Ngạn phải bỏ đường, thỉnh thoảng muốn ăn nên nói vài lời với Thẩm Sơ Hành, cậu không ngờ hắn vẫn nhớ.
"Anh làm!" Vân Ngạn vừa nhai kẹo vừa ô a nói, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, tưởng tượng cảnh Thẩm Sơ Hành làm kẹo Nougat, trong lòng ê ẩm mềm mại, như hóa thành nước đường.
Cậu xoa nắn mặt Thẩm Sơ Hành, không nhịn được cười trộm, cuối cùng dịu giọng nói: "Sao anh ngọt quá vậy?"
Thẩm Sơ Hành nhướng mày, cướp đi viên kẹo trong miệng cậu: "... Không ngọt bằng em."