Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác

Chương 85: Phiên ngoại 3



8.

Không lâu sau buổi họp báo, trong lúc ăn tối Dương Tụng gợi ý mời Vân Ngạn và Thẩm Sơ Hành đến dùng bữa coi như đáp lễ lại lần trước.

Hai cô bé lần lượt tham gia, phấn khích reo hò, thậm chí Kỳ Kỳ còn tỏ ý muốn rèn luyện kỹ năng nấu ăn để thần tượng nếm thử tay nghề nấu nướng của mình.

Dư Tịnh Tiêu thấy kỳ nhưng bà không từ chối ngay, miễn cưỡng đồng ý, gửi lời mời cho Vân Ngạn và Thẩm Sơ Hành.

Hôm họ đến đúng lúc là sinh nhật của Dư Tịnh Tiêu.

Ban đầu Dư Tịnh Tiêu mời họ lúc 11 giờ trưa, bà muốn làm cơm xong rồi mời họ tới ăn, nhưng không ngờ đôi chồng chồng đến sớm, mang theo rất nhiều quà còn muốn đích thân vào bếp.

Dư Tịnh Tiêu thấy Vân Ngạn và Thẩm Sơ Hành mặc quần áo không giống thần tượng chút nào, trong lòng có chút thoải mái.

Mọi chuyện có hơi lạ nhưng điều đó không ngăn cản việc bà rất thích Vân Ngạn, cũng rất thích Thẩm Sơ Hành.

Có lẽ... Bà không nên quanh quẩn trong những quá khứ ấy nữa.

Thắp nến trên bánh kem, cả nhà cùng nhau hát chúc mừng sinh nhật, Dương Tụng cắt bánh kem, hai cô bé vui vẻ trét bơ lên mặt nhau, ăn được một nửa, chợt vang tiếng chuông cửa.

Dư Tịnh Tiêu đi mở cửa, vừa mở cửa liền thấy khuôn mặt tươi cười: "Mẹ nuôi, sinh nhật vui vẻ!"

"Viên Tĩnh!" Dư Tịnh Tiêu vui mừng gọi, nhận món quà trong tay người nọ, giúp người đó lấy dép, mời vào: "Con vẫn nhớ sinh nhật mẹ à, không phải gần đây con nói bận đi công tác sao? Sao còn quay về?"

"Sao con không đến dự sinh nhật mẹ được?" Viên Tĩnh cười nói.

Dư Tiểu Ngư nghe giọng nói bên ngoài, vui vẻ chạy đến, ôm lấy chân người nọ: "Anh Viên Tĩnh!"

Mấy người còn lại cũng đứng dậy, Thẩm Sơ Hành chú ý thấy vẻ mặt Vân Ngạn đột nhiên thay đổi.

"Viên Tĩnh!" Vân Ngạn dùng khẩu hình nói với Thẩm Sơ Hành, cau mày, có hơi hoảng loạn.

Cậu không ngờ hôm nay sẽ gặp được Viên Tĩnh, Viên Tĩnh là người bạn thân nhất của cậu ở trường cấp ba, lúc cậu giúp Thẩm Sơ Hành là Viên Tĩnh cản cậu, sau đó Viên Tĩnh giúp cậu không ít việc, sau khi cậu mất Viên Tĩnh bắt đầu ghét cay ghét đắng Thẩm Sơ Hành.

Cậu không ngờ tới, sau này Viên Tĩnh nhận mẹ cậu làm mẹ nuôi, sau nhiều năm vẫn giữ liên lạc.

Cảm xúc ngổn ngang, Vân Ngạn vừa thấy cảm động, vừa thấy hơi lo, e là cậu ta sẽ khó chịu khi thấy Thẩm Sơ Hành.

Thẩm Sơ Hành làm cử chỉ an ủi cậu.

Trong nháy mắt, Viên Tĩnh thay giày xong, ôm Dư Tiểu Ngư đi vào.

Khi nhìn thấy những người ngồi ở bàn ăn, bước chân chợt dừng lại, ngay cả Dư Tiểu Ngư được ôm cũng cảm nhận được cơ bắp căng cứng của cậu ta.

Thẩm Sơ Hành và Vân Ngạn im lặng không nói gì.

Lúc này Dư Tịnh Tiêu mới nhận ra có gì không đúng, vội vàng đánh vỡ bầu không khí vắng lặng, vỗ vỗ cánh tay Viên Tĩnh giải thích: "Mẹ từng kể với con, hiện tại mẹ đang làm ở Đỗ Linh, đây là..."

"Con biết." Viên Tĩnh thả Dư Tiểu Ngư xuống, cười nhìn Thẩm Sơ Hành, ý cười lại không lan đến đáy mắt, giọng điệu cũng không thân thiện: "Quan tâm cấp dưới như thế, chủ tịch Thẩm rảnh rỗi vậy sao?"

Về phần Vân Ngạn ngồi bên cạnh, cậu ta căn bản không thèm để ý.

Bầu không khí trong phòng khách lập tức căng thẳng hơn, ngay cả Dư Tiểu Ngư cũng phải kiềm chế bản thân, có chút sợ hãi kéo chị gái bên cạnh.

"Viên Tĩnh!" Dư Tịnh Tiêu nhỏ giọng oán trách, kéo cái ghế khác đến, đè cậu ta ngồi xuống.

Ngồi ngay đối diện Thẩm Sơ Hành.

Chỉ cần nhìn thấy Thẩm Sơ Hành là Viên Tĩnh thấy khó chịu trong người, nhưng cũng biết hôm nay là sinh nhật Dư Tịnh Tiêu, không được hồ đồ, vậy nên yên tĩnh lại, trầm mặc chốc lát rồi nở nụ cười, cầm ly rượu chúc Dư Tịnh Tiêu sinh nhật vui vẻ.

Khoảnh khắc căng thẳng ban đầu tan biến sạch sẽ, mọi người hòa thuận, không ai muốn làm mọi người mất hứng ngay sinh nhật Dư Tịnh Tiêu.

Giờ ngọ*, ăn cơm xong mấy người đàn ông nói Dư Tịnh tiêu đi nghỉ ngơi, họ vội vàng thu dọn bát đũa đi rửa, nghỉ ngơi chưa được bao lâu, Viên Tĩnh dựa vào ghế sô pha nhìn Thẩm Sơ Hành nói: "Chủ tịch Thẩm trăm công nghìn việc, sao hôm nay rảnh rỗi vậy? Vẫn chưa đi à?"

*11 giờ - 13 giờ.

Lòng Vân Ngạn thắt lại, vốn họ định ở đây đến buổi chiều, nhưng bây giờ Viên Tĩnh đến, cậu muốn lên tiếng nhưng thân phận 'Vân Ngạn' không đủ tư cách để ra mặt, chỉ có thể im lặng.

Thẩm Sơ Hành nhìn cậu ta, gật đầu.

Thẩm Sơ Hành đứng dậy, khom người với Dư Tịnh Tiêu: "Dì Dư, bọn cháu cũng sắp phải đi rồi, đã tới thời gian nghỉ trưa, dì nghỉ ngơi cho khỏe ạ."

Lời này vừa nói ra, Viên Tĩnh không tiện ở lại đây nữa.

"Chậc." Viên Tĩnh đứng dậy: "Mẹ nuôi, vậy con cũng đi trước, lâu rồi không gặp chủ tịch Thẩm, bọn con đi ôn chuyện, mẹ nghỉ ngơi nha, ngày khác con trở lại thăm mẹ."

Thấy tình cảnh xấu hổ, Dư Tịnh Tiêu không tiện giữ người lại, bà mỉm cười đi tiễn mọi người, ba người đàn ông buổi trưa đều uống chút rượu, tỏ ý có người đến đón họ để bà yên tâm, nhất quyết không bà ra ngoài.

Ba người rời đi, Dư Tịnh Tiêu trong nhà đứng ngồi không yên.

"Anh nói xem chuyện này là sao vậy." Dư Tịnh Tiêu phàn nàn với chồng: "Trước khi tới tiểu Viên không nói với em tiếng nào, nếu em biết em đã không cho nó gặp Thẩm Sơ Hành rồi."

"Haiz..." Dương Tụng thở dài, vỗ vỗ bờ vai bà: "Bọn nhỏ có lòng tới chúc mừng sinh nhật em, chuyện của bọn nhỏ để bọn nhỏ tự giải quyết đi, em đừng quan tâm, nha?"

Dư Tịnh Tiêu im lặng chốc lát, gật đầu.

Ngồi được một lúc, bà nghĩ đến tính tình hung bạo của Viên Tĩnh lại ngồi không yên.

"Không được, em phải đi xem một chút." Bà cầm chìa khóa đi ra cửa: "Em sợ bọn nhỏ đánh nhau."

9.

Vừa bước vài bước ra khỏi cửa, Viên Tĩnh thấy Thẩm Sơ Hành và Vân Ngạn khiêm tốn tránh mặt người khác, lập tức khó chịu.

"Người của công chúng thì nên cư xử cho ra bộ dáng người của công chúng, không có chuyện gì thì ở nhà chứ đừng có chạy lung tung, kẻo gây phiền cho người khác."

Thẩm Sơ Hành im lặng, không biện minh gì thêm.

Vân Ngạn vừa buồn cười nhìn bộ dáng hung hăng của Viên Tĩnh hiện tại, vừa thấy cảm động, nhưng cậu không có tư cách lên tiếng, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Ba người họ cứ thế im lặng bước đi, mãi đến khi vào đến hầm gửi xe, Viên Tĩnh cũng đi cùng.

Vân Ngạn và Thẩm Sơ Hành biết xe của cậu ta không đậu ở đây, hầm gửi xe đều là chỗ đậu xe tư nhân, nếu cậu ta đậu xe ở đây chắc chắn Dư Tịnh Tiêu sẽ biết trước.

Viên Tĩnh có chuyện muốn nói.

Đúng như dự đoán, khi đến hầm gửi xe Viên Tĩnh thấy xung quanh không có ai, bèn nói: "Thẩm Sơ Hành, sau chuyện năm đó hẳn là mẹ nuôi không muốn gặp mày nữa, mày có bị ngu không thế?"

Thẩm Sơ Hành đứng lại, quay đầu nhìn cậu ta.

"Còn nữa..." Viên Tĩnh quay đầu nhìn Vân Ngạn, cau mày: "Cậu là cái gì Vân?"

"...Vân Ngạn." Vân Ngạn thở dài trong lòng.

Viên Tĩnh cười, rõ ràng cậu ta không quan tâm cậu tên gì, quay đầu chất vấn Thẩm Sơ Hành: "Mày dẫn cậu ta đến nhà mẹ nuôi là có ý gì?"

Vân Ngạn nhìn Thẩm Sơ Hành, thấy sắc mặt Thẩm Sơ Hành không hề thay đổi, bình tĩnh giải thích: "Tôi với Vân Ngạn đồng thành lập quỹ hội Đỗ Linh, không thể không kể đến công của dì Dư, hiện tại dì cũng làm ở Đỗ Linh, chúng tôi đến chỉ để bày tỏ lòng biết ơn."

"Lòng biết ơn?" Viên Tĩnh chậm rãi bước đến, nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Sơ Hành, cười nhạo: "Đệt mẹ mày, nhiều năm thế chẳng thấy mày đến cảm ơn câu nào, giờ mới nhớ ra? Còn dẫn thú vui mới của mày tới trước mặt mẹ nuôi, cái này là lòng biết ơn của mày? mày làm mẹ nuôi mắc ói thì có!"

Nói xong, cậu ta nhìn sang Vân Ngạn, khinh bỉ cười: "Còn có cậu nghệ sĩ lớn họ Vân này, nó kêu cậu đến là cậu đến, cậu có ngu không vậy?"

"Viên Tĩnh." Thẩm Sơ Hành tiến lên một bước chắn trước mặt Vân Ngạn, nói: "Cậu hẳn có thể nhìn ra dì Dư rất có duyên với Vân Ngạn, dì không ghét cậu ấy."

"Không ghét là do mẹ nuôi lương thiện! Bà không muốn chọc đến tim mày, còn mày thì ngược lại? Mẹ nó thứ không biết xấu hổ!"

Thẩm Sơ Hành trầm mặc.

Hắn và Vân Ngạn cũng từng lo lắng, biết rằng Dư Tịnh Tiêu thấy hắn và Vân Ngạn sẽ không dễ chịu, nhưng họ sao có thể không đến gần?

Vì để tương lai hai người nhận lại nhau, tất cả những gì không vui diễn ra trong quá trình ấy e rằng đều đáng giá.

Thấy hai người không nói lời nào, Viên Tĩnh càng tức giận: "Mày không biết năm đó Kiều Tư Dụ thích mày ư? Kiều Tư Dụ mất rồi bà ấy khó chịu đến thế nào, chuyện này rất khó nghĩ à? Dù là mày hay Vân Ngạn, chỉ cần xuất hiện trước mặt bà ấy đều khiến bà ấy nhớ đến Kiều Tư Dụ, hết lần này đến lần khác vạch trần vết sẹo trong lòng người khác, mày chơi vui lắm hả? Mẹ nó mày gọi đây là có duyên?"

"Viên Tĩnh!" Vân Ngạn nghe không nổi nữa, Viên Tĩnh đổ hết trách nhiệm lên đầu Thẩm Sơ Hành, nhưng cậu biết, cậu mới là người phải gánh toàn bộ trách nhiệm.

Nhất thời kích động ngắt lời Viên Tĩnh, nhưng Vân Ngạn không nói được câu nào.

"Cậu có quyền lên tiếng ở đây à?" Viên Tĩnh đánh giá cậu từ trên xuống: "Muốn bảo vệ Thẩm Sơ Hành à? Được rồi, cả thế giới ai cũng biết cậu yêu nó, nhưng bây giờ không đến lượt cậu lên tiếng."

"Viên Tĩnh." Lần này là Thẩm Sơ Hành lên tiếng: "Cậu muốn gì?"

"Tôi không muốn gì hết." Viên Tĩnh chắp tay trước ngực: "Sau này mày dẫn người nhà mày cách xa mẹ nuôi chút, tao còn phải cảm ơn trời đất!"

"Chuyện này không thể được."

"Có gì không thể? Thân là chủ tịch, giữ mối quan hệ công việc đơn thuần không xen quan hệ cá nhân với cấp dưới rất khó sao?"

Thẩm Sơ Hành nhìn thẳng vào cậu ta, hiển nhiên không có ý thỏa hiệp.

Hai người giằng co một hồi, chợt nghe Vân Ngạn đứng bên cạnh lên tiếng.

"Là lỗi của tôi."

Vân Ngạn xoa mi tâm, vẻ mặt có hơi uể oải, giơ tay đầu hàng: "Về sau tôi sẽ cố gắng không xuất hiện trước mặt dì nữa, được không? Hôm nay chúng tôi về trước, ở đây không thích hợp..."

"Còn mày?" Viên Tĩnh không muốn nghe cậu lắm lời, kiên định nhìn Thẩm Sơ Hành chờ hắn lên tiếng.

Thẩm Sơ Hành biết tâm lý Vân Ngạn lúc này không ổn lắm, cũng biết cậu đang tự trách và do dự, Vân Ngạn nói như vậy, e là sau này cậu sẽ thực sự tránh mặt Dư Tịnh Tiêu.

Bọn họ tốn hết bao nhiêu tâm sức mới đến gần Dư Tịnh Tiêu được, hắn không muốn Vân Ngạn cứ thế từ bỏ, nếu không đây sẽ trở thành hòn đá trong lòng cậu.

Thẩm Sơ Hành không chịu thua, chỉ cau mày nắm tay Vân Ngạn.

"Được." Viên Tĩnh không vừa mắt cảnh hai người nắm tay, trong lòng bốc lên ngọn lửa.

Lúc trước anh em tốt của cậu ta vì Thẩm Sơ Hành mới mất, lần nào nhớ tới cậu ta cũng giận nhưng không có chỗ phát tiết, đương nhiên cậu ta cũng biết bản thân không thể trông mong Thẩm Sơ Hành độc thân cả đời vì Kiều Tư Dụ, nhưng Thẩm Sơ Hành cả nhiên dẫn thú vui mới đến trước mặt cậu ta, khiến cậu ta càng nhìn càng tức.

"Thẩm Sơ Hành." Viên Tĩnh bỗng lùi lại một bước, vẫy vẫy tay với Thẩm Sơ Hành: "Đánh một trận đi."

Cả Thẩm Sơ Hành và Vân Ngạn đều ngạc nhiên nhìn hắn.

"Lại đây đánh một trận đi, tao muốn làm chuyện này lâu lắm rồi." Viên Tĩnh cà lơ phất phơ nói: "Không phải hiện tại chân mày rất khỏe rồi sao? Tao rất tin tưởng vào Đỗ Linh, với cả tao cũng không định bắt nạt mày."

Vân Ngạn cau mày: "Viên Tĩnh..."

Viên Tĩnh căn bản không để ý tới cậu, tiếp tục nói với Thẩm Sơ Hành: "Tao cho mày đánh trước."

"Ở đây không thích hợp." Thẩm Sơ Hành nói: "Bọn tôi đi trước, nếu cậu muốn đánh, lúc nào tôi cũng sẵn lòng tiếp đón."

Lúc này lửa giận của Viên Tĩnh đã cao ngút trời, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Thẩm Sơ Hành càng làm cậu ta khó chịu, khiêu khích nói: "Nếu tao muốn đánh ở đây thì sao?"

"Viên Tĩnh, cậu bình tĩnh chút." Vân Ngạn nói.

"Liên quan gì tới cậu?" Hai mắt Viên Tĩnh sáng như đuốc nhìn Thẩm Sơ Hành: "Mày không đánh trước thì tao đánh trước..."

Dứt lời, nắm đấm của cậu ta đã hướng về phía Thẩm Sơ Hành.

Nhưng một giây sau, nắm đấm mạnh mẽ này bị một bàn tay trắng nõn bắt lấy, không thể coi thường sức mạnh bàn tay này, Vân Ngạn chắn trước mặt Thẩm Sơ Hành dùng một tay chặn nắm đấm của Viên Tĩnh, cậu giận giữ hét: "Nhóc Tĩnh!"

Viên Tĩnh sững người.

Cậu ta nhìn Vân Ngạn bằng vẻ khó tin, sững sờ trong giây lát, trong nháy mắt cậu gọi "nhóc Tĩnh" bất kể là giọng điệu hay vẻ mặt đều rất giống Kiều Tư Dụ.

Nhưng ngay giây sau, cậu ta giận dữ cười: "Ngay cả chuyện này Thẩm Sơ Hành cũng kể cậu nghe? Cậu đang bắt chước Kiều Tư Dụ à? Cậu như thế này, hai người thấy thú vị không?!"

Vân Ngạn lại im lặng.

Một lúc sau, cậu ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Viên Tĩnh, giọng nói trầm trầm vang lên trong hầm gửi xe trống trải: "Tôi là Kiều Tư Dụ."

Viên Tĩnh nhìn cậu, mất một lúc lâu mới phản ứng lại: "Cậu đùa tôi à?"

"Thật mà." Vân Ngạn nhìn vào mắt cậu ta, nói: "Tôi có thể kể hết những chuyện đáng xấu hổ của cậu từ hồi còn mặc tã tới lúc cấp ba cậu theo đuổi hoa khôi thất bại ra sao, cậu muốn đến chỗ khác ôn lại chút chuyện xưa không?"

10.

"Sao vậy? Không đánh nhau chứ?" Dương Tụng bưng tách trà, nhìn Dư Tịnh Tiêu đang vào cửa trêu chọc hỏi.

Ngẩng đầu nhìn, phát hiện Dư Tịnh Tiêu không đúng lắm, cả người ngây dại giống như nghe được điều gì đó khó tin.

"Sao vậy?" Dương Tụng đặt tách trà xuống, hỏi bà.

"..." Dư Tịnh Tiêu sửng sốt hai giây mới phản ứng, xua tay: "Không có chuyện gì, lúc em tới bọn nhóc đã đi rồi."

Trực giác Dương Tụng thấy có gì đó không đúng lắm, nghi ngờ nhìn bà.

"Em.. hơi buồn ngủ." Ánh mắt Dư Tịnh Tiêu có chút lờ đờ, bà nhìn đồng hồ treo trong phòng khách: "Gần 3 giờ rồi, em đi ngủ một giấc đã."

"...À." Dương Tụng gật đầu.

Nhìn Dư Tịnh Tiêu đi về phòng, ông vẫn có chút lo lắng.

Dư Tịnh Tiêu đã bỏ thói quen ngủ trưa từ rất lâu rồi, có lẽ không phải bà thấy mệt mà là có chuyện không muốn nói.

Có thể ngay tại thời điểm này bà cần ít không gian riêng tư.

Vừa về tới phòng mình Dư Tịnh Tiêu lập tức mất đi sức lực.

Cơ thể trượt xuống cạnh giường, cố gắng hết sức kiềm chế bản thân nhưng bà vẫn run rẩy dữ dội.

Câu nói kia thổi lên sóng to gió lớn trong lòng bà khiến bà không thể nhúc nhích, một nửa là vì niềm vui vượt quá sức chịu đựng của bà, một nửa là vì lí trí điên cuồng nhắc nhở bà chuyện này rất vô lý, không thể tin, chắc chắn có âm mưu gì đó.

Không thể, không thể, không thể...

Nhưng lỡ như đó là sự thật thì sao?

"... Tôi là Kiều Tư Dụ."

Sao cậu ta có thể bình tĩnh nói ra câu này?

Lý trí nói cho bà biết, đây chắc chắn là một trò đùa, nhưng trong đầu bà vô thức nhớ lại tất cả những gì bà trải qua với Vân Ngạn, nhớ đến những biểu hiện giống nhau giữa cậu và Kiều Tư Dụ, nhớ đến cảm giác thân mật khó giải thích của bản thân, nhớ đến lần Vân Ngạn và Thẩm Sơ Hành nhắc tới 'bà ấy' và 'mẹ em', nhớ đến đóa thiên điểu trong nhà Thẩm Sơ Hành, nhớ đến câu nói 'trở về' thâm tình của Thẩm Sơ Hành trong buổi họp báo... Bà ngày càng tin tưởng đây không phải là một trò đùa.

Đúng là điên rồi...

Cả một buổi chiều, Dư Tịnh Tiêu ngủ không ngon giấc.

Thậm chí bà còn trách bản thân, lúc đó bà nên lao ra nắm vai Vân Ngạn tra hỏi từng chi tiết nhỏ, chứ không phải là sợ hãi đứng im để mặc Viên Tĩnh rời đi với hai người họ.

Bà biết nhất định Viên Tĩnh sẽ nghiêm túc xác nhận lại chuyện này, nhưng mỗi giây chờ đợi đều là cực hình với bà.

Bà không biết bọn họ nói chuyện mất bao lâu, cũng không biết kết quả ra sao, bà chỉ có thể hết lần này đến lần khác nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, cho dù kết quả có ra sao thì nỗi thất vọng cũng không thể đánh bại bà thêm lần nào nữa.

Nơm nớp lo sợ chờ đến tối, 8 giờ, bà muốn gọi cho Viên Tĩnh.

[Không, 8 giờ vẫn chưa đủ... Lỡ bọn nhóc còn đang nói chuyện, lỡ Viên Tĩnh đang bận... chờ thêm chút nữa.]

9 giờ, Dư Tịnh Tiêu đi qua đi lại trong phòng khách, ai cũng biết bà đang bồn chồn.

Đến 10 giờ, rốt cục Dư Tịnh Tiêu không nhịn được nữa, nhân lúc Dương Tụng dỗ Tiểu Ngư ngủ rồi đi giúp Kỳ Kỳ làm bài tập, bà đóng cửa phòng ngủ, gọi cho Viên Tĩnh.

Sau khi bên kia nhận điện thoại, Dư Tịnh Tiêu mở miệng, chợt cảm thấy miệng mình khô khốc không nói ra tiếng.

"Mẹ nuôi?" Viên Tĩnh thấy không đúng, mở miệng trước.

"Ừm." Cuối cùng Dư Tịnh Tiêu cũng lên tiếng, hắng giọng: "Con... Về đến nhà rồi?"

"Vâng." Viên Tĩnh thấy lạ, đáp: "Sao vậy ạ?"

"Mẹ... Không có gì, mẹ chỉ muốn hỏi..." Tay Dư Tịnh Tiêu run run, quanh co lòng vòng: "Mẹ muốn hỏi là hôm nay con có xích mích gì với... Hai người chủ tịch Thẩm, hay có chuyện gì không..."

Bà chợt nhận ra mình hơi sợ biết câu trả lời.

Viên Tĩnh thấy giọng bà không đúng, nhưng cậu ta vẫn tránh nặng tìm nhẹ: "Không có, có thể xảy ra chuyện gì ạ, bọn con lớn hết rồi, sao có thể đánh nhau thật? Bọn con tìm chỗ nói chuyện, rất ổn, mẹ đừng lo lắng nha?"

Đáp lại cậu ta là sự im lặng của Dư Tịnh Tiêu.

Sau một lúc im lặng là tiếng nức nở kỳ lạ.

Viên Tĩnh thấp thỏm, vội hỏi: "Mẹ nuôi... Sao vậy ạ?"

"Là nó ư?" Giọng nói Dư Tịnh Tiêu truyền tới.

"..." Viên Tĩnh nín thở.

"Hôm nay mẹ nghe bọn con nói chuyện trong hầm gửi xe, lúc đó mẹ... Mẹ không dám hỏi, giờ mẹ chỉ có thể gọi điện thoại cho con, con nói thật cho mẹ biết, lời cậu ấy nói... Có thật không?"

Khẽ thở dài, Viên Tĩnh do dự một hồi, cuối cùng nói: "Vâng."

Đầu bên kia im ắng, chốc lát sau lại truyền đến tiếng nức nở bị đè nén.

Viên Tĩnh có chút luống cuống, vội nói: "Con, con không cố ý giấu mẹ đâu, mẹ nuôi. Có lẽ họ thấy năng lực chịu đựng của con khá mạnh, nên hôm nay mới nói hết cho con, con tra xét rất lâu vẫn không tìm được sơ hở nào, nhưng chuyện này thật sự quá khó tin, con nghĩ tiểu Dụ... Vân Ngạn, hai người họ sợ kích thích đến mẹ nên mới không nói, cái kia, mẹ đừng trách họ, họ cố hết tâm sức không dễ gì mới làm quen với mẹ được..."

Lúc ăn trưa bọn họ còn giương cung bạt kiếm, hiện tại Viên Tĩnh đã bắt đầu nói giúp cho Vân Ngạn và Thẩm Sơ Hành.

Dư Tịnh Tiêu đang khóc thì bật cười, cười xong lại thấy chua xót.

Viên Tĩnh nuốt nước bọt: "Mẹ đừng kích động quá, chú ý thân thể... Không phải, lúc biết chuyện con cũng vừa khóc vừa cười còn hơi sợ nữa... Thật ra đến tận bây giờ con cũng thấy rất không thật, nhưng con không dám xác nhận lại, không thì mẹ gọi tới xác nhận chút đi? Haiz, tránh để lúc đó con nghĩ sai uổng công mẹ vui vẻ..."

Dư Tịnh Tiêu lau nước mắt vội gật đầu, gật đầu xong mới nhận ra đối phương không nhìn thấy, bà 'ừ' một tiếng rồi nhanh chóng cúp máy, do dự hồi lâu mới gọi cho Vân Ngạn.

"Xin chào, dì Dư?"

Vân Ngạn nhận cuộc gọi, bên kia im lặng lúc lâu mới nức nở lên tiếng: "Là tiểu Dụ à?"

Trong đầu Vân Ngạn vang lên tiếng 'đùng'.

"Vâng, vâng ạ." Đầu lưỡi cậu như thắt lại, thận trọng lên tiếng: "... Mẹ?"

Người bên kia không lên tiếng, tiếng nức nở từ nhỏ đến lớn dần, rồi chỉ còn lại tiếng khóc.

Vân Ngạn luống cuống.

"Viên Tĩnh nói mẹ biết đúng không?"

"Con có thể giải thích, con sẽ giải thích hết cho mẹ... Con thực sự là Kiều Tư Dụ."

"Mẹ, mẹ đừng khóc, bây giờ con đến gặp mẹ được không? Con qua ngay!"

...

Một lúc lâu sau khi cúp máy, Dương Tụng từ lâu đã thấy có gì đó không đúng, cửa phòng ngủ bị khóa, Dương Tụng gõ mấy lần Dư Tịnh Tiêu vẫn không mở, ông đứng ngoài cửa mà lòng như lửa đốt.

Không lâu sau đó, cánh cửa mở ra, Dương Tụng phát hiện người vợ luôn luôn bình tĩnh của ông đã khóc đỏ hai mắt, bà che miệng lại, nỗi niềm hạnh phúc hiếm có nào đó lại tuôn trào từ đôi mắt ngấn lệ, rất lạ lùng cũng rất cảm động.

"Sao vậy?" Ông dịu dàng ôm lấy vợ mình.

"Là thật..." Dư Tịnh Tiêu lập tức ôm cổ Dương Tụng, không để ý đến sự hoang mang trong mắt ông, bà lộn xộn chia sẻ hưng phấn của bản thân: "Là thật là thật đó, em vui quá..."

...

Bà vừa khóc vừa cười, hưng phấn ôm chồng nhảy cẫng lên như thiếu nữ.

Nỗi đau năm đó bà có thể âm thầm chôn giấu trong lòng, chịu đựng nhiều năm liền.

Nhưng vào giờ phút này bà không thể giấu được hạnh phúc của bản thân.

- Hết phiên ngoại 1-

Tác giả có lời muốn nói: Càng quan tâm đến những người thân yêu càng không dám nói ra.

Muốn mẹ biết nhưng lại không biết biểu đạt thế nào.

Tôi nghĩ, Vân Ngạn tiếp cận mẹ mình với cảm giác như vậy.

Nhưng sớm muộn gì tình yêu cũng lộ diện, nên cuối cùng họ cũng sẽ nhận ra nhau.

Đã xong một phiên ngoại, phiên ngoại tiếp theo sẽ là chương trình giải trí ngọt ngào.

Mua ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.