Thẩm Sơ Hành là một người tàn tật luôn sống ru rú trong nhà, rất ít người đã từng nhìn thấy mặt của hắn.
Nhưng suy cho cùng, hôn lễ là sự kiện trọng đại có thể chỉ diễn ra một lần trong đời, đây lại là hôn lễ do ông ngoại cùng mẹ hắn tỉ mỉ sắp xếp nên hắn cũng không thể không ra ngoài gặp gỡ mọi người.
Những vị khách được mời tới đều là bạn bè của Thẩm gia và Vân gia, mặc dù Vân gia đang gặp phải cơn khủng hoảng trước nay chưa từng có, nhưng những mối quan hệ thì vẫn còn, vì vậy những người có mặt ở đây cũng được coi là những nhân vật nổi bật trong thành phố B.
Thế nhưng vào một dịp quan trọng như vậy, một trong những nhân vật chính lại biến mất.
Buổi sáng Vân Ngạn nói cậu có chút buồn ngủ nên muốn ngủ bù, nhưng cậu ở trong phòng nghỉ ngơi rất lâu rồi chưa đi ra, đến khi mọi người đi tìm thì đã không thấy người đâu. Thẩm gia chỉ có thể làm như không có việc gì mà an ủi khách khứa, mặt khác vội vàng sai người đi tìm, bên phía Vân gia lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, trong lòng ba mẹ Vân đã đem đứa con trai vô dụng này xẻo đến một vạn lần.
Thảm Sơ Hành lúc này đang ở cạnh cửa sổ trong phòng của biệt thự. Hắn ngồi thẳng lưng giống như một bức tượng điêu khắc bất động mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tay hắn đặt trên tay vịn của xe lăn, ánh nắng chiếu lên làm cho hắn trông càng nhợt nhạt không có huyết sắc, khiến người khác không nhịn được tự hỏi liệu máu của hắn có phải cũng lạnh băng giống vẻ mặt của hắn hay không.
Thông qua cửa sổ nhìn xuống đám người mang những vẻ mặt khác nhau trên bãi cỏ, sắc mặt hắn âm trầm, trong mắt hiện lên một tia châm chọc.
Trợ lý đứng bên cạnh hắn cũng bất động giống y tượng điêu khắc, chỉ khác là người này thỉnh thoảng sẽ nhìn điện thoại để lộ ra nội tâm lo lắng của bản thân.
Đột nhiên điện thoại "ding dong" một tiếng.
Trợ lý vội vàng nhìn màn hình đang sáng, thở phào nhẹ nhõm nói với Thẩm Sơ Hành: "Vân thiếu và những người khác trở lại rồi, đã đến cửa."
Thẩm Sơ Hành cuối cùng cũng thu hồi tầm mắt, gật gật đầu, điều khiển xe lăn ra khỏi phòng, trợ lý vội vàng đi theo phía sau tiếp tục báo cáo —
"Thẩm thiếu, lão Vu nói trang phục của Vân thiếu hơi bẩn..."
"Kêu cậu ta đi thay đi."
"Vâng."
Thời gian cử hành đã qua nửa tiếng nhưng hôn lễ vẫn chưa có dấu hiệu bắt đầu, khách đến tham dự đều nhận ra có gì đó không ổn, khe khẽ nói chuyện với nhau đoán già đoán non nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười kiên nhẫn.
Một ít khách mời thật sự rất kiên nhẫn — nếu nhân vật chính mãi không xuất hiện thì bọn họ có trò hay để xem.
Mẹ Thẩm bận rộn đi qua đi lại, có những người liên tục chặn đường bà để hỏi về tình hình, mẹ Thẩm cười giải thích nhưng cũng không giấu được vẻ nôn nóng của bản thân.
Thời điểm bọn họ đang đoán hăng say lại nhìn thấy Thẩm Sơ Hành một mình đẩy xe lăn ra, giọng nói nghị luận không khỏi nhỏ đi vài lần, bọn họ sợ bị cái tên sát tinh này nghe thấy.
Cháu trai lớn nhất của nhà họ Vương — không, phải nói là cháu trai cả của nhà họ Thẩm, mọi người đều biết tính tình của hắn rất không tốt, ai biết hắn nghe được mấy lời này liệu có thể phát điên hay không.
Mẹ Thẩm nhìn thấy con trai đã đi ra, lập tức cười khách sáo với những vị khách mời rồi đi đến bên cạnh con trai, thấp giọng hỏi: "Sao rồi? Đã tìm được người chưa?"
Thẩm Sơ Hành gật đầu: "Để cậu ta đi thay quần áo —"
Hắn còn chưa nói xong thì đã thấy cách đó không xa có một thân ảnh màu trắng chạy như bay về phía hắn, bộ dạng kích động y như một con chó lớn nhìn thấy chủ nhân của nó.
Hắn nuốt lời định nói vào, bất lực nhìn thiếu niên chạy đến trước mặt hắn quỳ một gối xuống nhét một đóa hoa lớn vào ngực hắn: "Cho anh!"
Những khách mời vốn đang nói chuyện với nhau thấy được một màn này sôi nổi quay đầu lại nhìn bọn họ, hiện trường chẳng mấy chốc đã trở nên im lặng.
Mà Thẩm Sơ Hành nhất thời không kịp phản ứng lại, máy móc mà nhận lấy bó hoa.
Hắn sững sờ ngẩng đầu lên thì thấy thiếu niên đang cười khanh khách nhìn mình, nụ cười kia so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn nhưng không khiến hắn cảm thấy cay mắt chút nào, bởi vì trong đôi mắt của đối phương như chất chứa từng đợt từng đợt sóng nhẹ dịu dàng, giống như đang ẩn giấu một dải ngân hà sâu thẳm.
Thiếu niên chỉ nhìn Thẩm Sơ Hành một lát, sau đó đỏ mặt cúi đầu, vò đầu bứt tóc nhỏ giọng nói: "Xin lỗi... lễ phục đã bị em làm bẩn rồi."
Lúc này Thẩm Sơ Hành mới nhìn đến lễ phục của cậu — trên nền vải trắng muốt tinh xảo thì dù cho có một chút vết bẩn cũng dễ dàng thấy được, đây còn có vết bùn, vết cỏ, trên cổ tay áo còn bị ẩm, thậm chí trên mặt cậu cũng có một ít bùn.
Nhưng tất cả những thứ này đặt lên người thiếu niên trước mắt lại làm người ta liên tưởng đến một sơn dã mạnh mẽ nhiệt huyết, khiến cho người khác khó lòng sinh chán ghét.
"Em... em..." Thiếu niên ngập ngừng nói: "Trước đây đều là anh tặng quà cho em, em cũng chưa cho anh được cái gì..."
Cậu cuối cùng cũng lấy hết can đảm, lần nữa ngẩng đầu nhìn Thẩm Sơ Hành, có chút thấp thỏm mà nói: "Em đã luôn muốn đưa cho anh một cái gì đó, nhưng mà em cái gì cũng không có, ông ngoại nói anh trước đây rất ít ra ngoài, cho nên em muốn mang hơi thở trong lành của núi rừng đến tặng cho anh... Nghĩ xong nên sáng nay mới lẻn ra ngoài, không ngờ lại bị lạc trên núi... Anh đừng trách em có được không?"
Ngữ khí thẳng thắn đáng yêu, tràn đầy cảm giác ngây ngô nhiệt huyết của thiếu niên, còn mang theo chút ý tứ làm nũng, khiến cho người khác cảm thấy người đẹp như vậy dù có mắc phải một chút sai lầm nào đó cũng đều có thể tha thứ.
Vân Ngạn chậm rãi nói ra những lời kịch mà cậu đã chuẩn bị tốt, nhưng mọi người đều không biết được trong lòng cậu bây giờ đang cuồn cuộn sóng to gió lớn đến mức nào —
Thẩm Sơ Hành tại sao lớn lên lại đẹp trai đến mức này vậy!
Cậu bất động thanh sắc đánh giá người trước mắt: vầng trán thanh tú, lông mi dài mỏng, mũi cao thẳng khiến cho ngũ quan có vẻ cực kỳ lập thể, thậm chí đến độ cong của cằm cũng rất đẹp.
Đường nét trên khuôn mặt hắn rõ ràng, cứng rắn, biểu cảm cùng khí chất lạnh lùng khiến người khác cảm thấy khó gần, nhưng trong mắt lại có một tia u sầu làm cho người khác cảm thấy mềm yếu đến đau lòng, lông mi hơi rủ xuống kết hợp với chiếc cằm hơi hếch lên trông vô cùng kiêu căng, dù nhìn từ góc nào cũng đều là cảnh đẹp ý vui.
Cho dù Vân Ngạn đã nhìn quen đủ loại mỹ nhân trong giới giải trí nhưng cậu cảm thấy gương mặt trước mắt này vẫn có thể nói là đỉnh cao.
Vân Ngạn đã ở trong giới giải trí đủ màu đủ sắc rất nhiều năm nhưng chưa từng yêu ai, mọi người đều biết Vân Ngạn mắt cao hơn đầu, nhưng không ngờ được trong lòng cậu cũng từng trộm miêu tả bộ dáng người tình trong mộng của bản thân.
Nếu đem dung nhan mơ hồ kia thực thể hóa thì nó sẽ là dáng vẻ của người trước mặt này.
Người trước mắt này lớn lên một chút cũng không trái ý cậu.
Nhìn lại nguyên tác một lần nữa, Vân Ngạn càng cảm thấy tác giả kia chắc chắn là não thủng. Dung nhan của Du Lãng thì miêu tả như chỉ có trên trời mới có, đến lúc cậu nhìn thấy, thì ra cũng chỉ có vậy. Mà Thẩm Sơ Hành tuyệt sắc như thế! Vậy mà không chịu viết! Một câu cũng không viết!
Mỗi lần viết đến đoạn Thẩm Sơ Hành lên sân khấu, những cái rắm cầu vồng của tác giả khi miêu tả về dung mạo của người khác đều biến mất, trước sau đều là "hắn trầm mặt", "thần sắc của hắn lạnh như băng", "hắn nhíu mày", "vẻ mặt chua xót của hắn",... Nhưng hắn ta đẹp trai thế này một câu cũng không đề cập tới!
Là cậu đã sai ngay từ đầu, ngay từ đầu đã sai rồi!
Uổng công cậu sợ chính mình khi đối mặt với Thẩm Sơ Hành mặt như Diêm Vương kia một lời cũng không nói được, làm cậu xây dựng tâm lý lâu như vậy.
Nếu cậu sớm biết Thẩm Sơ Hành lớn lên như này, cậu nhất định sẽ phi ngựa trở về!
Chỉ cần nhìn thấy gương mặt này cậu cũng có thể thả ra một vạn cái rắm cầu vồng —
"... Em biết những đóa hoa này không quý bằng bất kỳ một cái gì mà anh đã cho em, thậm chí cũng không tinh tế bằng những bông hoa được sắp xếp ở đây. Có thể nhìn thấy nó ở khắp mọi nơi ven đường núi, nhưng những đóa hoa nở rộ này đại diện cho tình yêu chân thành và ấm áp của em dành cho anh."
Vân Ngạn ôn nhu nhìn Thẩm Sơ Hành, lời khen ngợi tuôn ra như suối —
"Trong mắt em, trên đời này không có loài hoa cỏ nào có thể xứng với anh — ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã đắm chìm trong cái gọi là tình yêu. Trong lòng em, anh là hiện thân của Adonis* xuất hiện trên nhân thế này, anh đẹp trai và gợi cảm đến kinh ngạc, tất cả tinh tú như đang tụ tập trong mắt anh, mỗi lần em nhìn vào mắt anh đều nhịn không được đắm chìm trong đó..."
*Trong thời hiện đại, thuật ngữ Adonis là từ để chỉ một người đàn ông ha.m muốn và hấp dẫn. Adonis có nguồn gốc sâu xa trong thần thoại Hy Lạp cổ đại bởi vì Adonis là vị thần của sắc đẹp và sự hấp dẫn – một nam thần đối lập với Aphrodite. ( trích từ wowhay.com)
"Mỗi lần nhìn về phía anh, em cảm thấy phảng phất như bản thân đã chờ điều này cả ngàn năm rồi, chỉ thầm cầu mong anh có thể quay đầu liếc mắt nhìn em một cái... Anh không thể nào biết được anh đối với em có sức hấp dẫn trí mạng đến thế nào đâu!"
Thẩm Sơ Hành mặt vô biểu tình nhìn cậu.
Lý trí của Thẩm Sơ Hành luôn là cái đi trước. Lý trí hắn nói cho hắn rằng hiện tại hắn nên nổi hết da gà da vịt tỏ ý khinh thường trước màn tỏ tình t/hô tục này, nhưng tình huống này lại không xảy ra, hắn chỉ cảm thấy tim mình đập dữ dội.
Hắn không khỏi nhíu mày, thậm chí còn muốn vươn tay ấn vào lồng ng.ực mình, hắn cảm thấy bản thân mình có bệnh cho nên tim hắn mới có chút loạn nhịp như này.
Nhưng mà hắn vừa giơ tay lên đã bị Vân Ngạn nắm lấy.
Thẩm Sơ Hành: "..."
Thiếu niên lấy từ trong túi ra hai chiếc nhẫn làm bằng cỏ, lấy một cái đặt vào tay hắn, cái còn lại tự mình giữ lấy, trong mắt tràn đầy ngượng ngùng: "Cho nên, em quyết định đưa cho anh những thứ bình phàm nhất này, những thứ có thể dễ dàng thấy được, bởi vì em biết, phú quý không phải vĩnh hằng, nhưng chân tình thì sâu sắc, dù sau này nghèo khổ hay giàu có, kể cả khi chúng ta hai bàn tay trắng, không xu dính túi, em cũng sẵn sàng tặng anh những đóa hoa vừa mới nở rộ vào mỗi sáng sớm, kể cả khi không có nhẫn kim cương, cỏ xanh bện nhẫn cũng có thể vĩnh kết đồng tâm."
"Cho nên..." Thiếu niên do dự một chút, thần sắc trở nên khẩn trương, sau đó ánh mắt ấm áp nhìn hắn: "Anh có nguyện ý để em đeo cho anh chiếc nhẫn đại biểu cho tâm ý của lòng em không?"
"..." Dưới ánh mắt sáng quắc của mọi người, Thẩm Sơ Hành trầm mặc hồi lâu, cuối cùng gian nan gật đầu.
Thiếu niên nở một nụ cười tràn đầy hạnh phúc nắm lấy tay hắn từ từ đeo nhẫn vào ngón áp út của hắn.
... Hơi rộng một chút.
... Nhưng nó cũng không quan trọng, khụ.
Thiếu niên cười mãn nguyện, sau đó đưa tay mình ra trước mặt Thẩm Sơ Hành.
Nhìn đầu ngón tay mượt mà trắng nõn kia, Thẩm Sơ Hành cảm thấy trái tim loạn nhịp của bản thân hình như lại trầm trọng thêm một ít.
Hắn cầm chiếc nhẫn cỏ trong lòng bàn tay cậu lên, mặt vô cảm nắm lấy ngón áp út của cậu đeo nhẫn vào.
Tay hắn chưa kịp rút lại đã bị cậu nắm lấy - mười ngón đan vào nhau.
Thẩm Sơ Hành: "..."
Toàn bộ hiện trường lặng ngắt như tờ, tất cả khách mời có mặt đều im lặng nhìn một màn trước mặt, có người còn làm đổ rượu trong tay mà không hề hay biết gì.
Họ thấy đôi phu phu mới cưới nhìn chằm chằm nhau, chỉ cảm thấy dòng điện ôn nhu cùng tia lửa gần như đang được hiện thực hóa.
Các cô gái có mặt ôm ngực, đáy lòng điên cuồng la hét.
Đây là cái thể loại tình yêu thần tiên gì vậy!!!
...
...
...
Cùng Vân Ngạn đối mặt ba giây, Thẩm Sơ Hành cuối cùng cũng tỉnh táo lại, sắc mặt tối sầm.
Mà giờ phút này, ánh mắt của Vân Ngạn cũng có chút thay đổi.
Vân Ngạn: Cảm động á? Cảm động thì bỏ qua cho tôi nha? Nha?
*raw là 放我一马?, có bạn góp ý câu này nghĩa là thủ hạ lưu tình, nhẹ tay, bỏ qua, tha cho, nên mình sửa lại nha.