Lần trước ngồi đây cùng Vân Ngạn, hắn vờ hỏi cậu cách để theo đuổi người khác.
Giống như đêm đó, Thẩm Sơ Hành cho người tắt hết đèn trong sân, tránh để nó che mất ánh sao.
Điều khác biệt là, ngày này mấy tháng trước, hắn ngồi trên xe lăn, còn Vân Ngạn thì cuộn tròn trên chiếc ghế tựa bên cạnh. Những thứ hắn tưởng tượng khi đó giờ đã trở thành hiện thực, thậm chí còn đẹp hơn so với hắn tưởng tượng.
Chỉ là, hắn không biết những điều tốt đẹp này có thể trường tồn như vì sao kia hay không.
Vân Ngạn kéo Thẩm Sơ Hành tới đứng trước ban công.
Có lẽ do từng được bế trước đó, nên cậu không hề lo lắng về vấn đề sức mạnh của chồng mình, cậu khoác tay lên vai Thẩm Sơ Hành, lười biếng dựa vào người hắn, một tay khác chỉ lên bầu trời đầy sao.
"Anh nhìn này, em đến từ đó đấy!"
Nói xong, tựa như phát hiện ra mình để lộ bí mật không thể nói gì đó, cậu vội vàng ghé vào tai Thẩm Sơ Hành, thận trọng hỏi: "Em không phải "dân bản xứ", anh biết mà đúng không?"
Thẩm Sơ Hành xoa xoa mày, nhìn sườn mặt của cậu, nói: "Biết."
Vân Ngạn gật đầu, lên tinh thần: "Vậy anh có biết quê hương của em ra sao không?"
Thẩm Sơ Hành lắc đầu.
"Để em kể cho anh nghe." Ngón tay của Vân Ngạn xẹt qua bầu trời, quơ qua quơ lại nửa ngày cũng không tìm được hướng thích hợp, cuối cùng từ bỏ, vỗ vỗ bả vai Thẩm Sơ Hành, hoài niệm nói: "Em đến từ một nơi xa xôi, từ một hành tinh xinh đẹp, từ vũ trụ nhìn vào, có lẽ hành tinh đó có màu xanh biển."
Trong đầu Thẩm Sơ Hành chậm rãi hiện ra dấu chấm hỏi.
"Tại sao lại là màu xanh?" Vân Ngạn nắm tay lại, giả như nó là một hành tinh, khoa tay múa chân nói: "Bởi vì 70% của nó là nước, biển rất rộng, anh biết không? Anh đoán thử xem hành tinh màu xanh ấy tên gì?"
Khóe miệng Thẩm Sơ Hành giật giật: "...Trái đất."
"Thông minh!" Vân Ngạn vỗ tay, hưng phấn nhìn hắn: "Sao anh biết vậy?!"
... Bởi vì ở đây là trái đất mà.
Thẩm Sơ Hành đỡ trán, lúc này mới nhận ra cậu say đến mức nào, say đến mức cho rằng bản thân là người ngoài hành tinh luôn rồi.
Thẩm Sơ Hành bất lực, ôm cậu chặt hơn một chút, chỉ chỉ xuống đất, hỏi cậu: "Vậy em có biết, ở đây là đâu không?"
"Ở..." Vân Ngạn say khướt, suy nghĩ một lát mới trả lời: "Thế giới ở trong truyện."
Thẩm Sơ Hành lẳng lặng nhìn Vân Ngạn, nhìn thấy sự chắc chắn trong đôi mắt cậu.
Hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt.
Có đôi khi, hắn hy vọng một ngày nào đó Vân Ngạn sẽ nói với hắn, tất cả những gì cậu nói trước đây đều là giả.
Hắn hy vọng Vân Ngạn lừa hắn, hy vọng những gì mà cậu nói là do cậu mắc chứng hoang tưởng kỳ lạ nào đó.
Nhưng hy vọng chỉ là hy vọng mà thôi, hắn không có cách nào tự gạt bản thân được.
Khoảng thời gian này Vân Ngạn kể cho hắn rất nhiều chuyện cũ của "Vân Ngạn" ở thế giới kia, chi tiết rõ ràng đến kinh ngạc, hắn chỉ còn cách tin tưởng.
Ngay cả lúc say, Vân Ngạn cũng khẳng định như vậy.
"Nhưng mà, anh không phải nhân vật trong truyện." Vân Ngạn chợt nói, cậu nghiêng người, nắm cằm hắn, sờ sờ bờ môi của hắn, trong ánh mắt chất chứa ánh nước cùng khát vọng sâu xa: "Anh không giống anh ta, anh là người... người của em."
... Đêm nay hắn đã bị đùa giỡn rất nhiều lần.
... Hắn đã chịu quá nhiều áp lực.
Thẩm Sơ Hành thở dài, bỗng cười khẽ, hắn cắn cắn đầu ngón tay Vân Ngạn.
Vân Ngạn ngây dại.
Tê dại nơi đầu ngón tay như truyền thẳng tới đầu tim, ánh mắt say khướt nhìn đâu cũng mờ mờ ảo ảo, nhưng chỉ có nụ cười của người trước mắt là khắc vào trong não.
Vân Ngạn đã quen nhìn vẻ mặt lạnh băng của Thẩm Sơ Hành, thỉnh thoảng cũng có thể bắt gặp ý cười dịu dàng trong mắt hắn, hắn chỉ cần nhếch khóe miệng một chút cũng đủ để người khác trân trọng.
Nhưng Vân Ngạn chưa từng thấy hắn cười như vậy, một nụ cười chân chính, hắn như vừa học được cách thả lỏng, hắn cười rất đẹp, nhưng... cũng khiến người khác cảm thấy đau lòng.
Nụ cười kia, mang theo cảm xúc cô đơn và buồn bã mơ hồ.
Có em ở cạnh anh, sao anh vẫn cảm thấy... cô đơn?
Không rõ những ý nghĩ này từ đâu mà ra, cũng không biết từ chỗ nào rớt xuống, có lẽ đã từng tồn tại, có lẽ đã quên mất... Vân Ngạn chỉ cảm thấy đầu mình "ong" một tiếng, không còn hứng thú ngắm những ngôi sao kia nữa.
Cậu rời khỏi lòng ng,ực của Thẩm Sơ Hành, kéo hắn tới ghế nằm cách đấy không xa, dùng sức đẩy ng.ực hắn để hắn nằm lên ghế, sau đó cậu ngồi lên người hắn.
Hai tay cậu ôm lấy cổ hắn, trán tựa vào trán hắn, chóp mũi chạm chóp mũi, thân mật khiến lòng người ngứa ngáy.
Ngón tay cậu miêu tả lại sườn mặt tinh tế của hắn, khắc sâu màu mắt hắn vào đôi mắt mình, Vân Ngạn chạm khẽ vào bờ môi hắn như chuồn chuồn lướt nước.
Trái tim Thẩm Sơ Hành run lên, ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt trên lưng Vân Ngạn, cảm nhận được cậu đang run lên vì ngứa, bả vai hơi rụt lại, đến gần hắn hơn một chút.
Đang định hôn cậu, lại cảm nhận được Vân Ngạn hơi hơi nhích người ra, lại là một nụ hôn nhẹ nữa, lần này là mi mắt phải.
Không phải em ấy say rồi ư? Sao em ấy nhận ra được?
Dù sao thì, nếu Vân Ngạn không nói, ngay cả Thẩm Sơ Hành cũng không phát hiện ra bản thân đang đau lòng.
Nỗi lo lắng về xuất thân của Vân Ngạn chưa từng biến mất, hắn chỉ cố gắng để bản thân không thể hiện ra ngoài mặt.
Có lẽ vừa rồi hắn sơ suất.
Một nụ hôn nữa rơi xuống mi mắt bên kia, Vân Ngạn lại trán chạm trán với hắn, trong giọng nói mang theo tha thiết xưa nay chưa từng có: "...Yêu anh."
Cậu nói, yêu.
Đôi mi đang nhắm của Thẩm Sơ Hành khẽ run.
Cuối cùng hắn không nhịn được nữa, gần như là gấp không chờ nổi nữa hôn lên đôi môi của Vân Ngạn.
Liên tục cắn lấy đôi môi mềm mại, không khí trong ngực gần như bị hút sạch, hơi thở xâm lược mãnh liệt bao phủ cả người, theo bản năng nhận ra một loại kíc.h thích nhưng nguy hiểm đang tới gần, khiến người Vân Ngạn run lên.
Cậu tựa như một con cá sắp chết nằm trong lòng Thẩm Sơ Hành, sau đó không nhịn được nữa, thừa dịp hắn hơi nhích ra, c.ậu nhỏ giọng xin tha: "Chồng ơi, chậm...!"
Tiếp đó nụ hôn càng thêm kịch liệt, nụ hôn này tựa như không bao giờ kết thúc, cho nên khi ngừng lại, Vân Ngạn không còn biết hôm nay là hôm nào, chỉ biết tựa vào ngực Thẩm Sơ Hành th.ở dốc.
Đầu óc vốn đã mờ mịt nay càng thêm mịt mờ, đủ loại cảm xúc ùa ra ngoài.
Cậu ôm chặt Thẩm Sơ Hành, chỉ muốn ngủ say ngàn năm trong vòng tay của hắn.
Vân Ngạn không biết tại sao mình đến đây, cũng không biết bản thân sẽ rời đi khi nào.
Hơn nữa, chẳng ai biết được tại sao mình được sinh ra, khi nào sẽ chết đi, sau khi chết sẽ đi về đâu.
Cuộc sống vốn là như vậy, mà cậu có thể cảm nhận mạnh mẽ tất cả những thứ này.
Tình trạng của cậu hiện tại giống như đang mắc phải một căn bệnh có thể chết bất cứ lúc nào, khiến lòng người không yên.
Bản thân từ "mất" không có gì ghê gớm.
Nhưng nỗi sợ mất mát cứ luẩn quẩn trong lòng cậu, chưa từng rời đi.
Rượu chính là chất xúc tác cho nỗi sợ này.
Cậu như đã mất hết sức lực, yên lặng nằm trong lòng Thẩm Sơ Hành, nằm lâu đến mức Thẩm Sơ Hành cho rằng cậu đã ngủ rồi.
Gió đêm càng lúc càng lạnh, Thẩm Sơ Hành sợ cậu say rượu trúng gió sẽ bị cảm, quyết định bế cậu về phòng ngủ.
Hắn không ngờ mình vừa nhúc nhích, Vân Ngạn lập tức ôm chặt lấy hắn, chợt ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt còn có ánh nước.
"Làm sao vậy?" Thẩm Sơ Hành nhỏ giọng hỏi, sờ sờ khóe mắt của cậu.
Vân Ngạn lại rúc vào lòng hắn.
Qua rất lâu, Thẩm Sơ Hành nghe thấy một giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, tựa như bị gió thổi tới.
"Lỡ như... Một ngày nào đó, em rời khỏi đây."
"...Anh phải làm sao bây giờ?"
Giọng nói khàn khàn nức nở như có như không.
Những lời nói này như lại được gió cuốn đi mất, không để lại chút dấu vết.
Thẩm Sơ Hành nhìn bầu trời đầy sao, ôm người mình yêu vào lòng, gió đông lạnh thấu xương lại thổi qua.
Vân Ngạn không nhận ra bản thân vừa nói cái gì, một lúc sau, trong lòng cậu dường như không còn lo lắng điều gì nữa, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngồi thêm một lát, cuối cùng Thẩm Sơ Hành đứng dậy, bế Vân Ngạn vào phòng.
Sau khi đặt cậu lên giường, đắp kín chăn, hôn lên trán cậu vài cái rồi mới rời đi.
Khi hắn về đến cửa phòng của mình, xe lăn vẫn ở nguyên chỗ cũ, hắn mở xe lăn ra, ngồi lên rồi đi vào phòng ngủ.
Bức màn không được kéo ra, ánh trăng vẫn chiếu vào phòng, chiếu lên sườn mặt của hắn.
Hắn ngồi một mình trong bóng đêm, nhưng không hề buồn ngủ chút nào.
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Vân Ngạn giật mình tỉnh khỏi giấc ngủ, cậu ngồi dậy, cả người túa đầy mồ hôi lạnh.
Cậu vội vàng đứng dậy, chạy đến tủ quần áo, lấy ra một cái hộp cậu đã bỏ vào.
Trong mơ hình như là vào một ngày mưa phùn, giọt mưa như sợi chỉ giăng kín bầu trời, cậu đứng trên đường lớn, không nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
Cậu chỉ cảm thấy ồn ào.
Sau đó giấc mơ thay đổi, xuất hiện một cảnh rất rõ ràng: một đôi tay cầm miếng ngọc này đeo lên cổ người nào đó, sau đó còn cẩn thận vu.ốt ve, điều chỉnh vị trí.
Cảnh trong mơ không đáng sợ, thậm chí còn mang theo cảm xúc quen thuộc kỳ lạ.
Nhưng những gì trong mơ lại khiến cậu sợ hãi.
... Chẳng lẽ đây là ký ức của nguyên thân?
Nếu là ký ức của nguyên thân, tại sao trước giờ không xuất hiện?
Vân Ngạn hoảng sợ, đặt mặt dây chuyền vào lại trong hộp, đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Trước kia cậu luôn luôn tự do tự tại, thậm chí ở kiếp trước cho dù đã sắp chết, cậu cũng không hề cảm thấy quá sợ hãi, nhưng bây giờ, cậu có thể trải qua cảm giác lưu luyến cùng cố chấp.
Khi vừa xuyên vào thế giới này, cậu còn nghĩ bản thân đã cướp đi mạng sống của người ta, trả lại bất cứ lúc nào cũng được, nhưng bây giờ cậu không thể làm vậy được nữa.
Hiện tại cậu có Thẩm Sơ Hành, cậu không thể vứt bỏ hắn được.
Sau khi tỉnh dậy cả người cậu toàn mùi rượu, tắm xong thì tỉnh táo hơn nhiều, cuối cùng cũng từ trong hoảng loạn lấy lại bình tĩnh.
Sau khi ổn định tinh thần, cậu cũng chỉ có thể tự nói với bản thân rằng những chuyện như này chỉ đành phó mặc cho số phận, đây không phải thứ con người có thể khống chế.
Bình tĩnh rồi cậu cũng nhớ lại những gì mình đã làm ngày hôm qua.
Có lẽ do chưa đủ say, cũng không có chuyện gì nhỏ nhặt, nên cậu vẫn nhớ rõ mọi chuyện xảy ra sau khi say.
Lau khô người và tóc xong, Vân Ngạn ngồi ở mép giường, vùi đầu vào lòng bàn tay, trong lòng ngập tràn hối hận.
... Sao cậu có thể nói những lời đó với Thẩm Sơ Hành?
Hiện tại anh ấy đang cảm thấy thế nào?
Mùi rượu trên người chưa biến mất hoàn toàn, Vân Ngạn nhìn đồng hồ, còn chưa đến 4 giờ sáng.
Cậu vẫn thấy đau đầu, nhưng hiện tại cậu không thể nào ngủ được nữa.
Vân Ngạn khoác thêm áo ngủ, lười mang giày, để chân trần đi ra, không tự chủ được đi lên tầng 3, đi đến ban công nơi cậu và Thẩm Sơ Hành vừa ngắm sao.
Tựa vào lan can, cậu nhìn những vì sao ở phương xa, cố gắng đè những lộn xộn trong lòng lại.
Nhưng khi cúi đầu nhìn thoáng qua, cậu chợt thấy một ánh lửa lờ mờ, vì tối quá nên cậu không nhìn rõ.
Nhìn từ xa ngọn lửa kia chỉ là một đốm sáng, dường như nó đang chuyển động trên ban công lầu hai, còn hơi sáng lên.
Có khói.
Vân Ngạn nhíu mày, lấy điện thoại trong túi áo ra, gọi cho Thẩm Sơ Hành.
Cuộc gọi được nhận, quả nhiên có hai giọng nói phát ra từ loa ngoài và ban công cách đó không xa.
"Ngạn Ngạn." Giọng nói của Thẩm Sơ Hành vẫn là giọng điệu dịu dàng mỗi khi nói chuyện với cậu: "Sao vậy?"
Vân Ngạn có hơi chua xót trong lòng, hỏi: "Anh hút thuốc à?"
Ngọn lửa nhỏ dừng trong chốc lát rồi vụt tắt.
Thẩm Sơ Hành cũng nhận thấy có gì đó không ổn, hắn ngẩng đầu nhìn lên.
Hai người nhìn thấy được ánh sáng màn hình di động của đối phương.