Mạc Lâm không trả lời trực tiếp, lấy thứ gì đó từ trong túi áo khoác, mở tay ra cho cậu xem.
Trước mắt Vân Ngạn là hai viên con nhộng, một viên màu đỏ, một viên màu xanh.
"Đây là gì?"
"Đây là ký ức của hai người." Mạc Lâm nhìn vào mắt cậu, nói: "Dịch vụ hậu mãi của tôi là để hai người nhớ lại quá khứ."
"Cho nên..." Vân Ngạn thấy buồn cười: "Trước kia anh vừa làm thầy bói vừa làm bà mối là để mai mối cho tôi với Thẩm Sơ Hành?"
"Phải."
"Vậy nếu chúng tôi không ở bên nhau thì sao?"
Mạc Lâm nắm tay lại: "Vậy tôi sẽ không trả ký ức lại cho hai người, để hai người sống tiếp cuộc sống của riêng mình, vĩnh viễn không biết quá khứ đã xảy ra những gì."
Vân Ngạn nhìn nắm tay của hắn, cơ bắp quanh mắt hơi co lại.
Mạc Lâm nhìn vẻ mặt của cậu, cười rộ lên, lại mở tay ra.
Vân Ngạn lấy một viên nhộng từ trong tay hắn, con nhộng này thoạt nhìn rất bình thường, nhưng nặng hơn những con nhộng khác rất nhiều.
Đang cẩn thận quan sát, cậu nghe Mạc Lâm hỏi: "Có phải gần đây cậu nằm mơ không?"
Vân Ngạn cầm viên thuốc, cảnh giác nhìn hắn.
"Mơ thấy miếng ngọc?"
Vân Ngạn nhíu mày: "Sao anh biết?"
Mạc Lâm thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Vậy thì đúng rồi, đó là một tín hiệu."
"...Tín hiệu gì?"
"Chứng tỏ giá trị tình yêu của hai người đã đạt tới điểm giới hạn." Mạc Lâm hơi ghen tị nhìn cậu: "Đến lúc này tôi mới có thể trả ký ức lại cho hai người, hơn nữa, chắc là Thẩm Sơ Hành cũng đã mơ thấy, chỉ là cậu không biết."
Ánh mắt của Vân Ngạn hơi lóe lên, chẳng trách cậu luôn cảm thấy gần đây Thẩm Sơ Hành đặc biệt bất an.
Cậu lại hỏi: ""Giá trị tình yêu" mà anh nói là gì?"
"Tôi biết cậu có rất nhiều câu hỏi." Mạc Lâm nói: "Giờ tôi có giải thích cho cậu những vấn đề đó thì cậu cũng chẳng cảm được cái gì đâu, rất phiền phức... Không bằng cậu tự xem đi, sau khi xem xong tôi sẽ giải thích phần còn lại."
Vân Ngạn lại nhìn viên con nhộng.
"Cái này dùng như thế nào?" Vân Ngạn nhéo nhéo, cảm thấy không mềm lắm, nhíu mày: "Trực tiếp ăn luôn?"
"Đệt mẹ đừng!" Mạc Lâm vội vàng ngăn lại: "Đây là sản phẩm điện tử, cậu mà ăn vào còn mắc lôi ngược ra ấy."
"..." Có cần nói chuyện mắc ói vậy không!
Vẻ mặt của Mạc Lâm nghiêm lại, chỉ vào hai viên con nhộng: "Viên màu đỏ là của cậu, màu xanh là của Thẩm Sơ Hành. Cần dụng cụ kích hoạt, cho nên hiện tại không dùng được. Đợi một thời gian nữa đi, chừng nào có thời gian cậu xin đạo diễn cho nghỉ phép trở về với tôi một chuyến, dụng cụ ở nhà tôi."
Vân Ngạn gật đầu, hỏi tiếp: "Anh nói ký ức của chúng tôi... sao tôi có thể biết chắc ký ức anh truyền cho tôi thực sự là ký ức của tôi?"
"Nói líu cả lưỡi ha?" Mạc Lâm cười rộ lên: "Cậu rất cảnh giác."
Vân Ngạn nhìn hắn, không nói gì.
Mạc Lâm lại lấy viên con nhộng ra, nói với cậu: "Nói cho đúng thì, đây không phải là ký ức của hai người, mà là chìa khóa dùng để mở ra ký ức đã bị phong ấn trong linh hồn của các cậu."
"Ý anh là... Những ký ức ấy vẫn luôn ở đó? Ở trong... linh hồn tôi?"
Nếu không có lần xuyên không này, Vân Ngạn sẽ không bao giờ tin rằng con người có linh hồn.
"Đúng vậy." Mạc Lâm cười nói: "Trong thế giới quan của các cậu, ký ức đã mất là mất luôn, nhưng thật ra không phải vậy. Từ góc độ linh hồn mà nói, không có gì thực sự bị lãng quên cả."
"Góc độ linh hồn?"
Mạc Lâm gật đầu.
"Cho nên, tất cả mọi người đều có kiếp sau?"
"Đúng vậy."
"Vậy tại sao sau khi chuyển kiếp, mọi người không nhớ rõ kiếp trước?"
Mạc Lâm cười rộ lên: "Nếu đầu của một người bị va đập, người đó cũng có thể quên mình là ai, quên những chuyện lúc trước, giống như một đứa trẻ sơ sinh, cái chết nghiêm trọng hơn đầu bị chấn thương nhiều, quên cũng là chuyện thường tình."
Vân Ngạn nửa tin nửa ngờ gật đầu.
Mạc Lâm nhìn vẻ mặt của cậu, nheo mắt lại.
Vân Ngạn nhìn chằm chằm viên con nhộng kia trong chốc lát, nói tiếp: "Hiện tại tôi không tiện trở về, cậu có thể đem thiết bị kia đến đây không?"
"Đem đến đây?" Mạc Lâm mở to hai mắt nhìn: "Cậu đừng thấy viên con nhộng này rất nhỏ, thiết bị rất lớn biết không! Tôi vượt cả ngàn cây số đem đến đây cho cậu?"
"Nó lớn cỡ nào?"
"Rất lớn!"
"Có thể vận chuyển là được, không thì tôi tự tìm người đem tới."
Mạc Lâm cạn lời: "Sao cậu khó xử quá vậy?"
"Chân tướng đặt ngay trước mặt, anh có thể nhịn không xem à?" Vân Ngạn nghiêm túc nhìn hắn: "Hơn nữa hiện tại tôi cũng không thể rời đi."
"Cậu xin đạo diễn nghỉ phép là tôi về với cậu liền, chờ thêm mấy ngày nữa thôi?"
"Anh không muốn cũng được." Vân Ngạn nhướng mày: "Dù sao thì gần đây tôi cũng hơi chán, chắc sau này rảnh rỗi đi tìm Diệp Lạc chơi, biết đâu có người nào đó thất sủng..."
Mạc Lâm: "... Đệt mẹ cậu có biết xấu hổ không hả!"
Vừa dứt lời, Mạc Lâm đột nhiên nghĩ tới một khả năng.
Hắn đoán: "Thẩm Sơ Hành còn đang theo dõi cậu?" Nếu không sao cậu không xin nghỉ?
Vân Ngạn lập tức cảnh giác nhìn hắn.
Mạc Lâm thở dài, giải thích: "Trước kia tôi từng tìm cách điều tra phong cách làm việc của Thẩm Sơ Hành, lần trước chuyện của Du Lãng anh ta tìm ra cậu nhanh như vậy, sau đó hai người còn nảy sinh mâu thuẫn, tôi ngẫm lại thì... có lẽ vì chuyện theo dõi."
"Anh biết không ít đấy." Vân Ngạn nhìn hắn vài giây, cũng không giấu giếm: "Có định vị, nếu như vị trí sai lệch quá lớn, nhất định sẽ có người báo cho anh ấy."
"Ha." Mạc Lâm cười nói: "Cậu không giống dạng người có thể chịu đựng trói buộc, tự nguyện à?"
Vân Ngạn gật đầu: "Chỉ có định vị thôi, ứng dụng trên điện thoại ngày nào cũng quan tâm đến vị trí của tôi, tôi toàn đồng ý, thế thì việc này có gì không đồng ý chứ? Tôi muốn anh ấy yên tâm. Hơn nữa, tình yêu vốn dĩ là trói buộc, không phải à?"
"Tóm lại, tôi muốn xác nhận lại chuyện này với anh ấy, sau khi trở về, chắc chắn anh ấy sẽ không để tôi đi gặp anh một mình."
Mạc Lâm gật đầu, nhướng mày nhìn cậu: "Cậu không hoàn toàn tin tưởng tôi."
"Lai lịch của anh không rõ ràng, toàn dựa vào mồm miệng, tôi tin anh ngay có phải nguy hiểm quá không?" Vân Ngạn nhìn thẳng vào mắt hắn: "Sao tôi biết được anh có lừa tôi hay không?"
Cậu cần phải biết được toàn bộ chân tướng mới có thể hoàn toàn yên tâm, trước đó thì... tốt hơn hết là đừng để Thẩm Sơ Hành thấp thỏm lo lâu cùng cậu.
Mạc Lâm không né tránh ánh mắt cậu, cười cười, trong mắt như có chút cảm khái.
"...Sao anh lại nhìn tôi như vậy?" Vân Ngạn chưa bao giờ thấy vẻ mặt này của Mạc Lâm.
"Không có gì." Mạc Lâm lắc đầu: "Khi nào đồ đến tôi sẽ nói cậu biết."
*
Kể từ ngày đó, Vân Ngạn có chút bồn chồn.
Mạc Lâm nói hắn không thể trở về, có người bạn sẽ giúp hắn mang đến đây, nhưng mấy ngày nay Vân Ngạn hỏi hắn, Mạc Lâm lại nói người bạn kia bận việc ở nơi khác, phải chờ thêm mấy ngày.
Gần mười ngày sau, thiết bị mới được đem tới.
Trên đường trở về khách sạn, Mạc Lâm nói với cậu: "Buổi tối Lạc Lạc có cảnh quay, tôi là trợ lý nên phải đi theo, tôi không đến gặp cậu được, cậu đến phòng tôi đi."
Vân Ngạn nửa tin nửa ngờ nhìn hắn: "Anh có thể đem thứ lớn như vậy vào phòng?"
Mạc Lâm cười mà không nói.
Ăn cơm chiều xong, Vân Ngạn đi tìm Mạc Lâm, Mạc Lâm mở cửa mời cậu vào, Vân Ngạn không nhìn thấy đồ gì lớn trong phòng hắn.
"Thiết bị đâu?"
Mạc Lâm cười cười, kéo một cái túi du lịch màu đen ra, lấy ra một cái... mũ bảo hiểm.
Vân Ngạn: "..."
"Chính là cái này."
Khóe miệng Vân Ngạn giật giật: "Đây là cái anh nói... Rất lớn?"
Mạc Lâm lấy con nhộng đựng trong hộp kế bên, đặt cạnh nhau so sánh: "Rất lớn mà!"
Vân Ngạn: "..."
"Nguyên nhân chính là tôi không muốn để cậu đem đến đây, rất phiền phức." Mạc Lâm nhún vai.
Vân Ngạn hít sâu một hơi, chẳng phải Mạc Lâm luôn không đáng tin à? Quen là được, quen là được...
Vân Ngạn cầm mũ bảo hiểm lên nhìn, hỏi hắn: "Cái này dùng như thế nào?"
Lại thấy Mạc Lâm cầm viên con nhộng màu đỏ trong tay, ấn đầu ngón tay vào ba chỗ, sau đó vặn một cái, mở viên con nhộng ra.
Bên trong là thiết bị điện tử giống như quả bi thép, hai đầu gắn hai sợi dây nối với viên con nhộng.
Mạc Lâm ấn nút bên hông mũ bảo hiểm, phía sau cái nón lập tức mở ra một cái lỗ, lộ ra một khe nhỏ, vừa vặn để viên "bi thép" vào bên trong.
Dây thép ở hai bên quả cầu được đặt dọc theo rãnh bên trong mũ bảo hiểm, Mạc Lâm ra hiệu cho Vân Ngạn ngồi xuống, đội mũ bảo hiểm lên cho cậu.
"Cái này..." Vân Ngạn hơi bất an: "Lát nữa có cần nằm không?"
"Không cần." Mạc Lâm nhúng vỏ của viên con nhộng vào loại dung dịch gì đó, vỏ nhộng lập tức mềm ra, trải thành một cái đĩa nhỏ, được Mạc Lâm dán vào hai bên thái dương của Vân Ngạn.
Sau đó, Mạc Lâm nhấn nút nào đó, Vân Ngạn cảm thấy như có rất nhiều thứ nhô ra từ bên trong mũ bảo hiểm rồi dán vào sau đầu cậu, cả người cậu run lên, cậu định đứng dậy.
"Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích." Mạc Lâm đè vai của cậu xuống: "Sau khi tôi khởi động, cậu ngồi im đừng nhúc nhích, nhắm mắt nghỉ ngơi, mười phút là được."
Vân Ngạn có hơi thấp thỏm, nhưng vẫn gật đầu, nhắm mắt lại.
Mạc Lâm khởi động thiết bị.
Giờ khắc này, như có một loại năng lượng bao trùm lấy não của cậu, làm da đầu cậu tê dại, một lát sau, cảm giác não có hơi sưng lên, có chút buồn ngủ kèm buồn nôn, ngoài ra cũng không có cảm giác gì quá lớn.
Mười phút trôi qua rất nhanh, sau khi gỡ mũ xuống, cảm giác buồn nôn lập tức biến mất, tựa như không có chuyện gì xảy ra.
"Tôi..." Vân Ngạn nửa tin nửa ngờ nói: "Hình như không thấy được nhiều ký ức lắm."
"Đúng rồi." Mạc Lâm nói: "Ký ức đồng loạt trở về cậu sẽ chịu không nổi, não có cơ chế bảo hộ. Mấy ngày nay ngủ cho ngon, ký ức sẽ quay trở về."
"Nếu không xảy ra chuyện gì bất ngờ, chắc sẽ nhớ đến lúc gần chết, sau đó chậm rãi kéo dài đến ký ức trước đây. Chẳng qua ký ức khôi phục không phải là tuyến tính, rất có thể sẽ bị phân mảnh, thời gian trước sau chắc có lúc cũng bị đảo ngược, nhưng bản thân cậu dần dần sẽ phân biệt được cái nào xảy ra trước cái này xảy ra sau."
"...Trước khi chết?"
"Đúng vậy." Mạc Lâm kỳ quái nhìn cậu: "Cậu không chết sao xuyên qua thế giới khác?"
Vân Ngạn bán tín bán nghi quay về, hai ngày rồi chưa ngủ ngon giấc.
May mắn mấy ngày nay cậu phải quay cảnh Tuân công tử đang huấn luyện, chuyên viên trang điểm vừa cau mày bảo cậu ngàn vạn lần đừng thức khuya, vừa vẽ cho quầng thâm của cậu đậm thêm một chút.
Vân Ngạn tìm Mạc Lâm hỏi hắn sao lại thế này, Mạc Lâm nhướng mày nói: "Rất bình thường, chuyện này khác với nằm mơ, chỉ có ngủ đủ giấc ngủ sâu mới có thể gọi ký ức quay về, cậu càng gấp càng ngủ không ngon, càng ngủ không ngon càng không khôi phục được ký ức."
Vân Ngạn đành phải nỗ lực thả lỏng bản thân, chậm rãi đợi ký ức quay về.
Vài ngày sau, cuối cùng Vân Ngạn đã mở ra đoạn ký ức đầu tiên.
Thứ đầu tiên xuất hiện trong mắt cậu là miếng ngọc bội kia.
"Cầm lấy đi." giọng nữ dứt khoát lưu loát nói: "Bà ngoại con hôm qua lên núi đi chùa cầu bình an cho con, nhớ đeo vào."
Cậu ngẩng đầu nhìn người phụ nữ.
Tóc của người phụ nữ rất dài, được buộc lỏng phía sau đầu, dáng người thon dài, lớn lên rất đẹp, khí chất cũng tốt, trông chỉ khoảng ngoài ba mươi, khi cười lên nếp nhăn quanh mắt hơi lộ rõ, ánh mắt nhìn có hơi mỏi mệt, nhưng vẫn dịu dàng như cũ.
Cô mặc bộ quần áo công sở chất lượng trung bình, xách túi chuẩn bị đi ra ngoài.
Khung cảnh xung quanh trông giống như một nhà dân bình thường, đồ đạc có hơi cũ nhưng được quét tước rất sạch sẽ.
"Mẹ." "cậu" nói: "Mẹ có chắc đây là ngọc không? Trông giống cục đá hơn mà?"
"Mặc kệ là ngọc hay là đá, bà ngoại của con có bao nhiêu tiền đâu? Đi thỉnh về cho con con còn ghét bỏ nó? Muốn tìm ngọc tốt thì tìm ba con đi."
"Cậu" nắm lấy miếng ngọc, bỏ vào túi.
"Đừng làm mất." Người phụ nữ vừa thay giày vừa nói với "cậu": "Không thích cũng không thể ném, khi nào gặp bà ngoại thì đeo vào, nghe không?"
"Vâng." Cậu nghe thấy bản thân không kiên nhẫn đáp lời.
"Mẹ đi làm nha." Người phụ nữ mở cửa, cửa chống trộm vang lên tiếng kẽo kẹt, người phụ nữ quay đầu nhíu mày nhìn cậu: "Nhanh đi ăn cơm đi, ăn xong còn đi học, đừng đến muộn!"
....
Đoạn ký ức đầu tiên chỉ là một đoạn ngắn, lại khiến Vân Ngạn rất kích động.
Xem ra lời Mạc Lâm nói là thật.
Tuy là một đoạn rất ngắn, nhưng trong đoạn ngắn kia tính cách của "cậu" và bản thân hiện tại không giống nhau, thậm chí tên của "cậu" cũng không thấy đâu, nhưng loại cảm giác kỳ diệu nào đó cho cậu biết, đó chính là cậu.
Hơn nữa, trong đoạn ngắn này có xuất hiện miếng ngọc kia.
Cậu nhớ đến giấc mơ lúc trước, bản thân đeo miếng ngọc cho người nào đó, cậu nóng lòng muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Hai ngày tiếp theo, ký ức không xuất hiện trở lại.
Vì vậy ngày nọ rảnh rỗi trong đoàn phim, cậu lại tìm Mạc Lâm, hỏi hắn về miếng ngọc.
"Tại sao miếng ngọc này lại ở trong tay "Vân Ngạn"?"
Mạc Lâm bị câu hỏi của cậu làm sửng sốt một chút, nhìn trần nhà, như thể đang tự hỏi bản thân nên giải thích như thế nào.
Suy nghĩ một lát, hắn có vẻ bế tắc.
"Ừm... Hơi phức tạp." Mạc Lâm tránh nặng tìm nhẹ: "Dù sao đây vốn là đồ của cậu, bây giờ chỉ là lần nữa trở về trong tay cậu thôi."
Có rất nhiều chuyện Vân Ngạn không nhớ ra, cũng không miệt mài theo đuổi, chỉ hỏi: "Lần trước anh nói Thẩm Sơ Hành lựa chọn kết hôn cùng "Vân Ngạn", không phải chọn "Vân Ngạn" mà chọn tôi... là vì miếng ngọc đó sao?"
"Thông minh!" Mạc Lâm cười nói: "Miếng ngọc kia là "mỏ neo", lúc trước chúng tôi đã làm dấu trong lòng Thẩm Sơ Hành, đến khi anh ta nhìn thấy miếng ngọc, anh ta sẽ cảm thấy gần gũi, nhưng chính bản thân anh ta cũng không rõ tại sao lại như thế."
... Chả trách cậu hỏi Thẩm Sơ Hành tại sao lại kết hôn, Thẩm Sơ Hành nói "không biết".
Vân Ngạn suy nghĩ một chốc, lại bắt được trọng điểm nào đó trong câu nói của Mạc Lâm: "Chúng tôi?"
Mạc Lâm chớp mắt: "Đúng vậy, trừ tôi ra còn một người nữa, chính là người đã làm "giao dịch" với các cậu."
"Người đó là ai?"
"Cậu sốt ruột cái gì?" Mạc Lâm vỗ cánh tay cậu: "Đóng phim cho tốt, ngủ cho ngon, ký ức quay về là cậu biết ngay thôi."
Vân Ngạn cố hết sức để giữ bình tĩnh cho bản thân, đêm đó liền xuất hiện thêm đoạn ký ức thứ hai.
Đây là một đoạn ký ức rất hỗn loạn, khiến cậu bừng tỉnh lúc nửa đêm.
Khởi đầu của đoạn ký ức này rất bình thường, "cậu" ôm bóng rổ đi trên đường, ngắm cảnh vật xung quanh, hình như đang ở sân thể dục của trường.
"Cậu" đi thẳng tới tòa nhà dạy học, vỗ vỗ bóng trong tay, chốc lát lại xoay nó, có vẻ tâm trạng rất thoải mái, còn huýt sáo.
Cậu cúi đầu nhìn giày của mình, rất mới, sau khi tỉnh lại cậu mới nhận ra đó là hàng hiệu đắt tiền, một đôi chắc phải tầm hơn một ngàn tệ.
"Cậu" nhanh chóng đi đến đoạn giữa hai tòa nhà dạy học, quay người lại.
Vừa quay người lại liền nghe thấy tiếng ầm ĩ, phía trước có một đám người, trên lầu cũng có rất nhiều người đứng xem, "cậu" không để ý, tiếp tục ôm bóng cà lơ phất phơ đi về phía trước.
Đang đi, "cậu" nghe thấy có người kiêu ngạo nói: "Ai u, Vương Lẫm, cậu định đi à?"
Cậu dừng bước.
Vương Lẫm, đúng là tên của Thẩm Sơ Hành lúc còn ở nhà họ Vương.
Ngay cả lúc nửa tỉnh nửa mơ, Vân Ngạn cũng có thể cảm nhận được nỗi lo của bản thân.
Vài giây sau, không nhận được câu trả lời, thay vào đó là giọng nói kiêu ngạo cười: "Hay là mày đi vài bước cho bọn tao xem đi?"
Những người xung quanh như đoán trước được những gì họ sẽ thấy, phá lên cười.
Cậu ở trong mơ nín thở.
Người kia rõ ràng là Thẩm Sơ Hành lúc còn trẻ. Hắn lớn lên rất cao, nhưng lại gầy kinh khủng, hắn không nói gì, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, hai má đỏ bừng, hắn cắn chặt khớp hàm, không nhúc nhích, lại đang run rẩy.
Đôi mắt đen nhánh kia, nhìn qua có vẻ mạnh mẽ, bình tĩnh nhưng sâu bên trong vẫn ẩn chứa lửa giận không thể che giấu.