Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 79: Hoa



Trên đường trở về, Vân Ngạn nhận ra sự im lặng khác thường của Thẩm Sơ Hành.

Ngày thường hắn cũng luôn trầm mặc, nhưng khác với sự im lặng của hôm nay, hình như hắn đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Giờ đây Vân Ngạn mới nhận ra, cả ngày hôm nay tâm trí cậu đều hướng về mẹ, phớt lờ cảm xúc của Thẩm Sơ Hành.

Cô nhi viện là nơi tàn khốc, những đứa trẻ khỏe mạnh không cha không mẹ thì được nhận nuôi, để lại những đứa trẻ khuyết tật hoặc mắc các loại bệnh khác nhau. Bọn nhỏ giống như những trái hư trên sạp trái cây, trơ mắt nhìn mình bị bỏ lại trong rổ, không ai quan tâm.

Có thể những trái không hoàn thiện không ghen tị với những trái đẹp đẽ được chọn đi, nhưng bọn nhỏ thì có.

Đây là lý do Dư Tịnh Tiêu nói chồng mình đừng mang Dư Tiểu Ngư đến cổng cô nhi viện.

Trước khi đi làm tình nguyện, có người nói với Vân Ngạn, nếu không thể đảm bảo thường xuyên đến cô nhi viện, thì đừng gieo tình cảm với những đứa trẻ ở đó, cho bọn nhỏ ấm áp, rồi lại cướp đi phần ấm áp đó, rất tàn nhẫn.

Lúc trên đường đến, cậu đã thảo luận chuyện này với Thẩm Sơ Hành, hiển nhiên Thẩm Sơ Hành đồng ý với câu nói này, hơn nữa còn rất xúc động.

Thế nên Vân Ngạn không ngờ tới buổi chiều hắn chủ động đến phòng hoạt động của trẻ em khuyết tật, tiếp xúc với những bạn nhỏ đó.

Thật ra giữa trưa, lúc Thẩm Sơ Hành cùng cậu đút những bạn nhỏ khiếm khuyết ăn, vẻ mặt của hắn có gì đó không ổn, dường như là kiên nhẫn, đồng thời còn có chút hoang mang. Nhưng lúc đó không hợp hỏi nhiều, Vân Ngạn đành từ bỏ.

Vân Ngạn nghĩ, có lẽ Thẩm Sơ Hành cảm thấy, từ góc độ nào đó mà nói, hắn cũng giống với những đứa trẻ đó.

Đây là lần đầu tiên trong mấy năm nay Thẩm Sơ Hành chủ động trong các mối quan hệ phi lợi ích với người lạ.

"Chiều nay của anh thế nào?" Vân Ngạn hỏi hắn.

Thẩm Sơ Hành hoàn hồn, gật đầu, nhưng không có ý định nói gì.

Vân Ngạn không muốn bỏ cuộc, cậu nắm lấy tay hắn, mười ngón đan xen, hỏi hắn: "Có thể nói em biết chút không?"

Thẩm Sơ Hành do dự một lúc, nói cho cậu biết những gì hắn nhìn thấy và làm vào buổi chiều.

Phòng hoạt động dành cho trẻ em khuyết tật trong viện phúc lợi không lớn, nhưng được chia thành nhiều khu vực, do các giáo viên khác nhau phụ trách, Thẩm Sơ Hành và những tình nguyện viên khác chỉ xuất hiện với tư cách là trợ lý.

Nhiệm vụ chính của buổi chiều hôm nay là tập phục hồi chức năng cho những bạn nhỏ ở đây.

Đội ngũ giáo viên phục hồi chức năng rất hạn chế, tình huống của các bạn nhỏ không giống nhau, bởi vậy rất khó chăm sóc nhiều bé cùng lúc, trợ lý chỉ có thể giúp mấy bé tập một số bài tập đơn giản dưới sự hướng dẫn của giáo viên, những bài tập này rất hữu ích cho sự phục hồi của mấy bé, nhưng theo quan điểm của Thẩm Sơ Hành, thế vẫn chưa đủ.

Có một vài bé khuyết tật tay chân, hắn đồng cảm như thể bản thân cũng thế, nhìn những bạn nhỏ ấy, hắn nghĩ vấn đề của mấy bé rõ ràng có cách giải quyết tốt hơn, nhưng vì điều kiện có hạn nên chỉ có thể dừng ở mức này.

Đây là lần đầu tiên hắn mong muốn 'giúp đỡ người khác', nhưng hắn không biết rõ đây là sự đồng cảm hay do chủ nghĩa hoàn hảo của bản thân.

Nhưng dù là cái nào, hắn rất hy vọng có thể thay đổi những thứ 'rõ ràng có thể cải thiện được'.

Hắn biết bản thân không có khả năng trở thấy chúa cứu thế của những bạn nhỏ ấy, thậm chí hắn còn mơ hồ bài xích tiếp xúc với những bạn nhỏ ấy, nhưng khi nhìn thấy một giáo viên phục hồi chức năng hướng dẫn một bạn nhỏ bị tật ở chân, hắn không nhịn được đi sửa lại cho đúng, những năm gần đây, hắn luôn tập các bài phục hồi chức năng dưới sự hướng dẫn của các nhà trị liệu phục hồi chức năng hàng đầu, đồng thời hắn đã đọc rất nhiều tài liệu nghiên cứu liên quan, rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực này.

Hắn biết những giáo viên kia rất dụng tâm, nhưng phương pháp và kiến thức đã cũ và bị hạn chế, phương pháp của giáo viên có lẽ giúp được những bạn nhỏ ấy, nhưng đổi phương pháp khác có lẽ sẽ tốt hơn.

Sau khi dạy cho đứa trẻ tư thế đúng, hắn thảo luận với giáo viên kia, đồng ý giới thiệu bác sĩ vật lý trị liệu của mình cho giáo viên.

Trước đó hắn vẫn im lặng, đứa trẻ được hắn giúp cũng im lặng. Thoạt nhìn đứa trẻ đã mười mấy tuổi, rất thẹn thùng cũng rất sợ hắn, gần như không dám nhìn hắn, nhưng sau khi hắn dạy xong, đứa trẻ thân thiết với hắn hơn rất nhiều.

Cuối cùng, lúc hắn chuẩn bị rời đi, đứa nhỏ hỏi hắn: "Anh ơi, sau này anh đến nữa không ạ?"

Đây là câu hắn sợ bị hỏi nhất.

Vân Ngạn nghe đến mê say, cậu hỏi hắn: "Vậy anh trả lời thế nào?"

Thẩm Sơ Hành im lặng một lúc, nói: "Anh nói, 'có lẽ'."

Có lẽ họ sẽ đến lần nữa, nhưng hắn không muốn đưa ra lời hứa hẹn.

Vân Ngạn cười, nắm chặt tay hắn.

"Vậy sau này, chúng ta cùng đi tiếp."

*

Vài ngày sau, Thẩm Sơ Hành cho Vân Ngạn xem một căn nhà, hỏi cậu có muốn dọn đến nội thành không.

Vân Ngạn ngạc nhiên lật xem hình ảnh và các tài liệu liên quan khác về căn biệt thự, hỏi hắn: "Sao anh lại muốn chuyển nhà?"

"Dọn đến đó sẽ tiện hơn." Thẩm Sơ Hành nói.

Thực tế, lúc trước chọn trang viên này, ngoại trừ nguyên nhân của bản thân, còn vì diện tích ở đây lớn, tự do mở rộng, rất thích hợp xây dựng căn cứ thí nghiệm.



Bộ phận cốt lõi của Đỗ Linh nằm ở đây, còn bộ phận tiếp thị và vận hành thì ở khu vực sầm uất của thành phố, ngoại trừ thỉnh thoảng cần giám đốc điều hành đến đó họp, còn lại đều do mẹ hắn phụ trách, còn hắn, trước giờ chỉ ở nơi mình muốn.

Những năm gần đây hắn chỉ biết đến bản thân, hầu như không xem xét đến cảm xúc của những người khác.

Từ khi chuyển đến đây, hắn vẫn tiếp tục thói quen của những năm trước, ngoại trừ một số lễ hội và ngày đặc biệt, hắn chưa từng chủ động đến thăm mẹ và ông ngoại, trái lại, ông ngoại và mẹ bắt đầu đối xử tốt với hắn, không để ý đi đường mệt nhọc đến gặp hắn.

Hắn cũng không để ý đến khoảng cách của nhân viên, dĩ nhiên ban đầu cũng có người phàn nàn ở đây xa nhà quá, thậm chí có không ít người muốn từ chức, hắn dùng chế độ thù lao và tiền thưởng giải quyết gọn vấn đề này.

Sau khi kết hôn, thật ra Vân Ngạn rất nhân nhượng hắn, mỗi lần có việc ra ngoài, Vân Ngạn cần phải dậy từ rất sớm, tuy rằng có tài xế đón đưa, nhưng cậu vẫn phải tốn rất nhiều thời gian đi đường.

Hiện tại Thẩm Sơ Hành quyết định thay đổi hiện trạng này.

Vân Ngạn gần như ngay lập tức đồng ý với đề nghị của hắn, cậu rất vui vẻ, nhưng vẫn hơi lo Thẩm Sơ Hành không quen: "Hay là chúng ta dọn đến đấy thử, nếu anh không thích, chúng ta sẽ quay về."

Thẩm Sơ Hành ôm cậu, gật đầu.

Bất động sản này vốn đứng tên Thẩm Sơ Hành, lúc mua nội thất đã hoàn thiện, đương nhiên phòng ở không lớn như trang viên, nhưng cũng đủ lớn, có đầy đủ các thiết bị tiện nghi, có sân nhỏ, thậm chí còn có bể bơi trong nhà.

Trước kia Thẩm Sơ Hành tuyệt không nghĩ tới bể bơi, còn hiện tại, cả hai người họ đều rất chờ mong bể bơi này.

Buổi tối trước hôm chuyển nhà, hai người đi dạo dọc theo con đường ngoài trang viên.

Bầu trời xám xịt, không có gió nhưng lạnh đến thấu xương, Vân Ngạn quấn khăn quàng cổ dày, bọc bản thân kín mít, Thẩm Sơ Hành kiên trì cho rằng bản thân không cần trông mập mạp thế, hắn mặc áo gió, mang khăn quàng cổ hơi mỏng, kết quả đi ra ngoài không lâu, tai hắn đã đỏ bừng vì lạnh.

Vân Ngạn cười hắn ngốc, tháo bao tay ra, bàn tay ấm áp bịt tai hắn xoa tới xoa lui, Thẩm Sơ Hành sợ cậu lạnh, rút tay đang đeo bao tay từ trong túi ra, áp lên tay Vân Ngạn.

Lòng Vân Ngạn khẽ động, ôm mặt hắn, cho hắn một nụ hôn thật lâu.

Hôn xong cậu mới cười rộ lên, cảm thấy bản thân ngốc.

"Em có mũ." Vân Ngạn cười cởi khăn quàng cổ của mình ra quấn cho Thẩm Sơ Hành, gió lạnh luồn vào cổ áo khiến cậu rụt cổ lại.

Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cậu, Thẩm Sơ Hành thấy lòng mình rất ấm áp, cũng cởi khăn quàng cổ mỏng của mình ra quấn cho Vân Ngạn, cẩn thận quấn một vòng, cuối cùng nhét vào trong áo cậu, sau đó giúp Vân Ngạn đội mũ lông xù lên, trông y như người Eskimo*.

Mùa đông trên núi không có hoa, nhưng đi dọc theo con đường nhỏ, sẽ thấy một vườn hoa trồng trong nhà kính.

Trước khi Thẩm Sơ Hành chuyển đến đây, ông ngoại cho người xây dựng vườn hoa ở đây, nói là sau này hắn ở đây, trong nhà phải có một số đồ trang trí, có chút cảm giác mới mẻ.

Vân Ngạn đã sớm phát hiện ra điều này, nghĩ rằng suy nghĩ của ông ngoại rất giống với cậu.

Vườn hoa ấm áp như mùa xuân, đủ loại hoa rực rỡ khoe sắc, bông hoa nào cũng tinh tế và đẹp đẽ hơn bó hoa cúc dại cậu tặng Thẩm Sơ Hành.

Nhưng chẳng có gì so sánh được với sự xán lạn của cúc Ba Tư.

"Chờ chúng ta dọn đi, mùa xuân tới chúng ta sẽ trồng một vườn cúc Ba Tư trong sân, được không?" Vân Ngạn hỏi Thẩm Sơ Hành.

Thẩm Sơ Hành gật đầu, dừng một chút mới nói: "Thật ra anh vẫn còn giữ bó hoa em tặng."

"Cái gì?" Vân Ngạn mở to hai mắt: "Vẫn chưa hư sao... hay anh sấy khô rồi?"

Thẩm Sơ Hành lắc đầu: "Ướp lạnh rồi sấy khô, sau đó cất trong hộp thủy tinh, cất chung với chiếc nhẫn kia."

"Vậy anh có cất cái nhẫn đan bằng cỏ không?" Nhất thời Vân Ngạn có chút áy náy: "Em tưởng anh sớm ném mất rồi, cái của em mất rồi..."

Nhẫn đan bằng cỏ có thể giữ được bao lâu? Đeo được một thời gian cậu xoa nó đến mức nhìn chẳng ra hình ra dạng gì nữa, nên buổi tối cậu ném vào thùng rác luôn rồi.

Nhưng kể ra cũng lạ: "Sao lúc đó anh muốn giữ lại bó hoa kia?"

Thẩm Sơ Hành hơi xấu hổ: "Để ứng phó với ông ngoại, anh thấy ông rất thích, sợ ông hỏi... Nếu không, chắc anh đã vứt rồi."

Không lãng mạn chút nào, nhưng thực sự rất dễ thương.

Vân Ngạn cười haha.

Tuy rằng không ý nghĩa bằng bó cúc Ba Tư kia, nhưng vườn hoa này lại khiến Thẩm Sơ Hành nhớ tới chuyện khác trong quá khứ.

"Em nhớ không, lúc học cấp ba, em luôn mang hoa đến cho anh?"

Vân Ngạn cười, trêu chọc hắn: "Anh biết em mang đến cho anh à?"

Thẩm Sơ Hành không nói gì, ho nhẹ một tiếng, gương mặt lại có hơi ửng đỏ.

Năm đó, Kiều Tư Dụ thuyết phục giáo viên chuyển sang lớp của Thẩm Sơ Hành, ngồi cạnh hắn, lập tức nhận ra mỗi ngày có rất nhiều ánh mắt nhìn tới đây.



Ban đầu cậu còn tưởng họ nhìn mình, dù sao thì hành động dứt khoát đổi lớp của cậu đã đủ kỳ quái rồi, nhưng sau đó cậu mới biết, thật ra mọi người đang nhìn Thẩm Sơ Hành, không liên quan gì đến cậu.

Dù sao Thẩm Sơ Hành cũng từng là giáo thảo, vốn đã thu hút sự chú ý của người khác, sau khi tàn tật cũng không giảm bớt, ngược lại, những ánh mắt đó lại càng phức tạp hơn, bị Vương Triệt nhục mạ trước mặt mọi người rồi đến việc ngồi xe lăn, mọi nhiều càng thêm tò mò, thương hại và tiếc thương.

Và điều Thẩm Sơ Hành không cần và ghét nhất chính là sự tò mà và thương hại này.

Không chỉ học sinh lớp họ, có không ít bạn học lớp khác, khi đi qua cửa sau lớp hoặc đến lớp họ tìm bạn, luôn cố ý hoặc vô tình nhìn Thẩm Sơ Hành. Còn Thẩm Sơ Hành vì hạn chế của thân thể chỉ có thể ngồi hàng cuối cùng, gần như không có nơi nào để trốn.

Có rất nhiều lần, Kiều Tư Dụ nhìn thấy Thẩm Sơ Hành chịu đựng ánh mắt của người khác, thất thần, cả người căng chặt, thậm chí đốt ngón tay của tay cầm bút cũng hơi trắng bệch.

Cậu cảm thấy, đây có thể là lần đầu tiên cậu đau lòng vì người khác.

Những lúc như vậy, cậu luôn lạnh lùng đối diện với những ánh mắt đánh giá Thẩm Sơ Hành, sau khi những người đó nhìn thấy cậu, sẽ ngượng ngùng nhìn chỗ khác.

Nhưng vẫn chưa đủ.

Vốn cậu ngồi bên trái Thẩm Sơ Hành, mà cửa lớp sau nằm bên phải Thẩm Sơ Hành, sau này cậu nghĩ nghĩ, ngày nọ sau khi tan học, đổi vị trí bàn của hai người.

Ngày hôm sau Thẩm Sơ Hành đi học phát hiện ra, không nói gì, yên lặng tiếp nhận thay đổi này.

Nhưng dù sao hai người họ cũng ngồi hàng cuối, dù cho Kiều Tư Dụ có ngồi cạnh cũng không thể hoàn toàn chặn được những ánh mắt đó.

Vì vậy... buổi sáng nọ, Kiều Tư Dụ mang đến một bó hoa tươi và bình hoa, sáng sớm vừa đến lớp, cậu lấy bình ra đổ đầy nước vào, sau đó cắm hoa vào đó, đặt nó ở giữa bàn hai người họ.

Lúc đặt bình hoa lên, Kiều Tư Dụ còn khều hắn, nói: "Cái này hơi lớn... Mượn bàn chút nha."

Thẩm Sơ Hành không tỏ ý kiến, vì vậy Kiều Tư Dụ đặt cái bình lớn ở giữa hai bàn.

Một số bạn học ngạc nhiên nhìn nó, Kiều Tư Dụ trực tiếp trừng người họ: "Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy hoa nào đẹp vậy à?"

Có giáo viên hỏi về bình hoa, Kiều Tư Dụ giải thích: "Gần đây tâm trạng em không tốt, cắm hoa khiến tâm tình thoải mái, nâng cao hiệu quả học tập."

Bó hoa lớn giúp Thẩm Sơ Hành chặn không ít ánh mắt, cùng lúc đó, nếu có người nhìn qua, hắn cũng không thể xác định người nọ nhìn hoa hay nhìn hắn, cứ đơn giản cho là họ đang nhìn hoa, dần dà, hắn thoải mái hơn rất nhiều.

Đến bây giờ Thẩm Sơ Hành vẫn nhớ rõ, bình hoa đầu tiên có một bông hoa thiên điểu*, bông hoa đó rất kiêu hãnh và xinh đẹp, như thể nó sẽ không bao giờ tàn úa.

Nhưng dù sao cũng là hoa tươi, sớm muộn gì cũng tàn lụi, theo sự tàn lụi của chúng, Thẩm Sơ Hành nhận ra, lòng mình có một tia tiếc nuối và hoảng sợ.

Không ngờ vài ngày sau, Kiều Tư Dụ lại mang đến bó hoa khác thay thế bó trước.

Trong trí nhớ Thẩm Sơ Hành, lần đầu tiên hắn nói chuyện với Kiều Tư Dụ, hắn hỏi cậu: "Cậu lấy đâu ra nhiều hoa vậy?"

Kiều Tư Dụ nghe hắn nói, kinh ngạc chớp mắt một cái, sau đó mới thấp thỏm hỏi hắn: "Cậu không thích?"

Hắn trầm mặc một chút, nói: "Không có."

Kiều Tư Dụ cười, lần đầu tiên Thẩm Sơ Hành nhìn thấy thiếu niên với khuôn mặt cool ngầu này cười, lúc đó hắn nhận ra, cậu cười như thế rất đáng yêu.

Kiều Tư Dụ không giải thích, chỉ nói: "Sau này tớ còn mang tới nữa, nhưng tớ sợ chiếm bàn cậu, cậu không thích."

Chiếm thì chiếm thôi, Thẩm Sơ Hành nghĩ: "Cho nên, cậu lấy hoa ở đâu ra?"

Vân Ngạn im lặng một lúc, có chút buồn bã cười nói: "Lúc trước, ba tớ tặng mẹ tớ đó."

Thẩm Sơ Hành ngẩn ra.

"Mẹ tớ nói, sau khi họ kết hôn, ba tớ tìm một cửa hàng bán hoa, đặt hoa định kỳ, mỗi tuần họ sẽ gửi đến một bó, thể hiện tình yêu của ba dành cho mẹ tớ. Chẳng qua... sau nhiều năm, chuyện này đã thành thói quen, ba tớ không nhớ đã trả tiền cho cửa hàng hoa gửi hoa tới năm nào, ban đầu mẹ tớ rất trân trọng những bông hoa đó, nhưng sau khi mối quan hệ của hai người trở nên tồi tệ, mẹ tớ nhìn thấy hoa là thấy phiền lòng, cho nên để bảo mẫu đặt nó vào phòng sách, nơi không thường đến."

"Sau này, tớ nghĩ là... nếu họ không thích, chẳng bằng tớ mang tới trường, có lẽ cậu sẽ thích."

Thay vì để những bông hoa đó khô héo ở nơi không ai thấy, chẳng bằng đổi chỗ, để chúng tỏa sáng.

Vân Ngạn ngẩng đầu nhìn Thẩm Sơ Hành, hỏi hắn: "Nên là... Cậu thích không?"

Cậu không nhắc tới những ánh mắt năm đó, cũng không hỏi hắn có 'muốn' không, chỉ hỏi hắn, có thích không.

Những bó hoa kia như thể bừng sáng trong quá khứ đau buồn thậm chí là khuất nhục kia.

"Tất nhiên, anh rất thích." Thẩm Sơ Hành ôm cậu, hôn cậu giữa hoa cỏ, nói ra câu nói hắn thiếu cậu nhiều năm: "...Cảm ơn em."

Lần này, Vân Ngạn không phản bác.

Cậu biết, lời cảm ơn này, là vì sự thoải mái của Thẩm Sơ Hành trong quá khứ.

Chương 78Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.