Lúc Vân Ngạn ở trong phòng tắm hưởng thụ sự vỗ về của nước ấm thì Thẩm sơ Hành đang ngồi trong thư phòng nghe trợ lý báo cáo chi tiết.
"Tất cả thông tin ban đầu đều đã được phân tích xong, bao gồm cả tin nhắn bị xóa." Trợ lý lấy ra một mẫu báo cáo đơn giản, nghiêm túc đọc kết quả phân tích cho Thẩm Sơ Hành: "Đúng là vào sáng hôm nay Vân thiếu đã xóa một số thông tin về cuộc gọi và tin nhắn với Du Lãng, tin nhắn quan trọng nhất được gửi vào 9 giờ tối qua, nội dung tin nhắn là: "em hối hận rồi, dấu ba chấm, em không muốn kết hôn nữa, ba dấu chấm than, anh Du Lãng, anh đến đưa em đi đi được không?"
Trợ lý đã cố hết sức để giữ cho giọng nói của mình máy móc không có cảm xúc, nhưng sau khi đọc xong vẫn không thể nhịn được nổi da gà.
Trong lòng hắn không khỏi có chút thương cảm cho Thẩm Sơ Hành: bị phu nhân mới cưới phản bội thì thôi đi, dù sao phu nhân lạc đường còn biết quay đầu lại... Nhưng vấn đề lớn hơn nữa là, e rằng vị phu nhân này tinh thần không ổn lắm, ít nhất là nội trong hôm nay hắn đã thấy được vài khuôn mặt khác nhau của phu nhân khiến cho hắn không khỏi hoang mang.
Nhưng hoang mang thì hoang mang, lúc này đây hắn chỉ cần tận chức tận trách hoàn thành nhiệm vụ của mình là được rồi.
"Trong tám tháng Vân thiếu dùng điện thoại này, có 13 lần nói chuyện điện thoại với Du Lãng, gửi đi 377 tin nhắn, trong đó có 3 lần chủ động gọi cho Du Lãng, 1 lần chủ động gửi tin nhắn cho Du Lãng."
"Ồ?" Vẻ mặt vốn không hề dao động của Thẩm Sơ Hành lộ ra vài phần hứng thú: "Như vậy xem ra tình cảm của Du Lãng dành cho cậu ta sâu hơn?"
"..." Trợ lý không trả lời, đọc tiếp những. số liệu khác: "Căn cứ vào phân tích sơ bộ của máy móc, trong danh sách trò chuyện trên wechat của Vân thiếu, số người đã tỏ tình hoặc đang ái muội với cậu ấy... có 23 người."
"Chủ yếu là các câu kiểu "Tiểu Ngạn, anh ở bờ sông Seine* ngắm nhìn mặt nước lấp lánh chợt nhớ đến em", "Tiểu Ngạn, ánh trăng đêm nay rất đẹp, em có thấy không?", "Em cười lên rất đẹp", "mỗi lần anh nhìn thấy em, những cảm xúc tồi tệ của anh đều trở thành hư không", "Tối mai hai chúng ta có thể ăn tối cùng nhau không?", "Tiểu Ngạn, em là người đơn thuần nhất mà anh từng thấy",... Còn có rất nhiều người khác nói theo cách khác, trong số 23 người có 13 người là nam, 10 người là nữ, đều là bạn học, đồng nghiệp, bạn bè của Vân thiếu... Nói cách khác là những người không có quan hệ họ hàng, độ tuổi từ 18 đến 30."
*Là con sông chảy xuyên qua Paris, hai bờ sông Seine ở khu vực Paris có rất nhiều công trình nổi tiếng. Sông Seine cũng là đề tài sáng tác của nhiều họa sĩ, nhà văn...
"Cho nên Du Lãng chỉ là một trong số đó?"
"... Vâng." Trợ lý nói xong liền vội vàng bổ sung: "Nhưng Du Lãng là người duy nhất được Vân thiếu đưa ra phản hồi tích cực, những người khác đều dừng ở mức ái muội, sau khi nhận được những tin nhắn trên, Vân thiếu sẽ đổi chủ đề, yên lặng hóa giải bầu không khí ái muội, nhưng Vân thiếu vẫn sẽ duy trì mối quan hệ tốt đẹp với họ."
— Xuyên qua biển hoa, nhưng trên thân không dính lấy một chiếc lá*, không cùng ai phát triển mối quan hệ sâu hơn, cũng chưa từng cùng ai lăn giường, vì vậy ngay cả khi bị người khác tìm ra được manh mối cho sự ám muội này cũng không thể nào tìm thấy được chứng cứ xác thực, chỉ có thể nói vận đào hoa của cậu quá vượng.
*Câu này xuất hiện trong phim ảnh, tiểu thuyết,... với nghĩa đen là "xuyên qua biển hoa, nhưng trên thân không dính lấy một chiếc lá." cách hiểu phổ biến hiện nay là vạn hoa chỉ nhiều phụ nữ, tức một người đàn ông không bị ràng buộc và cuốn hút khi tiếp xúc với nhiều người phụ nữ khác nhau, ý chỉ người này không đa tình. Ý nghĩa thật sự của nó là để chỉ người đàn ông một lòng một dạ, nhưng về sau ý nghĩa của nó được mở rộng hơn, chỉ một người trước nhiều cám dỗ vẫn có thể giữ vững ý định ban đầu, không bị lay động.
Cho dù bây giờ bọn họ đã có được toàn bộ lịch sử trò chuyện của Vân Ngạn, cũng không thể nào đem những thứ này đến trước mặt cậu tố cáo, nói cậu "ong bướm lả lơi" được, Vân Ngạn nhất định sẽ ủy khuất nói bản thân không làm gì cả.
Giống như chưa cưới đã chạy đi bắt gian vậy? Trợ lý nhìn về phía Thẩm Sơ Hành, không khỏi cảm thấy đồng tình với hắn.
Thẩm Sơ Hành đen mặt nghĩ đến câu nói lúc nãy Vân Ngạn nói bên tai hắn: "Cái này cũng được coi là gạ gẫm hả?".
"Thiết bị nghe lén vận hành bình thường không?"
"Vẫn bình thường."
"Du Lãng vẫn chưa liên lạc với cậu ta?"
"Tạm thời vẫn chưa." Căn cứ vào những thứ theo dõi được, Du Lãng tỉnh dậy vào khoảng 3 giờ chiều, sau đó tức muốn hộc máu đi xuống núi trở về chỗ ở của bản thân.
Thẩm Sơ Hành gật gật đầu, "Tiếp tục theo dõi, có chuyện gì xảy ra thì nói với tôi."
"Vâng."
*******
Kế tiếp, Vân Ngạn trải qua ba ngày tĩnh mịch như tuyết. Mỗi buổi sáng thức dậy nhìn căn biệt thự trống rỗng không một bóng người, không có người quản cậu khi nào ngủ khi nào thức, nhưng mà chỉ cần cậu vừa xuất hiện ở nhà ăn sẽ có người hầu giống như u linh xuất hiện hỏi cậu muốn ăn cơm hay không.
... Ăn chứ, ăn nhiều nữa là đằng khác.
Chỉ là đồ ăn ở đây quá mức dương xuân bạch tuyết*, các món ăn đều có khí chất lạnh lùng cô độc giống y như Thẩm Sơ Hành.
*Dương xuân bạch tuyết là một khúc đàn tỳ bà miêu tả cảnh sắc đẹp đẽ khi xuân sang. Ý chỉ sự cao nhã.
Tất cả các món ăn đều cực kỳ tinh tế, một bữa sáng cũng có thể lên đến mười dĩa thức ăn, mỗi dĩa chỉ đựng một ít thức ăn được trang trí tinh tế.
Vân Ngạn nhìn một đống dĩa trước mặt, cái dĩa đặt giữa là một miếng bít tết chín năm phần, ăn hai miếng là hết sạch, còn không ngon bằng một miếng thịt heo kho tàu.
Mỗi một phần không quá nhiều, dù có đem lên nhiều dĩa nữa cũng không đủ cho cậu ăn no, cậu cảm thấy lát nữa lúc cậu ăn cơm phải có pháo hoa đi kèm, ăn xong một bữa, tuy dạ dày không ấm nhưng cũng có cảm giác ấm áp trong lòng.
Thêm vào đó thì thức ăn quá mức thanh đạm!!!
Đời trước cậu bị bệnh lâu như vậy, mỗi ngày đều ăn đồ thanh đạm ngán đến muốn ói, tại sao xuyên qua rồi còn bắt cậu phải ăn thanh đạm như vậy hả!!!
Cậu muốn thịt kho tàu! thịt kho Đông Pha!! Heo quay kho cải chua!!! Đậu hủ Tứ Xuyên!!!! Gà cay!!!!! Lẩu Tứ Xuyên!!!!!! Ngay cả khi eo to, cúc hoa xuất huyết cũng không hối không tiếc!!!
Nhưng thực tế không cho cậu cơ hội như vậy.
Cậu hỏi quản gia, nhưng quản gia nói với cậu: "Thân thể của Thẩm tiên sinh không tốt, luôn ăn đồ thanh đạm nên đầu bếp trong nhà cũng chỉ biết làm mấy món thanh đạm thôi."
"...Không phải hôm kết hôn có món cánh gà cay sao?"
"Món đó là do đầu bếp được thuê ngày hôm đó làm." Hàm ý là nếu ngài muốn ăn món khác tôi sẽ phải chạy đi sắp xếp cho ngài*, rất phiền toái.
*Gốc đoạn này là "Còn phải cho ngài khai tiểu táo", khai tiểu táo ban đầu là đề cập đến việc sắp xếp các bữa ăn tiêu chuẩn cao trong một bữa ăn tập thể và nó cũng là một phép ẩn dụ chỉ sự cung cấp sự đối xử cao cấp hoặc các điều kiện hơn mức bình thường.
... Được rồi, nhẫn.
Chờ đến khi cậu đi làm, cậu nhất định phải đến nhà hàng Tứ Xuyên ăn một bữa thật ngon!
Ngoại trừ đồ ăn khiến cậu khó chịu, cậu còn phải chịu đựng một số sự sợ hãi nhỏ khác.
Ví dụ, một ngày nọ vào khoảng mười giờ sáng, cậu bồi hồi đi lên lầu 3 muốn tham quan mấy phòng ở lầu 3 một chút, đi tới đi lui thì đột nhiên phát hiện có người đứng ở lối đi trước mặt cậu.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy có người xuất hiện ngay trước mặt khi cậu không có yêu cầu!
Vì vậy cậu tò mò đi qua đó, lại phát hiện người nọ một thân đồ đen, cánh tay cùng khuôn mặt lấp lánh ánh kim loại màu bạc, ánh mắt "người này" đang rà soát cây cột dài đầy bụi trên mái nhà. Còn thứ mà cậu tưởng là một cây chổi dài hay những thứ tương tự vậy, không ngờ tới nó lại là một cánh tay làm bằng máy móc siêu dài...
Càng đáng sợ hơn chính là, "người" kia dường như đã nhận thấy sự xuất hiện của cậu, từ từ xoay đầu một góc 180 độ trông cực kỳ quỷ dị, đôi mắt đen láy lộ ra ánh kim loại...
Vân Ngạn:... a a a!!!
Lông tơ cả người cậu đều dựng đứng, lúc cậu muốn bỏ chạy, người máy kia đột nhiên nở một nụ cười ngốc nghếch, dùng thanh âm hoạt bát nói: "Xin chào, tôi là robot dọn nhà số 023" Dứt lời còn giơ cánh tay đang cầm một cái giẻ lau nhỏ vẫy vẫy tay với cậu.
Vân Ngạn:...
Trình độ khoa học kĩ thuật của thế giới này đã tiến bộ đến vậy sao?!!
Cảm nhận được nội tâm đáng yêu của người máy nhỏ, Vân Ngạn dễ dàng khắc chế cảm giác quái dị trong lòng, cậu đi đến quan sát người máy một chút, còn 023 sau khi chào hỏi cậu đã tiếp tục chuyên tâm lau dọn vách tường và góc tường đến mức không nhiễm một hạt bụi. Vân Ngạn cố ý đi lên phía trước muốn chặn đường nó lại, 023 sẽ đi vòng qua cậu sau đó lại di chuyển trở về chỗ sát vách tường.
Vân Ngạn quan sát nửa ngày, cuối cùng không nhịn được đưa tay sờ sờ bả vai với mặt nó.
Không ngờ người máy lập tức nói: "Đừng, đừng chạm vào tôi, tôi ngại lắm!"
Vân Ngạn: "..."
Hahahahahahaha!
Cậu không nhịn được tiếp tục chọt chọt eo người máy: "Vậy mày cũng sẽ thấy nhột đúng không?"
Người máy vặn vẹo eo đáp: "Hệ thống của tôi không được cài đặt cái này."
Vân Ngạn từ động tác vặn eo của nó không hiểu sao lại cảm thấy nó đang khoe khoang kiểu "Cậu có chọt tôi, tôi cũng không có nhột đâu!"
Thẩm Sơ Hành sao có thể mua một người máy như này được chứ! Chẳng lẽ trong nội tâm hắn còn có một mặt khác là tiểu công chúa?
Vân Ngạn cười mỉm não bổ ra bộ dáng Thẩm Sơ Hành thẹn thùng đỏ mặt.
...
Mà ở trong một phòng kín nào đó, máy ghi biểu đồ bỗng nhiên phát ra tiếng "bíp" cho thấy "người máy quét dọn số 023" lần đầu tiên kích hoạt hệ thống tương tác kể từ khi hệ thống này được cài đặt.
Thẩm Sơ Hành ngẩng đầu lên, đưa tay chạm vào màn hình trước mặt, chỉnh hình ảnh đến khu vực gần vị trí của 023.
Một thanh niên đang ngồi trên ghế xoay có mái tóc nhuộm màu tím sáng nghe thấy động tĩnh cũng trượt ghế đến.
Sau đó cả hai cùng nhau theo dõi toàn bộ quá trình từ lúc Vân Ngạn hoảng sợ cho đến lúc cậu động tay động chân với 023.
"Có vẻ vẫn cần điều chỉnh ngoại hình của nó, kết cấu bằng kim loại có tính công kích quá mạnh khiến cho người khác sợ hãi theo bản năng."
Thẩm Sơ Hành việc công xử theo phép công nói.
"Thật ra không cho nó mặc quần áo là tốt nhất, vừa nhìn toàn thân kim loại của nó đã biết là người máy. Cho nó mặc quần áo giống như hiện tại sẽ khiến người khác nhận định rằng nó là con người, sau đó lại phát hiện ra nó là người máy... đáng sợ thật."
Nhà của hắn còn đặc biệt trống trải và âm u.
Thẩm Sơ Hành không có ý kiến gì.
Hai người lại xem thêm một chút, nhìn thấy Vân Ngạn hỏi 023: "Mày được Thẩm Sơ Hành mua về hả?"
023 trả lời: "Không phải nha."
"Vậy ai mua về? Hay hắn được người ta tặng?"
"Không phải nha."
Vân Ngạn cười nghĩ nghĩ, nói tiếp: "Nếu như Thẩm Sơ Hành đến đây, mày gọi anh ta là gì? Gọi chủ nhân hả?"
Người máy lắc đầu.
"Vậy mày gọi hắn là gì?"
Người máy ngoan ngoãn nói: "Ba ba."
"... Ha ha ha ha ha ha ha!!!" Vân Ngạn bật cười: "Không ngờ anh ta lại có sở thích như vậy đấy!"
Thẩm Sơ Hành: "..."
Hắn lặng lẽ quay đầu nhìn người trẻ tuổi bên cạnh.
"À..." Thiếu niên nhịn cười nuốt nước bọt: "Thiết lập sai, do thiết lập sai... Nhưng nói thế nào thì nó cũng do cậu tạo ra... khụ khụ."
Thẩm Sơ Hành lạnh nhạt.
Người thanh niên đã sớm miễn dịch với sự lạnh nhạt của hắn, nhìn khuôn mặt tươi cười của Vân Ngạn trên màn hình, đánh bạo hất hất cằm hỏi Thẩm Sơ Hành: "Người bạn đời mới cưới này của cậu đáng yêu thật đấy, cậu không dự định yêu đương ngọt ngào với cậu ta sao?"
Thẩm Sơ Hành liếc mắt nhìn cậu ta.
"..." Thiếu niên làm động tác kéo khóa miệng, trượt ghế trở về chỗ cũ.
Cậu ta và Thẩm Sơ Hành quen biết nhau cũng đã nhiều năm, Thẩm Sơ Hành lớn lên vừa đẹp trai vừa tài giỏi, tại sao lại chọn độc thân nhỉ?