Ông đã bắt đầu chờ mong phản ứng của mọi người sau khi biết thân phận thực sự của Vô Danh rồi đấy.
Xuất sắc, thật sự là quá xuất sắc!
Bởi vì nhiệt độ và thân phận thật sự của Vô Danh, cộng thêm tuyệt thế mỹ mạo và tài năng xuất chúng của cô, hơn nữa còn có Cổ Duệ Chính, nên hợp đồng của Hoàng Hiểu Tuyền đối với Sở Y Huyên bây giờ chính là hợp đồng tốt nhất mà công ty bọn họ có thể đạt được.
Hợp đồng, ở trong ngành gọi tắt là K, cho nên khi nào bạn nghe được một nghệ sĩ nói “Tôi vừa ký New K” hoặc là “Somebody got a big K” thì cũng không phải là bọn họ nói chuyện phiếm mà đó là do bọn họ vừa mới bắt được thêm một hợp đồng mới.
Hợp đồng này đã được thêm vào rất nhiều khoản, bên trong đại khái đã có lỗ hổng hoặc có điều khoản nào đó không hợp lý, trong lòng cô đều hiểu rõ.
Đối với mỗi ca sĩ, điều quan trọng nhất không phải khoản chi của hợp đồng bỏ ra vì mình bao nhiêu, mà là liệu công ty bọn họ có hứa hẹn vì mình mở rộng thị trường hoạt động hay không.
Nếu không mở rộng thị trường hoạt động thì dù bạn có sản xuất đĩa nhạc cũng đâu có ai biết được đâu?
Vậy thì lúc đấy công ty đĩa nhạc đó sẽ muốn bạn làm gì?
Họ đem ca sĩ cùng với người chế tác album ghép đôi với nhau, bắt bọn cô phải tuân theo phương hướng tuyên truyền mà họ đã định sẵn có lợi cho công ty của họ, kể cả việc phải bôi đen hay hi sinh hình tượng của bản thân, nếu không họ sẽ chỉ sản xuất đĩa nhạc cho mình mà thôi, không tuyên truyền gì nữa.
Kiếp trước Sở Triều Dương chính là ăn đủ loại mệt như vậy.
Hoàng Hiểu Tuyền hứng thú phát hiện, hóa ra mỹ nhân đầu gỗ nổi danh trong giới cư nhiên đối với hợp đồng âm nhạc không phải hoàn toàn không biết gì cả, điều này làm cho ông càng cảm thấy hứng thú.
Hợp đồng của nghệ sĩ Châu Á và nghệ sĩ Âu Mỹ khác nhau, ở các quốc gia Âu Mỹ, quan hệ giữa công ty đĩa nhạc và nghệ sĩ không phải là quan hệ trêи dưới hay là quan hệ người cho thuê và người làm thuê mà là quan hệ hợp tác bình đẳng. Đương nhiên công ty đĩa nhạc có địa vị hơn nhưng cũng chỉ coi như là đối tác làm ăn mà thôi.
Còn ở các quốc gia Châu Á, hợp đồng giữa công ty đĩa nhạc và nghệ sĩ hoàn toàn chính là loại quan hệ một bên làm chủ, không phải quan hệ bình đẳng như Âu Mỹ.
Nhưng lúc này, hợp đồng giữa Sở Triều Dương và công ty đĩa nhạc không phải là quan hệ thông thường, một bên làm chủ như ở các quốc gia châu Á nữa mà có khuynh hướng quan hệ bình đẳng hơn.
Bởi vì dưới đủ loại yêu cầu mà Sở Triều Dương đưa ra về bản hợp đồng, Hoàng Hiểu Tuyền đều đã đáp ứng.
Thật ra, ngay khi biết thân phận thật sự của Sở Triều Dương, trong đầu Hoàng Hiểu Tuyền đã hiện lên một bản kế hoạch tẩy trắng cho cô, đầu tiên ông muốn đưa Sở Triều Dương thành tâm điểm của mọi sự chú ý rồi sau đó ông mới đưa ra mọi loại phương pháp tuyên truyền để tẩy trắng cho cô.
Bây giờ ông thật sự là gấp không chờ nổi đến cái lúc thân phận Sở Triều Dương bị đưa ra ngoài ánh sáng kia, tròng mắt ông mang đầy thú vị chuyển động: ” Tôi thấy nếu không như này, trước tiên Triều Dương chưa cần vội vàng để lộ thân phận thực sự làm gì, chúng ta hãy chờ đến một thời cơ thích hợp, cụ thể việc này thì công ty tôi sẽ có kế hoạch sắp xếp, an bài.”
Sở Triều Dương nói: “Tôi chỉ biết hát, về vấn đề tuyên truyền, tôi muốn nhìn thành quả chuẩn bị trước của bên ông đã.”
Hoàng Hiểu Tuyền vỗ tay cười to: “Được, cô chỉ cần chuyên tâm ca hát, Duệ Chính chuyên tâm chuẩn bị album, còn những việc khác thì cứ giao cho tôi!”
Đáy mắt ông tràn đầy dã tâm đối với sự nghiệp của mình.
Sau khi ký hợp đồng, công ty bọn họ sẽ phải vì nghệ sĩ mà an bài một dàn nhạc để chuẩn bị cho phần nhạc đệm, dàn nhạc này sẽ không ký kết thông qua bên công ty đĩa nhạc nữa mà sẽ trực tiếp làm thuê dưới trướng Sở Triều Dương.
Thông thường, công ty sẽ trả trước cho bên nghệ sĩ một số tiền dự chi nhất định, đối với hợp đồng mà Sở Triều Dương ký thì cô có thể nhận được 35% khoản tiền dự chi.
Có 35% khoản tiền này, kinh tế kế tiếp của Sở Triều Dương sẽ có thể dư dả rất nhiều.
Album mẫu vẫn chưa hoàn toàn chế tác xong, nên Sở Triều Dương vừa phải tập trung chuẩn bị cho việc thi đấu lại vừa phải thường xuyên ghé qua phòng làm việc âm nhạc phương Đông của Cổ Duệ Chính để cùng tham dự chế tác album mẫu.
Các bằng hữu của Cổ Duệ Chính hoàn toàn không nghĩ tới hắn thực sự tỉnh lại, tiếp tục tập trung phát triển sự nghiệp, hơn nữa còn ký kết hợp đồng với công ty đĩa nhạc Hải Báo, để giám chế chế tác album cho một người mới đeo mặt nạ, chưa biết danh tính.
Người đại diện của Lư Du Nhiên đã rất nhanh biết được chuyện này, người đại diện còn có ý hỏi thăm xem đó là ai: ” Một ca sĩ còn đang tham gia chương trình thi đấu âm nhạc ư?”
Dường như hắn nghe được một tin tức nào đó rất buồn cười, cười đến nỗi không thể kiềm chế được: “Cảm ơn đã nói cho tôi tin tức này, tôi biết rồi, chốc nữa tôi sẽ nói với Du Nhiên.”
Lư Du Nhiên còn đang bận thu âm, từ sau khi nổi tiếng nhờ hai album âm nhạc kia, công ty tính toán thừa dịp hai album kia còn chưa hết thời, chế tác thêm cho cô một album mới.
Sau khi từ trong phòng thu âm đi ra, trợ lý lập tức bưng tới cho cô một ly nước mật ong, cô uống một ngụm rồi đi tới chỗ người đại diện: “Đang cười gì thế?”
“Nghe nói Cổ Duệ Chính đang làm album cho một người mới, là một ca sĩ vẫn còn đang tham gia chương trình thi đấu âm nhạc.”
“Ca sĩ còn đang tham gia thi đấu âm nhạc?” Mày Lư Du Nhiên hơi cau: “Tên là gì?”
“Không biết, người kia chưa nói, nghe cách nói có vẻ hắn đang rất vội, mới kịp hàn huyên có đôi câu.” Người đại diện nói.
Mày Lư Du Nhiên nhíu lại, làm người ta không biết cô đang nghĩ gì.
Cô là một cô gái có tướng mạo thanh tú, nếu dùng một từ để hình dung thì chính là dịu dàng tri thức, nói tốt một chút thì là lớn lên văn nhã, còn nói xấu thì chính là tướng mạo nhạt nhẽo.
Đôi mắt cô không to cũng không nhỏ, mũi không cao cũng không thấp, bàn tay to khuôn mặt nhỏ, miệng nhỏ nhắn cằm bé nhọn, nhìn tổng thể thì tuyệt đối không xấu, nhưng cũng không làm người khác kinh diễm, mà là loại người làm người ta sinh ra một loại khí chất thoải mái, tựa như một ly trà xuân thanh nhã, ngát hương.
Mười lăm tuổi cô đã tiến vào trường trung học phụ thuộc học viện sân khấu điện ảnh Kinh Thị, sau lại thành học sinh chính quy ban sân khấu biểu diễn, rồi dần xuất đạo dưới hình thức một nhóm nhạc, nhưng bốn cô gái bọn họ xuất đạo nhiều năm vẫn chẳng gây ra được bất cứ tiếng tăm gì, sau đó cô may mắn trở thành bạn gái Cổ Duệ Chính, dần dần gây ra được chút danh tiếng, danh tiếng này cũng là do bị fans của Cổ Duệ Chính mắng đến máu chó phun đầu, dùng đủ loại ngôn ngữ ác độc chửi rủa cô, đều nói cô hoàn toàn không xứng với Cổ Duệ Chính, dù cho có là mấy bài hát Cổ Duệ Chính viết đi chăng nữa thì cũng sẽ bị cô làm cho nát bét.
“Chương trình đó còn chưa tới trận chung kết nhỉ? Tới trận chung kết chắc có thể nhìn xem.”
Cô liếc mắt nhìn người đại diện một cái, cái gì cũng chưa nói, người đại diện lập tức hiểu ý: “Đừng lo lắng, giao cho tôi.”
Hiện tại mới chỉ thu hẹp lại top 20 mỗi khu mà thôi, mười khu thi đấu thì có đến tận 200 tuyển thủ, bọn họ ở khu Kinh Thị, nếu làm album thì chắc chắn là tỷ lệ người ủng hộ ở khu Kinh Thị sẽ cao hơn hẳn, nên Kinh Thị sẽ là trọng điểm quảng bá của bọn họ, nhưng đây cũng có thể là thủ thuật che mắt của Cổ Duệ Chính, các khu thi đấu đều nằm ở trung tâm thành phố, đều có sân bay, đi qua đi lại cũng rất dễ dàng.
Nếu ca sĩ kia mới chỉ là một ca sĩ đang tham gia chương trình thi đấu âm nhạc, thì bên họ khẳng định là chỉ có thể chờ sau khi kết thúc chương trình mới có thể ra album.
**
Từ sau khi lọt vào top 20 khu Kinh Thị, công việc của Sở Triều Dương hoàn toàn bận rộn hơn hẳn, vừa phải tham gia chế tác album bên Cổ Duệ Chính, lại vừa phải nghe theo sắp xếp chương trình bên tổ tiết mục.
Tổ quay chụp muốn đi tới nhà của tất cả các tuyển thủ để quay một video ngắn, còn muốn ở vòng thi đấu sau, người thân họ hàng của thí sinh có thể cùng tham gia cổ vũ, nên cô còn phải viết đăng ký thành viên họ hàng gia đình có bao nhiêu người để tổ tiết mục còn có thể sớm sắp xếp chỗ ngồi.
Ở các bên khác, tổ quay chụp đều đã thuận lợi ghi hình xong, chỉ có bên Sở Triều Dương, đến cả cô cũng không quay được mặt, việc ghi hình thực sự gặp nhiều khó khăn.
Tổ quay chụp nói muốn đến nhà cô phỏng vấn, cô nói không tiện để đi, tổ quay chụp nói muốn đi trường cô phỏng vấn, cô nói cô không phải dân bản địa ở đây, trường học cô ở rất xa, tổ quay chụp nói muốn phỏng vấn gia đình họ hàng của cô, cô liền nói cô không có thân thích họ hàng gì cả.
Không có gia đình họ hàng gì thì chẳng lẽ đến lúc ghi hình tập tiếp theo, mọi người đều được quay họ hàng thân thích, chỉ có mình cô là không à?
“Đội fans có thể chứ?”
Tổ tiết mục quả thật rất bất đắc dĩ: “Đành vậy thôi.”
Vì thế Sở Triều Dương gọi điện cho Trần Đan Ni, bảo cô ấy an bài một đội fans đến hiện trường xem cô biểu diễn ở vòng tiếp theo.