“Cho.” Tay đánh đàn guitar này là một nam nhân hơn ba mươi tuổi, râu quai nón đầy cằm: “Không nghĩ tới cô ấy vừa hát hay lại còn thông hiểu nhạc cụ.”
“Cô ta còn biết đàn guitar?” Tức khắc sắc mặt Hùng Viện Viện liền trầm xuống, nguy cơ trong lòng cô ngày càng tăng cao.
Tay đánh đàn guitar kia thấy rõ ràng khuôn mặt vốn dễ thương tươi cười xinh xắn kia trong nháy mắt lại có thể biến sắc mặt, còn nhanh hơn máy ấy chứ, trong lòng liền nói thầm bây giờ không thể chỉ nhìn mặt ngoài của mấy tiểu cô nương này được nữa, thật là quá mức tâm cơ.
Hùng Viện Viện tự nhiên là biết phân lượng của mình hoàn toàn không đủ để bảo tổ tiết mục cấm không cho Sở Triều Dương sử dụng đàn guitar, vì vậy tròng mắt cô chuyển động, cẩn thận đi tới trong một góc gọi điện thoại cho Lưu Duệ.
Ban huấn luyện ở truyền thông Tinh Không có tới tận hơn ba mươi con người, nhưng Lưu Duệ sở dĩ coi trọng Hùng Viện Viện nguyên nhân rất lớn là nằm trong tính cách không từ thủ đoạn của cô, Lưu Duệ cũng chính là hạng người làm việc không từ thủ đoạn để đạt được mục đích cuối cùng, cho nên đương nhiên hắn cũng thưởng thức hạng người như vậy, hắn cho rằng chỉ có ‘nhân tài’ mới có thể thành công, mới có thể xuất đầu lộ diện trước công chúng.
Ở trong giới giải trí, chính trực, ngay thẳng, ngốc nghếch như tiểu bạch thỏ gì đó đều sẽ bị người khác lợi dụng mà thôi, chỉ có hạng người như Hùng Viện Viện, ở trong giới giải trí này mới như cá gặp nước, đáng tiếc tuy Hùng Viện Viện phù hợp với tính cách mà hắn yêu cầu nhưng đầu óc lại kém một chút, không giống một vị khác mà hắn xem trọng, luôn tàn nhẫn độc ác.
Nhận được tin báo từ Hùng Viện Viện, Lưu Duệ ngay lập tức gọi điện thoại cho người phụ trách tổ tiết mục.
Hắn luôn là một người làm việc rất cẩn thận, nên đương nhiên hắn sẽ không chừa cho Sở Triều Dương một cơ hội tự đàn tự hát, biết đâu cô vì chuyện này mà ngày càng nổi tiếng thì bọn họ biết phải làm sao.
Tay đàn guitar kia sau khi được tổ tiết mục đi qua dặn dò không được cho người khác mượn đạo cụ thì không khỏi thở dài, đi qua một bên nói với tay đàn piano: “Các tiểu cô nương bây giờ, một đám đều không đơn giản, tâm cơ quá sâu!”
Tay đàn piano chỉ cười một chút, không nói chuyện.
Hắn ở gần tay đàn guitar, nên vừa rồi Hùng Viện Viện qua đây nói cái gì, hỏi cái gì, hắn đều nghe thấy rõ, cũng nhìn thấy Hùng Viện Viện sau khi nói chuyện với tay đàn guitar xong thì lén lút chạy đến một chỗ gọi điện thoại, nói chuyện xong còn đắc ý liếc liếc Sở Triều Dương một cái.
Đây kỳ thật là thủ đoạn thường thấy trong mấy chương trình ca hát kiểu này, bọn họ cũng không phải là lần đầu tiên gặp phải, thấy đã nhiều nên cũng không trách ai cả, nhưng bọn họ là đang xem thường tổ tiết mục đã phá hỏng một tiết mục biểu diễn, cho dù bọn họ có muốn nâng đỡ một ai đó đi cửa sau lên, nếu đối phương không phải là người quá kém, thì đương nhiên bọn họ cũng có thể đưa cô một đường đèn xanh lên vị trí quán quân, nhưng tiền đề là, họ phải đảm bảo được hiệu quả của tiết mục.
Nếu như tổ tiết mục thực sự để Sở Triều Dương hát chay, vậy thì tiết mục kia chắc chắn sẽ bị mất đi tính ‘công chính’*, rồi sẽ bị người xem mắng chết.
*Công chính: Công bằng chính trực
Mel: Tui vừa muốn chương trình này bị người ta mắng vừa muốn chị Dương có thể thuận lợi qua vòng hzzz
Tuy rằng trêи thực tế chẳng có chương trình nào là có tính ‘công chính’ cả, nhưng ít nhất thì khẩu hiệu tuyên truyền của bọn họ vẫn là ‘công chính’, ở trong mắt khán giả thì nó vẫn công chính, cho nên tổ tiết mục sẽ không hoàn toàn đáp ứng Lưu Duệ, hơn nữa lại càng cực kỳ phản cảm với Lưu Duệ.
Tổ tiết mục sẽ vì sợ truyền thông Tinh Không mà cho Lưu Duệ mặt mũi sao? Bất quá là họ kiêng kỵ tập đoàn Đỗ Thị sau lưng truyền thông Tinh Không mà thôi, ai mà không biết tổng tài của truyền thông Tinh Không là Nhị thiếu gia Đỗ gia cơ chứ.
Chẳng qua là họ cũng không dám quá mức đắc tội Lưu Duệ, dù sao hắn cũng cầm trong tay cổ phần của truyền thông Tinh Không, do vậy nên việc này được xử lí như nào hẳn là tổ tiết mục đã có sắp xếp cả rồi.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, rất mau đã đến chín giờ, thời gian càng ngày càng gần thời gian thi đấu, tâm tình của Sở Triều Dương cũng càng ngày càng bình tĩnh lại, bởi vì ở tận sâu trong đáy lòng, cô đã tự có tính toán cho riêng mình.
Vòng thi đấu này vẫn giống như các vòng thi đấu khác, phần mở đầu vẫn là phần hợp xướng, nhưng lần hợp xướng này lại lấy vũ đạo làm chủ, mở màn là đoạn vũ đạo cuồng nhiệt bốc lửa của Hùng Viện Viện, sau đó là mỗi người vừa hát một đoạn ngắn vừa thực hiện động tác nhảy đơn giản.
Biên đạo của màn vũ đạo này cũng được sắp xếp rất kỹ lưỡng, ít nhất sau khi Hùng Viện Viện bắn ra một hồi vũ đạo bốc cháy với tình cảm mãnh liệt ra bốn phía, không khí tại hiện trường ngay lập tức được kéo lên, đến nỗi tổ tiết mục có công bằng hay không cũng không còn quan trọng nữa, đối với hiệu quả sân khấu ở trước mặt, mọi thứ đều không còn quan trọng.
Không phải tất cả mọi người đều có một đoạn riêng đấy sao? Chỉ là động tác của mọi người ít hơn, thời gian cũng ngắn hơn Hùng Viện Viện mà thôi.
Phương thức thi đấu của vòng này như sau, đầu tiên chương trình sẽ sắp xếp cứ hai vị tuyển thủ vào chung một nhóm với nhau, riêng một nhóm sẽ có ba người, những người trong nhóm này sẽ thi đấu với nhau rồi tạm thời loại một, còn những người khác cũng sẽ tạm thời an toàn qua vòng.
Sở Triều Dương, Hùng Viện Viện, Trương Hinh Tâm, Hồ Dữu, tất cả đều an toàn thăng cấp.
Sau khi thi đấu hình thức nhóm xong sẽ là đến lượt hát riêng của mỗi người, liệu thế chục có bị đảo lộn hay không thì cũng đều được quyết định ở phần thi cá nhân này.
Trương Hinh Tâm hiện đang ngồi ở trêи ghế chờ, tay nhỏ vẫn luôn bất an mà xoắn xuýt lại với nhau: “Vô Danh, cô không có nhạc đệm thì biết phải làm sao bây giờ?” Tất cả các cô đều biết trận thi đấu này là không công bằng với Vô Danh, nhưng các cô lại không thể nói cái gì, cũng không thể làm được điều gì.
“An tâm đi.” Sở Triều Dương nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô: “Đừng lo lắng cho tôi, tôi tự biết phải làm sao, cứ an tâm thi đấu cho tốt đi đã nhá!”
Trương Hinh Tâm là tuyển thủ nhỏ tuổi nhất, từ sau vòng 100 lấy 50 cô quen được Sở Triều Dương thì vẫn luôn đối với Sở Triều Dương hết sức chân thành, nghe vậy liền dùng sức gật đầu: “Cô nhất định có thể mà! Nhất định sẽ là giọng ca hay nhất!”
Sở Triều Dương sửa sang lại quần áo cho cô ấy, lau một chút son lem ở trêи khóe môi cô ấy đi rồi nói: “Cô cũng sẽ là giọng ca hay nhất!”
Ghế ngồi chuẩn bị gồm có mười chiếc, được sắp xếp theo hình thức bậc thang*, Hồ Dữu, Trương Hinh Tâm, Sở Triều Dương đều ngồi phía sau, còn Hùng Viện Viện và vài vị tuyển thủ khác ngồi ở phía trước.Nghe được âm thanh nói chuyện từ phía sau, đuôi mắt Hùng Viện Viện vẫn còn đang vương lại ý cười khi người khác gặp họa liếc mắt nhìn về phía sau một cái, từ xoang mũi không tiếng động phát ra tiếng cười nhạo, đôi khi camera quét đến đây, khuôn mặt cô lại ngay lập tức cười lên đầy xán lạn, vỗ vỗ tay vì ca khúc ở trêи khán đài.
Không hổ là từ ban huấn luyện đi ra, dáng vẻ của cô thực sự rất tốt, sống lưng thẳng tắp, dáng người đĩnh bạt, tóc tai lưu loát sạch sẽ cột sang hai bên, lộ ra hai cái bím tóc đáng yêu.
Mỗi lần camera quét tới đây, cô đều dùng trạng trái tốt nhất mà vẫy tay rồi cười dễ thương với màn ảnh.
Rất mau đã đến phiên các cô lên sân khấu, người đầu tiên ra sân chính là Hồ Dữu, cô ấy cũng đã ra sau hậu trường chuẩn bị từ trước.
Lực bạo phát của Hồ Dữu rất mạnh, cô ấy đặc biệt thích hát các bài ca hùng hồn, chính vì điều này nên cô ấy cũng coi như là có điểm đặc sắc.
Bởi vì nếu người biểu diễn phía sau cô ấy là Trương Hinh Tâm hay Hùng Viện Viện thì nhất định điều này sẽ rất có hại cho bọn họ.
Trương Hinh Tâm chủ yếu chỉ hát các bài các bài hát trữ tình mà thôi, thanh âm uyển chuyển ngọt ngào, nhưng có bản lại không có sức bật gì cả.
Còn Hùng Viện Viện lại lấy các ca khúc vui vẻ, hoạt bát làm chủ, phối hợp với vũ đạo, cho nên nếu như hai người họ biểu diễn ngay sau Hồ Dữu thì sự đối lập sẽ đặc biệt rõ ràng, cơ hồ Hồ Dữu có thể nghiền áp hoàn toàn khí tràng của bọn họ.
Xui xẻo thay, Trương Hinh Tâm lại chính là người lên sân khấu ngay sau Hồ Dữu.