Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài

Chương 47: Thời Gian Quá Mức Gấp Gáp, Cố Lên Sở Triều Dương!



Ông lập tức đưa ra tuyên bố triệu tập họp gấp công ty, tăng độ tuyên truyền lên mức tối đa nhất có thể, “Chuẩn bị thuê quảng cáo album trêи khắp các màn hình, đèn led lớn nhất của các thành phố đô thị cấp một*, bên chế tác đỡ nhạc cũng cố gắng đẩy nhanh tiến độ phát hành đi, còn có việc sản xuất poster cổ vũ và quay MV ca nhạc thì nhớ dùng toàn bộ tất cả những gì chất lượng nhất, đẳng cấp nhất, chúng ta sẽ đầu tư thêm 300 vạn** nữa vào dự án này.”

*Đô thị cấp một: Các thành phố lớn nhất cả nước, ví dụ như bên mình là Hà Nội, Tp Hồ Chí Minh, Đà Nẵng,..

**300 vạn = gần 10 tỷ

Ông thật sự chưa từng nghĩ tới bản thân mình sẽ có thể gặp được kinh hỷ* lớn đến như vậy.

*Kinh hỷ: Kinh ngạc, vui mừng.

Công ty đĩa nhạc Hải Báo chủ yếu là hoạt động ở khu vực Hương Giang* và Đông Nam Á còn công ty con ở Kinh Thị này mới chỉ được thành lập có một năm, ông già nhà ông lại có nhiều con cháu, nên bây giờ gia sản nhà ông cứ như một miếng thịt thơm ngon đang bị bọn họ tranh nhau xâu xé, vì vậy ông mới muốn thử sức để có thể thể hiện tài năng của mình bằng việc mở ra thị trường tại Kinh Thị, chiếm lĩnh một phần quan trọng cho công ty đĩa nhạc Hải Báo.

*Khu vực Hương Giang: Không có ở ngoài đời đâu ra mng, khán giả tự bịa đấy.

Bởi vì Hoàng Hiểu Tuyền tăng thêm một lượng lớn tài chính cho album, cho nên MV cũng mời được đạo diễn trứ danh trong vòng âm nhạc đến chế tác.

Sở Triều Dương ngoài việc phải chuẩn bị cho phần dự thi tiếp theo, thu âm album mẫu bên phía Cổ Duệ Chính chính thì cô còn phải dành thời gian ra cho việc quay chụp album nữa.

Thời gian quá mức khan hiếm, Sở Triều Dương quả thật là vội đến không có cả thời gian ăn ngủ nghỉ, thời gian bồi Tiểu Trừng Quanh cũng ngày càng ít đi.

Nhưng mỗi ngày cô vẫn đều đặn trở về nhà.

Các tuyển thủ khác đều dọn ở trong ký túc xá do tổ tiết mục sắp xếp, hai người một phòng, chỉ có duy nhất cô là người bản địa, mỗi buổi tối đều kiên trì lết về nhà, hy vọng có thể bồi Tiểu Trừng Quang được thêm một chút.

Mẹ Sở nói, nếu cô không trở về nhà, Tiểu Trừng Quang sẽ lo sợ lung tung, cậu nhất định không chịu đi ngủ, nhất định kiên trì chờ cô trở về.

“Mẹ còn chưa từng thấy qua đứa nhỏ nào ương ngạnh như vậy đâu, so với hồi con còn bé thì nó còn hơn vậy nhiều.” Mẹ Sở thở dài.

“Có gì đâu chứ, đều là do con không tốt thôi, con sẽ cố gắng dành ra nhiều thời gian hơn nữa để bồi nó vậy.” Sở Triều Dương có chút áy náy mà ôm Tiểu Trừng Quang, xoa xoa tóc cậu: “Bảo bối, xin lỗi con nhiều, gần đây mẹ bận quá, đều không có thời gian bồi con.”

Bất luận có chuyện gì xảy ra, cô đều có thói quen nghĩ sai lầm là của mình, nhất định là do cô làm sai ở đâu chứ không phải là do người khác làm sai, cũng không phải là do cô thánh mẫu, mà là cô từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện, chưa bào giờ có tư cách tùy hứng, tư duy như như vậy cũng đã sớm được dưỡng thành thói quen.

Cũng may sau khi lớn lên cô không ngừng học tập, tự mình tỉnh lại mới không làm bản thân mình bị ủy khuất nữa, nếu muốn làm một cái gì đó thì cô sẽ nghe theo suy nghĩ của riêng mình.

Nhưng một ít thói quen cũng khó có thể thay đổi.

Tiểu Trừng Quang dù sao cũng mới chỉ là một đứa bé, cho nên ngày nào cũng thức chờ cô về quả thật đã khiến cậu mệt mỏi không ít, sau khi Sở Triều Dương trở về, tay nhỏ của cậu gắt gao ôm cổ cô, mặt chôn ở hõm vai cô, cậu đã cố gắng chống đỡ bản thân mình không ngủ, nhưng khi ngửi được mùi hương cơ thể cô, cậu liền an tâm rồi ngủ thϊế͙p͙ đi mất.

Mẹ Sở duỗi tay muốn tiếp nhận Tiểu Trừng Quang, đau lòng mà nói: “Aii, con cũng đừng có vất vả quá, đã phải chăm sóc thằng nhỏ rồi lại còn phải đi làm kiếm tiền nuôi cái gia đình này nữa… Thôi đem Tiểu Trừng Quang cho mẹ, con đi tắm rửa một chút đi, ăn cơm chứ, để mẹ chuẩn bị cho con?”

Trong lòng bà tràn đầy đau lòng và thương cảm.

Con gái bà đang dần trở thành một người mà bà không còn quen biết, cùng với đứa con gái trong trí nhớ của bà, dường như khác nhau một trời một vực, trước kia dù có xảy ra chuyện gì, con gái bà cũng đều đi tìm nguyên nhân từ trêи người người khác trước, làm gì có chuyện tự suy xét nguyên nhân ở trêи bản thân mình như bây giờ?

Bà vừa vui mừng vì con gái đang dần trưởng thành, lại vừa cản thấy nhói đau.

Đau vì cuộc sống của con bé không hề được thuận buồm xuôi gió, mọi sự bình an.

Hiện tại, Sở Triều Dương hoàn toàn đã thích ứng được với thân phận mới, cuộc sống mới của cô, đồng thời cũng hoàn toàn không ý thức được những suy nghĩ kia trong đầu mẹ Sở, cô cười nói: “Mẹ, tối nay con không ăn đâu.” Cô dù sao cũng là một nghệ sĩ, tuy rằng không giảm béo quá độ như nguyên chủ, nhưng cô vẫn nên chú tâm bảo trì dáng người.

Mẹ Sở vừa giơ tay chạm vào người Tiểu Trừng Quang, dường như Tiểu Trừng Quang đã ngay lập tức cảm ứng được điều gì, cho dù đã ngủ rồi, đôi tay cậu vẫn gắt gao ôm cổ Sở Triều Dương, quấn chặt trêи người cô không buông.

Sở Triều Dương đành nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, nhỏ giọng nói với mẹ Sở: “Thôi, mẹ cứ để con ôm đi.”

“Con cứ mãi ôm nó như vậy thì tắm rửa kiểu gì bây giờ? Con cũng đã mệt mỏi một ngày trời rồi, mau đi tắm rửa đi ngủ đi.” Mẹ Sở vỗ vỗ lưng Tiểu Trừng Quang: “Tiểu Quang ngoan nhé, để mẹ con đi tắm rửa trước rồi còn bồi Tiểu Quang ngủ sớm được không?”

Lúc này Tiểu Trừng Quang mới không tình nguyện buông lỏng tay, sau đó liền tỉnh giấc, đôi mắt cố gắng chống đỡ mà mở ra he hé, cố chấp nhìn về phía cửa phòng tắm.

Sau khi Sở Triều Dương tháo trang sức, rửa mặt, đánh răng xong, cô liền nhanh tay đắp cho mình một cái mặt nạ, sau đó mới chạy đến bồn tắm tắm rửa, chờ khi tắm rửa xong, mặt nạ cũng đã đủ ngấm, cô mới nhanh chóng mà thoa lên mặt một vài mỹ phẩm dưỡng da, rồi vội vàng sấy khô tóc.

Xong xuôi tất cả mọi thứ cô liền ngay lập tức đi đến chỗ mẹ Sở, ôm lại Tiểu Trừng Quang từ trong tay mẹ Sở trở về lòng ngực của mình, áy náy mà nói: “Con đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn phải phiền mẹ tới chiếu cố con và Tiểu Quang nữa, chờ tới tận bây giờ mẹ mới có thể đi ngủ.”

“Tự dưng nói mấy lời ngốc nghếch gì thế.” Vành mắt mẹ Sở bỗng nhiên đỏ lên, bà duỗi tay xoa xoa tóc con gái: “Mấy đứa khác bằng tuổi con cũng mới chỉ vừa tốt nghiệp đại học thôi đấy, huống chi mẹ và ba lại còn không giúp được gì cho con, chỉ có thể cố gắng hộ con mấy việc nhỏ này, khiến con an tâm công tác ở bên ngoài, hơn nữa cho dù ba và mẹ có mất cả cái nghề giáo viên này nhưng vẫn chưa giúp được gì nhiều cho con…”

Mẹ Sở cũng thập phần áy náy.

Sở Triều Dương đưa đầu cô cọ cọ lòng bàn tay của mẹ Sở mà làm nũng: “Mẹ, mẹ có thể giúp con chiếu cố Tiểu Quang thôi là con đã rất vui vẻ rồi, mẹ, thật sự cảm ơn mẹ rất nhiều. ”

Sau khi mẹ Sở trở về phòng, bà liền gọi điện cho cho cha Sở, cảm thán mà nói: “Bây giờ con gái nhà ta hiểu chuyện, em thấy rất vui nhưng ngược lại trong lòng em lại thấy có chút đau buồn, thà rằng ông trời đừng để con bé trưởng thành theo cách này còn hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.