Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài

Chương 50



Vì thế, những người khác thường xuyên nhìn thấy Vô Danh lộ ra nụ cười từ ái đối với Trương Hinh Tâm, đa số mọi người đều đã sa vào sự ôn nhu của cô, không tự giác mà nhận cô là đại tỷ tỷ.

Từ trước đến nay Sở Triều Dương đều chưa bao giờ tự cho mình là một tiểu cô nương, cũng hoàn toàn không ý thức được bây giờ mình mới chỉ là một cô gái trẻ tuổi, cho nên cô cũng không tự giác mà nhận cái danh đại tỷ tỷ về mình.

Tư duy này từ nhỏ đã thấm vào trong tính cách của cô, trong xương cốt của cô, muốn sửa cũng sửa không xong.

Cho nên ai có thể nghĩ đến, một đại tỷ tỷ thân thiết, hiền hòa, bao dung luôn chiếu cố người khác lại sẽ là mỹ nhân đầu gỗ trước kia luôn diễn các vai nũng nịu, tùy hứng, thanh lãnh trong phim truyền hình, Sở Y Huyên cơ chứ.

Hai người khác nhau như trời với đất mà lại là một hay sao?

Không chỉ riêng gì các cô suy nghĩ sai lệch, ngay cả đến các bằng hữu trong dàn nhạc chuyên nghiệp hợp tác sớm chiều với cô còn suy nghĩ lệch lạc nữa là, bọn họ còn tưởng Sở Triều Dương hiện đang là bạn gái Cổ Duệ Chính đấy, rồi cái gì mà chính sức mạnh tình yêu đã làm cho Cổ Duệ Chính có thể thoát ra khỏi hố đen tăm tối.

Bằng không vì cái gì mà Cổ Duệ Chính lại để bụng tới album kia của Vô Danh đúng không? Cả Vô Danh cũng vậy, mỗi ngày dù có vội như nào thì cô ấy cũng đúng giờ mang cơm canh đến cho Cổ Duệ Chính, rồi quan tâm săn sóc thân thể hắn.

Bây giờ, cộng thêm tin tức Sở Triều Dương hơn ba mươi tuổi nữa, tất cả mọi người đều không bàn mà nghĩ ‘ồ hóa ra là tỷ đệ luyến*, tỷ đệ luyến a!”

*Tỷ đệ luyến: Tình yêu giữa chị và em trai ( có thể cùng huyết thống hoặc không).

Ra là chỉ khi có một tình nhân là tỷ tỷ như vậy an ủi thì Cổ Duệ Chính mới có thể vực dậy.

Sở Triều Dương: …

Đối với suy nghĩ nội tâm của bọn họ, Sở Triều Dương hoàn toàn không biết gì cả, cho dù biết, cô đại khái cũng sẽ cảm thấy: Ầy.. Cũng không sao..

Cô vốn dĩ chính là đại tỷ tỷ mà.

Tuy rằng cô cũng đã từng mộng tưởng bản thân mình có thể trở thành tiểu công chúa, tiểu tiên nữ, tiểu muội muội được người khác sủng ái, nuông chiều, nhưng… người khác này lại chưa bao giờ xuất hiện qua trong cuộc đời của cô.

Càng đáng buồn chính là, hiện tại có cha Sở mẹ Sở nguyện ý nuông chiều cô thành tiểu công chúa của bọn họ nhưng cô lại không biết phải làm như thế nào mới có thể trở thành một tiểu công chúa.

Có lẽ trời sinh cô chính là thuộc mệnh đại nữ tử? Cô buồn bã tự giễu.

Không, không phải trời sinh, chẳng có cái gì là trời sinh cả.

Thời điểm vừa tiếp xúc với nhau, mọi người vẫn còn dùng thái độ với bạn cùng trang lứa mà đối xử với cô.

Tuy rằng cô có mang mặt nạ, nhưng dáng người cô cao gầy tinh tế, làn da trắng nõn thủy nộn, cằm nhọn, môi hồng tinh xảo, thanh âm cũng dễ nghe.

Nhưng dù thanh âm có dễ nghe thì cô cũng không bao giờ chịu mỉm cười a.

Tên là Vô Danh, đi đâu cũng đeo mặt nạ, không đăng ký ở trong ký túc xá, ngay cả tổ tiết mục chụp video VCR nói muốn đi trường học cô ấy phỏng vấn thì cô ấy cũng chỉ mỉm cười, không nói lời nào.

Khẳng định là do cô ấy đã tốt nghiệp nhiều năm rồi, hoặc căn bản là không đăng ký đi học nên cô ấy mới từ chối.

Đến khi tổ tiết mục nói muốn đi nhà cô ấy phỏng vấn, cô ấy lại nói trong nhà có người già, trẻ nhỏ, không tiện.

Nhìn đi nhìn lại video VCR của người khác mà xem, dù là quay chụp ở trong nhà riêng hay là ở trong trường học thì bọn họ cũng đều có người thân đi cùng, hoặc là bằng hữu, lão sư, các bạn học đồng trang lứa cổ vũ cho các cô ấy, còn vì các cô ấy mà đem ra bộ dạng thanh xuân xinh đẹp nhất để hỗ trợ kéo phiếu.

Chỉ có riêng mình Sở Triều Dương, nơi nào cũng không chịu đi quay, chỉ phỏng vấn ở phía sau hiện trường một chút là đã thành video VCR rồi, cho dù là các cảnh quay hậu trường của cô ấy đi chăng nữa, cũng không thể tìm thấy bất cứ một cảnh hoạt bát rộng rãi nào của cô, tổng thể lại, chỉ có thể hình dung tính cách của cô bằng một từ — ổn.

Ban đầu bọn họ còn không hiểu vì sao, chỉ cho rằng tính cách Sở Triều Dương vốn hướng nội mà thôi, nhưng bây giờ bọn họ đã biết rõ, hóa ra cô ấy đã lớn tuổi rồi, không thể chơi đùa cùng các cô a.

Cô ấy khẳng định đã là ca sĩ chuyên nghiệp trong vòng âm nhạc, là loại ca sĩ đã thành danh.

Thế mà vẫn còn tham gia loại chương trình như này ư, thật quá không biết xấu hổ, đã có miếng cơm tử tế rồi mà vẫn còn xuống đây tranh miếng cơm với những người mới như bọn cô nữa, đúng là để tích lũy fans về thì mặt mũi gì đó cũng đều vứt bỏ hết.

**

Cuối cùng top 5 khu vực Kinh Thị cũng đã tiến đến hồi thi đấu cuối cùng, người chủ trì đều vì mỗi thí sinh mà chuẩn bị riêng một đoạn chúc phúc, ngoài ra còn có cả một phần phỏng vấn riêng từng tuyển thủ về suy nghĩ của họ đối với những thí sinh khác, các phần này sẽ được cắt ghép trong trận trung kết khu vực cuối cùng.

Vì thế khi hỏi đến Vô Danh, tất cả mọi người đều trả lời cái dạng này.

Người chủ trì: “Ở trong lòng bạn, bạn đánh giá Vô Danh là người như thế nào?”

Trương Hinh Tâm cười ngượng ngùng với màn ảnh: “Cô ấy rất tốt, rất tri kỷ, cũng chiếu cố mình rất nhiều, đối với mình, thu hoạch lớn nhất kể từ khi mình tham gia [Siêu cấp tân tiếng ca] tới nay chính là có thể quen biết được cô ấy, cô ấy thật sự rất giống một người chị luôn quan tâm tới mọi người. Mỗi khi mình có điều gì không hiểu, mình đi hỏi cô ấy, cô ấy đều sẽ kiên nhẫn mà giúp mình giải đáp mọi thứ. Giọng hát của cô ấy nghe cũng rất êm tai, khả năng biểu diễn sân khấu rất đỉnh.”

Trương Hinh Tâm lớn lên xinh đẹp, tính tình mềm mại ôn nhu, không tranh không đoạt, trêи người lại không có điểm nào đặc biệt, cảm giác tồn tại ở [Siêu cấp tân tiếng ca] gần như bằng không, chỉ khi thường xuyên xuất hiện trêи màn ảnh, khán giả mới phát hiện ra, ‘a, em gái này lớn lên thật xinh đẹp, thanh âm cũng rất dễ nghe’, chờ đến lúc cô đi xuống sân khấu, mọi người lại quên biến cô là ai.

Sau khi phỏng vấn Trương Hinh Tâm là đến Hồ Dữu.

Hồ Dữu tách hai chân ra, dũng cảm mà ngồi trêи ghế: “Vô Danh hả? Ngón giọng của cô ấy rất tốt, khi hát cùng cô ấy tôi cảm thấy áp lực khá lớn. Cô ấy quá mức lợi hại! Mỗi lần cô ấy ca hát, bất luận là thể loại gì cô ấy cũng đều có thể biến nó trở thành sống động, khiến người nghe có cảm xúc dạt dào, khi nghe cô ấy ca hát mà tôi còn cảm tưởng như mình đang ở hiện trường biểu diễn của một ngôi sao ca nhạc nổi tiếng nào đó ấy chứ!” Cô dựng ngón cái với màn ảnh: “Thực lực quá mức cường đại! Nếu như cô ấy ra album, tôi nhất định sẽ mua, nếu cô ấy tổ chức buổi biểu diễn, tôi cũng nhất định sẽ đi.”

Lưu Na là một tay hát lâu năm, con cô cũng đã đến độ đi nhà trẻ: “Thực lực của cô ấy rất mạnh đấy, siêu cường đại! Lúc mới quen, khi còn chưa thân nhau, tôi còn có cảm giác cô ấy là người khá lãnh khốc, khó gần, sau đó có một lần tôi đi về chung cùng cô ấy, chúng tôi nói chuyện về đứa nhỏ cho nhau nghe, thì tôi mới biết được hóa ra cô ấy là một người phi thường ôn nhu, ấm áp, tôi nghĩ một người quan tâm đứa nhỏ của mình như vậy nhất định cũng sẽ là một người có nội tâm khoan dung, mềm mại.”

Phỏng vấn cuối cùng là Hùng Viện Viện.

Hùng Viện Viện phi thường không muốn nói những lời hay với Sở Triều Dương, nhưng ở trước màn ảnh, cô không thể không nói tốt, vì thế cô liền nói: “Tôi không biết vì sao mỗi ngày cô ấy đều đeo mặt nạ nữa, cũng không lộ bộ mặt thật ra bao giờ, đến cả họ tên cũng chẳng chịu tiết lộ ra, chỉ nói mình là Vô Danh, giả sử nếu như có một ngày chúng tôi gặp nhau trêи đường thì tôi cũng không biết người đối diện mình là một bằng hữu đã từng tham gia thi đấu cùng nhau đấy. Nếu như muốn nhắn nhủ điều gì, thì tôi hy vọng Vô Danh có thể tháo mặt nạ ra, để lộ khuôn mặt thật ra cho mọi người cùng nhìn, bất luận đẹp hay xấu cũng đâu quan trọng gì đâu đúng không, quan trọng chính là thái độ của mình đối với khán giả mà thôi.”

Sau khi nói bóng nói gió một hồi, cô nghiêng nghiêng đầu, làm ra vẻ đáng yêu đối với màn hình: “Cho nên… Vô Danh, liệu tôi có thể nhìn xem khuôn mặt cô trông như thế nào không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.