Một bà già hơn ba mươi tuổi, vừa già, vừa xấu, chờ đến khi khán giả nhìn thấy khuôn mặt thật của bà ta thì còn có thể yêu thích nổi bà ta nữa sao?
Hùng Viện Viện chính là kiểu người tự phụ* điển hình, cô luôn tự phụ về tướng mạo của mình.
*Tự phụ: Tự đánh giá quá cao tài năng, thành tích của mình, do đó coi thường những người khác, kể cả những người trêи mình.
Loại tự phụ này của cô cũng không phải ngày một ngày hai có được, mà là do từ nhỏ cô đã quen được hưởng nhiều ưu đãi, đặc quyền vì dung mạo của mình.
Cô cũng có thể xem như là loại người trời sinh xinh đẹp, hồi nhỏ cô còn muốn tinh xảo đáng yêu hơn bây giờ nhiều, khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương, đôi mắt long lanh to tròn, quả thật chính là loại cô gái nhỏ siêu cấp đáng yêu.
Có khả năng là do cô quá mức đáng yêu, nên tính tình cô cũng vì vậy mà bị chiều hư đi, cô gái nhỏ này rất thông minh, từ nhỏ đã phát hiện ra, bất luận cô có làm chuyện xấu gì đi chăng nữa, mọi người đều sẽ nguyện ý dung túng cho cô, vì vậy cô liền lợi dụng điều đó để đi chiếm hời về cho riêng mình, như là đi giật kẹo, nước ngọt, đồ chơi của các bạn nhỏ khác.
Công việc của cha mẹ cô rất bận, nên cô mới hơn một tuổi đã bị gửi đến nhà trẻ rồi, lúc ấy cô còn chưa biết nói nữa là, nhưng tất cả các lão sư trong nhà trẻ lại đều yêu thích cô, chẳng sợ tính tình cô hư, chuyên đi cắn, đánh, cấu, véo các bạn nhỏ khác, đoạt đồ vật của người ta thành đồ vật của mình, các lão sư trong nhà trẻ vẫn chẳng bao giờ phạt cô.
Chỉ cần các lão sư mở mồm ra nói cô một câu thôi, cô chỉ cần nháy mắt hai cái đã lập tức đem đôi mắt ʍôиɠ lung đẫm lệ, cái miệng nhỏ nhắn ngẩng đầu ủy khuất mà nhìn các lão sư, các lão sư thấy vậy liền thôi, không so đo với cô nữa, điểm tâm buổi trưa cô còn thường xuyên được ăn miếng bánh to nhất, ngon nhất, đồ ăn vặt cũng luôn là phát cho cô đầu tiên, mỗi khi các lão sư đi chơi đâu đó đều là bế cô theo, lão sư nào cũng thích được ôm cô.
Căn bản là cô lớn lên quá mức dễ thương đi mà, khi được đôi mắt tròn xoe kia nhìn thẳng, trái tim người đối diện ngay lập tức như bị rụng rời.
Không chỉ riêng gì các lão sư ở nhà trẻ, nhóm họ hàng thân thích trong gia đình cô cũng như vậy, ai ai cũng khen cô đáng yêu, nhìn chỉ muốn véo cô vài cái.
Mỗi khi cô cắn hay cấu véo các anh chị đến mức họ phát khóc, phải đi mách người lớn trong nhà, thì người bị chửi vẫn luôn là bọn họ.
Chỉ cần cô muốn đồ vật nào của các anh chị trong nhà thì cô nhất định có thể lấy được nó về, kể cả các anh chị có thích nó bao nhiêu đi chăng nữa, bởi vì người lớn trong nhà luôn rất cho cô mặt mũi, chẳng bao giờ tiếc thứ gì.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là đồ vật cô muốn, cô đều sẽ có được.
Chính vì thế nên cô đã ý thức được một điều trong đầu, chỉ cần là đồ vật mà cô muốn, thì đồ vật đó nên là của cô, tất cả mọi người đều có nghĩa vụ phải nhường lại cho cô.
Cô chính là trung tâm, mọi người đều phải vây quanh cô.
Ai bảo cô lớn lên đáng yêu như vậy cơ chứ?
Nhưng càng lớn lên, mọi thứ càng dần không coi cô là trung tâm nữa, xã hội đã giáo ɖu͙ƈ cho cô khá nhiều điều.
Sau khi tốt nghiệp trung học và thi đỗ vào ban huấn luyện, cô bắt đầu phát hiện, mọi người đều không còn nhường tất cả mọi thứ cho cô như trước kia nữa, tuy rằng cô lớn lên đáng yêu, nhưng đằng sau vẫn còn có Mễ Kiều mang phong thái nữ sinh xinh đẹp điềm mỹ.
Điều này thật sự đã làm cho cô cảm thấy không an toàn.
Từ nhỏ cô đã có thói quen phải tranh, phải đoạt mọi thứ về trong tay mình, hồi ở ban huấn luyện như thế, bây giờ tới [Siêu cấp tân tiếng ca] cô cũng sẽ như thế, tuy không thể nói bậy trước màn ảnh, nhưng cô nói giỡn vài câu hẳn không thành vấn đề đi?
Sau khi hỏi suy nghĩ của Hùng Viện Viện về Vô Danh xong, người chủ trì lại tiếp tục hỏi đánh giá của cô về Trương Hinh Tâm và Hồ Dữu, cô giả vờ như đang nhớ lại điều gì đó rồi nói:
“Trương Hinh Tâm à, tôi thực sự rất thích cô ấy bởi vì cô ấy rất thú vị.” Hùng Viện Viện đáng yêu mà nói: “Lúc cô ấy mới vào ở trong ký túc xá cô ấy còn không biết giặt quần áo cơ, tất cũng đi mãi một đôi, không đổi, vốn dĩ bọn tôi không biết điều đó, nhưng sau một thời gian bọn tôi quan sát cách ăn mặc của cô ấy và thấy cô ấy vẫn mãi đi đôi tất kia thì bọn tôi mới biết được rồi cùng đi giặt hộ cô ấy.”
Chờ đến khi bắt đầu tổ chức giải quán quân khu vực, TV công chiếu đoạn video VCR kia, Trương Hinh Tâm ngay lập tức liền bật khóc trêи sân khấu, nước mắt chất phác rào rào chảy xuống, mặt đỏ hết cả lên.
Cô vốn dĩ chính là con gái cưng của ba mẹ, từ nhỏ đã được nuông chiều lớn lên, nên cô làm sao có thể nhịn được cục tức này trong lòng, cô lập tức cầm lấy microphone phản bác: “Tôi đi một đôi tất vài ngày bao giờ? Cô ta giúp tôi giặt đồ bao giờ?”
Tuy Trương Hinh Tâm được gia đình bao bọc từ nhỏ, nhưng cô cũng không phải loại người dễ bị người khác khi dễ: “Tôi không bao giờ đi lại một đôi tất vài ngày bao giờ cả, lần đó là lúc mới chuyển vào ở trong ký túc xá, tôi quên mang tất theo nên mới đeo tạm một buổi, ngay sau đó liền giặt phơi sạch sẽ, tất cả quần áo của tôi cũng đều là do tôi tự mình giặt, không ai giúp tôi giặt cả, tôi đã trưởng thành rồi, việc đó tự tôi khác biết làm, không cần phải nhờ người khác trợ giúp.”
Hùng Viện Viện luôn cho rằng Trương Hinh Tâm tính tình mềm mỏng, dịu dàng, dễ bắt nạt, bị cô nói như vậy ở trước mặt truyền thông thì nhất định cô ấy sẽ không dám phản bác, không nghĩ tới một người luôn giống như không tồn tại, Trương Hinh Tâm lại còn có dũng khí phản bác lại cô trước mặt truyền thông, giận dỗi trở lại cô, khiên cô ngây ngốc ra một hồi, suýt chút nữa đã làm rớt microphone.
Cô có thể nói xấu người khác trêи VCR, nhưng nếu người khác giận dỗi lại cô, cô nhất định sẽ cho rằng là do họ không đúng.
Người chủ trì còn cảm thấy hổ thẹn thay cho Hùng Viện Viện.
Nhưng tố chất tâm lý của Hùng Viện Viện lại phi thường tốt, trong trận thi đấu tiếp theo, cô dường như không có việc gì, không chịu nửa điểm ảnh hưởng nào cả, nên như thế nào thì như thế đó, thoải mái hào phóng, làm như tính cách của cô vẫn luôn là ngay thẳng tùy tiện như vậy, không nghĩ tới VCR này sẽ gây ra bất lợi gì đối với Trương Hinh Tâm.
Vậy rốt cuộc là VCR này đã gây ra ảnh hưởng gì? Chính là điều mà Hùng Viện Viện mong muốn đấy! Mục đích của cô đã đạt được rồi kìa!
Đương nhiên, thật sự là chính bản thân cô cũng cảm thấy mình nói xấu người khác không có gì là không đúng.
Chỉ là một chiêu này của cô thật sự quá mức cao tay, trận trung kết luôn là trận thi đấu kịch liệt nhất, ngón giọng Trương Hinh Tâm không hề tầm thường, lại còn trẻ trung xinh đẹp, vốn đang nắm giữ hy vọng rất lớn sẽ tiến vào Top 3, kết quả, Trương Hinh Tâm lại bị loại như vậy.
Thử tưởng tượng, một cô gái nhìn bên ngoài xinh xắn đáng yêu như vậy mà lại là một người ở bẩn, năm bảy ngày không chịu giặt quần áo mà xem… Aida, trước TV, đừng nói là fans nữ, fans nam cũng chịu không nổi.
Trương Hinh Tâm vốn đã có chuẩn bị trong lòng về việc mình bị loại, rốt cuộc thì ngón giọng của Hồ Dữu rất mạnh, thực lực của Lưu Na cũng không tầm thường, nhưng bây giờ khi bị loại bởi một phương thức quái quỷ như này, cô vẫn là không thể nào chấp nhận nổi, qua một khoảng yên tĩnh cô liền bật khóc thê lương.