Mỗi khi một ca sĩ nổi danh nào đó cho ra album, các ca sĩ khác sẽ đều tận lực mà tránh đi mũi nhọn này, tận lực tránh cho ra album cùng thời điểm đó, bởi vì nếu như cho ra album cùng lúc với ca sĩ nổi danh kia thì doanh số thu được của album bọn họ chắc chắn sẽ rất thấp, sẽ bị ép đến mức cả bọt nước cũng không thể nổi lên được.*
*Ý nói ở đây là không gây ra động tĩnh gì lớn.
Cho ra album trong cùng một ngày còn bị áp đến mức doanh số gần như không còn, huống chi là cho ra album trước một tuần, các bảng xếp hạng âm nhạc, truyền thông, radio đều chỉ chú ý tới album của ca sĩ nổi danh kia mà thôi, ai rảnh mà chú ý tới một ca sĩ không có tiếng tăm gì chứ, không có danh tiếng thì sẽ không thu hút được người xem, không thu hút được người xem thì sẽ không có lợi nhuận, không thu được lợi nhuận thì sẽ không có tiền tuyên truyền danh tiếng, đây vĩnh viễn sẽ là một vòng tuần hoàn ác tính.
Đây cũng chính là lý do vì sao Lư Du Nhiên lại nói sẽ cho ra album trước trận trung kết một tuần, cô chính là muốn chèn ép hoàn toàn album do chính tay Cổ Duệ Chính giám chế chế tác, làm cho nó không thể nổi lên thêm một bọt nước nào nữa.
Phải biết rằng, sau khi truyền thông Tinh Không mất đi một Sở Y Huyên thì Lư Du Nhiên chính là trụ cột, toàn bộ tài nguyên trong công ty đều thuộc quyền sở hữu của cô, và để chế tạo được album lần này, công ty đã phải đầu tư một số tiền lớn, họ còn mời cả một nghệ sĩ Âu Mỹ về để viết lời và soạn nhạc cho cô, MV cũng là mời đạo diễn đỉnh cấp nhất nhì trong nghề về biên đạo, lần này, công ty chính là muốn một lần đưa cô ngồi vững ngôi vị thiên hậu giới ca hát.
Tiểu thiên hậu, tóm lại chức danh này khiến người ta có một loại cảm giác tựa như là phù dung sớm nở tối tàn, chỉ có thể hoàn toàn ngồi ổn định vị trí thiên hậu, hoàn toàn leo lên top ca sĩ lớn trong cả nước, mới có thể không quá lo về việc sẽ rơi rớt nhân khí và địa vị trong lòng khán giả.
Đây cũng chính là một trong những nguyện vọng của Lư Du Nhiên.
Tuy Cổ Duệ Chính cũng tính là có tài, nhưng tài văn chương của hắn có thể so được với nhà soạn nhạc đỉnh cấp Âu Mỹ hay sao? Có thể so sánh được với đoàn đội chế tác chuyên nghiệp của cô hay sao? Cho nên, nếu như lúc đó cô vẫn lựa chọn đi theo hắn thì liệu bây giờ cô có thể mời được nhà soạn nhạc đỉnh cấp Châu Mỹ ư, có thể có được nhiều tài nguyên và nhiều phương tiện tuyên truyền như bây giờ hay sao?
Không thể!
Nếu đã không thể thì chi bằng cô lấy hắn làm bàn đạp, cũng coi như là lợi dụng nốt một chút giá trị lợi dụng của phế vật này, để trợ giúp cô leo lên cao hơn.
**
Vì ratings của tiết mục, nên niên độ trận thi đấu chung kết được an bài tổ chức vào dịp nghỉ hè.
Hiện tại mới đang là tháng năm, các trường học đều đang tập trung chuẩn bị cho bài khảo sát cuối kỳ, kỳ thi đại học cũng đang dần tiến đến.
Lớp cha Sở dẫn dắt cũng chuẩn bị thi đại học, tựa hồ như những bóng ma tâm lý mà con gái mang đến vào hai tháng trước đang dần trôi qua đi, nhiệt độ truyền thông cũng đã sớm bị các tin tức khác ở giới giải trí thay thế, sinh hoạt cha Sở cũng dần đi vào quỹ đạo.
Ngoại trừ việc vợ ông không ở bên người, ngoại trừ việc không còn ở căn phòng sớm tối sinh hoạt hơn mấy chục năm nay, ngoại trừ việc phải ở chung với nhóm người độc thân trẻ tuổi trong chung cư của trường học.
Học sinh của ông đã không còn bàn luận chuyện con gái sau lưng ông nữa, tất cả tinh lực bọn họ có lúc này đều đang được dồn vào việc ôn thi đại học.
Việc từ chức ông cũng đã sớm nói qua với bên trường học, đây sẽ là nhóm học sinh cuối cùng mà ông dẫn dắt, ông phá lệ luyến tiếc hơn, toàn bộ sức lực và tình cảm của ông cũng phá lệ sâu đậm hơn.
Từ giờ cho đến kỳ nghỉ hè chỉ còn có nửa tháng, các tuyển thủ đều đang vì niên độ trận trung kết mà cố gắng chuẩn bị hết sức, lúc này các đài truyền hình đều đang cùng phát lại trận trung kết ở từng khu vực.
Sau khi kết thúc phần thi đấu ở các khu khác nhau của [Siêu cấp tân tiếng ca], nhiệt độ của tiết mục không chỉ không biến mất, mà ngược lại dường như đang ấp ủ đại chiêu gì đó, không khí ngày càng thêm nhiệt liệt.
Nhân khí của mỗi tuyển thủ đều đang tăng cao mạnh mẽ, các tuyển thủ cũng hoàn toàn cảm nhận được lần thi đấu này và lần thi đấu trước là hoàn toàn bất đồng với nhau.
Điểm khác biệt lớn nhất chính là, mỗi khi các cô xuất hiện ở đâu đó thì nhất định sẽ bị người khác nhận ra, còn có fans chuyên môn canh giữ ở trong trường học với hy vọng sẽ gặp được các cô, khi nhìn thấy các cô liền lập tức kêu lớn: “XXX, tôi yêu bạn!”
Hoặc là sẽ có người kϊƈɦ động mà chạy tới hỏi các cô: “Bạn là XXX đúng không? Mình có thể chụp cùng bạn một vài kiểu ảnh không nhỉ?”
Những tuyển thủ có đoàn đội cổ vũ riêng cũng sẽ thừa dịp hiện tại đang lửa lớn mà chạy nhanh đi tích lũy nhân khí, các tuyển thủ khác cũng vậy, dù đang bận rộn tham gia các loại huấn luyện khác nhau nhưng vẫn tranh thủ xuất hiện trước mặt truyền thông để tích lũy nhân khí.
Đặc biệt là Mễ Kiều, Hùng Viện Viện và Giang Cầm sỡ hữu nhiều nguồn nhân mạch, tài nguyên, mỗi ngày khoảng chạng vạng 5 giờ sáng, phần phỏng vấn tiết mục [Tin nóng giải trí], báo chí, báo thiếu nữ, đều sẽ xuất hiện thân ảnh của các cô.
Các cô sinh vào ngày nào, chòm sao gì, yêu thích cái gì, câu nói ưa thích, cách nói chuyện, thích ăn đồ ngọt hay không… Tất cả đều trở thành điểm chú ý của các thiếu nữ.
Thực tế tuổi của Mễ Kiều và Giang Cầm đều đã hơn hai mươi, Hùng Viện Viện cũng đã mười chín tuổi, nhưng khi trả lời phỏng vấn của các tờ báo thiếu nữ, các cô lại nói là mình mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi, tất cả đều khai tuổi thật của mình trẻ ra hai tuổi.
Fans Vô Danh cũng chú ý Vô Danh, nhưng Vô Danh tựa như bốc khói khỏi nhân gian, bất luận tin tức gì cũng không thể tìm thấy được.
Vậy rốt cuộc Vô Danh đã đi đâu? Sau khi quay chụp MV xong, Sở Triều Dương liền lập tức trở về nhà bồi Tiểu Trừng Quang.
Thật vất vả mới có thể kết thúc thi đấu khu, mới có thể nghỉ ngơi, người vẫn luôn vất vả đi sớm về trễ rốt cuộc cũng có thể dành ra thời gian bồi Tiểu Trừng Quang.
Chủ yếu chính là, sinh nhật hai tuổi của Tiểu Trừng Quang đang tới dần.
Ngẫm lại cô thấy có chút kϊƈɦ động.
Bỏ qua một dấu mốc quan trọng trong cuộc đời của Tiểu Trừng Quang là sinh nhật một tuổi của cậu, thì hiện tại đây chính là sinh nhật đầu tiên của Tiểu Trừng Quang mà cô có thể cùng đón, cho nên cô muốn tặng cho Tiểu Trừng Quang một kinh hỷ khó quên.
Cô nhớ trong nguyên tác có nói rằng, Tiểu Trừng Quang vốn là một thiên tài, cho nên trí nhớ của cậu rất tốt, toàn bộ mọi chuyện từ sau một tuổi cậu đều có thể nhớ rõ.
Vì vậy, cô nhất định sẽ cho cậu một ký ức sinh nhật khó quên!
Cô không biết nguyên chủ có tổ chức sinh nhật một tuổi cho Tiểu Trừng Quang hay không, nhưng nghĩ một chút cũng biết, hẳn là không có, cho nên cô nhất định sẽ bổ sung lại sinh nhật đấy cho cậu, mới sáng sớm, cô đã cố ý lái xe đưa mẹ Sở và Tiểu Trừng Quang tới khu mua sắm, mua đồ vật để chuẩn bị làm lễ chọn đồ vật đoán tương lai* cho Tiểu Trừng Quang, đồng thời thuận tiện mua vài bộ quần áo cho mẹ Sở.
*Lễ chọn đồ vật đoán tương lai: Thường thì ở bên Trung, vào ngày sinh nhật tròn một tuổi của trẻ nhỏ trong nhà, người lớn sẽ làm lễ chọn đồ vật đoán tương lai cho đứa trẻ bằng cách bày một đống đồ vật khác nhau ở trêи một tấm thảm rồi cho trẻ con đi lên tấm thảm, chọn đồ vật mà nó thấy thích nhất, căn cứ vào đồ vật đứa bé chọn mà đoán tính cách tương lai của nó, ví dụ như nếu đứa nhỏ chọn sách thì người lớn có thể đoán là sau này đứa bé sẽ chăm học chẳng hạn.
Cô còn chưa bao giờ có đủ tư cách quan tâm tới người ta như thế này bao giờ, mà cô mới chỉ thấy qua ở trêи TV cho nên tâm tình cô đang tương đối kϊƈɦ động.
Sau khi ký hợp đồng cùng công ty đĩa nhạc Hải Báo, Hoàng Hiểu Tuyền liền cấp cho Sở Triều Dương một chiếc xe, tuy không phải là một chiếc xe quá tốt nhưng cũng đã tốn đến 10 vạn*, dùng để đi lại bình thường là quá đủ rồi.
*10 vạn = 330 triệu
Sở Triều Dương đeo khẩu trang mang kính râm ôm Tiểu Trừng Quang đi dạo quanh khu mua sắm ầm ĩ, còn mẹ Sở thì đi bên cạnh cô.
Mẹ Sở muốn thay cô ôm Tiểu Trừng Quang nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì Sở Triều Dương cũng đều không cho: “Mẹ, ngày nào mẹ cũng chăm Tiểu Trừng Quang đã là quá mệt mỏi rồi, cho nên hôm nay mẹ cứ nghỉ ngơi đi, để con ôm cho.”
Vốn dĩ hồi Tiểu Trừng Quang gần hai tuổi vẫn còn gầy như que tăm, nhưng hiện tại sau khi nhận được sự quan tâm, chăm sóc của mẹ Sở thì bây giờ cậu đã thành một thằng bé trắng trắng nộn nộn, nặng cũng khoảng hơn mười cân, khi bế trêи tay, áp lực cũng thật lớn.
Nhưng Sở Triều Dương vẫn thích ôm cậu, Tiểu Trừng Quang cũng thích được cô ôm, chỉ cần cô ôm mà thôi, mẹ Sở vừa nói muốn tiếp nhận cậu, Tiểu Trừng Quang liền gắt gao mà ôm cổ Sở Triều Dương, mặt dán ở trêи hõm vai cô, dù nói như thế nào cũng không chịu buông tay.
Mẹ Sở liền nói: “Aii, con lúc nào cũng mệt mỏi như vậy, thật vất vả mới có thể nghỉ ngơi ở nhà một hai hôm, con không ở nhà tĩnh dưỡng thân thể thật tốt đi, lại còn chạy đến nơi này làm gì không biết? Nhiều người như vậy, thật loạn.”
Bà sợ chỉ mới sơ sảy một chút, Tiểu Trừng Quang liền bị bọn buôn người bắt cóc, cho nên dọc đường đi, đôi mắt của bà vẫn luôn gắt gao mà nhìn thân ảnh Sở Triều Dương và Tiểu Trừng Quang.
“Đây còn không phải là để ăn mừng sinh nhật bảo bối nhà ta hay sao, con đã chuẩn bị cho nó một bộ yếm màu đỏ rực với một chiếc quần nhỏ cùng màu, đến lúc chụp video khẳng định là sẽ siêu cấp đáng yêu!” Cô mới chỉ nghĩ đến bộ dáng con trai nhà mình mặc bộ yếm đỏ giống như Đường trang* thì cô liền cảm thấy nhất định là cậu sẽ rất rất dễ thương.
*Đường trang: Trang phục thời nhà Đường được cho là đỉnh cao trang phục của Trung Hoa cổ đại.
“Đúng rồi, còn phải chụp một bộ chân dung cho nó nữa!” Cô hứng thú bừng bừng.