Hôm nay cô cố ý mặc cho Tiểu Trừng Quang một bộ quần áo mới, đó là một chiếc yếm màu đỏ rực in hoa văn họa tiết chúc phúc, phía dưới là một chiếc quần đùi đồng bộ, khiến đôi tay trắng nõn tựa củ sen của cậu lộ ra bên ngoài.
Tất cả mọi người đều chờ mong mà nhìn cậu: “Tiểu Quang, mau chọn một cái rồi cầm nó đi.”
Tiểu Trừng Quang nhìn cái này lại nhìn cái kia, mặt vô biểu tình mà đi cầm chiếc đàn violin lên.
Sở Triều Dương lập tức vỗ tay cổ vũ: “Bảo bối thật giỏi quá nha! Sau này lớn lên con sẽ là một nhạc sĩ tài ba đó!”
Khóe môi Tiểu Trừng Quang hơi nhấp, đôi mắt cậu cong cong, cao hứng mà bật cười.
Sở Triều Dương cũng lập tức cao hứng theo, cô thơm cậu vài cái rồi kϊƈɦ động đi tới bế cậu lên: “Bảo bối nhà ta cười lên thật đẹp quá đi mà, cực đẹp mắt!” Cô lại nói với cậu: “Bảo bối lại cười một cái nữa cho mẹ xem nào!”
Bảo bối không cười nữa.
Hôm nay trong nhà có khách tới thăm nên cha Sở mẹ Sở đặc biệt cao hứng, khoảng thời gian này con gái họ lúc nào cũng phải đeo mặt nạ đi ra đường, bọn họ cũng sợ thanh danh con gái quá kém, không có nổi một bằng hữu, nhưng hiện tại thì bọn họ có thể yên tâm rồi, con gái họ vẫn còn có bằng hữu kìa.
Bởi vì sớm biết rằng hôm nay sẽ có khách tới nhà, nên từ sáng sớm cha Sở đã ra chợ mua thức ăn về, xương sườn cũng đã ướp gần xong, Sở Triều Dương hôm nay cũng vào phụ bọn họ.
Trước kia cô vẫn luôn ở một mình, từ sáng đến tối chỉ cần nấu cháo trắng thôi cũng đã đủ qua ngày rồi, nên tay nghề nấu ăn của cô cũng chỉ dừng ở mức có thể ăn được mà thôi.
Thật ra điểm này của cô lại khá giống với nguyên chủ, nên khi thấy cô cũng muốn tiến vào giúp đỡ, cha Sở ngược lại còn cảm thấy vướng víu kia kìa, ông liền vội vàng đuổi cô ra ngoài tiếp khách.
Mà trong lúc Sở Triều Dương đi vào phòng bếp muốn giúp đỡ kia, mẹ Sở cũng đã hỏi thăm xong tình hình cơ bản của Hoàng Hiểu Tuyền và Cổ Duệ Chính, tuổi tác, công việc, gia đình, bây giờ bà đều biết rất rõ ràng.
Bà càng hỏi càng vừa lòng, đặc biệt là Cổ Duệ Chính.
Vì sao ư? Bởi vì gia đình nhà Hoàng Hiểu Tuyền là thương nhân mà cha mẹ Cổ Duệ Chính cư nhiên lại thuộc top ba đại giáo sư* nổi tiếng nhất toàn quốc của thế hệ trước.
*Đại giáo sư: Là giáo viên rất rất rất có tiếng.
Thời điểm biết được chuyện này, Sở Triều Dương cũng kinh ngạc một chút, cô thật là hoàn toàn không nhìn ra một chút nào luôn.
Cổ Duệ Chính còn cố ý bổ sung thêm một câu: “Chẳng qua, thành tích học tập của con hồi nhỏ cũng không phải là quá tốt, thời điểm thi chuyển cấp từ tiểu học lên sơ trung, trường con yêu cầu 175 điểm thì con vừa vặn 174,5.” Hắn thẹn thùng sờ sờ mũi: ” Vì thế giáo viên chủ nhiệm của con hồi sơ trung liền trực tiếp tước đi chức lớp trưởng mà con vốn quen làm từ hồi tiểu học.”
Ba hắn là một giáo sư vật lý có tiếng, nên trong khu nhà bọn họ cũng toàn là các giáo sư tiến sĩ, cũng vì vậy mà cơ hồ toàn bộ tất cả các bạn học nhỏ của hắn đều định hướng lớn lên sẽ trở thành một nhà khoa học, chỉ có mỗi mình hắn, một lòng một dạ muốn học âm nhạc, đến mức mà thi lên trường sơ trung gần đó hắn còn không thi đỗ nổi, làm cho ba hắn mất hết mặt mũi xin nâng 0.5 điểm kia cho hắn.
Nhưng những lời này mẹ Sở hoàn toàn không nghe vào đầu, mà bà đã tự mình bổ não ra hình tượng một đứa trẻ ngoan trong gia đình trí thức, bà sâu sắc cảm thấy đứa trẻ này rất đặc biệt.
Thật sự rất tốt nha, cuộc sống sinh hoạt từ nhỏ đã nề nếp như vậy.
Mẹ Sở càng nhìn càng thấy vừa lòng.
Sở Triều Dương cũng vừa mới phát hiện, hôm nay Cổ Duệ Chính thật sự là quá mức ngoan, mẹ Sở nói cái gì, hắn liền đáp cái đó, Sở Triều Dương càng nghe càng thấy xấu hổ, vì vậy cô liền tách đề tài ra: “Mọi người thử nói xem, ca khúc [Nhân gian] mở màn ngày hôm đó tôi hát như thế nào?”
Thấy bọn họ chuyển hết chủ đề nói chuyện sang việc công tác, Mẹ Sở lúc này chỉ đành chưa hết thèm mà dừng lại, rồi bà vào bếp phụ giúp cha Sở.
Sở Triều Dương nhẹ nhàng thở ra, nói với Cổ Duệ Chính: “Sao mẹ tôi hỏi cái gì anh cũng nói hết vậy? Nếu không muốn trả lời thì anh có thể chuyển chủ đề mà.”
Khóe môi Cổ Duệ Chính nhàn nhạt giơ lên, lông mày cong cong ôn nhu: “Không phải không muốn trả lời.”
Hoàng Hiểu Tuyền ở một bên rất có ý mà trêu đùa: “Tôi thấy hắn còn có vẻ rất vui lòng trả lời ấy chứ.”
Sở Triều Dương…. Không hiểu.
EQ của cô vốn rất thấp.
Bữa tối được cha Sở mẹ Sở chuẩn bị cả một bàn đồ ăn lớn.
Ngày thường cha Sở cũng không có việc để làm, ông liền đặc biệt chuyên tâm vào nghiên cứu đồ ăn, cho nên tay nghề nấu nướng của ông là rất tốt, so sánh mà nói thì trình độ nấu nướng của mẹ Sở chỉ có thể nói là bình thường, nấu như bữa cơm gia đình của bao nhà khác, chứ không được như cha Sở, các món ăn đa dạng, bắt mắt, đảm bảo cung cấp vừa đủ các chất dinh dưỡng cần thiết.
Nhưng dù sao món ăn của mẹ Sở cũng chưa từng bị ai chê.
Trong lúc ăn cơm, Sở Triều Dương giơ ngón cái liên tục không ngừng với cha Sở, Trần Đan Ni cũng hết sức khen ngợi: “Chú nấu đồ ăn thật là ngon quá đi!”
Cha Sở thấy vậy liền cười: ” Thích thì cháu có thể thường xuyên ghé qua đây ăn mà.”
“Được ạ” Trần Đan Ni ngay lập tức gật gật đầu.
Mẹ Sở cười nói: “Cơm nước nhà chúng ta vẫn luôn là do lão Sở nấu đấy, đúng rồi, Tiểu Cổ, trình độ nấu ăn của con như thế nào?”
Cổ Duệ Chính liếc mắt nhìn Sở Triều Dương một chút, đỏ mặt ngượng ngùng: “Con cũng có biết một chút.”
Sở Triều Dương thấy hôm nay mẹ Sở cứ chăm chăm nhìn vào Cổ Duệ Chính hỏi đông hỏi tây, khiến cô xấu hổ muốn chết, cô liền nhanh mồm ngăn bà lại: “Mẹ, mẹ cứ hỏi mấy chuyện đó làm gì? Người trẻ tuổi bây giờ có mấy ai chịu đích thân xuống bếp đâu cơ chứ, hầu như toàn là kêu cơm hộp về thôi!”
Mẹ Sở lộ ra bộ dáng một bà mẹ già mỉm cười, nhiệt tình mà nói: “Không sao, không sao, cứ tới nhà dì ăn cơm, dì sẽ nấu cho nha.” Bà lại cầm đôi đũa lên gắp một khối xương sườn vào bát của Cổ Duệ Chính: “Tiểu Cố, ăn nhiều một chút, con xem con gầy đến mức này rồi.”
Sở Triều Dương lần đầu tiên cảm thấy, hóa ra có ba mẹ lại có thêm cả một loại phiền não ngọt ngào này nữa nha.
**
Đây là lần đầu tiên Tiểu Trừng Quang được ăn sinh nhật, cậu có cảm giác mọi thứ phi thường xa lạ.
Mẹ cậu đem bánh kem ba tầng dọn ra từ trong tủ lạnh rồi để lên trêи bàn, ở bên trêи bánh kem còn cắm thêm hai ngọn nến to, sau đó mẹ cậu nói: “Bảo bối nhà ta đã hai tuổi rồi, chúc con sinh nhật vui vẻ!”
Chú Cổ, chú Hoàng, chị Đan Ni cũng đều đồng thanh kêu to: “Chúc Tiểu Trừng Quang sinh nhật vui vẻ nha.”
Rồi mẹ cậu còn đội lên trêи đầu cậu một chiếc vương miện nhỏ nữa, sau đó cả nhà đồng thanh hát vang bài ca chúc mừng sinh nhật cậu.
“Happy Birthday to you
Happy Birthday to you
Happy Birthday Happy Birthday
Happy Birthday to youu!”
Đèn tắt, trong nhà chỉ còn tiếng hát vang lên cùng với những tia sáng nhu hòa tỏa ra từ hai ngọn nến.
Cậu nhìn ngọn nến, xuyên qua kẽ nến là khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của mẹ, trong đáy mắt mẹ phảng phất như được bao phủ bởi những ngọn lửa ấm áp, mẹ ôn nhu lại cổ vũ nhìn cậu: “Bảo bối, con mau ước một điều ước đi.”
Thấy cậu vẫn bất động, Sở Triều Dương liền ôm cậu vào lòng sau đó chắp hai tay của cậu lại với nhau, nói nhỏ: “Cầu cho Tiểu Trừng Quang của chúng ta luôn bình an khỏe mạnh, vui vẻ lớn lên.”
Trần Đan Ni đang cầm máy quay phim ở bên cạnh cũng lỡ thốt ra: “Không thể nói ra, không thể nói ra đâu chị ơi, điều ước trong bữa tiệc sinh nhật không thể nói ra khỏi mồm được.”
Hoàng Hiểu Tuyền cũng nói: “Đúng vậy, nguyện vọng nào mà nói ra thì sẽ không còn linh nữa đâu, em vẫn là nên để tự Tiểu Trừng Quang nguyện ước đi.”
Hắn khom lưng cúi đầu trước mặt Tiểu Trừng Quang, rồi cười thật tươi, lộ ra một hàm răng trắng: “Bây giờ Tiểu Quang cần phải ước một nguyện vọng đi a ~”
Cậu ngây thơ mở to hai mắt mà nhìn mọi người, rồi lại ngoảnh mặt nhìn mẹ, người đang gần cậu trong gang tấc, nhìn ánh mắt ấm nóng sáng ngời của mẹ, cậu nghĩ nghĩ, học theo bộ dáng lúc nãy của mẹ, bóng dáng nho nhỏ lặng lẽ cúi đầu, chắp tay trước ngực:
Hy vọng cái người gọi là ‘mẹ’ này vĩnh viễn sẽ không biến mất khỏi cuộc đời cậu.