Sau khi tiến vào, Đỗ Cảnh Khôn liền đao to búa lớn ngồi lên trêи sô pha, hai tay mở ra hai bên, đặt ở trêи lưng ghế sô pha, một cô gái trẻ tuổi thật tự nhiên đi đến tựa sát bên hắn, hắn cũng thuận tay ôm bả vai của đối phương, hai chân duỗi ra, gác lên trêи bàn trà, rồi nhướng mày lộ ra một nụ cười cực kỳ khoa trương: “Bọn mày có bị làm sao không vậy? Một đám người tới nơi này không uống rượu, lại đi xem mấy cái chương trình này?”
Hắn cực kỳ khinh thường mà chỉ vào tiết mục đang phát sóng ở trong TV: “Tắt đi tắt đi, có xúc xắc không, thả xúc xắc uống rượu.”
“Sao đâu?” Bọn bạn hắn vội ngăn cản: “Xùy, uống rượu thôi mà, ngày nào cũng uống rượu, mày không chán à, mà không phải mày mở công ty giải trí sao? Mau nhìn xem có hạt giống nào tốt không này, rồi nhanh tay ký với công ty của mày đi, tao thấy số 9 Vô Danh này cũng không tồi.”
“Vô Danh Vô Danh, mày có biết cô ta là ai không mà cứ Vô Danh thế?” Đỗ Cảnh Khôn đột nhiên tức giận mà giơ một chân lên đá vào bàn trà, làm cho mấy cô gái gần đó hoảng sợ: “Lúc nào cũng Vô Danh Vô Danh, hiện tại lão tử phiền nhất chính là Vô Danh này!”
“Ai da?” Bọn bạn hắn không hề bị hắn dọa sợ, ngược lại còn lộ ra thần sắc tò mò: “Vô Danh đắc tội mày? Nói như vậy mày biết Vô Danh này là ai?”
Đỗ Cảnh Khôn từ xoang mũi phát ra thanh âm hừ hừ khinh thường, “Không nói chuyện này nữa, bọn mày có uống hay không đây?”
Mấy thằng bạn của hắn liếc nhìn nhau, hôm nay Cảnh Khôn có điểm không thích hợp a, so với việc xem TV, thì đương nhiên là uống rượu quan trọng hơn rồi, bọn họ đều vây quanh lại với nhau: “Tới tới tới, uống rượu uống rượu.” Một người trong đó nhìn cô gái đang nằm trong lòng ngực Đỗ Cảnh Khôn, nói: “Không mau lấy rượu cho Đỗ tổng của chúng ta đi?”
Còn có hai đôi mắt vẫn đang luyến tiếc màn hình TV, vẫn chưa muốn rời đi.
Tại vì xem thi đấu như này cũng quá hấp dẫn đi mà, nếu như xem trực tiếp tại hiện trường buổi biểu diễn thì còn nghiền nữa, nghiện nữa.
“A Khôn, số 3 Mễ Kiều kia là người của công ty mày hả?”
Đỗ Cảnh Khôn lia cặp mắt nhìn qua: “Làm gì”
Bọn bạn hắn không đứng đắn mà nở nụ cười: “Mày bỏ Sở Y Huyên, chẳng lẽ là vì cô ta?”
“Vì cô nàng này mà bỏ Sở Y Huyên?” Đang nhìn chằm chằm TV xem đến mê muội, thanh niên kia liền quay ngoắt đầu lại, liếc mắt nhìn Đỗ Cảnh Khôn một cái, “Cô nàng này tuy cũng xinh, hội sở này cũng không ít người đều kém so với cô ta, nhưng so với Sở Y Huyên chắc phải kém xa đi?”
Vừa nói đến đề tài này, những người khác cũng đều cảm thấy hứng thú, “Sở Y Huyên kia mày đá thật hả? Phục thật đấy, loại cấp bậc đại mỹ nữ này mày còn bỏ được, cô ấy chính là một bình hoa tiêu chuẩn nha, vứt ở nhà thôi cũng cảnh đẹp ý vui.”
Vài người bạn này đều là những người cùng Đỗ Cảnh Khôn ăn chơi trác táng từ nhỏ, nhưng đều đi công ty nhà mình làm, không giống Đỗ Cảnh Khôn, tự mở một cái công ty chơi chơi, làm chút đầu tư.
“Dây dưa với cô ta?” Đỗ Cảnh Khôn thập phần táo bạo đặt mạnh chén rượu trong tay xuống bàn trà, chén rượu pha lê va chạm với bàn trà làm bằng đá cẩm thạch màu đen tạo nên tiếng vang thanh thúy, rượu bên trong chén cũng sánh ra không ít.
Cô nương trong lòng ngực hắn có hơi chút hoảng sợ, nhưng cô cũng phi thường có mắt nhìn, vội vàng rút ra hai chiếc khăn tay trắng, bàn tay nhỏ trắng nõn, mềm nhẹ cầm lấy bàn tay to của Đỗ Cảnh Khôn, cẩn thận săn sóc lau đi những giọt rượu vừa trào ra tay hắn.