Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài

Chương 93: Thật Xin Lỗi, Số Điện Thoại Mà Bạn Gọi Đang Có Cuộc Gọi Khác ..



Cổ Duệ Chính đến bên ngoài tiểu khu gọi điện thoại cho Sở Triều Dương, bởi vì bây giờ tự dưng hắn đã trở thành nhân vật nửa công chúng, ngoại trừ vụ bê bối giữa hắn với Lư Du Nhiên hai năm trước kia thì thời gian hắn bị paparazzi nhìn chằm chằm cũng không nhiều, thậm chí mấy năm nay paparazzi đã hoàn toàn quên còn có một người như hắn.

Nhưng hai ngày này, hắn lại nhạy bén phát hiện, lận cận phòng làm việc của hắn đã bắt đầu xuất hiện không ít người xa lạ.

Hắn cũng không có xuống xe chờ ở bên ngoài tiểu khu vì như vậy sẽ mang đến cho Sở Triều Dương những phiền toái không cần thiết.

Trêи đầu hắn đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, người mặc một chiếc áo T-shirt trắng cùng với quần jean, đôi mắt thì lại được che kín bằng một chiếc kính râm to tròn.

Không phải gu ăn mặc của hắn kỳ quặc mà hắn làm thế là để đề phòng paparazzi.

Từ buổi sáng hôm nay, khi doanh số album tuần đầu tiên của Vô Danh ra tới, nhóm paparazzi liền như một đám cá mập ngửi được mùi máu tươi, nói gì cũng đều không thể vào đầu được nữa rồi, ngay bên ngoài phòng làm việc của hắn đã có một đống paparazzi ngồi canh với hy vọng có thể phỏng vấn được một chút tư liệu gì đó từ hắn.

Cổ Duệ Chính cứ như là một vật cách điện vậy, hắn chẳng bao giờ chịu tiếp nhận bất cứ cuộc phỏng vấn nào, nhưng đề tài trêи người hắn lại nhiều vô số kể.

Tài tử âm nhạc nổi danh lẫy lừng giới giải trí, bạn gái cũ của tiểu thiên hậu Lư Du Nhiên, tra nam ngoại tình, nhân phẩm bại hoại đi sao chép tác phẩm của người khác, sau hai năm biến mất kể từ lần chế tác album [Thiên sứ], lần này hắn đã quay trở lại chế tác một album có doanh số tiêu thụ nghịch thiên, tuần đầu tiên phát hành đã đạt được hơn ba trăm vạn bản.

Không riêng gì các paparazzi bên truyền thông muốn tìm kiếm hắn, rất nhiều người của các công ty âm nhạc nổi danh, ca sĩ, thiên vương, thiên hậu đều muốn hắn có thể vì bọn họ mà viết một ca khúc.

Album của Vô Danh bọn họ cũng mua về theo, tại vì có một nửa bài hát trong đó là của Cổ Duệ Chính, và theo suy đoán của bọn họ, thì hẳn là nửa còn lại cũng là của Cổ Duệ Chính.

Mỗi một bài hát đều kinh điển đến lóa mắt.

Giá trị con người của Cổ Duệ Chính lập tức tăng gấp bội!

Bọn họ cứ như là đồng loạt quên hết thời điểm tất cả mọi người đều đòi đánh Cổ Duệ Chính hai năm về trước, tránh hắn như tránh tà, trước cửa nhà hắn cũng chỉ có thưa thớt người qua lại.

Bất quá giới giải trí chính là như vậy, tranh danh trục lợi, dệt hoa trêи gấm thì dễ, nhưng đưa than ngày tuyết thì lại chẳng có mấy ai.*

*Dệt hoa trêи gấm thì dễ nhưng đưa than ngày tuyết mới khó: Có thể hiểu, khi người ta sang giàu, thì có rất nhiều người bợ đỡ, nịnh nọt, nhưng khi người ta nghèo khổ rồi thì lại chẳng mấy ai chịu giúp đỡ.

Cổ Duệ Chính không có gì giao tình gì với bọn họ, bọn họ cũng không quen biết hắn, việc gì phải quan tâm tới hắn đâu?

Ai cũng đều không dễ dàng, ai cũng đều không phải là thánh nhân, hiện tại Cổ Duệ Chính có giá trị lợi dụng, bọn họ tự nhiên lại tìm đến nhà hắn nhiều.

Sự việc hai năm trước làm Cổ Duệ Chính không thầy dạy cũng hiểu được kỹ năng tránh né paparazzi và fans, nhưng hắn vẫn bị paparazzi đuổi kịp như cũ.

Cho đến tận khi hắn phát hiện sau xe có gì đó không thích hợp, hắn mới phát hiện mình bị paparazzi theo dõi, nên khi đi qua tiểu khu của Sở Triều Dương hắn cũng không có dừng lại, mà là tiếp tục đi về hai giao lộ phía trước, mới ngừng xe lại ở ven đường rồi gọi điện thoại cho Sở Triều Dương, thanh âm yếu đuối mang theo vài phần ủy khuất: “Dương Dương.”

Sở Triều Dương bị thanh âm “Dương Dương” ủy khuất vô cùng này của hắn làm cho lỗ tai ngứa hẳn lên, thiếu chút nữa run run một cái, cô hỏi hắn: “Anh làm sao?”

“Tôi không thể qua đó đón cô rồi.” Tiểu thanh âm của hắn vẫn rất chi là ủy khuất.

Như thế nào tôi lại không biết, Cổ Duệ Chính anh là cái dạng này!

Anh cho rằng anh là Tiểu Trừng Quang sao?

Tuy vậy nhưng tâm bao dung của Sở Triều Dương đối với bằng hữu vẫn luôn rất mạnh, thanh âm cô cũng không tự giác mà ôn nhu lại, nói chuyện với hắn giống như là nói chuyện với Tiểu Trừng Quang: “Không sao, tôi tự mình lái xe qua cũng được mà, đã nói anh không cần qua đây đón tôi đâu.”

“À.”

À là có ý tứ gì? Nếu lúc này có gói icon, Sở Triều Dương nhất định sẽ là người da đen có dấu hỏi chấm đầy mặt.*

*Người da đen có dấu hỏi chấm:

“Thế rốt cuộc là anh làm sao vậy?”

“Bị paparazzi theo dõi.” Ngữ khí của hắn có vẻ rất rầu rĩ, rất khó chịu.

“Vậy hiện tại anh đang ở đâu?”

Hắn ngẩng đầu nhìn cột mốc đường phía trước: “Đường đông Thẩm Dương.”

“Thôi không sao đâu, không phải áy náy gì cả, trước tiên anh cứ lái xe đến tiệm cơm trước đi, anh đi vào trước, để tý tôi với Tiểu Trừng Quang lái xe qua đó sau, lát nữa sẽ thấy thôi.” Cô quyết đoán mà nói.

Cô Duệ chính làm rơi cả điện thoại, lại thông qua kính chiếu hậu nhìn chiếc xe phía sau kia, mặt đen kịt buồn bực, cứ như là bị hóa thành tượng đá.

Hắn nhẫm chân ga, xe phi như bay, dọc đường đi tay mắt nhanh lẹ, vất vả lắm mới cắt đuôi được chiếc xe ở phía sau, sau đó thật không cao hứng lái xe tới tiệm cơm.

Sở Triều Dương đã tới trước hắn một bước rồi, gọi hai món ăn và một phần canh trứng cho Tiểu Trừng Quang.

Thời điểm Cổ Duệ Chính đến, người phục vụ vừa mới đem canh trứng bưng lên, Sở Triều Dương thuận miệng nhờ hắn: “Lấy hộ tôi một tờ giấy ăn.”

Thấy cô đem khăn đặt trêи chiếc yếm đeo dưới cổ Tiểu Trừng Quang, hắn liền vươn tay ra làm động tác muốn ôm với Tiểu Trừng Quang: “Cô ăn cơm đi, để tôi bế Tiểu Trừng Quang.”

“Không cần.” Hôm nay Sở Triều Dương chạy trối chết ra cửa, nên quên mất việc đem theo thức ăn cho Tiểu Trừng Quang, cô hỏi người phục vụ: “Có chén nhỏ không? Lại lấy thêm cho tôi một chiếc muỗng ăn cho trẻ nhỏ nữa, cảm ơn.”

“Dạ có, quý khách vui lòng chờ một lát.” Người phục vụ nhiệt tình lễ phép mỉm cười.

Sở Triều Dương đẩy thực đơn cho hắn: “Không biết anh thích ăn cái gì, nên tôi đã gọi trước hai món mình thích ăn, anh lại gọi thêm hai món anh thích ăn đi.”

“Tôi ăn cái gì cũng được.”

Sở Triều Dương: “Gọi đi!”

Cô ghét nhất là người khác nói ‘tùy’, ‘đều được’, chẳng lẽ không thể tự mình gọi đồ ăn cho mình à?

Cổ Duệ Chính bị khí thế của cô lấn áp, liền cầm thực đơn gọi hai món ăn trong tiệm.

Ăn cơm cùng cô một thời gian dài như vậy, hắn đã quá rõ cô thích ăn nhất là tôm và xương sườn, quả nhiên, trong hai món ăn cô gọi, có một món là tôm, một món là đồ ăn chay.

Vì vậy hắn liền gọi thêm một đĩa xương sườn cùng một món ăn khác ở nơi này.

Vì duy trì dáng người, buổi sáng và giữa trưa cô sẽ ăn cơm như bình thường, còn buổi tối thì ăn ít lại một chút, nhưng tay nghề của tiệm cơm tại nhà này thật sự rất không tồi, sau khi cô cho Tiểu Trừng Quang ăn canh trứng xong, cô thật sự không nhịn được, liền ăn bảy phần no mới buông đũa.

Ngày thường Tiểu Trừng Quang không bao giờ cần phải bón, nhưng hôm nay canh trứng là vừa mới chưng ra, có chút nóng, Sở Triều Dương không yên tâm, nên cô mới bón từng muỗng một đút cho cậu.

Các ghế lô gần đây không có ai, nên khi ăn cơm cô có thể tháo khẩu trang xuống được, lại bởi vì trong ngực có thêm Tiểu Trừng Quang, nên trêи đường bưng đồ ăn, người phục vụ cũng không có nhìn ra điều gì bất thường, chỉ an tĩnh lui đi ra ngoài.

Cô cũng được coi như là một người biết tiết kiệm, khi chính mình ăn không vô, bàn lại đầy đồ ăn ngon, thấy Cổ Duệ Chính gầy như vậy, cô liền kẹp thức ăn cho hắn.

Hắn vừa mới ăn xong, cô liền cầm đũa chung gắp cho hắn một miếng xương sườn, hắn rất nể tình mà ăn hết, khi cô gắp tôm cho hắn, hắn cũng ngoan ngoãn ăn.

“Ăn nhiều một chút, anh quá gầy.” Hai người thân nhau, Sở Triều Dương nói chuyện cũng không có cố kỵ gì, “Anh biết không? Lần đầu tiên gặp anh, ấn tượng của tôi về anh xấu thật sự.”

Cổ Duệ Chính bị dọa một cái, kinh ngạc mà ngẩng đầu: “Vì sao?” Hắn mím môi, lông mi mảnh dài rũ xuống “Là bởi vì chuyện kia sao?”

“Chuyện gì?” Sở Triều Dương không kịp phản ứng lại, mà cô cũng thấy chuyện khác không quan trọng.

Cô đè thấp âm thanh lại, vươn người qua bàn ghé sát vào người hắn, nhỏ giọng nói: “Lần đầu tiên gặp anh, anh gầy ghê gớm, nhìn người lại còn rất không…”

Nói xong, cô làm cái biểu tình ‘Đấy, anh biết đấy’.

Cổ Duệ Chính không hiểu, lại bị cô nhìn đến lỗ tai đỏ bừng cả lên, hắn vội vàng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, lỗ tai vốn trắng nõn giờ đây lại đỏ như san hô.

Một tay hắn nắm hờ hờ ở bên môi, đầy vẻ ngại ngùng, một lúc sau mới quay đầu lại, mặt đầy nghi hoặc: “Cái gì?”

Thân thể Sở Triều Dương đã ngồi lại bình thường, tiếp tục gắp đồ ăn cho hắn: “Dù sao thì, anh ăn nhiều một chút là được rồi.”

Cổ Duệ Chính lại ngoan.

Thời điểm tính tiền, Sở Triều Dương theo thói quen tính bỏ tiền ra trả, Cổ Duệ Chính đi tới cản cô, “Để tôi.”

Cô cũng không miễn cưỡng.

Cơm nước xong xuôi, cô định về nhà luôn, nhưng Cổ Duệ Chính có chút không tha mà đề nghị: “Đi một chút nữa đi?”

“Hả? Đi đâu?”

Thấy cô có chút cố hết sức ôm Tiểu Trừng Quang, hắn liền vươn tay đến: “Để tôi đi.”

“Không có gì, tôi ôm được.” Cô cười cự tuyệt, hôn một cái lên trán Tiểu Trừng Quang: “Mẹ rất là lợi hại luôn ấy, đúng không bảo bối?”

Cổ Duệ Chính nhìn đôi mắt Tiểu Trừng Quang: “Để mẹ con nghỉ ngơi chốc lát nhé, để chú ôm con được không?”

Sở Triều Dương cho rằng Tiểu Trừng Quang nhất định sẽ không đồng ý nhưng cô lại kinh ngạc phát hiện, Tiểu Quang cư nhiên thật sự mở ra hai tay về phía Cổ Duệ Chính.

Cổ Duệ Chính thân cao chuẩn 1 mét 81, Sở Triều Dương lại chỉ có một mét sáu tám, hôm nay cô lại không đi giày cao gót mà đi giày đế bằng, nên đứng ở bên người Cổ Duệ Chính cao gầy, cô còn lùn hơn hắn phân nửa cái đầu.

Cô sợ Cổ Duệ Chính ôm Tiểu Trừng Quang sẽ không thoải mái, nên cô luôn đi theo bên người Cổ Duệ Chính, đội cho Tiểu Trừng Quang mũ và đeo khẩu trang che kín mặt, lại đứng ở phía sau Cổ Duệ Chính làm mặt quỷ trêu đùa Tiểu Trừng Quang, “Bảo bảo, nếu muốn mẹ ôm, thì nhớ bảo mẹ biết chưa?”

Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, người phục vụ đã in xong hóa đơn mang tới.

Vừa mới ăn xong, cô còn chưa kịp mang khẩu trang lên, cả khuôn mặt đều bại lộ ở bên ngoài, người phục vụ nhìn cô thì sửng sốt một chút, Sở Triều Dương theo phản xạ có điều kiện mà cười cười, đối phương cũng cười cười gật đầu với cô.

Sau khi rời khỏi đây, Sở Triều Dương cũng mang mũ, mắt kính và khẩu trang lên, đi ra cửa phía sau hắn.

Sáng sớm hôm sau, truyền thông và các kênh internet đều oanh tạc với tin tức của [Giải trí Bá Báo], với tiêu đề chính là “Cổ Duệ Chính và câu chuyện ngoại tình: Cổ Duệ Chính và bạn gái thần bí cùng ăn bữa tối, một nhà ba người thân mật!”

Trong lòng ngực Cổ Duệ Chính bao phủ kín mít là Tiểu Trừng Quang đội mũ kín mặt, sau lưng lại là Sở Triều Dương đội mũ rộng, mặt cũng che kín mít, ba người cùng nhau đi ra từ tiệm cơm.

Sở Triều Dương bởi vì đã cải trang giả dạng, nên cũng không thể nhìn ra là ai, nhưng Cổ Duệ Chính chỉ đeo mũ lưỡi trai và khẩu trang, đôi mắt lại lộ ở bên ngoài nên vẫn rất dễ nhận ra, phía dưới bức ảnh kia còn có một vài bức ảnh khác, Cổ Duệ Chính quay đầu nói chuyện với Sở Triều Dương, Cổ Duệ Chính rũ mắt che chở đứa trẻ trong lòng ngực.

Các tin tức giải trí phía trước lập tức bị chìm xuống vì tin tức này.

Bạn gái thần bí liệu có phải là Vô Danh?

Đỗ Cảnh Khôn vừa nhìn ảnh chụp liền biết cô gái trong ảnh là ai, dù cô đã che kín mít, nhưng nếu không phải trước đó hắn đã biết Sở Y Huyên chính là Vô Danh, thì hắn có lẽ đúng là không nhận ra, nhưng lúc này thì còn không nhận ra gì nữa? Trời thì đã tối mà cô cư nhiên còn ôm con đi chơi với trai ư?

Hắn ném tờ báo lên trêи bàn, tức giận mà đi đến ban công phía trước, lại quay trở về bàn làm việc, cầm lấy điện thoại di động, bực bội mà gọi điện thoại cho Sở Y Huyên.

Kết quả: Thật xin lỗi, số điện thoại mà bạn gọi đang có cuộc gọi khác, xin vui lòng gọi lại sau.

Một lát sau lại: Thật xin lỗi, số điện thoại mà bạn gọi đang có cuộc gọi khác…

Tiếp tục: Thật xin lỗi…

Đỗ Cảnh Khôn tức giận đá một chân vào bàn trà, mặt đầy bực bội: “Gọi điện thoại với ai mà lâu như vậy?”

Một giờ sau: Thật xin lỗi, số điện thoại mà bạn gọi đang có cuộc gọi khác…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.