Cảnh Từ là người đã nói là làm, ngay hôm đó ghi chép kiến thức lại thì không còn kịp, nhưng nội dung môn Văn vốn không cần tóm tắt nhiều.
Vào giờ nghỉ giải lao giữa các tiết, cậu mở sách Ngữ văn và bảo Doanh Kiêu: "Mấy ngày tới, tôi sẽ liệt kê cho cậu những bài thơ cổ cần học thuộc lòng của học kỳ này, học thuộc lòng là đơn giản nhất."
Cậu chỉ vào trang sách: "Bắt đầu từ bài "Tỳ bà hành" trước đi, cậu đọc hiểu ý thơ không? Đọc không hiểu thì tôi có thể giảng cho cậu một lần, hiểu rõ ý thì sẽ dễ thuộc hơn chút."
Doanh Kiêu quay đầu nhìn cậu.
Nhắc đến việc học là sắc mặt Cảnh Từ trở nên nghiêm túc đứng đắn, đúng kiểu thầy giáo nhí, không hiểu sao lại thấy dễ thương quá đỗi.
Doanh Kiêu cười đầy xấu xa, hơi nghiêng thân, mặt dày mày dạn mà giả điếc: "Hả? Cậu nói cái gì? Tôi không nghe rõ."
Hai người ngồi cùng bàn, Cảnh Từ cảm thấy tiếng mình cũng đã đủ lớn, song quả thực phòng học lớp 11/7 quá ồn ào, cũng có khả năng là không nghe rõ thật. Cậu tăng cao âm lượng, lặp lại một lần.
"Cái gì?" Doanh Kiêu nhíu mày: "Vẫn nghe không rõ."
Hắn lười nhác dựa ra sau ghế, nghiêng tai sang: "Cậu đến đây nói đi."
Cảnh Từ không nhúc nhích, cậu cảm thấy Doanh Kiêu cố tình. Khoảng cách gần như vậy, thanh âm lớn như thế, hắn lại chẳng điếc, sao có thể nghe không rõ chứ.
Doanh Kiêu cười lưu manh, dùng đầu gối huých cậu một cái: "Bạn học nhỏ, vừa mới nói là muốn báo đáp, giờ đã đổi ý rồi à?"
Cảnh Từ hơi lưỡng lự, nhưng vẫn kề sát tới theo lời Doanh Kiêu. Cậu lặp lại câu nói đó lần thứ hai cạnh tai hắn.
Giọng thiếu niên hơi mỏng, âm sắc vô cùng êm tai. Khi nói chuyện, hơi thở của cậu phả lên vành tai hắn.
Ấm nóng, lại thêm chút ngứa.
Doanh Kiêu nghiêng mắt ngắm hàng mi dài rậm của cậu nhẹ nhàng chớp chớp.
Bạn học xung quanh đang vui cười đùa giỡn, thường xuyên truyền đến tiếng hét toáng phấn khích.
Hương hoa quế nồng len lỏi trong không khí, song Doanh Kiêu lại ngửi được một mùi thơm thoang thoảng.
Đó là mùi dầu gội trên người Cảnh Từ, hương chanh trong trẻo khoan khoái.
Doanh Kiêu vô thức cúi đầu hít sâu thêm một chút.
Cảnh Từ nói xong cả câu dài, lại không nhận được câu trả lời. Cậu ngẩng đầu lên: "Cậu..."
Khéo làm sao, đúng lúc Doanh Kiêu cúi đầu.
Giây tiếp theo, chóp mũi Cảnh Từ chạm thẳng lên môi Doanh Kiêu.
Hai người đều sửng sốt.
Một cái hôn rất khẽ rất nhẹ, thậm chí còn chẳng tính là hôn.
Doanh Kiêu chậm rãi sờ môi mình rồi nhìn về phía Cảnh Từ.
Cảnh Từ tức khắc bật ra xa, ngượng ngùng.
"Wow, bạn học nhỏ." Doanh Kiêu cong môi huýt sáo: ""Thiếu thốn" vậy à?"
Cảnh Từ đỏ mặt nhích người, muốn mình cách xa Doanh Kiêu hơn chút. Cậu xấu hổ xin lỗi: "Xin lỗi cậu."
Doanh Kiêu mặt dày kề sát tới, một tay chống cằm, lười biếng nhìn Cảnh Từ: "Cậu xin lỗi là tôi phải nhận?"
Cảnh Từ mím môi: "Thế cậu muốn sao?"
Dừng một lát, cậu mới nói tiếp: "Không thì bây giờ tôi sửa soạn sổ ghi chép cho cậu, tôi..."
"Trước nay tôi thích ăn miếng trả miếng." Doanh Kiêu cười khẽ, ngắt lời cậu: "Cậu cưỡng hôn tôi một lần, tôi trả lại thì cũng không quá đáng chứ?"
Mặt Cảnh Từ càng đỏ hơn. Cậu cầm chặt quyển sách Ngữ văn, thử định giải thích với Doanh Kiêu: "Tôi không cưỡng hôn cậu, chỉ là ngoài ý muốn thôi."
Doanh Kiêu ngắm nghía chiếc bật lửa trong tay, nhịn cười: "Ai biết liệu nó có phải là ngoài ý muốn không cơ chứ?"
Hắn hơi dừng lại, liếm liếm môi: "Lần trước là khi nào ấy nhỉ? Cậu còn nhào vào lòng tôi."
"Cũng thật nhiều ngoài ý muốn."
Mặt Cảnh Từ đỏ đến nỗi sắp bốc khói. Cậu cụp mắt, lông mi rung nhè nhẹ: "Cậu... Cậu đổi cái khác."
Doanh Kiêu biết một vừa hai phải, chỉ sợ ép cậu nổi nóng rồi xôi hỏng bỏng không: "Đổi cái khác cũng được..."
Cảnh Từ lập tức ngước nhìn hắn.
"Cậu gọi một tiếng "anh Kiêu" và để tôi nhéo mặt một cái, tôi sẽ bỏ qua việc này."
Cảnh Từ há miệng, gọi không ra tiếng.
Doanh Kiêu không giục cậu, chỉ nhướng mày nói: "Lát nữa là giờ tập thể dục buổi sáng, cậu muốn gọi tôi ở trên sân trước mặt toàn trường cũng được."
Hắn nhìn lên đồng hồ treo tường: "Còn một phút là vào học."
"Anh." Cảnh Từ chịu đựng gương mặt nóng bỏng, gọi một tiếng.
So với việc gọi hắn trước toàn trường và để hắn hôn lại, Cảnh Từ sẵn lòng lựa chọn việc gọi ngay bây giờ.
Doanh Kiêu cười khẽ, vươn tay nhéo mặt Cảnh Từ: "Thật ngoan."
Ngũ quan Cảnh Từ sắc nét, kỳ thực trên mặt chẳng có thịt mấy, nhưng làn da lại mịn màng non mềm, cảm giác chạm vào đặc biệt thoải mái. Đến tận lúc đã hết tiết thứ hai, Doanh Kiêu vẫn đang xoa tay nghiền ngẫm dư vị.
Hà Chúc đi vệ sinh, kéo khóa quần rồi quay đầu ngó nghiêng, phát hiện Doanh Kiêu đang đờ đẫn đăm chiêu. Y cợt nhả sáp tới: "Làm gì thế anh Kiêu, mới giải phẫu bao quy đầu nên không dám cởi quần à?"
Doanh Kiêu nhướng mày nhìn y, cười ngả ngớn: "Tao sợ cởi quần sẽ tổn thương lòng tự tôn của bọn mày mất."
Hà Chúc, Trịnh Khuyết, Bành Trình Trình: "..."
Hà Chúc cứng họng nhìn Doanh Kiêu: "Không đúng nha anh Kiêu, sao dạo này lòng tự tin của mày bùng nổ thế hả? Xảy ra chuyện gì mà bọn tao không biết à?"
Doanh Kiêu hơi nhếch môi, cười khẽ: "Mày đoán xem."
Sáng hàng ngày, sau tiết thứ hai là giờ tập thể dục buổi sáng của trường Thực nghiệm tỉnh.
Từ khối mười đến khối mười hai, bất luận giá rét hay nắng gắt, nội dung hoạt động luôn là chạy vòng quanh sân.
Tầm này mỗi ngày là thời gian náo nhiệt nhất trên sân thể dục.
Toàn bộ học sinh ba khối tụ tập lại, nô đùa vui chơi, đánh đấm cãi cọ.
Tầm mắt của nam sinh nhắm vào nữ sinh xinh đẹp. Các nữ sinh cũng túm năm tụm ba với nhau, lén lút bàn luận trai đẹp trong trường.
Cảnh Từ và Lý Trụ lách qua đám người một cách khó khăn, sau đó đi tới nơi 11/7 tập hợp.
"Người kia là ai?!"
Một nữ sinh chỉ về phía bọn họ, thấp giọng hô lên không ngừng: "A a a a a, nam sinh bên trái quá đẹp nha!!"
Một nữ sinh khác nhìn theo tầm mắt của cô, đôi mắt chợt sáng: "Thật sự là quá đẹp trai! Hình như trước đây chưa thấy bao giờ nhỉ, chẳng lẽ là học sinh chuyển trường à?"
Nữ sinh nói chuyện trước vẫn nhìn chằm chằm Cảnh Từ: "Mau lên! Hai ta cùng nhau nhìn kỹ xem hai người đó đến lớp nào."
"Được được được!"
Bấy giờ, một nam sinh đi tới đứng bên cạnh.
Y trông thanh tú trắng trẻo, vô cùng con nít. Nghe thấy hai nữ sinh trò chuyện, y bèn chen vào một câu: "Người kia tên là Cảnh Từ."
Nữ sinh nói đầu tiên giật mình kinh ngạc: "Cảnh Từ? Chính là người đánh cậu ngất xỉu ấy hả?"
Kiều An Ngạn gật đầu, trầm ngâm nhìn thân thể cao ráo của Cảnh Từ: "Là cậu ta."
Sống lại lâu như vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Kiều An Ngạn gặp Cảnh Từ.
Đời trước, khai giảng lớp mười một chưa bao lâu thì y đã không đi học nữa, cũng không biết về sau Cảnh Từ thế nào. Tuy nhiên, sự thay đổi của Cảnh Từ trước và sau khi đánh nhau với mình có vẻ cũng quá lớn rồi đấy.
Tại sao lại thế?
Là mình sống lại mang đến hiệu ứng cánh bướm, khiến Cảnh Từ hoàn toàn tỉnh ngộ, hay là Cảnh Từ cũng đã xảy ra thay đổi giống mình?
Kiều An Ngạn không dám khẳng định.
Cảnh Từ cảm nhận được một ánh mắt tập trung trên người mình, theo sát không rời. Cậu ngẩng đầu nhìn về hướng đó, trực tiếp chạm phải ánh mắt của Kiều An Ngạn.
"Thế nào, có phải là kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt không?" Lý Trụ đứng cạnh cười hì hì.
"Kẻ thù?"
"Đúng rồi, lẽ nào hai người đánh một trận là tiêu tan hiềm khích rồi à?"
Đánh nhau... Kiều An Ngạn!
Nhân vật chính thụ trong truyện.
Con ngươi Cảnh Từ đột nhiên co rụt.
Chẳng biết có phải là ảo giác hay không, cậu cứ cảm thấy vào khoảnh khắc trông thấy Kiều An Ngạn, đầu của mình bắt đầu đau âm ỉ.
"Cậu sao thế Cảnh Từ?" Lý Trụ thấy sắc mặt cậu không bình thường, bèn vội vàng hỏi: "Bị bệnh à? Hay là gặp Kiều An Ngạn nên không thoải mái?"
"Không sao." Cảnh Từ day day huyệt thái dương, đáp qua loa một câu. Cậu vừa định dời tầm nhìn, Kiều An Ngạn bỗng đi về phía này.
"Mày định làm gì?" Lý Trụ tiến lên một bước đầy cảnh giác, che trước Cảnh Từ. Cậu ta nhìn Kiều An Ngạn, trong mắt ẩn chứa thái độ thù địch.
Nếu là trước kia, Cảnh Từ đánh nhau thì chẳng những Lý Trụ sẽ không hỗ trợ, mà còn sẽ ở cạnh hóng chuyện.
Nhưng bây giờ đã khác.
Cảnh Từ mang bữa sáng cho cậu ta suốt nửa tháng, quan hệ của hai người đã sớm gần gũi hơn.
Không có mối quan hệ nào là không thể xoa dịu bằng một bữa cơm, nếu có, thế thì ăn hai bữa là được.
Kiều An Ngạn nở nụ cười, tỏ vẻ mình không có ác ý.
Y nhìn Cảnh Từ, chợt mở miệng nói: "Thế vận hội Olympic ở Dương Thành?"
Việc Dương Thành xin tổ chức Olympic thành công xảy ra đầu năm sau.
Khi ấy, cả nước chúc mừng, đài truyền hình nào cũng luân phiên đưa tin.
Nếu Cảnh Từ sống lại giống y, vậy thì nhất định cậu sẽ biết.
Nói xong câu đó, ánh mắt y chăm chú dõi theo Cảnh Từ, không bỏ qua bất kỳ phản ứng nào.
Cảnh Từ đang đau đầu, nghe thấy một câu không đầu không đuôi của y là tức khắc nhíu chặt mày: "Cái gì cơ?"
Lý Tụ cũng không hiểu: "Cái gì mà thế vận hội Olympic ở Dương Thành? Mày có bệnh à? Tự nhiên lại chạy tới nói lung tung với bọn tao."
Kiều An Ngạn cẩn thận nhìn Cảnh Từ nửa phút, xác định cậu cũng không sống lại thì thở phào một hơi.
Tuy rằng với chỉ số thông minh của Cảnh Từ, dù có sống lại cũng chẳng trở ngại được mình, nhưng hiểu rõ mới trăm trận trăm thắng, huống chi người này còn có thể coi như là tình địch của mình nữa.
"Không có gì." Kiều An Ngạn cười cười, rồi xoay người rời đi.
Kẻ được trời cao chiếu cố chỉ có một mình y, kể cả như thế, đời này y tuyệt đối không thể tiếp tục sa ngã nữa.
Y muốn học hành chăm chỉ, gắng kiếm một tương lai triển vọng cho chính mình.
Còn có Doanh Kiêu...
Kiều An Ngạn khẽ nắm chặt tay, đời trước y không chiếm được thứ gì thì đời này y phải giành hết về.
"Gì thế này." Lý Trụ nhìn bóng lưng y, vẻ mặt ngơ ngác chẳng hiểu ra sao: "Cậu ta tới làm gì? Lên cơn thần kinh à?"
Cảnh Từ cụp mắt, cậu biết mục đích của Kiều An Ngạn. Y đang thăm dò mình, xem mình có sống lại giống y không.
Thế vận hội Olympic ở Dương Thành là chuyện sẽ xảy ra trong tương lai.
Nhưng rất đáng tiếc, thế giới ban đầu của mình cũng chẳng giống thế giới này.
"Không cần quan tâm đến cậu ta." Cảnh Từ kéo Lý Trụ: "Chúng ta mau đi thôi, không là muộn giờ tập hợp bây giờ."
Từ khi biết mình có vẻ ngoài và tên gọi y hệt nguyên thân, trong lòng Cảnh Từ đã có ít ngờ vực.
E rằng việc mình xuyên sách chẳng phải là ngẫu nhiên.
Tuy nhiên, sau đó cũng không xảy ra việc gì đặc biệt, Cảnh Từ đã tạm xóa sự nghi hoặc đi. Mà bây giờ, sự xuất hiện của Kiều An Ngạn và cơn đau đầu của cậu khiến Cảnh Từ hoàn toàn khẳng định suy đoán của mình.
Luồng năng lượng vô hình quanh Kiều An Ngạn đối chọi với cậu.
Có lẽ, mục tiêu rời xa cốt truyện và chỉ sống cuộc sống của mình không thực hiện được rồi...
Song Cảnh Từ chẳng hề hoảng sợ. Nếu đã đến nơi này, vậy thì binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Đội ngũ 11/7 xếp hàng, học sinh nam nữ tách riêng.
Nữ sinh xếp hàng theo chiều cao, nam sinh xếp đằng sau dựa theo quy tắc tương tự.
Cảnh Từ cao 1m78, xếp vị trí gần cuối trong toàn hàng ngũ. Còn Doanh Kiêu cao 1m88 nên đứng vị trí cuối cùng, muôn đời không đổi.
Nhưng hôm nay, khi đang chạy, người cạnh Cảnh Từ bỗng thay đổi, cậu vô thức liếc mắt nhìn.
"Bạn học nhỏ, chạy rất nghiêm túc nha." Doanh Kiêu ngắm Cảnh Từ, giọng đượm ý trêu đùa.
Tầm mắt của Cảnh Từ rơi xuống bờ môi mỏng đẹp đẽ của hắn, hai má chợt nóng lên. Cậu vội xoay đầu, giả vờ như không nghe thấy.
Thanh âm của Doanh Kiêu truyền đến từ đằng sau: "Ê, không để ý đến người ta hả?"
"Kiêu ngạo thế cơ à?"
"Ôi chao bạn học nhỏ, dạo này cậu vênh váo làm cao ghê nha."
Học sinh 11/7 dồn dập nhìn về phía hai người, trong mắt lấp lánh tia sáng hóng hớt.
Da mặt Doanh Kiêu cực dày, hoàn toàn chẳng thèm để ý. Cảnh Từ lại không chịu nổi sự soi mói như vậy.
Thấy Hà Chúc và Trịnh Khuyết sắp sửa không kìm được mà lại gần, cậu rốt cuộc cắn răng ngoái đầu: "Lúc chạy bộ khiến đội ngũ rối loạn, hai ta ai mới vênh váo làm cao?"
Doanh Kiêu nhếch môi, nhìn Cảnh Từ với vẻ hàm súc sâu xa: "Tôi làm cao? Nơi nào cao?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường, Doanh Kiêu: Đều là anh em, tao sẽ không cởi quần để tổn thương tự tôn của bọn mày, được chưa.
Hà Chúc, Trịnh Khuyết, Bành Trình Trình: "..."