Hà Chúc đứng dậy với vẻ mặt vô cảm, đẩy ghế về chỗ cũ: "Thật xin lỗi, làm phiền rồi."
Bành Trình Trình thì không nói câu nào, chỉ nằm gục xuống, yên lặng đưa tay bịt kín hai tai.
Trịnh Khuyết... Trịnh Khuyết ngơ ngác nhìn Doanh Kiêu vài giây, sau đó xoa xoa mặt, ngẩng lên trời và thở dài ngao ngán: "Tao vẫn còn non quá..."
"Sao? Có vấn đề gì à?" Doanh Kiêu lườm đám bọn họ: "Không có Cảnh Từ thì tao có thể thi được từng đó điểm chắc?"
Hà Chúc luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nhất thời không nói ra được. Y cau có mặt mày, xoắn xuýt nói: "Là thế, không sai..."
Doanh Kiêu cứ thoáng cái là xoay bút, cười nhạo: "Còn không phải chắc."
"Không đúng!" Cuối cùng Hà Chúc đã tìm được lỗ thủng logic, đắc ý lớn tiếng phản bác Doanh Kiêu: "Vượng phu cái con khỉ! Mày là "phu" gì của người ta chứ!"
Y lườm Doanh Kiêu: "Eo ôi, không biết xấu hổ!"
Không biết nghĩ tới điều gì, Doanh Kiêu híp mắt cười một tiếng: "Đừng nóng vội, sớm muộn gì cũng sẽ là người trong cùng một hộ khẩu thôi."
Trên sân trường, Cảnh Từ và Lý Trụ cùng đi vệ sinh về, nửa đường nghe thấy tiếng người xôn xao ——
"Đi mau đi mau, dán bảng vàng ra rồi!"
"Ối! Vậy chúng ta nhanh đi xem thôi!"
"Còn bốn phút nữa là vào tiết, tranh thủ thời gian!"
.........
"Chúng ta cũng đi xem xem!" Mắt Lý Trụ sáng lên, cậu ta kéo Cảnh Từ chạy lên trước: "Sáng nay tớ đã cãi nhau với người khác trên diễn đàn vì điểm số của cậu đó."
Cảnh Từ tăng tốc theo kịp cậu ta, cố gắng để cậu ta bình tĩnh lại: "Bây giờ vừa mới công bố kết quả, nhất định người đến xem vô cùng đông. Chắc chúng ta chen không nổi đâu."
"Sao thế được!" Lý Trụ thở hổn hển đứng bên ngoài đám người ồn ào náo loạn, dùng sức kéo kéo quần, chà xát hai tay với nhau, mặt mũi tràn đầy tự tin: "Trên thế giới này không có nơi nào là tớ không thể chen vào!"
Cậu ta ngoái đầu nhìn Cảnh Từ: "Cậu đừng vào, chờ tớ ở ngoài đi. Tớ giúp cậu xem kết quả, cam đoan nhớ rõ từng điểm thành phần."
Cảnh Từ ngó biển đầu người đông nghẹt đằng trước, suy tư: "Không sao, tớ cũng muốn đi xem xem."
"Ồ ~" Lý Trụ dẫn cậu chen lên trước, dài giọng trêu đùa: "Hóa ra học sinh giỏi như các cậu cũng hồi hộp khi xem kết quả à."
Cảnh Từ chỉ cười, không giải thích.
Lý Trụ di chuyển trái phải, cuối cùng tìm được một khoảng trống ở bên phải gần bảng vàng, cậu ta lập tức nắm cơ hội xông vào.
Cảnh Từ nhờ cậu ta nên có thể khó khăn chen lên trước bảng vàng.
Sau khi xác nhận thứ tự và điểm số, cậu cũng chưa ra ngoài, mà nhìn xuống góc dưới bên phải.
Cảnh Từ muốn tìm tên của Doanh Kiêu từ cuối lên, nó sẽ dễ dàng hơn chút. Tuy nhiên, lúc trông thấy một cái tên khác trên bảng vàng, cậu nhất thời ngẩn người.
Kiều An Ngạn: 199
Mặc dù không nhớ sau khi sống lại, Kiều An Ngạn đạt bao nhiêu điểm và đạt thứ hạng mấy ở mỗi lần thi, nhưng cậu nhớ rõ rằng, Kiều An Ngạn vươn lên thần tốc trong việc học, nhiều lần thi đều là tình huống vả mặt lật ngược, khiến đám người xem thường y sốc há mồm.
Mà bây giờ, từ lúc sống lại đến nay, Kiều An Ngạn đã trải qua hai cuộc thi, song cả hai lần y đều là hạng nhất đếm ngược, rốt cuộc chuyện này là sao đây?
Là mình xuyên qua ảnh hưởng đến tiến độ cả quyển sách?
Nhưng lời giải thích này không hợp lý. Mặc dù khí tràng của cậu và Kiều An Ngạn đối chọi nhau, nhưng giữa hai người cũng không qua lại gì. Huống chi kết quả học tập không giống cốt truyện cũng không phải là việc cậu có thể tác động lên được.
Thế rốt cuộc vì sao lại vậy?
Cảnh Từ đang phân tích trong đầu, giọng nói oang oang của Lý Trụ bỗng vang bên tai: "Cảnh Từ! Hạng nhất! Cậu vẫn là hạng nhất!"
Lý Trụ hưng phấn đỏ cả mặt, không để ý xung quanh đều là người, chỉ lớn tiếng thông báo cho Cảnh Từ: "Tổng điểm 747!"
Khi Lý Trụ hô tên Cảnh Từ, ánh mắt của người xung quanh lập tức xoay sang nhìn.
Đáng tiếc Lý Trụ và Cảnh Từ, một người đầu gỗ một người đang suy nghĩ việc nọ việc kia nên không nhận ra.
Lý Trụ đẩy hai kẻ chắn đường sang bên cạnh, chen đến chỗ Cảnh Từ: "Lần trước cậu thi được bao nhiêu điểm? 748 đúng không? Ồ, lần này thụt lùi, ít hơn trước đó 1 điểm!"
Người xung quanh đang căng tai lén nghe bọn họ nói chuyện: "..."
Mịa! Thi 747 điểm mà gọi là thụt lùi?!
Bọn họ có thể cởi giày dùng tất bịt miệng kẻ này ngay và luôn không?!
"Bình thường." Cảnh Từ lấy lại tinh thần, không tiếp tục suy nghĩ về Kiều An Ngạn nữa. Cậu đáp Lý Trụ một câu rồi lại bắt đầu tìm tên của Doanh Kiêu.
"Đi thôi, cậu làm gì thế?" Lý Trụ xem xong điểm của Cảnh Từ thì hài lòng thỏa mãn lắm, đang tiết kiệm sức lực để về lớp lên diễn đàn đây. Cậu ta gọi một tiếng, thấy Cảnh Từ vẫn đứng ở chỗ cũ không nhúc nhích, bèn nghi hoặc hỏi.
"Để tớ xem một chút." Cảnh Từ qua loa lên tiếng, tăng nhanh tốc độ lướt.
Lý Trụ nghĩ rằng cậu đang lo lắng về những người xếp sau mình, cậu ta ghé sát tai cậu và lặng lẽ bảo: "Yên tâm đi, Chu Siêu xếp thứ hai sau cậu 15 điểm cơ."
Cảnh Từ vừa định nói mình không để ý điều này thì trông thấy cái tên kế tiếp, khóe môi lập tức cong lên.
Doanh Kiêu: 488
Mặc dù đề thi lần này đơn giản hơn lần trước, nhưng trong một tháng có thể tăng tổng điểm thêm 88 là rất đáng gờm rồi.
Lý Trụ còn đang ở cạnh giục, Cảnh Từ đã xem được thứ muốn xem, không chậm trễ nữa, theo cậu ta thoát khỏi đám người.
"Nhanh nhanh nhanh!" Lý Trụ dẫn đầu ở phía trước, bước chân vội vã: "Tiết sau là của lão Lưu, tớ không dám dùng điện thoại, vừa nãy cậu... Cảnh Từ? Cậu sao thế?!"
Lý Trụ thấy sắc mặt cậu tái nhợt trong nháy mắt, giật mình rồi lập tức quay lại: "Cậu không thoải mái ở đâu?"
Trong đầu truyền tới cơn đau đớn kịch liệt, huyệt thái dương cũng co giật theo. Cảnh Từ nhất thời chảy mồ hôi lạnh, tai ù ù, mãi đến khi Lý Trụ hỏi lần thứ ba, cậu mới nghe thấy rõ.
"Không sao." Cảnh Từ cắn răng nhịn đau, gắng hết sức để duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt.
Cậu hít sâu, nhìn ngó xung quanh, quả nhiên bắt gặp Kiều An Ngạn cách đó không xa.
"Rốt cuộc cậu sao thế?" Lý Trụ săn sóc hỏi: "Có cần tớ đưa cậu đến phòng y tế không?"
Thấy Cảnh Từ không đáp, cậu ta sốt ruột vô cùng, trông theo tầm nhìn của cậu: "Cậu nhìn gì thế? Ôi mịa, Kiều An Ngạn? Cậu ta nhìn cậu bằng cái ánh mắt gì kia?"
Chếch đằng trước chỗ bọn họ đứng là Kiều An Ngạn đang nhìn chằm chằm Cảnh Từ với vẻ mặt u ám, ánh mắt tưởng như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Lần này ở phòng thi, bàn tay vàng của y lại mất hiệu lực lần nữa, dẫu y đã ra sức làm hết bài, điểm thi vẫn là số một từ dưới lên.
Nếu như hạng nhất là bất kỳ một học sinh khá giỏi thuộc lớp trọng điểm mà y quen, như Chu Siêu hay Giang Sùng, trong lòng Kiều An Ngạn sẽ không mất cân bằng đến mức này.
Song hạng nhất vẫn cứ là Cảnh Từ, một Cảnh Từ đã từng sa ngã giống y.
Tại sao cậu ta có thể nói đứng là đứng lên ngay được, mà rõ ràng mình sống lại nhưng luôn không có cách nào đi trên con đường đã hoạch định kia.
Quan trọng nhất chính là...
Kiều An Ngạn nắm tay thật chặt, Cảnh Từ cướp đi sự chú ý của Doanh Kiêu, thậm chí trên diễn đàn còn có người nói hai bọn họ mập mờ.
Đó là ánh trăng sáng suốt hai đời y mong mà không được, sao có thể bị dạng người như Cảnh Từ làm bẩn chứ.
Nếu không có Cảnh Từ thì tốt rồi, nếu Cảnh Từ vẫn giống trước kia thì tốt rồi... Ác ý trong lòng Kiều An Ngạn không ngừng mọc rễ nảy mầm.
Đầu Cảnh Từ đau như sắp nổ tung, hít thở dần nặng nề hơn.
Lý Trụ thấy thế bèn dứt khoát đỡ lấy cậu: "Không lên lớp tiết sau, tớ đưa cậu đến phòng y tế."
Xung quanh có không ít người đang âm thầm chú ý tới Cảnh Từ, bấy giờ thấy tình huống không đúng lắm, họ cũng không đoái hoài đến việc Cảnh Từ có biết mình không, chỉ dồn dập xông đến ——
"Đây là sao vậy? Có cần bọn mình giúp không?"
"Cảnh Từ, cậu bị ốm à? Tớ giúp cậu thông báo cho chủ nhiệm lớp để xin nghỉ nhé."
"Mặt cậu thành màu gì thế này, đừng lên lớp nữa."
...
Giữa những lời hỏi han quan tâm, cơn đau đầu của Cảnh Từ chậm rãi dịu bớt.
Không phải ảo giác.
Cảnh Từ cẩn thận cảm nhận, thật sự không còn đau đến thế nữa.
Khí tràng của cậu và Kiều An Ngạn đối chọi nhau, việc Kiều An Ngạn nhằm vào cậu sẽ làm xuất hiện cơn đau đầu sinh lý. Mà sự quan tâm thật lòng của những người khác sẽ ngăn chặn sự đau đớn đó ư?
Bộ não của Cảnh Từ nhanh chóng suy nghĩ, quả nhiên cậu đoán không sai. Vai trò của cậu và Kiều An Ngạn liên quan đến nhau, mặc dù trước mắt chưa biết nguyên nhân cậu xuyên vào quyển sách này, nhưng tuyệt đối không phải ngẫu nhiên!
"Không có gì đâu, tớ hơi tụt huyết áp thôi." Sau chốc lát, Cảnh Từ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cậu giải thích với người xung quanh một phen, từ chối đề nghị dẫn cậu đến phòng y tế của họ. Thật lòng cảm ơn bọn họ xong, cậu vả Lý Trụ cùng trở về lớp.
"Cậu thật sự không sau chứ?" Mặc dù trông cậu vẫn ổn, nhưng Lý Trụ vẫn khá lo lắng. Trù trừ hồi lâu, cậu ta cân nhắc từ ngữ rồi ẩn ý hỏi: "Có... Có phải cơ thể cậu có vấn đề gì không?"
Kỳ thực điều Lý Trụ muốn hỏi là, có phải cậu mắc bệnh mạn tính gì không, mà sợ nói ra không dễ nghe nên mới đổi cách diễn đạt khác.
"Không sao đâu, yên tâm đi." Cảnh Từ kéo ghế ra và ngồi xuống, ngẩng đầu cười bảo cậu ta: "Thật sự là tụt huyết áp."
Lý Trụ nhớ lại sắc mặt trắng bệch và mồ hôi lạnh trên trán Cảnh Từ ban nãy, quả thật khá giống tụt huyết áp. Cậu ta dặn dò cậu: "Về sau mua ít socola chẳng hạn, cất trong túi, cảm thấy không ổn thì ăn một miếng."
"Ừ."
Lý Trụ còn muốn nói gì đó thì chuông vào tiết vang lên, cậu ta chỉ có thể chạy về chỗ mình ngồi.
"Cậu thấy không thoải mái sao?" Doanh Kiêu vươn tay sờ lên trán cậu, chạm đến mồ hôi lạnh ướt tay thì lập tức cau mày: "Đây là tụt huyết áp à?"
Môi Cảnh Từ khẽ động, cuối cùng cậu vẫn nói thật: "Hơi nhức đầu, có điều giờ đã tốt hơn nhiều."
"Lại nhức đầu?" Doanh Kiêu tiện tay rút tờ giấy rồi lau cho cậu. Vừa gạt mái tóc ẩm ướt vì mồ hôi của cậu sang một bên, vừa xoa huyệt thái dương giúp cậu, hắn hỏi: "Đau thế nào, miêu tả cho anh đây nghe đi."
Vốn dĩ đầu Cảnh Từ vẫn hơi căng nhức, nhưng sau khi Doanh Kiêu xoa bóp nhẹ mấy lần thì hoàn toàn hết đau.
Cho nên lần trước mình không nhận nhầm sao?
Với cậu mà nói, sự đụng chạm của Doanh Kiêu có tác dụng tốt hơn nhiều so với sự quan tâm của bạn học.
Bởi Doanh Kiêu cũng là một trong những nhân vật chính của quyển sách này, hay có nguyên nhân gì khác?
"Nói đi." Doanh Kiêu thấy cậu mãi chưa nói câu nào thì càng lo lắng. Hắn khẽ chọc má cậu, hỏi lại một lần.
"Đã hết đau rồi." Cảnh Từ ngước mắt cười với hắn, tiện tay ném khăn giấy vừa dùng vào túi rác treo giữa bàn hai người.
"Đã khỏe hơn?"
"Đã khỏe."
Doanh Kiêu quan sát vẻ mặt cậu một cách tỉ mỉ, đến tận lúc xác nhận cậu không nói dối mới hạ tay xuống.
Nhưng hắn lại ghi nhớ kỹ chuyện này trong lòng, chờ có thời gian nhất định phải dẫn Cảnh Từ đi kiểm tra toàn thân.
Có lẽ thầy Lưu bị việc gì đó kéo chân, sau khi chuông vang một phút thầy vẫn chưa tới. Cảnh Từ xếp sách Toán ngay ngắn lên bàn rồi xoay đầu bảo Doanh Kiêu: "À đúng rồi, tôi đã thấy tổng điểm của cậu. Chúc mừng, thi rất tốt."
Doanh Kiêu vô thức cong môi, chỉ cảm thấy vì câu nói này, sự kiên trì suốt một tháng qua là đáng giá.
"Nên cậu đây là đồng ý đi xem phim với tôi à?"
Thầy Lưu đã đẩy cửa bước vào, Cảnh Từ không lên tiếng, mím môi khẽ gật đầu.
Tối thứ sáu sau khi tan học, Doanh Kiêu vội vã đạp xe về nhà, đến cơm tối còn không nhớ ăn, hắn trực tiếp vào phòng cất quần áo và bắt đầu lựa chọn.
Mục tiêu biến mình thành xuân dược biết đi, ra sức sửa soạn cho bản thân.
Nhưng tối nay, toàn bộ những hãng quần áo ngày thường hắn thích lại giống như cô bé Lọ Lem mất đi pháp thuật trợ giúp, thấy thế nào cũng vẫn chưa đủ hoàn mỹ.
Doanh Kiêu thay hết bộ này đến bộ khác trước gương, rồi lại chụp vô số ảnh gửi vào nhóm chat, giày vò đám Hà Chúc một phen. Mãi đến hơn mười hai giờ khuya, hắn mới chọn được một bộ khá hài lòng.
Tuy nhiên, vừa nằm lên giường là hắn lại hối hận.
Tạm thời đồng phục có thể miễn cưỡng coi như đồ đôi, nhưng ngộ nhỡ ngày mai hắn mặc quần áo thường ngày mà Cảnh Từ mặc đồng phục, vậy chẳng phải là không hề dính đến hai chữ "đồ đôi" chút nào sao?
Không được, không thể mặc quần áo thường ngày!
Thế là, trong vòng hai giây, Doanh Kiêu đã gạt bỏ thành quả khổ sở cả đêm, hôm sau vẫn tiếp tục mặc đồng phục đến trường.
Đợi đến lúc tan học, trông thấy đồng phục trên người Cảnh Từ, Doanh không thể không thầm tặng mình một cái like.
Hai người chọn rạp chiếu phim cách trường không xa lắm.
Vì học sinh Thực nghiệm tỉnh nghỉ chiều Chủ nhật, nên cơ bản ghế ngồi đều kín.
Doanh Kiêu uống một ngụm Coca, bề ngoài bình tĩnh không cảm xúc, đang chăm chú xem phim, thực tế thì đã sớm không biết nghĩ lung tung đi chỗ nào.
Nghe nói hai người cùng xem phim với nhau rất dễ dàng giúp mối quan hệ thân thiết hơn.
Khi bầu không khí đạt đỉnh, cầm tay hay thậm chí bắt chước nam nữ chính hôn nhau, hoàn toàn có thể thực hiện được.
Nếu không thì sao có cụm "rạp chiếu phim play" chứ.
Chỉ cần chọn chuẩn thời điểm, không có đôi môi nào không hôn trúng!
Dáng tiếc đây không phải là phim ma. Nếu là phim ma thì có thể giống như phim truyền hình vẫn diễn, khi Cảnh Từ sợ hãi thì kéo cậu vào lòng để an ủi. Vừa có thể gia tăng tiếp xúc tay chân giữa hai người, vừa có thể biểu hiện phẩm chất bạn trai lý tưởng của bản thân một cách rõ ràng.
Doanh Kiêu càng nghĩ càng rục rịch muốn hành động, đến cuối cùng đã hơi khó kiềm chế nổi.
Hắn nhìn chằm chằm màn hình lớn, chỉ chờ một khi nam nữ chính có cử chỉ thân mật thì thừa cơ hành động.
Song có đôi lúc, sự thật thường hay chênh lệch quá nhiều so với dự đoán.
Lần đầu tiên xem phim với Cảnh Từ, không có cầm tay như trong tưởng tượng, càng không có hôn hôn cái miệng nhỏ nhắn kia.
Tưởng tượng đẹp đẽ của Doanh Kiêu kết thúc khi nam phụ đập cục gạch lên đầu nam chính.
Âm thanh bịch bịch vang lên, trên màn hình có máu tươi bắn tung tóe. Doanh Kiêu trắng bệch mặt, váng đầu, ngã dụi vào trong lòng Cảnh Từ.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường, Doanh Kiêu: Đừng hỏi, hỏi nữa là tôi tự sát đấy.