Tuy Hà Mạn Quyển xuất thân dòng dõi thư hương, ba mẹ đều là học giả có thành tựu nổi bật, nhưng thành tích hai năm qua của cậu ta ở Dương Trừng thì lại nát bét không nỡ nhìn, chẳng thừa hưởng được một tí nào tế bào tri thức từ đấng sinh thành.
Tạ Ninh ngây thơ vô số tội trả lời: “Tôi chỉ đưa ra đề nghị thôi.”
Từ đầu đến giờ, thái độ của cậu rất ôn hòa nhẹ nhàng, Hà Mạn Quyển luôn nhanh mồm dẻo miệng nay lại không nói nên lời. Đối mặt với một Tạ Ninh tưởng như vô hại, cậu ta muốn nổi giận cũng không có lý do.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng người khác khe khẽ nói nhỏ cái gì đó bên tai, giữa những hàng chữ ấy, hai tiếng ‘Miêu Quyển’ được thốt ra với tần suất cực cao. Khóe mắt Hà Mạn Quyển càng thêm ửng đỏ, có cảm giác những người xung quanh đều đang cười nhạo cậu ta.
Cậu cứng cổ không chịu thua, hừ lạnh nói: “À, nói thẳng ra, còn chẳng phải là mày không muốn chia tay với anh Lăng hay sao? Tao nói cho mày biết…”
“Từ đã.” Tạ Ninh lớn tiếng cắt ngang, kinh ngạc hỏi: “Cậu định sau khi thắng sẽ bắt tôi chia tay với Đoàn Lăng hả?”
Tính toán là như vậy nhưng Hà Mạn Quyển dù có ngốc đi nữa cũng biết, chuyện người ta yêu nhau mình không nên nhúng tay. Nhưng đối mặt với thần tượng đã khao khát nhiều năm, lý tính so với cảm tính cơ bản chẳng đáng nhắc tới. Tự biết đuối lý, cậu ta trong lòng chột dạ mà ngoài miệng lại cố ý dữ dằn nói: “Đúng vậy! Chia tay!”
“Tôi đánh cuộc với cậu.” Tạ Ninh đồng ý ngay tắp lự. Nếu là nói đến chuyện này thì cậu đã không buồn ngủ rồi, thậm chí còn ngẩng mặt tươi cười với Hà Mạn Quyển, như thể vừa nhặt được thứ gì có ích lắm.
“Thỏa thuận rồi đấy, cậu đừng có mà nuốt lời!”
“…?”
Sững sờ mất một lúc sau, nom Tạ Ninh không giống như đang làm bộ vui vẻ, đột nhiên trong lòng Hà Mạn Quyển có chút bối rối.
Phản ứng của tên ẻo lả này là gì đây, sao cứ như đang rất trông chờ vào việc chia tay thế.
…Sẽ không phải ngược lại anh Lăng mới là người theo đuổi đấy chứ? Vậy nếu cậu ta thắng, chẳng phải là đúng ý tên ẻo lả ư?
Nhưng nếu cậu ta thua, thế lần này đến đây vì cái gì, tự đưa nhược điểm cho thằng ẻo lả sao?
Tiễn Hà Mạn Quyển trên mặt còn đang rất hoang mang đi, tâm trạng Tạ Ninh tốt vô cùng lại nằm bò ra bàn.
Tuy nói chính mình khó có thể chủ động đề nghị chia tay, nhưng nếu là người ngoài “bắt ép” không thể không nói, vậy thì khi Đoàn Lăng nổi khùng, hẳn là lửa giận cũng không trút lên đầu cậu đâu.
Huống chi mới ngày hôm qua thôi cậu còn chọc tức Đoàn Lăng, giờ có thêm cái bậc thang này nữa, nói không chừng Đoàn Lăng còn thuận thế đồng ý ấy chứ.
Nghĩ đến đây, Tạ Ninh có tí mở cờ trong bụng, nhưng mặc kệ tâm trạng có tốt thế nào đi chăng nữa thì sự mệt mỏi phải đến cũng không vì vậy mà biến mất.