Sắc mặt của mấy người nhắm vào Tạ Ninh vừa rồi đã thay đổi.
Cầu thang ở ngay sau lớp 12/1, nhưng lúc này có vài người do dự không dám đi tiếp.
Hầu như học sinh trường Dương Trừng không ai không biết rằng Đoàn Lăng có tính sạch sẽ như thế nào, đến gần nửa mét đã là cực hạn, nếu lại gần thêm hoặc chạm trực tiếp vào hắn, thì nhẹ nhàng ăn một cái đạp của hắn, ngay cả Hà Mạn Quyển khi nói chuyện cũng không dám đứng quá gần, trừ khi mà Đoàn Lăng giơ nắm đấm ra trong lúc đánh nhau, căn bản là không có cơ hội chạm vào một ngón tay hắn.
Tuy nhiên, có mấy tên phát điên nào đó muốn tìm đánh thì lại là chuyện khác.
Hiện tại hắn bắt Tạ Ninh đến thắt cà vạt cho mình, nhưng lọt vào tai người khác, chẳng khác nào là đang công bố thân phận của Tạ Ninh, hiển nhiên là hắn đã nhìn thấy tình hình trong lớp, lấy cà vạt làm cái cớ để chống lưng cho cậu.
Những người khác có thể không nhìn thấy, Đoàn Lăng liếc nhìn cảnh cáo, bản thân Cố Tử Chân tận mắt chứng kiến rõ ràng.
Hai tay bên hông hắn ta nắm chặt, mặt nạ ôn hòa nứt ra vài vết.
Nhưng giữa bãi chiến trường này còn có người nào đó vẫn chưa tiếp thu được dụng ý, chỉ ngây người đứng nơi đó nhìn chằm chằm vào chiếc cà vạt, rồi nhìn Đoàn Lăng vẫn đang giữ nguyên thư thế.
Tạ Ninh chỉ cảm thấy đầu óc như bị chập mạch: "Cái gì?"
Cậu hiểu rõ nhân vật chính nhiều hơn những người khác, vì vậy cậu tự nhiên biết về sự ám ảnh của nhân vật chính đối với sự sạch sẽ, và kiểu sạch sẽ này chủ yếu là nhắm vào con người, đối với đồ vật thì ngược lại không có cảm giác gì, khi lần đầu tiên gặp nhau ở cổng trường, Đoàn Lăng đã biểu hiện bài xích khi cậu tiếp xúc gần.
Vậy nên tình hình bây giờ là như thế nào?
Vì để tận dụng triệt để bia đỡ đạn là cậu, nhân vật chính liều mạng như vậy à?
"Tạ Ninh."
Đoàn Lăng lần nữa gọi tên cậu, lần này giọng điệu hiển nhiên không còn kiên nhẫn.
Trong nhất thời, sắc mặt Tạ Ninh biến đổi, trong lòng rối rắm cùng bối rối đều viết rõ hết lên trên mặt, vì tính mạng của mình sau khi chia tay, cậu không những không bước tới, trái lại lùi về sau một bước.
Đoàn Lăng: "..."
".. Đến tiết rồi, tôi, tôi phải về lớp."
Thực sự không cần phải mở rộng quá nhiều cốt truyện cho nhân vật có hai dòng chữ là cậu đi, vừa lúc chuông vào tiết vang lên, Tạ Ninh không đi vệ sinh nữa, liền quay người trở về lớp.
Một đợt khí lạnh truyền đến từ sau lưng cậu, ánh mắt như ngọn đuốc phảng phất như muốn chọc thủng sau ót của cậu.
Hà Mạn Quyển lúc đầu trợn tròn mắt, bây giờ thì há luôn cả miệng, tâm trạng của cậu ta còn hỗn loạn hơn khi lúc biết đến sự tồn tại của Tạ Ninh.
Mẹ nó nhìn cái tình huống này, té ra anh Lăng của cậu là người theo đuổi à?
Ẻo lả đây là đang cáu kỉnh sao? Chỉ vì lúc nãy anh Lăng không có ra mặt giúp cậu ta?
Nếu không phải vì hình ảnh phản chiếu từ cái đầu hói của sáo mỏ ngà, Hà Mạn Quyển còn nghĩ rằng mình đang trong lớp ngủ mơ.
".. Lăng, anh Lăng, nó là cố ý đúng không?"
Chắc chắn là cố ý rồi!
Suy nghĩ của người khác không giống với cậu ta, chỉ có Ngô Bồi ngưỡng mộ nhìn bóng lưng của Tạ Ninh, như thể cuối cùng ông cũng tìm được một hạt giống tốt để bồi dưỡng.
Một số người khi tâm trạng không tốt sẽ biểu hiện trên mặt, nhưng khi tâm trạng đặc biệt không tốt sẽ trở nên bình tĩnh hơn.
Đoàn Lăng bị người ta phớt lờ, không nói lời nào thắt lại cà vạt, nếu như có người quen nhìn thấy nụ cười quỷ dị trên miệng hắn, nhất định sẽ nhận ra tâm tình hắn bây giờ cực kỳ không tốt.
"Ha, tốt nhất là cậu ta không phải."
Trở lại lớp học, Tạ Ninh mặc kệ những ánh mắt từ mọi phía, nên bỏ lỡ sự kinh ngạc của người khác, xen lẫn sự ngưỡng mộ trong ánh mắt họ.
Cậu cưỡng ép chính mình học bài, bề ngoài thì bình tĩnh thản nhiên, nhưng trên thực tế linh hồn nhỏ bé lại nhát gan như thỏ, sợ Đoàn Lăng sẽ xông vào đánh cậu một trận.
Nhưng mà cậu đoán rằng, Đoàn Lăng lúc này hẳn là cũng đang thở phào nhẹ nhõm.
Trong truyện gốc, Đoàn Lăng nói là ám ảnh sạch sẽ, trên thực tế là đối với cách tiếp cận của người ngoài có phản ứng căng thẳng, tất nhiên không thể tránh khỏi việc vung nắm đấm, đương nhiên cũng không ngoại lệ với bạn trai bia đỡ đạn không có tình cảm, Tạ Ninh không muốn đặt bản thân vào nguy hiểm.
Nhưng mà cậu quên mất rằng bên cạnh tính sạch sẽ, Đoàn Lăng còn có một tính tình thậm chí còn tồi tệ hơn.
Cả ngày hôm ấy, không ai dám tới khiêu khích Tạ Ninh, rất nhiều người đều cố ý tránh né cậu, xuất phát từ sợ hãi cùng chán ghét, đa số đều giống như sợ gặp phải phiền toái gì đó.
Chỉ có Hà Mạn Quyển mỗi lần nghỉ giữa tiết đều đúng giờ 'đi ngang' qua lớp của cậu, vươn chiếc cổ dài như hươu cao cổ, dường như cậu ta nhìn thấy một loài động vật quý hiếm nào đó, trên mặt cậu ta gần như viết ra mấy chữ 'Mày trâu bò lắm luôn'.
Tạ Ninh từ lúc đầu không ngờ rằng, hành động lúc sáng của mình lại bị hiểu lầm là vợ chồng cãi nhau, suy đoán trong lòng họ về mối quan hệ của cậu đã chất cao như núi.
Quả nhiên đối xử với bạn trai với người ngoài là không giống nhau, chuyện xảy ra vào lúc sáng, buổi chiều vậy mà vẫn yên bình sống sót, Tạ Ninh cảm thấy mọi người nhìn mình càng ngày càng kỳ quái, lại không tìm ra nguyên nhân, hiện tại ở trong trường không có nhiều bạn bè, người có thể nói chuyện bình thường với cậu chỉ đếm được trên đầu ngón tay, chứ đừng nói đến chuyện tán dóc gì đó.
Đợi đến chiều, Tạ Ninh dần trở nên tê liệt, chỉ cần không để ý đến ánh mắt của người khác, chỉ cần Đoàn Lăng không nhìn chằm chằm vào cậu là được.
5: 30 tối, chuông tan học đúng giờ vang lên, sau khi giáo viên rời khỏi phòng học, cậu kiên định chọc chọc học sinh giỏi đeo kính đen ngồi ở bàn phía trước, "Bạn học Diệp Tuyên à, 5 phút đầu ở tiết thứ hai, giáo viên nói cái gì thế?"
Trong 5 phút đó sự chú ý của cậu đều tập trung vào cửa lớp, sợ Đoàn Lăng vì bị từ chối mà xông vào lớp đánh cậu, cho nên cậu căn bản không nghe giảng.
Mười năm qua, Tạ Ninh hầu như chưa bao giờ nổi nóng với bất kỳ ai, chứ đừng nói đến việc ghi thù vào sổ nhỏ, sau khi xuyên sách, một cái tên mới đã được ghi vào trong cuốn sổ ghi thù của cậu. Diệp Tuyên.
Cái lúc mà vừa mới xuyên sách, nếu không phải đột nhiên Diệp Tuyên chen miệng vào nói ra tên cậu, Tạ Ninh cảm thấy lúc đó chính mình hẳn là sắp từ trong mộng tỉnh lại, tuyệt đối sẽ không rơi vào tình huống nhận vai diễn như lúc này, cho nên cậu biết Diệp Tuyên không tránh được cậu, mấy ngày nay vẫn chọc hắn không biết mệt.
Người khác không muốn nói chuyện với cậu cũng không sao, nhưng tên này thế nào cũng phải chịu trách nhiệm!
Ngoài ra còn có một nguyên khác nữa, Diệp Tuyên là học sinh đứng đầu lớp, trong đầu hắn ta chắc là có gì đó, nhưng mà dựa theo kinh nghiệm trước đây, Diệp Tuyên sẽ không nói chuyện với cậu, nếu bực quá chỉ quay lại mắng cậu phiền, nhưng hôm nay tựa hồ là ngoại lệ.
Tạ Ninh vừa hỏi xong, Diệp Tuyên liền quay người ném cho cậu quyển vở.
"Sáng mai phải trả lại cho tôi." Hắn ta tâm trạng không tốt chỉ nói một câu.
Không kịp báo trước nhận được câu trả lời, Tạ Ninh ngơ ngác nhìn cuốn sổ trên bàn, nhất thời không kịp phản ứng.
"Không dùng?"
Diệp Tuyên chỉnh lại kính, cả người vẫn âm trầm hướng nội, làm động tác rút lại quyển vở.
Tạ Ninh vội vàng giữ lại: "Dùng mà! Cảm ơn nha, ngay mai nhất định trả cậu."
Diệp Tuyên lạnh lùng nhìn cậu một cái, sau đó xoay người lại thu dọn đồ đạc, để lại Tạ Ninh một mình ngồi trên ghế cười ngây dại.
Mọi thứ dường như không có tệ như cậu tưởng tượng, vào ngày đầu tiên đi làm bia đỡ đạn, vẫn có một số bạn học vui vẻ nói chuyện bình thường với cậu.
Thần kinh căng thẳng kể từ lúc xuyên sách đến giờ cuối cùng cũng dịu đi một chút, Tạ Ninh nhìn qua các ghi chép được viết ngay ngắn và chi tiết, sau đó nhìn vào 'Cuốn sổ báo thù' do chính mình viết bên cạnh, dù sao thì tên của Diệp Tuyên đã bị gạch đi.
* * * Thôi vậy.
Hai vai cậu rũ xuống, cậu nằm bò lên trên bàn, nghĩ rằng bất đắc dĩ bị xuyên sách cũng không thể đổ tội cho ai được, cho dù hôm qua Diệp Tuyên không nói ra tên cậu, nhưng có khả năng cao là người khác sẽ nói ra, nếu thật muốn trách thì chỉ có tự trách bản thân cậu, trách cậu do qua tò mò, đi đọc quyển tiểu thuyết không biết từ đâu xuất hiện trong cặp cậu.
Thật sự không biết là thằng khốn nạn nào đặt vào!
Tạ Ninh hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu như cậu có thể chui về thế giới thật, kiểu gì cậu cũng phải lôi tên đó ra ngoài đập cho một trận.
Sau 10 phút chuông hết giờ vang lên, phần lớn học sinh trong lớp đã ra về, Diệp Tuyên thu dọn cặp sách, giả vờ vô tình quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Ninh mê mang nhìn chằm chằm quyển vở của mình.
Diệp Tuyên cho rằng sáng mai bắt cậu trả lại thì có hơi gấp, thế nên tan học Tạ Ninh vẫn ở lại gặm sách, giằng co một lát, cứng ngắc nói: "Cậu có nhiều câu hỏi như vậy, thôi thì cho cậu mượn thêm hai ngày.."
Vừa nói được nửa chừng, khóe mắt thoáng thấy bóng người từ cửa sau đi vào, Diệp Tuyên sắc mặt tối sầm, đeo cặp lên xoay người rời đi.
"Diệp.."
Sau khi hoàn hồn Tạ Ninh không nghe rõ hắn ta nói gì, đang định gọi người hỏi lại, sau lưng đột nhiên truyền đến một trận ớn lạnh khiến cậu rùng mình, kinh hãi quay đầu lại.
Không biết từ lúc nào, Đoàn Lăng xuất hiện phía sau cậu, đôi mắt thâm thúy, đôi môi đỏ mọng cong lên quỷ dị: "Tôi đợi cậu 10 phút rồi."
Tạ Ninh không biết được người khác được bạn trai chờ đợi có cảm giác như thế nào, cậu chỉ cảm thấy sởn cả gai ốc!
Hai ngày trước Đoàn Lăng không có đi tìm cậu, hôm nay hắn tới, coi như dùng chân suy nghĩ một chút thì cũng biết sắp có chuyện tốt xảy ra?
Cậu cố gắng vùng vẫy: "Tôi có thể tự đi về."
Nhìn lướt qua quyển vở trong tay cậu, Đoàn Lăng cười khẩy một tiếng, không để ý tới lời nói của cậu: "Thu dọn đồ đạc, đi thôi."
Nói xong, hắn ra khỏi lớp trước, nhìn về phía cửa sau, Tạ Ninh có thể nhìn thấy tay hắn đút trong túi quần, thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh hắn uể oải đứng dựa vào tường đợi cậu.
Không thể trốn được rồi.
Tạ Ninh chậm rãi thu dọn đồ đạc, trước khi Đoàn Lăng nhịn không được mà dỡ cửa, buồn bã bước ra khỏi lớp.
Tương tự như cảnh tượng mấy ngày trước, hai người người trước người sau rời trường học, trên đường gặp nhiều học sinh bị kẹt xe, lại lần nữa bước lên chiếc xe sang của nhà họ Đoàn, Tạ Ninh biến thành 'đá vôi câm'.
Lần này Đoàn Lăng không nghịch điện thoại nữa, mà là một tay dựa vào cửa sổ xe, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn cậu, để cho Tạ Ninh trải nghiệm cảm giác yên bình trước giông tố.
Đoàn Lăng giễu cợt nói: "Đây là cái mà cậu nói sẽ nghe lời sao?"
Lời này vừa dứt, Tạ Ninh trong đầu tràn ngập ký ức xấu hổ lúc nguyên chủ tỏ tình, mặt đỏ bừng rồi tái nhợt, nhưng không nói lời nào.
Trong trí nhớ của cậu, trước khi đồng ý hẹn hò với cậu, Đoàn Lăng đã nói thẳng hắn thích người nghe lời, nhưng nguyên chủ bị sắc đẹp mê hoặc, nghe vậy liền lập tức hứa hẹn, chỉ cần Đoàn Lăng đồng ý hẹn hò với cậu, sau này nhất định sẽ nghe lời Đoàn Lăng.
Nhiều lần đảm bảo, sẽ không đụng đến giới hạn của hắn!
Tạ Ninh muốn khóc, đành phải đội nồi, lắp bắp nói: "Tôi, tôi không có, là do hành lang quá ồn ào, tôi không nghe rõ cậu nói gì."
Đoàn Lăng con mắt hơi híp lại: "Tai nghe không rõ con mẹ nó cậu còn nói sẽ ĐCMN nghe lời?"
Tạ Ninh: "..."
Không thể phản bác.
Cậu thật sự không nghĩ ra được cái cớ nào để làm dịu bầu không khí, chỉ có thể cúi đầu không dám phát ra tiếng, không ngờ hành động này lại chọc cho Đoàn Lăng tức giận.
"Ha, cậu bắt đầu giả câm?" Đôi lông mày của Đoàn Lăng nhíu đến sắp vắt ra nước, hắn gõ hai ngón tay lên cửa sổ xe, "Lý Lỗi, tìm một chỗ hoang vu ném cậu ta xuống đi."
Cả một đường tài xế kiên định nhìn về phía trước giống như người máy cầm vô lăng chuyển hướng, xe chạy tiến về phía ngoại ô.
Tạ Ninh đột nhiên quay đầu lại, không dám giả câm giả điếc nữa, vội vàng nói: "Đừng mà, tôi, tôi thật sự nghe không rõ, thật sự!"
Nhưng lần này đến lượt Đoàn Lăng nhìn ra ngoài cửa sổ và phớt lờ cậu.
Cảnh sắc bên ngoài cửa sổ càng ngày càng xa lạ, Tạ Ninh bây giờ thật sự hoảng hốt, điện thoại hết pin, trên người lại không có bao nhiêu tiền, nếu như Đoàn Lăng thật sự đem cậu bỏ lại chỗ hoang vu, cậu thật sự không có chỗ nào để trú (*), nói không chừng tối nay không thể về nhà.
(*) Raw là 他是真的买都没处买, mình cũng không hiểu rõ hết nghĩa.
Quan trọng nhất là, với tính điên cuồng của nhân vật chính, hắn thực sự có thể làm ra chuyện như vậy!
Không còn cách nào, Tạ Ninh tiếp tục vắt óc: "Hơn nữa lúc đó chủ nhiệm đứng bên cạnh cậu, tôi không dám đi qua."
Đoàn Lăng vẫn không để ý tới cậu, ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc.
Xe vẫn chạy, khung cảnh bên ngoài càng lúc càng vắng vẻ.
Tạ Ninh lo lắng đến hô hấp hỗn loạn, với khuôn mặt đỏ đến nỗi khiến mọi người có thể hiểu lầm kéo tay của hắn, bị Đoàn Lăng hất đi theo phản xạ, nghĩ đến gì đó, nét mặt giãn ra.
"Nhìn đi! Đoàn Lăng, cậu là người cuồng sạch sẽ mà, cậu không phải đã cảnh cáo tôi không được lại gần cậu sao, cho nên tôi mới không tới đó!"
Mặc dù đây không phải là lý do thực sự, nhưng đó là một sự thật không thể chối cãi.
Đoàn Lăng không ngờ rằng cậu sẽ nhân cơ hội này cắn trả, ánh mắt hắn dừng lại, rơi vào bàn tay bị hất ra của Tạ Ninh.
Nhưng một lúc sau, nhìn thấy vẻ mặt đột nhiên thả lỏng của Tạ Ninh, hắn nheo đôi mắt hoa đào lại, nghi ngờ hỏi: "Chỉ là do tính sạch sẽ của tôi?"
Tạ Ninh dùng sức gật đầu.
"Vậy ý cậu là trách tôi à?"
Tạ Ninh vừa gật đầu hai cái, sau đó lắc đầu nguầy nguậy.
Bên trong xe lại trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người ta sởn gai ốc, 5 phút sau, đường đi dường như vẫn là một ngọn núi cằn cỗi hoang vu, Tạ Ninh không khỏi nhắc nhở: "Đoan Lăng, tôi muốn về nhà.."
Đoàn Lăng ánh mắt càng thêm âm trầm, nhìn chằm chằm mặt Tạ Ninh, tựa hồ đang chờ cậu lộ ra cái gì, lại chỉ nhìn thấy một mặt đáng thương.
"Xì."
Hắn khẽ hừ một tiếng, vẫn không để tài xế quay đầu lại, mà đột nhiên ném cho Tạ Ninh một cái cà vạt, "Thắt cho tôi, ngay bây giờ."
Nhìn chiếc cà vạt màu đỏ, Tạ Ninh nhất thời không nói nên lời.
"Nhưng không phải cậu có.."
"Cậu thử lảm nhảm nữa xem!"
Tạ Ninh mím môi, hoàn toàn không hiểu nhân vật chính đang suy nghĩ cái gì.
Giết địch một ngàn, tự tổn hại mình tám trăm, cần đến mức này sao! Tại sao hắn không bỏ qua cho cậu, đây là cái tính xấu gì a!
Tuy nhiên lúc này trên xe ngoại trừ bọn họ và tài xế thì không có ai khác, nghĩ theo từ một góc độ khác, cậu không cần lo lắng bị nam chính khác nhìn thấy, còn có thể xử lý Đoàn Lăng, dụ hắn nói ra chuyện chia tay.
Có một sự thật không thể chối cãi, nhân vật chính không thích bị người khác tiếp cận, cậu nhích lại gần Đoàn Lăng một chút, đây là lần đầu tiên cậu thắt cà vạt cho người khác, và bản thân cũng rất căng thẳng.
Quả nhiên, khi cậu tới gần, Đoàn Lăng theo bản năng ngả người ra sau, Tạ Ninh thấy vậy nghiến răng, đưa tay luồn cà vạt qua cổ của hắn, vụng về thắt lại, như muốn ép hắn vào một góc trong xe.
Cậu tập trung cao độ, sợ rằng Đoàn Lăng sẽ bất ngờ đấm mình, nhưng may mắn thay, điều cậu lo lắng đã không xảy ra.
Vải đỏ thẫm bao quanh chiếc áo sơ mi trắng, đan vào giữa những ngón tay trắng nõn của cậu, hai bên dây xoay qua lắc lại, cổ áo của Đoàn Lăng bị kéo qua kéo lại, một nốt ruồi nhỏ màu đỏ bên cạnh xương quai xanh không ngờ lọt vào tầm nhìn của Tạ Ninh.
Cậu dừng lại, vội vàng cụp mắt xuống, cổ họng khô khốc không hiểu sao: "Tôi chưa từng thắt cho người khác bao giờ, nên không thành thạo lắm."
Lại qua năm giây, Đoàn Lăng nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu cuối cùng là biết hay không!"
Do động tác thân mật nên hai người cách rất gần, gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở của nhau, ngửi thấy mùi cơ thể của nhau.
Đoàn Lăng toàn thân căng cứng, dưới bộ đồng phục là một lớp cơ bắp có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, Tạ Ninh căng thẳng đến mức động tác trở nên hỗn loạn sau khi bị hắn nghiến răng thúc giục.
"Tôi, tôi đã nói rằng tôi không chưa thắt cho người khác bao giờ mà."
Đoàn Lăng cố gắng hít một hơi thật sâu, trong tầm mắt của hắn, hắn chỉ có thể nhìn thấy hàng mi run rẩy và vành tai đỏ ửng của Tạ Ninh.
Hắn quay mặt đi, các tế bào bài xích trên cơ thể từ từ bình tĩnh lại.
* * * Lại qua mười giây, khóe mắt Đoàn Lăng kịch liệt giật giật: "Cậu con mẹ nó nhanh lên!"
Đợi đến lúc thắt xong cà vạt, không chỉ hai người mà ngay cả tài xế phía trước cũng cảm thấy nhẹ nhõm, đưa tay lên lau mồ hôi trên trán.
Sau khi cơ thể lui về sau, Tạ Ninh mới thả lỏng người, cuối cùng hít sâu mấy hơi.
Khi con người thả lỏng sau một tình huống căng thẳng cao độ, đầu óc của họ chắc chắn sẽ thư giãn và các giác quan tê liệt của họ sẽ dần trở nên rõ ràng.
Tạ Ninh chun chóp mũi ngửi, đầu óc không tỉnh táo cảm khái một câu: "Mùi hương trên người cậu thật thơm á."
Không biết đang xức nước hoa nhãn hiệu gì, nhưng mùi thơm khiến cậu hơi choáng váng, ý thức dường như trở nên nhẹ bẫng.
Nào ngờ, Đoàn Lăng đen mặt hai ba cái đã cởi cà vạt ra: "Thơm con mẹ cậu! Lăn ra xa!"
Tạ Ninh bị mắng đến sững sờ, sau đó mới ý thức được mình vừa nói cái gì, còn chưa kịp hối hận, cậu đột nhiên ý thức được, đây chính là cơ hội hoàn hảo để chia tay!
Đáng tiếc là vểnh tai lên chờ một hồi mà không nghe được câu tiếp theo.
Trong xe lại trở về sự yên tĩnh, ba mươi phút sau, xe đưa cậu trở lại khu biệt thự, trước khi xuống xe, Tạ Ninh luôn cảm thấy có chút đáng tiếc.
Không phải như vậy mà, tại sao Đoàn Lăng lúc tức giận đến như thế lại không đề cập tới chuyện chia tay.
Cậu chậm rãi mở cửa bước xuống xe, trước khi tài xế khởi động xe chạy, cậu không nhịn được quay đầu lại hỏi người trong xe.
"Đoàn Lăng.. chúng ta còn bên nhau không?"
Qua 30 giây, sắc mặt Đoàn Lăng đen như đáy nồi, ngay cả sợi tóc cũng hung ác như gai, "Mẹ nó cậu không chịu ngậm miệng, ngày mai liền cút!"