Xuyên Thành Bạn Trai Của Vạn Nhân Mê

Chương 6: Lần chia tay đầu tiên không thành công



Tạ Ninh không hoàn toàn ngạc nhiên về việc Đoàn Lăng đi đánh nhau, nhưng lại cực kỳ kinh ngạc về việc trên mặt Đoàn Lăng thế mà lại bị thương.

Có thể ra tay tàn nhẫn với khuôn mặt này như thế, người kia rốt cuộc là có tâm lý trâu bò đến cỡ nào a? Trong nguyên tác thì tên đó xứng đáng là một nhân vật nổi tiếng.

Bộ mặt Đoàn Lăng giống như có người thiếu nợ hắn mấy chục triệu, còn Tạ Ninh con nợ mấy chục triệu rất muốn hỏi tên của người đó, nhưng lời vừa đến miệng buộc phải nuốt trở về.

Nếu lúc này cậu nói về việc chia tay thì không biết có bị giết không, nhưng dám hỏi tên thật thì cậu chắc chắn sẽ được một phiếu đi gặp tổ tiên của mình..

Đoàn Lăng vừa mới đánh nhau xong trên mặt không chỉ có vết xước, trên áo khoác đồng phục cũng bám rất nhiều bụi, sau khi lên xe, không biết là ghét bỏ cái áo khoác hay là đang ghét bỏ cậu, Đoạn Lăng cởi áo khoác ra ném vào chỗ trống giữa hai người, sau đó giơ tay nới lỏng cà vạt,

Tạ Ninh: "..."

Thời cơ có vẻ không đúng nha.

Bầu không khí quá nguy hiểm rồi, Tạ Ninh vốn muốn làm tượng, nhưng lại nghĩ đến việc không dễ dàng gì mới có cơ hội thúc đẩy việc chia tay, lại có chút không cam tâm.

Huống chi vừa rồi bọn học sinh Dương Trừng cũng đã nhìn thấy, chuyện cũng đã đến nước này, không làm gì thì cảm thấy có chút lỗ vốn nha.

Bởi vì quá khẩn trương, bài kiểm tra trong tay bị vò đến nhăn nhúm, giãy giụa hồ lâu, cuối cùng cậu nghiến răng nghiến lợi, ném áo khoác của Đoàn Lăng lên chỗ ghế phụ, nghiêng người về phía hắn.

"Đoàn Lăng, tôi.."

Ai---!

Vừa mới mở miệng, chiếc xe bỗng nghiêng sang.

Người tài xế Lý Lỗi mặt ngoài thì nghiêm túc lái xe, nhưng thực ra lại đang chú ý đến việc ở hàng ghế sau, khi áo khoác của cậu chủ bỗng nhiên bị ném lên bên trên, khiến cho Lệ Lỗi giật mình chột dạ, tay đang cầm vô lăng run một cái.

Xe đột nhiên mạnh mẽ phanh gấp rẽ hướng, vừa lúc làm cho Tạ Ninh nhào về phái bên cạnh, đáng ra không đụng trúng ai, nhưng tính cảnh giác Đoàn Lăng quá cao, theo bản năng đưa tay lên cản.

Vì thế ngã xuống bả vai vô tình đụng vào cánh tay đó.

Sắc mặt Đoàn Lăng bỗng chốc thay đổi, trên da sởn lên một tầng da gà: "ĐCM! ahihi Tạ Ninh.."

"Tôi không có!"

Tạ Ninh cũng phản ứng rất nhanh, khát vọng sống sót bùng nổ, muốn ngồi thẳng lại bị Đoàn Lăng thô bạo đẩy ra, vội vàng chống tay lên ghế-

Sau đó cậu sờ phải đùi của Đoàn Lăng.

"TẠ NINH!"

Không chỉ sờ tới, mà còn vừa vặn chạm vào vết thương của Đoàn Lăng, trong giây lát khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên bị đau đến vặn vẹo lại, nhờ vậy mà Tạ Ninh mới thoát được một cái cùi chỏ.

Diễn biến này xảy ra hoàn toàn là ngoài ý muốn, Tạ Ninh cho rằng mình sẽ bị đánh nên sợ hãi giơ hai tay lên che nửa mặt, giọng run run xin lỗi: "Xin, xin lỗi cậu! Cậu không sao chứ? Tôi thực sự không có cố ý mà!"

"Nếu cậu dám làm vậy, ông đây lập tức giết chết cậu!"

Một lúc sau Đoàn Lăng mới nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng biểu tình lại như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

"Còn nữa, cậu con mẹ nó sao lại ở đây?"

Cậu bị ánh mắt hung thần ác nghiệt kia dọa cho đầu óc run lên, buột miệng thốt ra: "Tìm cậu."

"Tìm ông đây làm gì."

Đoàn Lăng định mở miệng ra mắng cậu, lại đột nhiên nhớ ra hai người bọn họ đang hẹn hò, giọng nói bỗng dừng lại, trên mặt thoáng qua vẻ khó chịu.

Đối với mấy người trong giai đoạn yêu đương (*), việc chủ động đi tìm nhau là chuyện bình thường, không có lý do gì để mắng người ta cả.

(*) Raw là 对于止任叉任中的月口木几 mình cũng không hiểu thoát nghĩa cho lắm, ai biết thì sửa lại giúp mình nhé.

Trầm mặc một lúc lâu, Đoạn Lăng mắt không thấy tâm không phiền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Tạ Ninh mơ hồ nghe thấy một tiếng chửi thề nhỏ đè nén lửa giận.

"Mẹ kiếp, đúng là con mẹ nó quấn người."

"..."

Mặt Tạ Ninh bị nghẹn đến tái lại, lầm bầm nửa ngày cũng không biết phản bác lại kiểu gì.

Trong xe lần thứ hai khôi phục lại sự yên tĩnh, Lý Lỗi ở hàng ghế trước vừa phạm lỗi lại càng không dám thở mạnh, liều mạng hạ thấp sự tồn tại của bản thân, ngược lại Tạ Ninh có hơi chút thả lỏng.

Không vì lý do gì khác, thế mà lại không đánh cậu!

Theo miêu tả trong sách, nếu có nam phụ nào vươn tay ra chạm vào Đoàn Lăng, bị đánh đến mặt mũi bầm dập đã là nhẹ, cũng không biết là vì sao, vừa rồi Đoàn Lăng không có đánh cậu.

Tạ Ninh sống sót sau tai nạn thở phào nhẹ nhõm, không bao lâu sau, lại nhịn không được mà khẽ liếc nhìn Đoàn Lăng đang ngồi cách cậu thật xa.

Khi đó, người thanh niên khuôn mặt tái nhợt nhìn ra ngoài cửa sổ, góc nghiêng kinh tài tuyệt diễm (*) không thể nào phát họa lại được, khóe miệng và đuôi lông mày có hai vết thương đang nhỏ máu giống như ngọc có tỳ vết vậy.

(*) kinh tài tuyệt diễm: Đẹp khiến người khác phải kinh sợ.

Cũng không thể coi là tỳ vết, dù sao khuôn mặt vẫn còn nguyên đó, vết thương nhỏ này giống như là đang gia công lại khuôn mặt lần thứ hai, thêm một lớp bộ lọc tổn thất chiến tranh.

Cùng với khí hào quang vạn người mê vốn có, làm cho người ta chỉ hận không thể thay thế bản thân vào vết thương đó.

Nhưng Tạ Ninh nhìn thấy cảnh này, trong đầu lóe lên một kế hoạch tuyệt vời có thể tranh thủ rèn sắt khi còn nóng mà bị vạn người mê chia tay, cũng là lúc có thể bổ sung tiến độ phân tích vạn người mê!

Con ngươi cậu xoay tròn, trong lòng cân nhắc một chút, quyết định liều mình thử xem, nhưng vừa quay đầu nhìn về phía Đoàn Lăng, Đoàn Lăng tựa hồ cảm giác được, nghiêng người cảnh cáo.

"..."

Cậu còn chưa thèm cảnh giác tên nhân vật chính hung bạo này thì thôi, sao lại giống như có cảm giác nhân vật chính còn đề phòng mình trước vậy?

Tạ Ninh trong lòng bất bình lẩm bẩm hai câu, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra quan tâm: "Đoàn Lăng, cậu hình như bị thương rất nặng, có cần đi bệnh viện không?"

"Liên quan rắm gì đến cậu?"

"Chúng ta không phải là đang.. đang hẹn hò sao?"

Lúc nhân vật chính đồng ý lời tỏ tình, tuy rằng không nói là thích nguyên chủ, nhưng cũng không nói rõ ràng là muốn dùng nguyên chủ để cản vận đào hoa.

Thế là Tạ Nnh "lẽ thẳng khí hùng" nói: "Bọn mình đang yêu nhau, đương, đương nhiên là liên quan đến tôi rồi."

Đoàn Lăng quả thực là bị nghẹn đến không nói nên lời, lửa giận cuộn trào trong lồng ngực, giọng điệu bực bội hỏi: "Thì sao? Cậu lại muốn làm gì?"

* * * Cớ gì mà dùng chữ 'lại' nha. Tạ Ninh có chút oan ức, làm như cậu là đứa suốt ngày đi gây chuyện không bằng, hai người nãy giờ nói tổng cộng chỉ có vài câu thôi mà?

"Không làm gì, chỉ muốn giúp cậu bôi thuốc thôi."

Vừa dứt lời, ánh mắt Đoàn Lăng trầm hẳn xuống.

Tạ Ninh căng da đầu kiên trì nhấn mạnh lại một lần nữa, giọng nói càng lúc càng nhỏ: "Chúng, chúng ta không phải đang yêu đương à, cái chuyện này hẳn là khá.. khá bình thường mà."

Lúc cuối, cậu còn tia nhìn Đoàn Lăng, nhỏ giọng bổ sung: "Tôi thấy người khác đều làm như vậy."

Đoàn Lăng: "..."

Bởi vì hồi nãy chờ Đoàn Lăng rất lâu, lúc đó sắc trời đã hơi mờ tối, ánh đèn bên đường không ngừng lướt qua đôi mắt trong suốt của Tạ Ninh, phản chiếu ra một tia lo lắng cùng chờ mong.

Đoàn Lăng lạnh lùng nhìn cậu, nhìn mãi nhìn mãi, đáy mắt đen kịt của cậu đành phải chớp chớp hai lần.

Hắn nhíu mày định từ chối, liền thấy lông mi của Tạ Ninh run rẩy hai cái, sau đó tựa hồ như cậu đã quyết tâm cái gì đó liền ngẩng đầu lên, hướng về phía hắn kéo ra một nụ cười cứng ngắc.

* * * Xấu kinh khủng.

Chỉ là lúc này trong đôi mắt kia đã không còn lo lắng nữa, chỉ còn lại ánh mắt rạng rỡ đầy mong đợi.

"Nếu cậu ngay cả chuyện này cũng không thể nào tiếp nhận được, không bằng.."

Vẫn là nên suy nghĩ lại về việc hẹn hò của chúng mình đi.

Đây chính là ý đằng sau mà cậu muốn nói.

Nhưng chưa đợi cậu nói hết câu, thì cậu đột nhiên bị hắn cắt ngang.

Đoàn Lăng bỗng chốc dời tầm mắt đi, sắc mặt tái nhợt nói: "Lý Lỗi.. Chạy thẳng về."

Chỉ có vài từ, hắn nói ra vô cùng khó khăn, giọng điệu như thể trong giây tiếp theo hắn liền muốn rút lại lời nói, nhưng cuối cùng hắn vẫn hoàn chỉnh nói xong chữ cuối cùng.

Tạ Ninh có chút mờ mịt nhìn Đoàn Lăng, nhất thời không hiểu ý của hắn.

Về? Về đâu cơ? Có liên quan đến việc chia tay không?

Sao lại cảm thấy chẳng có chút liên quan nào vậy cà.

Nhưng trong 20 phút đó, mặc cho Tạ Ninh có thăm dò cỡ nào, Đoàn Lăng một câu cũng không nói, vẻ mặt âm u nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc đầu thỉnh thoảng liếc xéo cậu một cái, vẻ mặt lúc đầu như đớp phải ruồi, sau đó lại dần dịu đi, cũng không biết đang suy nghĩ những gì.

Điều Tạ Ninh không biết là không chỉ chuyện này, cậu còn không biết rằng đối với một người có tính cách mạnh mẽ lạnh lùng mà nói, cái dáng vẻ lúc nãy vừa cẩn thận từng li từng tí vừa đáng thương, vừa khéo chính là phương pháp hiệu quả nhất trong hàng trăm cách đưa ra lời yêu cầu.

Cho dù tính cách của Đoàn Lăng nghiêng về kiểu thích làm gì thì làm, nhưng Tạ Ninh bây bây giờ chính là bia đỡ đạn của hắn, hơn nữa cậu còn có năng lực nghiệp vụ rất tốt, bia đỡ đạn này giúp cho cuộc sống của hắn mấy ngày nay trải qua vô cùng yên bình.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Đoàn Lăng lóe lên, không chút kiêng dè mà nhìn cậu từ trên xuống dưới.

Cậu ta con mẹ nó thật sự vừa lắm miệng vừa dính người!

Ngoài cái này ra, cũng không đến mức khiến người khác chán ghét, huống chi cậu còn ốm yếu như con gà luộc, bất kể một động tác nhỏ nào, cũng có thể xử cậu chỉ bằng một tay.

Vì vậy để có thể được yên bình thêm một đoạn thời gian nữa, Đoàn Lăng cũng không ngại nhẫn nhịn cậu vài phần, chẳng hạn như lúc này, hắn miễn cưỡng thỏa mãn mong đợi của Tạ Ninh một lần để cậu tự mình bôi thuốc cho hắn.

Mãi cho đến khi tài xế dừng xe trước một căn nhà sang trọng gấp bội lần so với khu biệt thự nguyên chủ từng ở, Tạ Ninh mới hiểu ý của câu 'về' của hắn.

"..."

Không đúng, cậu căn bản không hiểu gì cả! Trực tiếp đưa cậu về nhà họ Đoàn làm cái gì?

Kế tiếp đó, Tạ Ninh hệt như một cỗ máy, ngơ ngác đi theo Đoàn Lăng vào trong biệt thự, một đường tiếp nhận ánh mắt kinh ngạc đánh giá của người giúp việc, khi đứng trong phòng ngủ của Đoàn Lăng, đầu óc cậu vẫn còn mơ màng.

"Chờ, chỗ nào cũng không được chạm."

Sau khi vào phòng, Đoàn Lăng mặc kệ đi vào nhà tắm tắm rửa, Tạ Ninh đứng đó sững sờ hết nửa ngày, sau đó mới nhận ra được điều gì rồi hít một hơi.

"!"

Hai mươi phút sau, Đoàn Lăng bước ra khỏi nhà tắm, mặc bộ quần áo thoải mái ngồi trên ghế sopha, bước đi lộ rõ tâm trạng không vui của hắn.

Lúc hắn tắm hiển nhiên không có tránh vết thương dính nước, càng ướt càng lộ rõ vết đỏ, khuôn mặt đã đẹp đến mức không còn lời nào để nói giờ lại càng thêm mê hoặc lòng người.

Vết thương ở khóe môi còn đang rỉ máu, Đoàn Lăng nâng cằm về phía đầu giường ra hiệu: "Thuốc trong tủ, cho cậu 1 phút, nhanh lên."

Tạ Ninh ngây ngốc nhìn hắn, đứng yên tại chỗ.

"Cậu cuối cùng có làm được không?"

Đoàn Lăng tâm tình vốn đã cực kỳ không tốt, thấy đầu óc ngu ngốc rớt mạng của cậu lại càng nóng này hơn: "Thật con mẹ nó phiền mà, nhanh bôi xong nhanh cuốn gói!"

Bộ não cậu đã tự động học được cách chặn mấy câu chửi thề của hắn, chỉ giữ lại những thông tin có ích, sau khi những gì Đoàn Lăng nói, khuôn mặt Tạ Ninh trở nên tái mét, lúc này mới nhận ra rằng nhân vật chính đồng ý để cậu bôi thuốc.

Cậu vốn nghĩ rằng dùng chiêu này chắc chắn sẽ thất bại, nhưng thật sự không nghĩ rằng nó sẽ thất bại triệt để theo cách này, Đoàn Lăng thế mà đồng ý rồi.

Nhưng chuyện đã đến mức này, chỉ có thể cắn răng tiếp tục, nếu như lúc này nuốt lời, Đoàn Lăng nhận ra rằng mình bị chơi nói không chừng có thể đạp chết cậu.

Cậu theo chỉ dẫn đi tìm thuốc, Đoàn Lăng ngồi trên sopha, khi cậu như cỗ máy cầm hộp thuốc bước tới chỗ Đoàn Lăng, đang định bôi thuốc cho hắn, thì nghe thấy hắn 'chậc' một tiếng.

"Ngồi xuống, đừng có cúi nhìn tôi."

"..."

Khóe miệng Tạ NInh giật giật, tính tình tốt ngồi xuống bên cạnh hắn, nhưng Đoàn Lăng vẫn khó chịu: "Xa một chút."

Ngồi xa thì bôi thuốc cái kiểu gì!

".. Chỉ có một phút thôi" Tạ Ninh uất ức nói không nên lời, "Cậu nói nhanh lên, nhưng cậu không chịu hợp tác, nếu cậu không muốn thì không đồng ý là được mà."

Nhưng mà rõ ràng là đang oán giận, lại bị cậu dùng giọng nói nhẹ nhàng không có tính chỉ trích mà nói ra, không giống như cố tình muốn cãi nhau, ngược lại giống như một đứa trẻ đang làm nũng vậy.

Đoàn Lăng nghe xong nét mặt một trận cổ quái, hắn nhịn không được mà quay đầu chửi câu gì đó, cuối cùng không có đưa ra thêm yêu cầu gì.

Cái loại chuyện bôi thuốc này Tạ Ninh đã tự làm cho cho bản thân, nên không cần tốn chút công sức nào để chuẩn bị, khi miếng bông gòn dính nước thuốc bôi lên khóe miệng của Đoàn Lăng, một cách khó hiểu nào đó mà cậu đã bớt căng thẳng.

Đoàn Lăng không biết là do vết thương bị thuốc làm đau, hay là do lúc cậu tập trung mà không để ý tiến gần lại, Đoàn Lăng lui về phía sau một chút.

Tạ Ninh lập tức lo lắng hỏi: "Đau sao? Tôi chưa từng bôi cho người khác, nếu đau thì cố chịu một chút nhé."

Đoàn Lăng tức giận mắng: "Cậu chưa từng làm qua lại con mẹ nó dám nói."

Tạ Ninh xấu hổ nói: ".. Dữ cái gì a."

Mấy ngày trước lúc ngồi sau xe thắt cà vạt, bởi vì ngoại trừ hai người họ còn có tài xế, bầu không khí tuy rằng mơ hồ có gì đó không đúng, nhưng cũng không có gì kỳ lạ.

Nhưng lúc này trong phòng ngủ chỉ có hai người bọn họ, vẫn ở trong hoàn cảnh vô cùng vi diệu yên tĩnh, lại mang theo mối quan hệ tế nhị phức tạp, thời gian tiếp xúc càng dài, trong không khí xuất hiện vài tia mập mờ như có như không.

Họ lúc này cách nhau rất gần, ngay cả mùi thuốc cay nồng cũng không che lấp được mùi hương đặc biệt kia, mỗi giây như lặng lẽ kéo dài ra vô số lần, dài đến mức cậu không đếm được tim mình đã đập bao nhiêu lần.

Mặt Tạ Ninh có chút nóng lên, bông gòn trong tay tựa hồ cũng nóng theo, đầu ngón tay cũng không tự chủ được mà run run.

Ánh mắt cậu lay động, không tìm được gì để nói: "Vết thương dính nước, sẽ không để lại sẹo chứ."

"Không sao cả."

Có lẽ vì không muốn nhìn thẳng vào cậu, đôi mắt đào hoa của Đoàn Lăng rũ xuống, dưới hàng mi xinh đẹp để lại một chiếc bóng nhỏ: "Nhanh lên, cậu sao mà nhiều lời vô nghĩa vậy."

Tạ Ninh cũng không muốn lảm nhảm, nhưng một màn trước mắt này thật sự có chút kiểm tra định lực tập trung của cậu.

Lúc bôi thuốc, so với chiều cao của cậu, cái cằm tinh xảo của Đoàn Lăng thường ngày hay hếch lên nay bị ép hạ xuống một chút, mặt mày cúi xuống che đi đôi mắt nóng nảy, tư thế thoạt nhìn mang theo vài phần ngoan ngoãn.

Cho dù chỉ là sự ảo giác ngắn ngủi, vào lúc này, khí chất của Đoàn Lăng hiếm khi không có lạnh lẽo gai mắt như thế, bởi vì điều này, vẻ ngoài diễm lệ bình thường bị áp chế vài phần bởi tính cách nay lại càng thêm sinh động chói mắt.

Đoàn Lăng trời sinh rất trắng, mái tóc đen như mực còn chưa sấy khô, màu đen ươn ướt càng làm tôn thêm cho làn da trắng hơn, càng giống như được thượng đế chuyên tâm từng nét từng nét màu một phác họa lên, càng nhìn càng cảm thấy rung động lòng người.

Tạ Ninh bị liên tưởng này làm cho sửng sốt, theo bản năng mà phản bác lại: "Sao lại không sao cơ chứ, rất tiếc luôn đó."

Bầu không khí kỳ lạ trong phòng bỗng nhiên bị sụp đổ.

Đoạn Lăng nhướng mi, dưới con mắt đen kịt, giông tố bão bùng dần hình thành.

"Đáng tiếc?"

"Đúng vậy.."

Tạ Ninh gật đầu, nếu như trên khuôn mặt này để lại vết sẹo, đến mức là những người không mê nhan sắc cũng đều sẽ tiếc cho khuôn mặt này.

Tuy rằng trong nguyên tác, nhân vật chính tựa hồ rất chán ghét người khác tự nói chuyện thay hắn lo lắng cho cái khuôn mặt này.

Hả? Đợi chút..

Đợi đến khi Tạ Ninh nhận ra có gì đó không đúng, cổ tay đang bôi thuốc bị Đoàn Lăng giữ chặt, người còn chưa kịp ý thức đã bị kéo ném ra ngoài, nếu không phải cậu né nhanh, suýt chút nữa cả khuôn mặt cậu đã đập thẳng vào cái cánh cửa dày nặng rồi.

Tiếng gầm đầy giận dữ của Đoàn Lăng vang lên sau cánh cửa.

"Cút ngay cho ông."

Tối hôm đó, tài xế đưa Tạ Ninh trở lại khu biệt thự.

Người nhà họ Đoàn đã đến nhà máy điều tra, theo lý mà nói, tình hình hiện tại nhà họ Tạ đã bị phát hiện, Lý Lỗi lại giống như không biết, vẫn lái xe về khu biệt thự như thường lệ.

Tạ Ninh không biết là Lý Lỗi thật sự không biết hay là Đoàn Lăng cố ý dằn vặt cậu, cũng không bảo tài xế quay đầu, thấy cũng đã quá muộn, cuối cùng dùng lý do muốn đi mua đồ, bảo tài xế chở đến một nhà ga gần đó.

Dù là thế, lúc cậu về nhà đã gần 10 giờ.

Hôm nay cậu trở về thật sự quá muộn, ánh mắt ba Tạ nhìn cậu có chút thay đổi, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói, mang một bộ dáng ba mẹ có tư tưởng thời đại mới dặn Tạ Ninh chú ý an toàn.

Chú ý an toàn cái gì?

Tạ Ninh nghe không hiểu, nhưng bị ba Tạ nhìn đến da đầu tê dại, ăn cơm tối xong liền trốn về phòng.

Đêm đó để làm kịp bài tập về nhà, cậu thức đến hơn 1 giờ sáng, đợi đến khi đa số mọi người đều say giấc, cậu lại tổng kết kinh nghiệm lần chia tay thất bại này, nhận ra rằng sự hiểu biết của mình về nhân vật chính vẫn chưa tường tận, hoặc là nói không nên tự cho rằng hắn là người như vậy.

"Bệnh sạch sẽ cũng cũng không đến mức nghiêm trọng như đã viết, sớm biết đã không.."

Nhớ lại tất cả những gì đã trải qua ngày hôm nay, trên mặt Tạ Ninh lại có chút nóng lên, nhất là không nghĩ đến Đoàn Lăng nhiều lần mắng cậu dính người.

Nguyên tác thật sự không đáng tin chút nào!

Càng nghĩ càng xấu hổ, Tạ Ninh dùng sức lắc lắc đầu, định dùng học tập để chuyển hướng sự chú ý.

Trong bài tập toán có mấy đề cậu từng làm sai trong bài kiểm tra buổi sáng, không có ghi chép của học sinh giỏi ở đây, sách giáo khoa lại để ở trường, cậu buồn bực nhìn chằm chằm bài kiểm tra, đột nhiên nhớ tới mình để quên bài kiểm tra trên xe nhà họ Đoàn.

"Trời ạ.."

Đúng là họa vô đơn chí mà.

Bài kiểm tra vẫn còn cần, ở trường cậu không có cách nào đi tìm Đoàn Lăng để lấy lại, cũng không dám chờ mong Đoàn Lăng sẽ tốt bụng mang trả cậu, hiện tại Đoàn Lăng đang rất tức giận, nhìn thấy rồi nói không chừng lập tức xé ngay tại chỗ.

Tạ Ninh lại thở dài một hơi, đang âm thầm than thở sao hôm nay không có chuyện nào như ý, chợt nghe ngoài cửa sổ vang lên vài tiếng sột soạt.

Vào nửa đêm âm thanh đặc biệt rõ ràng, cậu cẩn thận lắng nghe một chốc, xác định đó không phải là ảo giác.

* * * Có trộm?

Toàn thân Tạ Ninh cứng đờ, sống lưng có chút lạnh.

Khu chung cư Trang Lâm này đã được xây dựng hơn mấy chục năm, cơ sở vật chất an ninh vô cùng lỗi thời, ban quản lý cũng chỉ như là đồ trang trí, lúc đi học đi ngang qua cậu nghe thấy các ông bà nói chuyện với nhau nhà ai bị trộm ghé thăm, bây giờ là đến lượt nhà cậu à?

Không phải chứ, cậu hiện tại xui xẻo đến như thế à?

Tạ Ninh siết chặt cây bút trong tay, suy nghĩ nên gọi cảnh sát trước hay là đi gọi ba Tạ trước, nhưng cũng không biết bên ngoài cửa sổ cảm nhận được điều gì, thanh âm đột nhiên biến mất.

Tạ Ninh trong lòng nhảy dựng lên, vì muốn biết được tình hình, tạm thời cũng không nghĩ gì được nhiều, đứng dậy mạnh mẽ kéo rèm cửa ra.

* * * Không có ai.

Ngoài cửa sổ ngoại trừ bóng đêm vô tận cùng với ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà ngoài kia, thế nhưng không có gì cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.