Xuyên Thành Bạn Trai Của Vạn Nhân Mê

Chương 69



Tuy nhiên Mạnh Kỳ Cửu cũng xem như là trường hợp đặc biệt, hắn không có cảm xúc gì đối với Vạn nhân mê, coi Đoàn Lăng chỉ như một người bình thường, hiển nhiên sẽ không hiểu được những rắc rối của người ta. Năm đó cả hai người đã bỏ lỡ cơ hội để giải thích cho nhau, mà mâu thuẫn của hiện tại đã đi quá xa, không phải chỉ nói mấy câu là có thể giải thích rõ ràng.

Nhưng mà chống nạng đến đây…chắc không phải là định gây khó dễ, mà là muốn đánh nhau nhỉ?

Trong cốt truyện thời cao trung, hai người này cứ ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, cậu cũng chẳng liên quan mấy.

Tạ Ninh lủi về phòng học, định lách cửa trước để trốn, nhưng vừa đến cửa thì đụng trúng Đoàn Lăng vì nhìn thấy bộ dáng lén lút của cậu mà đi tới.

“…”

Nhân vật chính cao hơn cậu cỡ nửa cái đầu, khiến cho khí chất giữa hai người chênh lệch một cách quá rõ ràng, một bên khắp người là đao, một bên thì lại như cục bông, nếu không đứng cạnh nhau mà so sánh thì cảm giác tồn tại yếu ớt đến đáng sợ.

Nếu không thì cũng chẳng đến mức dù có ngoại hình ưa nhìn nhưng cũng phải lên đến năm Ba mới có danh tính.

Đứng ở cửa phòng học, Đoàn Lăng nhìn khuôn mặt rõ là đang hoảng hốt của cậu, ôm vai hỏi: “Trốn tôi hả?” “Sao có thể…” Tạ Ninh ngắc ngứ đáp: “Tôi trốn cậu làm gì?”

Chuyện Tiểu Mạo nghỉ học hình như khiến tâm trạng Đoàn Lăng vui vẻ lắm, dù có nghe bảo Mạnh Kỳ Cửu đến gây rối, hắn cũng không tỏ ra bực bội là mấy. Thậm chí từ luồng sức mạnh toát ra từ giữa hàng lông mày chỉ chực chờ bộc phát và cả tia lửa lóe lên trong mắt, có thể thấy rằng hắn đang rất mong chờ những chuyện xảy ra sắp tới đây.

“Đoàn Lăng.” Cố Tử Chân đứng bên nhắc nhở.

Đoàn Lăng liếc qua Tạ Ninh, trước mặt người khác cũng không quên quan hệ giữa hai người: “Hôm nay tôi có việc, tự về nhé.”

“Cậu định đi đánh nhau à?” Tạ Ninh vô thức hỏi.

“Hừ, cái tai này vẫn thính đấy.”

Không đáp lại lời của cậu, Đoàn Lăng đùa bỡn xong liền quay người đi mất. Tạ Ninh thoát được mối nguy, lúc này mới bình tĩnh suy nghĩ xem cớ gì mà Mạnh Kỳ Cửu lại đến đây.

Mạnh Kỳ Cửu đã bị gãy xương rồi, tại vì sao lại đến gây sự ở ngay thời diểm yếu nhất này?

Hắn ta đến đây để làm gì?

Dáng vẻ tức giận của nhân vật chính Tạ Ninh đã nhìn thấy rất nhiều lần, cậu cho rằng bản thân mình vẫn có chút ít sức phản kháng, nhưng phải khi chuyện xảy đến thì mới nhận ra rằng, linh hồn bé nhỏ này vẫn sẽ không kiềm được mà run rẩy.

Khi lời Tạ Ninh thốt ra, trong phút chốc nơi hành lang dài trở nên yên tĩnh, Cố Tử Chân đảo mắt nhìn hai người, hầu kết lặng lẽ lên xuống, bước lùi lại cả nửa thước. Đứng bên lối vào cầu thang, Đoàn Lăng cúi đầu, những lọn tóc mái che khuất phần lớn vẻ mặt hắn, bóng phủ xuống dày đặc âm trầm hơn mọi khi. Bàn tay Tạ Ninh đang túm lấy góc áo hắn dần lơi lỏng, vào lúc này đã thầm hối hận trong lòng.

Trong nguyên tác có từng đề cập qua, khi lửa giận dâng trào đến một điểm giới hạn, cảm xúc của nhân vật chính trái lại sẽ trở nên bình tĩnh, nhưng thường sau đó mới là gió bão nổi lên.

“Diệp Tuyên?”

Giọng nói đầy lạnh lẽo âm u cất lên, Tạ Ninh nuốt nước miếng, chưa kịp mở miệng thì cả người đã bị Đoàn Lăng kéo đến trước mặt.

Hơi thở nóng ẩm phả vào mặt, mang theo nhiệt lượng còn sót lại từ ngọn lửa, đôi mắt đen của Đoàn Lăng khẽ nheo lại, hỏi mà như đang trần thuật: “Tạ Ninh, cậu ngứa đòn đấy à?”

Tạ Ninh không nén nổi sợ hãi mà rùng mình.

…Quá quá quá quá quá quá đáng sợ!

Yêu đương kiểu này chắc chắn không thể nói chuyện nổi! Này ai mà chịu được!

“Không, không phải đâu!”

Cậu vội vàng lắc đầu phủ nhận, hoàn toàn không biết rằng mình đang bị kéo đến bên rìa bậc thang.

Giây tiếp theo, cái chân vội bước lùi về sau cứ thế mà đạp vào khoảng không, tim vọt lên cổ họng, lại lần nữa bất chấp sự sợ hãi, thân thể chỉ còn lại bản năng.

“…!”

Cậu vô thức mà ôm lấy eo của Đoàn Lăng.

Đoàn Lăng: “…Đệt!”

Chiều cao chênh lệch đôi chút đã gây ra rắc rối, trước khi Đoàn Lăng kịp mắng chửi, hắn cúi đầu xuống thì nhìn thấy một cái đầu tóc mềm mềm.

Tạ Ninh bị cái cảm giác không trọng lượng dọa sợ hết hồn, ôm chặt hắn như một người sắp đuối nước bám vào khúc gỗ trôi dạt. Có lẽ trong tiềm thức cậu biết chắc mình sẽ bị đánh, nên vùi cả mặt vào trong n.g.ự.c hắn, có vẻ như rất muốn trốn tránh hiện thực.

“Bỏ ra!”

“Đoàn Lăng!” Tạ Ninh thở gấp, sau một hồi hữu kinh vô hiểm, giọng điệu khó tránh khỏi có ý trách cứ: “Ngã xuống là c.h.ế.t chắc đấy!”

“Liên quan đếch gì đến bố!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.