Mạnh Kỳ Cửu không đơn thương độc mã mà đến, mà còn dẫn theo một “tài xế”.
Mặt Búp Bê ngồi trên xe ba gác, thích thú ngắm nghía những chiếc xe sang trọng, vai huých huých Mạnh Kỳ Cửu: “Kỳ Cửu này, người đẹp kia học Dương Trừng nên chắc là hoàn cảnh gia đình không tệ lắm ha, vậy sao lại ở cái tiểu khu tồi tàn chỗ cậu vậy?”
Ném một viên kẹo kim cương vào mồm, ánh mắt Mạnh Kỳ Cửu không rời cổng trường Dương Trừng, quét qua khuôn mặt của từng học sinh một, trong phút chốc cũng không rảnh rang gì.
“Nhà cậu có tiền thì không đi xe ba gác chắc?”
Mặt Búp Bê bĩu môi: “Nói đúng quá ạ.”
Buổi chiều, sau khi Tiểu Mạo rời khỏi Dương Trừng, không về nhà luôn mà lại về thẳng Nam Cao.
Như Hà Mạn Quyển nói, tính cách của cậu ta chẳng có chỗ nào đáng yêu cả, trước kia còn đỡ, ít nhất cũng có thể nói được mấy câu. Nhưng từ khi bị Đoàn Lăng gay gắt từ chối thì thực sự đã trở thành một người tự kỷ điển hình, một câu cũng không chịu hé.
Đưa Tiểu Mạo tới Dương Trừng cũng là do Mạnh Kỳ Cửu hết cách rồi. Bệnh của Tiểu Mạo rất giống với em gái của hắn, là một chứng rối loạn tâm lý đã hình thành từ khi còn nhỏ, gần mười năm qua không biết bao nhiêu là bác sĩ đã phải chịu bó tay, thế nhưng sau khi gặp Đoàn Lăng thì tình trạng lại có chuyển biến tốt.
“Ha, mà Đoàn Lăng thủ đoạn thật, Tiểu Mạo ít nhất cũng phải khóc đấy.” Theo cách nhìn của Mặt Búp Bê, cảm xúc của Tiểu Mạo vốn đã tê liệt mà khóc thì đó chính là dấu hiệu phục hồi: “Xem ra những gì Tóc Đỏ nói là thật, Đoàn Lăng đúng là đang hẹn hò, bấy nhiêu đó đã kích động Tiểu Mạo thành ra như vầy.”
“Nó hết hy vọng cũng tốt.”
Học sinh Dương Trừng ra về càng lúc càng thưa dần, Mạnh Kỳ Cửu liếc nhìn chiếc điện thoại mãi hồi lâu chẳng thấy hồi âm, hơi thất vọng mà thở dài.
“Cơ mà hẹn hò với thằng phách lối đấy thì chắc là người nọ không điên thì cũng ngu.”
Mặt Búp Bê sờ cằm vẻ đăm chiêu: “Chúng ta tìm Đoàn Lăng thì có thể tình cờ gặp luôn bạn trai của hắn không nhỉ? Tui còn thấy lạ lắm đây này.”
“Ai mà biết.”
Mạnh Kỳ Cửu chẳng để ý cậu ta nói gì, buồn thiu hết chờ lại đợi, dứt khoát lôi di động ra chụp lại cái chân bó thạch cao của mình, chụp xong còn không quên chỉnh ảnh đồ, lia lịa mất nửa ngày mới tạm hài lòng.
Sau khi gửi bức ảnh qua cho Tạ Ninh, Mạnh Kỳ Cửu có phần sốt ruột nhìn về hướng cổng lớn. “Diệp Tuyên chạy rồi à? Tống người đến cổng Nam Cao xong thì chuồn mất luôn, cái quái gì thế?”
Mặt Búp Bê ngồi trên xe ba gác hai chân lắc lắc, bật cười: “Cũng chẳng phải thằng anh nào cũng giống như cậu, tóm được người xong còn dạy bảo người ta làm anh trai thì phải như thế nào.” …
Không ai ở Dương Trừng nghĩ là Mạnh Kỳ Cửu tới tìm Diệp Tuyên, mối quan hệ gay gắt giữa hắn và Đoàn Lăng đã ăn sâu bén rễ, nên rất dễ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của bộ não.
Đường đường là chủ tịch hội học sinh, Cố Tử Chân đã bị ảnh hưởng và lan truyền tin tức sai lệch, cho nên tối đó thư viện của trường trở nên bất ổn lạ thường.
Trong thư viện, bề ngoài Tạ Ninh lật giở sách giáo khoa nhưng tâm trí lại không hề đặt ở đó.
Không chỉ cậu, số ít học sinh trong thư viện đầu óc cũng trên mây trên gió, mà nguồn cơn quấy rầy sự nghiệp học tập của bọn họ giờ phút này lại đang nhìn xuống từ ô cửa sổ, ánh mắt đầy lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào hai bóng người nơi cổng trường.
Thư viện là nơi để học tập, chỗ Đoàn Lăng cứ thế mà thành cái “đài quan sát”, nếu giờ mà có thứ vũ khí tầm xa nào đó trong tay thì chắc kèo là đã khai hỏa rồi đấy.
Mà khéo thế chứ lại, Diệp Tuyên, người mà mới mười phút trước Tạ Ninh tiện mồm nhắc đến, giờ này đang ngồi ngay chéo trước mặt họ.
Thư viện còn là lựa chọn hàng đầu mà các học bá sẽ ghé thăm sau giờ tan học, Tạ Ninh thầm mắng mình thế mà lại không nghĩ đến, biết thế đã bảo về lớp rồi, chứ không cũng chả đến nỗi rơi vào kết cục như đứng đống lửa, như ngồi đống than thế này.
Ngoại trừ lúc mới vào Diệp Tuyên và cậu ngạc nhiên nhìn nhau ra, thì nửa tiếng sau đó Diệp Tuyên cũng chưa từng ngẩng cái đầu lên thêm lần nào.
Chỗ ngồi này là Đoàn Lăng chọn, Tạ Ninh hoàn toàn không thể hiểu nổi hứng thú ác ý này của hắn. Nếu hắn với Diệp Tuyên đã nhìn nhau thấy ghét, thì tại sao còn phải ngồi ở đây, kéo cũng không đi.
“Cậu nhìn cái mục lục được mười phút rồi đấy, mẹ nó đến học hay là đến mộng du đấy?”
Đoàn Lăng quay đầu lại, sau khi nhận ra trong tay Tạ Ninh vẫn là cái phần mục lục từ mười phút trước thì thẳng thừng mắng một câu.
Chốn thư viện vốn hết sức yên tĩnh, sau khi bọn họ bước vào thì cũng chẳng ngoa khi nói “có thể nghe thấy dược cả tiếng kim rơi” đâu.
Tạ Ninh giật mình, vội vàng ra dấu suỵt suỵt, Đoàn Lăng về cơ bản là không thèm nghe cậu, đang định mắng tiếp, trên môi đột nhiên bị một cây bút ký tên lạnh lẽo ấn lên.