Không giống như Cố Tử Chân và các vai nam phụ khác khi mà phải đến giai đoạn sau này mới phát huy thế mạnh, Hàn Khiên lại thuộc một trong những vai nam phụ xuất sắc hơn cả ở giai đoạn đầu.
Thiết lập tính cách của hắn rất đặc biệt, bề ngoài thì đẹp trai lạnh lùng nhưng thật ra lại là anh chủ tịch có tâm hồn hơi thiếu nữ ngây thơ, đặc biệt rất tin vào duyên phận và ‘yêu từ cái nhìn đầu tiên’.
Lấy ví dụ như ngoài mặt, Hàn Khiên vừa mới nói gặp nhau ở đây thật vừa khéo, nhưng chưa biết chừng trong nội tâm đã gào to ba lần ‘ông trời se duyên’ rồi!
Hàn Khiên hờ hững gật đầu, xem như đáp lời của cô nàng. Hai cô gái liếc nhìn nhau, ánh mắt dừng trên người hắn lập tức trở nên lạnh lùng, mang đầy hàm ý cùng chung kẻ thù.
Thu hết tất cả vào tầm mắt, Tạ Ninh tránh né cái nhìn chằm chặp của Cố Tử Chân, xích lại gần Đoàn Lăng hóng hớt hỏi: “Có phải hắn và Hà Mỹ Mai có hôn ước không?”
Đoàn Lăng đưa mắt liếc xéo cậu, bực bội lờ đi.
Dưới bóng cây, sự có mặt của hai nam phụ có hơi ảnh hưởng đến kế hoạch của Tạ Ninh.
Vài người đang ngồi đây không khỏi bối rối, nguyên nhân là bởi sự hiện hữu của hắn, Hàn Khiên và Cố Tử Chân cũng không tùy tiện mở miệng.
Đối mặt với những người khác ngoại trừ nhân vật chính, vị chủ tịch mang tâm hồn thiếu nữ phải bỏ đi hậu tố[1], ‘bạn hồi nhỏ nham nhiểm’ chỉ còn lại là ‘bạn hồi nhỏ’, hắn ta cũng chẳng muốn tự thân mạo hiểm.
[1] Bản raw là /tiền tố/, nhưng mình đổi lại là /hậu tố/ cho phù hợp với cấu trúc từ VN.
Ghé sát vào Đoàn Lăng vẫn còn đang tỏa ra hơi thở ‘đừng có chọc vào tôi’, Tạ Ninh nhỏ giọng đề xuất: “Chúng ta cũng đi chơi đi.”
“Không đi.”
“Không phải nói là đi hẹn hò sao.”
Đoàn Lăng cười khẩy: “Đây là kiểu hẹn hò cậu muốn à? Đi chơi nhóm?”
“…”
Nói về cuộc hẹn, thì nội cái chuyện Đoàn Lăng đồng ý ra ngoài hẹn hò với cậu vốn cũng thấy kỳ quái từ trong ra ngoài rồi. Xuất phát từ lý giải đối với cốt truyện, Tạ Ninh thử suy đoán: “Cậu đồng ý ra ngoài với tôi, không phải là bởi vì đã biết trước hôm nay Hàn Khiên sẽ tới nhà tìm cậu đấy chứ?”
Cái tay đang hí hoáy điện thoại của Đoàn Lăng khựng lại rõ ràng.
Nhìn thấy thay đổi của hắn, trong bụng Tạ Ninh đã có câu trả lời, có vẻ như thái độ liều c.h.ế.t không sờn của Hà Mạn Quyển phần nhiều cũng có liên quan tới Hàn Khiên.
Đoàn Lăng thoải mái đồng ý như vậy, về bản chất vẫn coi cậu là công cụ hình người, ra ngoài chính là để trốn Hàn Khiên, cuối cùng lại dẫn hắn đến ngay trước mặt.
Bảo sao mà cáu như thế, nhưng mà bây giờ Đoàn Lăng càng tức giận, thì khả năng chia tay lại càng cao! Vào ngày cuối cùng trước khi vào cốt truyện chính, Tạ Ninh cố hết sức phát huy khả năng “tìm đường chết” đến cực hạn, không chia tay thì cũng phải toang toác!
Sau một tháng tìm hiểu, tuy Đoàn Lăng không ăn mềm cũng chẳng ăn cứng, nhưng thi thoảng sẽ bất ngờ thỏa hiệp đôi chút với đối tượng lợi dụng.
Tóm được sự bất thường của hắn, Tạ Ninh đơn giản điều chỉnh lại vẻ mặt, chuẩn bị chuyện nhỏ xé ra to.
“Vậy là cậu không thật sự muốn hẹn hò đúng không? Chẳng lẽ cũng giống như Tiểu Mạo lần trước, lại đang…”
Từ góc nhìn của người ngoài, bọn họ trông như một đôi tình nhân trẻ đang độ yêu đương cuồng nhiệt, lúc nào cũng phải chụm tai nói nhỏ thầm thà thầm thì. Cô bạn của Hà Mỹ Mai thấy mà hai mắt sáng rực, Cố Tử Chân và Hàn Khiên thì ưng ức đầy bụng.
Vốn dĩ Hàn Khiên còn chẳng thèm để ý đến Tạ Ninh, trơ mắt nhìn Hà Mạn Quyển ban nãy xích lại gần để nói chuyện rồi bị đá bay, mà đến lượt Tạ Ninh ghé sát vào nói thì Đoàn Lăng lại tỉnh táo quay đầu lắng nghe, gã mới nhận ra chuyện có vẻ không ổn lắm.
Hàn Khiên thực sự không nhìn được nữa, đang định lên tiếng ngắt lời thì đột nhiên Đoàn Lăng mặt mũi tối sầm đứng dậy.
“Đi đi đi!”
Hắn một tay bóp miệng Tạ Ninh, còn một tay thì bịt tai mình: “Đừng lải nhải nữa! Cậu lấy đâu ra mà nói nhảm lắm thế?!”
Nếu không phải Tạ Ninh viết rõ ‘kinh hỉ’ tung tẩy trên mặt, cái cảnh này có thể khiến người ta nghĩ rằng bọn họ đang cãi nhau.
Nhưng vui vẻ chưa được nổi hai giây, Tạ Ninh lại c.h.ế.t trong lòng.
Đoàn Lăng đồng ý, cậu vui vẻ cái gì chứ, không chia tay được thì lại phải tiếp tục gây sự!
“Chúng ta đi dạo chút.” Hà Mạn Quyển không có ở đây, Đoàn Lăng thản nhiên buông một câu.
Cố Tử Chân đang định nói đi cùng nhau đi, Tạ Ninh nghĩ không thể để bọn họ lại ảnh hưởng đến kế hoạch, vội vàng nói lấp vào.
“Tụi này đi hẹn hò, các cậu cũng chơi vui vẻ nhé!”
Cố Tử Chân: “…” Khoe cái gì mà khoe?!
…
Diện tích khu vui chơi rất rộng, nếu thật muốn đi thăm thú thì vòng một ngày cũng không hết.
Có thể thấy, Đoàn Lăng thật sự không thích chỗ đông người, sau vài lần bị dòng người cố tình chen chúc, Tạ Ninh cũng không vui nổi.