Tôi xuyên thành một bia đỡ đạn đoản mệnh trong tiểu thuyết sảng văn cổ đại.
Vốn muốn *ôm đùi nam chính để sống thêm mấy ngày, nhưng trời xui đất khiến tôi lại lỡ ngủ với nhân vật phản diện lớn nhất trong sách.
Vì để bảo vệ mạng nhỏ, tôi bèn trốn đi.
Đến khi nhân vật phản diện tìm thấy tôi, hắn ta nghiến răng nói: “Hiện giờ còn cảm thấy ta không được nữa không?”
Hắn ta kéo cổ áo ra, để lộ vết đỏ trên cổ. “Ai dạy nàng ngủ với người ta xong rồi chạy hả?”
…
(*ôm đùi lớn: nịnh nọt, lấy lòng,...)
(Truyện sảng văn là truyện nhân vật chính làm mọi việc đều thuận lợi, đánh đâu thắng đó, thăng cấp nhanh chóng, mang cảm giác sảng khoái cho người đọc.)
1.
Tôi xuyên thành một bia đỡ đạn đoản mệnh trong tiểu thuyết sảng văn cổ đại.
Sau khi chịu đủ n.gược đ.ãi rồi chạy trốn, tôi quyết định phải ôm đùi lớn của nam chính trước.
Nam chính Tiêu Lâm mang hỗn huyết giữa người và ma, từ nhỏ cha mẹ đã qua đời, hắn ta được Vân Du trưởng lão của một tiểu tiên môn nhặt về.
Tiêu Lâm thiên phú dị bẩm, nhưng sư phụ muốn chiếm hời kia lại coi như không thấy, ông ta chỉ cho hắn ta làm mấy việc tạp vụ, còn dung túng đệ tử dưới trướng bắt nạt hắn ta.
Theo như tình tiết trong sách, tối nay sẽ là lần đầu tiên ma khí trong cơ thể Tiêu Lâm sẽ lộ rõ. Hắn ta sẽ bị sư môn đánh trọng thương rồi trục xuất, sau đó trải qua một đêm khó khăn khổ cực trong một khách trạm nhỏ. Tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hắn ta đã tổn thương nguyên khí, suýt nữa thì tẩu hỏa nhập ma.
Tôi sờ sờ chiếc hộp trong tay áo. Bên trong là Tục Đoạn Đan ta phí hết công phu mới trộm về được từ trong Tàng Bảo Các của Dược Vương Tông.
Chỉ cần Tiêu Lâm uống nó, thương thế có thể lập tức khỏi hẳn, tu vi còn có thể tăng thêm một tầng.
Đợi Tiêu Lâm bị ngoại thương và ma khí trong cơ thể giày vò đến chếc đi sống lại, chỉ còn hơi thở thoi thóp, tôi lại giang rộng cánh tay với hắn ta, há chẳng phải sẽ trở thành ân nhân cứu mạng của hắn ta sao?
Mà ân nhân cứu mạng gặp nguy hiểm đến tính m.ạng, chẳng lẽ hắn ta sẽ thấy chếc không cứu?
Nghĩ như vậy, trong lòng tôi lại vui vẻ lên.
Tôi đi vào khách trạm, thấp giọng nói: “Chủ tiệm ơi, trong tiệm ông có khách trọ nào mắt sáng mũi cao, khôi ngô tuấn tú, vừa nhìn đã thấy khác hẳn với người thường không?
Chủ tiệm vuốt vuốt râu, nói: “Có phải trông ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, còn bị trọng thương không?
Trong lòng tôi hân hoan, không cần phí công mà đã tìm được rồi.
“À đúng đúng, hắn ở phòng nào?”
Chủ tiệm vê vê ngón tay, tôi lập tức thông suốt hoàn toàn, đưa cho ông ấy mấy lạng bạc vụn.
“Lầu hai rẽ trái phòng trong cùng.”
2.
Cửa phòng hơi mở, một thiếu niên tuấn mỹ ngồi trên giường. Hắn ta không mặc y phục, đường cong cơ bắp lộ ra, máu trên vết thương đang rướm ra ngoài, càng khiến cho da thịt càng thêm trắng một cách bắt mắt.
Tôi bị cảnh sắc trước mặt làm xấu hổ đến đỏ mặt.
Hắn ta cắn đôi môi mỏng, gân xanh hai bên thái dương nổi lên, chật vật băng bó vết thương bằng một tay.
Lông mày kiếm với mắt sáng như sao, tuấn tú khôi ngô, hoa văn ma giáo ẩn ẩn hiện hiện trên khuôn mặt.
Không nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là Tiêu Lâm rồi!
Tiêu Lâm chú ý tới tôi, ánh mắt hắn sắc bén, lộ vẻ lạnh lẽo, thấp giọng quát: “Ngươi là ai? Cút ra ngoài!”
Nhưng hắn thực sự yếu ớt, không hề có chút lực uy h.iếp nào.
“Ta là ai không quan trọng.”
“Quan trọng là huynh bị trọng thương,” Tôi từ từ sáp gần, “Đừng sợ, ta sẽ không hại huynh đâu.”
Tiêu Lâm cười lạnh một tiếng, cảnh giác mà bảo vệ vết thương, gắng sức đứng dậy, “Ta dựa vào đâu mà tin ngươi?”
Tôi nhân cơ hội niết chặt hàm dưới của hắn, nhanh tay nhanh mắt cho viên đan vào trong miệng hắn, sau đó lại é p b u ộ c hắn nuốt xuống,
Trông thấy yết hầu của hắn chuyển động một hồi, tôi mới vừa lòng thỏa ý mà buông tay ra.
“Không có độc, là đồ tốt để trị thương.”
Nhìn thấy vết thương của hắn dần dần lành lại, tôi đắc ý nói: “Sao nào, không lừa ngươi chứ?”
Đây là thứ khó lắm tôi mới trộm được đó, tên cờ hó Mộc Huyền Thanh một năm chỉ luyện ra được mấy viên thôi.
Nhưng mà giây tiếp theo, tôi đã bị kẹp chặt hai tay, đè xuống dưới giường rồi.
Ngay sau đó, một bộ ngực nóng rực lửa dán lên người tôi, cùng với một hơi thở cũng nóng rực như thế phả vào bên cổ tôi.
Tôi run lên một cái, trong lòng cảm thấy dường như có gì đó không đúng.
Sao hướng đi này không giống như tôi nghĩ vậy?
“Ngươi làm gì vậy, thả ta ra! Có ai đối xử với ân nhân cứu mạng như ngươi không?”
Tôi giãy giụa nghiêng đầu qua, nhưng lại đối diện với đôi mắt u tối mờ mịt của Tiêu Lâm.
Không biết vì sao, trên khuôn mặt hắn nổi lên sắc đỏ bất thường, đến cả đôi môi trắng bệch lúc trước cũng trở nên đỏ rực.
Hắn sáp lại gần, đôi môi từ từ cọ lên tai tôi, giọng nói khàn đặc: “Ai phái ngươi tới đây?”
“Tại sao lại cứu ta?”
Không đợi tôi trả lời, một thứ gì đó đã chọc vào, làm nóng bỏng cả eo tôi. Cảm giác tê dại nhẹ nhàng thoáng chốc đã lan từ xương cụt ra toàn thân.
Mọe kíp! Cảm giác này chẳng lẽ là…
Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, tôi ngẩn người trong chốc lát.
Ý thức được gì đó, tôi vội vàng nhìn ra cửa sổ, sau đó liền trông thấy trăng tròn treo cao ngoài trên bầu trời.
Ngày trăng tròn mỗi tháng là ngày phát tình của ma tộc.
Chuông báo động trong lòng tôi vang to, tác giả ngu ngốc, tiểu thuyết ngu ngốc, mi không viết là bán ma (nửa người nửa ma) cũng có nhu cầu về phương diện này mà!
Tôi chỉ muốn ôm đùi vàng của nhân vật chính thôi, không muốn lấy thân báo đáp đâu!
Tiêu Lâm cầm cổ tay của tôi, ngón tay cái của hắn vừa chậm rãi vừa dịu dàng vuốt ve, không biết hắn đang nghĩ cái gì nữa.
Nhân lúc hắn phân tâm, tôi thoát khỏi sự k.ì.m h.ã.m, lật người xuống giường, chạy về phía cửa phòng.
Thế nhưng ngay lập tức, hai chân tôi bay vọt lên, một sức mạnh vô hình kéo tôi lại, tôi bị ngã lên giường một lần nữa.
“Còn chạy sao?” Khóe miệng Tiêu Lâm cong lên, ngón tay quấn lấy một lọn tóc của tôi mà vê tròn.
Trong mắt toàn là sự đắc ý, dường như hắn ta đang nói: “Có năng lực chạy sao?”
Vất vả khổ cực trộm đan dược lại đút cho cờ hó ăn.
Tôi không chịu yếu thế mà trừng mắt lại. Trừng rồi lại trừng, sự ấm ức phủ kín trong lòng, tôi không có tiền đồ mà bật khóc.
Vô duyên vô cớ xuyên đến cuốn tiểu thuyết rách này. Những người xuyên khác thì trở thành nhân vật chính, chỉ có tôi là trở thành một bia đỡ đoạn đoản mệnh.
Chịu đủ giày vò, khó lắm mới thoát được, ngàn khổ vạn cực muốn ôm đùi lớn, nhưng nhân vật chính trực nhất tiểu thuyết cũng ứ.c h.iếp tôi, tôi sống dễ dàng lắm sao?
Tiêu Lâm lại ngây người lại, dùng động tác không thuần thục mà lau nước mắt cho tôi: “Sao lại khóc rồi?”
Hắn dịu giọng đi, trong giọng nói mang theo sự dịu dàng khó phát giác được.
Khuôn mặt anh tuấn ấy như một bức tranh thủy mặc, mờ mờ ảo ảo trong mắt tôi.
Thoáng chốc, tim tôi đã bị khuôn mặt đẹp trai này của hắn làm cho lỡ nhịp rồi.
Bộ não giật một cái, một suy nghĩ bất cần đời hiện lên: Tôi đã là bia đỡ đạn rồi, giờ ngủ với nam chính thì có thể làm sao chứ!
Tôi quay mặt đi, né khỏi bàn tay của nam chính, hung hăng bảo: “Ta nói này, ngươi lề mà lề mề như thế có phải đàn ông không vậy?”
Tay của Tiêu Lâm khựng lại.
“Có phải ngươi không được hay không đó?” Tôi lại bồi thêm một câu.
Nói xong, tôi chống người lên, hôn vào môi hắn, sau đó kiêu ngạo mà nhìn hắn ta.
Tiêu Lâm sửng sốt, sau đó tức đến bật cười.
Hắn ta cắn răng: “Ta được hay không, ngươi thử rồi xem.”
……
Sớm hôm sau, tôi toàn thân đau nhức mà tỉnh dậy.
Nhìn sang khuôn mặt tuấn tú ở bên cạnh, ký ức tối hôm qua hiện lên trong đầu tôi.
Mặt tôi nóng bừng, đồng thời muốn táng cho chính mình một bạt tai.
Kỷ Thanh Nhi, rốt cuộc ngươi đã làm cái gì vậy…
Tôi cẩn thận đẩy cánh tay vắt trên eo ra, sau đó mặc y phục vào.
Tiêu Lâm vẫn còn đang mơ ngủ. So với đêm qua, khuôn mặt khi ngủ của hắn trông ngoan ngoãn hơn tưởng tượng.
Nghĩ nghĩ, mặt tôi lại nóng bừng lên.
Tầm nhìn dừng lại tại khuôn mặt của hắn, trên đó có một đường ma ấn đỏ tươi.
Kỳ quái, Tục Đoạn Đan có khả năng giúp hắn điều chỉnh ma khí, ma ấn sao lại lộ ra ngoài được?
Ngón trỏ của tôi chống lên giữa trán hắn, từ từ truyền vào một đạo linh lực. Ma ấn đó chẳng những không nhạt đi, ngược lại còn thêm bắt mắt.
Cứ như là… coi linh lực của ta làm chất dinh dưỡng vậy.
Đây là sao chứ?
Tôi tìm tòi suy nghĩ, đột nhiên lại liếc thấy một miếng lệnh bài ở dưới đất.
Thuận tay nhặt lên, thấy lệnh bài được điêu khắc tinh xảo, ở chính giữa khắc một chữ “Mộ”.
Trong tiểu thuyết nói, người có lệnh bài này chính là phản diện lớn nhất trong sách, con trai thứ của ma tôn - Mộ Tầm…
Tay tôi buông thõng, lệnh bài rơi xuống dưới đất, phát ra tiếng “bộp”.
Đại não một mảnh trống rỗng.
Tiêu Lâm không thể nào có lệnh bài này, vậy người nằm trên giường là… Mộ Tầm?
Vậy tôi đây không những cứu đối thủ không đội trời chung của nam chính, lại còn ngủ với người ta luôn rồi?!
Nghe đồn con trai Mộ Tầm của ma tôn không gần nữ sắc, tính tình bạo ngược, có thù tất báo…
Càng nghĩ càng hoang mang, tôi tông cửa xông ra, nhanh như chớp mà trốn khỏi khách sạn.
Trong lúc vội vã, tôi va phải một người.
Đối phương ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn soái khí ngút trời như cũ.
“Ngươi là Tiêu Lâm?” Tôi ngơ ngác hỏi.
“Chính là tại hạ, cô nương quen biết tại hạ sao?”
“Đừng quản chuyện khác, ngươi nói cho ta biết, tối qua người ở phòng nào?”
Tuy Tiêu Lâm lộ vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn thành thật trả lời rằng: “Bên trái lầu hai, phòng thứ hai từ trong ra ngoài.”