Cảm giác khó thở xa lạ làm Cảnh Lê đang ngủ say tỉnh giấc.
Cậu mở choàng mắt, đập vào mắt là lưỡi dao sáng loáng. Mặt dao phản chiếu lại bộ dạng hiện giờ của Cảnh Lê: toàn thân là vảy đỏ tươi, đôi mắt đỏ mờ mịt, vây cá mỏng đến gần như trong suốt nhẹ nhàng đập trên bụng.
Là một con cá chép lớn bằng bàn tay.
Cảnh Lê nhanh chóng nhận ra tình trạng hiện tại của bản thân, cậu đang nằm trên thớt.
Thớt gỗ này không biết đã xài bao nhiêu năm, mùi tanh hôi bốc lên khiến người ta buồn nôn. Cách cậu không xa là một đầu cá máu me be bét.
A a a a a!
Cảnh Lê sợ hãi thét chói tai, thế nhưng lại không hề có âm thanh nào phát ra, ngay sau đó, con dao bị người giơ lên chuẩn bị chém xuống…
Cảnh Lê dùng đuôi cá đập xuống thớt, cơ thể nương theo đó bật lên tránh được một kiếp. Dao chặt sâu vào thớt, chỉ cách đầu Cảnh Lê vài centimet.
“Ủa, con cá này còn sống à?” Người bán cá rút dao ra, lẩm bẩm một câu.
Con cá này lúc được mang đến tới giờ cứ nằm im không nhúc nhích, gã còn tưởng chỉ là một con cá chết.
Cá sống giá cao nhưng mấy năm nay kinh tế đình trệ, vài thôn dân xung quanh toàn là nghèo rớt mồng tơi, cá chết so ra còn dễ bán hơn cá sống.
Gã cũng không nghĩ nhiều, một tay đè chặt thân cá, tiếp tục giơ dao lên.
Hàng cá này nằm ngay cổng chợ, bên ngoài bày sạp, treo một tấm vải thô ngăn với phòng trong – nơi giết mổ cá.
Hiện tại vẫn sớm nên dân tới họp chợ tới ít, xung quanh cũng yên ắng lắm. Chỉ có hàng cá này không biết làm gì trong phòng mà cứ loảng xoảng không ngừng, chọc cho bà chủ bán cá bực mình: “Lão Vu kia, ông giết heo đó à?”
Bà xốc tấm vải lên bước vào trong, chưa kịp nhìn đã bị thứ gì đó bay thẳng vào mặt.
“Ối giời ơi!”
Bà vội vàng nghiêng người tránh, thứ kia rớt xuống bàn bán cá.
Lần này Cảnh Lê đập xuống mặt bàn đau đến hoa mắt choáng đầu, chưa kịp thở một hơi đã thấy người kia cầm dao đuổi theo: “Không được chạy!”
Có ngu mới không chạy!
Cảnh Lê nhảy phóc vào chậu nước bên cạnh sạp cá, hít một hơi sung sướng rồi lại bật người lên làm bọt nước văng khắp nơi. Cậu trốn trái trốn phải, nhiều lần mạo hiểm tránh thoát lưỡi dao của đối phương.
Cả hàng cá loạn cào cào gà bay chó sủa, nồi chén gáo bồn đổ ngã khắp nơi.
Người kia đuổi đến thở hồng hộc, thế mà ngay cả một miếng vảy cá cũng không chạm được.
“Cái con cá này… thành tinh à?” Bà chủ trợn mắt há hốc miệng nhìn.
Thành tinh cái mịa gì chứ, tui vốn dĩ là người!
Cảnh Lê kiệt sức nằm trốn bên cạnh cột gỗ dựng sạp, đuôi đập bộp bộp vào cột.
Từ ba ngày trước khi cậu tỉnh lại thì cậu vẫn luôn trong hình dáng một con cá.
Từ lúc cậu bắt đầu biết nhớ chuyện thì cứ gặp xui xẻo mãi.
Đặt xe thì bị cho leo cây, đi tàu điện ngầm thì xảy ra sự cố, ngay cả ngồi máy bay cũng gặp phải tình huống khẩn cấp. Còn mấy chuyện lặt vặt như đi đường bằng té ngã, làm rớt tiền, sặc nước này nọ thì khỏi phải nói.
Dẫu có thế thì cậu vẫn không thể tin nổi mình chỉ ở nhà ngủ một giấc thôi cũng xuyên không được, đã thế còn xuyên vào một con cá.
Mà đã là cá thì thôi lại còn là cá chép nữa chứ!
Lúc tỉnh dậy cậu đang bơi trong một bình sứ đổ đầy nước được hai ngươi nữa chở đi trên xe bò. Cậu nghe hai người đó nói chuyện mới biết mình là cá chép có thể mang tới vận may cho người khác, có một vị quan lớn trong thành nhìn trúng cậu nên đã bỏ những một ngàn lượng mua cậu về.
Ta nói cái thủ đoạn này cũng chỉ lừa được cái đám tiền nhiều đến độ không biết tiêu vào đâu.
Xưa thế mà nay vẫn thế.
Nếu cậu thật sự là con cá chép may mắn thì còn bị người lấy làm vật đầu cơ trục lợi à? Nghĩ bằng đầu gối cũng thấy sai quá sai. Mang theo cậu không xui chết mới lạ.
Nói y như rằng, xe ngựa đi nửa đường thì lật chỏng vó, Cảnh Lê văng vào một con lạch bên cạnh, khôi phục tự do. Dưng mờ tự do chưa được mấy, ngủ một giấc tỉnh đã bị chộp lên thớt chuẩn bị được hóa kiếp.
Kèo này chắc đời trước cậu nợ ông trời cả núi tiền quá.
Vừa mới thất thần một lúc mà con dao kia đã lần nữa chém tới chỗ cậu. Cảnh Lê ngớ ra không kịp phản ứng nên bị sượt qua bụng tróc một ít vảy.
Đau!
Cảnh Lê sợ đau muốn chết, mém nữa khóc thành tiếng. Khổ cái cá không có chảy nước mắt, cậu theo phản xạ có điều kiện bật khỏi chỗ trốn bay ra khỏi sạp đụng vào ngực một người qua đường.
Cậu đuối lắm rồi, đuôi cá run rẩy nức nở, cứ ngỡ sẽ rớt thẳng xuống đất thì lại được một bàn tay đón lấy. Sau đó, cậu ngửi thấy một mùi dược hương dễ chịu.
Bàn tay ấy không chai sần như bàn tay quanh năm đồng áng, lòng bàn tay mềm mại, hắn khom tay nâng Cảnh Lê, giật mình “A” một tiếng.
Cảnh Lê ngước mắt lên thì bắt gặp một đôi mắt trầm tĩnh thâm thúy. Giây phút ấy trong đầu cậu hoàn toàn trống rỗng, đau đớn cũng không cảm nhận được.
Giàng ơi, cậu chưa bao giờ nhìn thấy ai đẹp như người ấy.
Người ấy mặc áo dài màu xanh nhạt, dáng người gầy ốm đơn bạc, nom như thư sinh tuấn tú. Đường may vạt áo chỗ cổ tay hơi thô, chất vải cũng không được tốt lắm, dẫu vậy vẫn không thể giấu đi khí chất thanh quý của hắn.
Hắn hơi khép mắt, ánh nắng rơi trên khuôn mặt hơi tái nhợt, ngũ quan thâm thúy tinh xảo.
“Cảm ơn, cảm ơn, con cá này khó bắt quá…” Lão Vu quẳng dao chạy vội ra, trông thấy rõ người bắt được cá xong thì tươi cười trên mặt hơi lạnh đi, “Ấy, ra là Tần Chiêu à? Lên trấn mua thuốc hả?”
Ngữ khí lạnh lùng, thậm chí còn có mấy phần châm chọc và chán ghét.
Cảnh Lê nghe mà giật mình.
Thoạt trông hắn không giống kiểu người bị người khác ghét bỏ chút nào.
Ngược lại, ngũ quan hắn quá đỗi đẹp đẽ, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng, đường nét môi cũng rất đẹp. Nếu có chỗ nào không hoàn mỹ thì chính là đôi mắt kia quá mức sắc bén, nhìn rất xa cách.
Thế nhưng chút xa cách ấy đã bị khí chất ôn hòa quanh người hắn che đậy đi rồi.
Đó càng không nên là nguyên nhân hắn bị chán ghét.
Cảnh Lê nhìn lại lần nữa, lần này đã nhận ra vấn đề.
Sắc mặt hắn không tốt lắm, nói thẳng ra là như sắp đi tong tới nơi. Mắt thâm quầng, môi không có chút huyết sắc, đặc biệt nổi bật trên gương mặt nhợt nhạt.
Nom cứ như người bị hút hết tinh khí, lãng phí vẻ ngoài hoàn hảo.
Thì ra là một con ma ốm.
Là loại không biết có thể sống tiếp được mấy ngày.
Dường như hắn cũng chẳng để ý thái độ của ông chủ hàng cá cho lắm, mà cũng có thể là mãi rồi thành quen, chỉ gật đầu xem như trả lời.
Lão Vu không muốn nhiều lời với hắn: “Trả con cá cho ta đi.”
Cảnh Lê rúc sâu vào tay nam nhân. Đầu chui vào giữa kẽ tay, đuôi cá run rẩy quấn lấy cổ tay hắn như lấy lòng lại vừa như cầu xin.
Đừng đưa ta cho tên kia.
Tần Chiêu cúi đầu nhìn cá nhỏ trong tay mình. Con cá này cùng lắm lớn bằng bàn tay hắn, toàn thân vảy đỏ, mép vảy có viền vàng mờ mờ, vây cá mỏng manh gần như trong suốt, dưới ánh mặt trời thậm chí có thể nhìn rõ từng hoa văn tinh xảo.
Thấy hắn không trả lời, người bán cá cười nhạo: “Sao? Không phải ngươi muốn mua con cá này đấy chứ? Tiền mua thuốc nhắm chừng còn không đủ mà muốn mua cá à?”
Tần Chiêu không nói gì.
Cảnh Lê cảm nhận được những ngón tay đang ôm cậu hơi lỏng ra, trong lòng trĩu xuống.
Người này không đủ tiền mua cậu.
Từ cách ăn mặc có thể thấy được gia cảnh hắn cũng chẳng khá khẩm gì cho cam, hay nói thẳng là rất túng quẫn. Hắn một tay nắm Cảnh Lê, tay còn lại xách mấy gói thuốc.
Thời cổ đại mua thuốc tốn không ít tiền đâu…
Quả nhiên, hắn đi tới trước vài bước, thả Cảnh Lê xuống thùng nước cạnh hàng cá.
Cảnh Lê vừa chạm nước lập tức cuộn người lại.
Cậu bị thương, không đủ sức bỏ chạy. Mà dẫu có đủ sức chạy thì thế nào đây, cậu chỉ là một con cá, không thể thiếu nước, càng không sống được lâu.
Cá chép gì chứ, chỉ là một đứa xui xẻo mà thôi.
Đột nhiên một giọng nói dễ nghe vang lên trên đỉnh đầu: “Ngần này có đủ không? Ta muốn mua nó.”
Cảnh Lê ngẩng đầu lên, thấy nam nhân đặt vài đồng xu lên mặt bàn.
Một nam tử áo xanh hành tẩu trên đường nhỏ trong núi.
Thời tiết đầu xuân vào sáng sớm se se lạnh, ấy vậy mà trên trán Tần Chiêu lại đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Hắn một tay cầm thuốc một tay xách thùng gỗ nhỏ đầy nước, trong thùng thấp thoáng đuôi cá màu đỏ, lộ ra một cái đầu nho nhỏ.
Cảnh Lê trong thùng gỗ lặng lẽ nhìn hắn. Cậu không rõ từ lúc rời chợ đến bây giờ đã qua bao lâu, nhưng chắc chắn ít nhất cũng phải hai giờ rồi. Phải cậu đi hai giờ đường núi cũng sắp chịu không nổi, huống chi là ma ốm như Tần Chiêu.
Cảnh Lê vẫy vẫy đuôi.
Nhưng mà…
May là vẫn được cứu.
Xem ra lời mấy người kia nói cũng không phải nói dối, có bị bắt vào hàng cá cũng sẽ gặp được quý nhân nguyện ý cứu cậu một mạng, có lẽ cậu thật sự là cá chép…
Chợt có tiếng tách ở đâu phát ra, Cảnh Lê theo bản năng cảm thấy không ổn, y như rằng sau đó tay cầm thùng gỗ gãy ngang.
Thùng gỗ nhỏ rớt xuống đất, nước sánh ra hơn nửa.
Cảnh Lê: “…”
Xin được rút lại lời vừa nói, vận xui xẻo vĩnh viễn không thoát.
Nước bắn ra làm ướt vạt áo Tần Chiêu, hắn dừng bước, cúi đầu nhìn xuống. Hôm nay hắn mua thuốc xong chỉ còn vừa đủ lộ phí về thôn, mà vì mua con cá này nên chỉ có thể đổi sang đi bộ.
Vốn đi được đã rất cố sức, giờ thùng gỗ còn gãy tay cầm… Không biết khi nào mới có thể về đến thôn.
Thế nhưng Tần Chiêu chỉ im lặng nhìn, rồi lại như không có việc gì khom người ôm thùng gỗ lên tiếp tục đi.
Mặc dù bước đi vẫn vững vàng, mặt không chút thay đổi, nhưng Cảnh Lê vẫn cảm nhận được đôi tay ôm thùng gỗ hơi run, tốc độ đi cũng chậm hơn không ít.
Hắn ho rất lâu, bóng lưng đơn bạc cúi xuống, ho như muốn ho ra bằng hết lục phủ ngũ tạng.
Cảnh Lê bị dáng vẻ ấy của hắn dọa sợ, nôn nóng ngửa đầu nhìn.
Cậu không trông thấy mặt Tần Chiêu, chỉ thấy được ngón tay nắm thùng gỗ trắng bệch, theo tiếng ho run rẩy không ngừng.
Người này bệnh gì mà nặng như vậy chứ?
Đều tại cậu, nếu không phải bị cậu làm liên lụy thì hắn đã không phải vất vả như thế.
Cảnh Lê có chút áy náy.
Từ nhỏ đến lớn, bất cứ ai có liên quan đến cậu đều sẽ gặp phải đủ chuyện xui xẻo.
Xem ra người này cũng chịu ảnh hưởng xấu từ cậu.
Chẳng phải nói cậu là cá chép ư? Vì sao không mang tới may mắn cho hắn chứ?
Chí ít cũng không nên khiến hắn khổ như này…
Tâm trạng Cảnh Lê sa sút nghĩ.
Tần Chiêu cố gắng hít thở sâu, nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục ôm thùng gỗ đi về phía trước. Mới đi được một đoạn thì đằng sau vang lên tiếng bánh xe.
“Ơ, phải Tần Chiêu đấy không?” Một anh nông dân đánh xe bò đi tới, từ xa ngó thấy Tần Chiêu thì vội chào, “Tần Chiêu, sao ngươi lại ở đây?”
Tần Chiêu quay người lại, nói: “Thì ra là Lâm nhị thúc.”
Anh nông dân dừng xe bò trước mặt hắn, đánh giá trên dưới: “Lên trấn trên mua thuốc về à? Vừa khéo trên đường đi ta gặp được một nhà giàu mua hết củi nhà ta. Lên xe đi, ta chở về. Cái thân ấy của ngươi thì đi bao giờ mới về đến thôn!”