Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang

Chương 103



Chuyển ngữ: Lý Ngư

Chỉnh sửa: Sunny

.

Vị trí hiện tại của họ là nơi nối liền giữa hai thành Đông Tây, người qua kẻ lại nườm nượp, xung đột trước tiệm sách đã khiến cho càng ngày càng nhiều người chú ý.

Quý Tri Phi vừa nói ra câu này, gia đinh lập tức tiến lên vây Cảnh Lê và ông chủ Thường lại.

Ông chủ Thường còn muốn nói chuyện, Cảnh Lê ngăn trước mặt ông ta, mở miệng: "Nếu như ta cứ không đưa thì sao?"

Bản thảo sách này không chỉ là tâm huyết của cậu, mà còn là ghi chép sinh hoạt của cậu và Tần Chiêu, bất luận thế nào cậu cũng không thể giao cho loại người này.

Ai mà biết được trong lòng người này có ý định quỷ quái gì.

Cảnh Lê nói: "Ta chỉ gửi bản thảo cho ông chủ Thường chứ không phải bán đứt. Cho nên đúng ra mà nói bản thảo này không phải của ông chủ Thường, càng không thuộc về ngươi. Ngươi có lý gì mà bắt ta phải giao cho ngươi?"

Quý Tri Phi không ngờ tiểu mỹ nhân nhìn nhu nhược như thế lại rất sáng suốt, càng khiến lòng hắn thêm ngứa ngáy: "Nói xong rồi?"

Cảnh Lê: "..."

"Ngươi vừa tới phủ thành à?" Quý Tri Phi thong thả nói, "Chỉ bằng ngươi mà đòi chống lại bản thiếu gia hả? Ta có thể để ngươi đi cùng ta một chuyến đấy."

Cảnh Lê: "Đi đâu, quan phủ?"

Nếu Quý Tri Phi muốn lôi cậu tới quan phủ thì cậu cũng không sợ

Trung thu năm ngoái Tri phủ từng mời Tần Chiêu cùng đi sơn trang suối nước nóng ở vùng ngoại ô, lúc đó Cảnh Lê có gặp qua Tri phủ một lần. Tri phủ là người chính trực, cũng rất tán thưởng Tần Chiêu, Cảnh Lê tin tưởng Tri phủ sẽ không cổ vũ loại người kiêu ngạo ỷ thế hiếp người này.

Tuy nhiên cậu không muốn làm ầm ĩ mọi chuyện đến mức đó.

Nếu thật sự ầm ĩ lên quan phủ, cậu sẽ lại thêm phiền phức cho Tần Chiêu.

Mà Quý Tri Phi cũng không muốn ầm ĩ thành như vậy.

Bởi vì Tri phủ đại nhân giám thị nghiêm khắc, phủ thành từ lâu đã không còn những nhà quyền quý dám cố tình vi phạm, Quý Tri Phi lúc này chỉ muốn mượn chuyện của tiệm sách để hù dọa tiểu mỹ nhân một chút, nếu mà ầm ĩ đến trước mặt Tri phủ đại nhân, chưa chắc gã đã có kết quả tốt.

Huống chi trước đó không lâu Cố lão gia mới vào kinh, mấy ngày này không có ở phủ thành.

Nếu thật sự xảy ra chuyện, ngay cả người biện hộ giúp gã cũng không có.

Đương nhiên Quý Tri Phi cũng muốn đơn giản thả người đi.

Thế nhưng không biết từ đâu xuất hiện thêm một tiểu thiếu niên, Quý Tri Phi có hàng trăm loại cách thức có thể giữ cậu lại.

Nghĩ tới đây, ý cười nơi đáy mắt Quý Tri Phi càng sâu, không nhanh không chậm nói: "Chút chuyện nhỏ này thì cần gì kinh động đến quan phủ. Nguyên nhân của chuyện này là do Thường lão nhị thua cược tại sòng bạc của ta, nợ tiền không trả. Nếu các ngươi có thể trả nợ, đừng nói là bản thảo, tiệm sách này ta cũng trả lại cho các ngươi."

Cảnh Lê hỏi: "Hắn thiếu ngươi bao nhiêu tiền?"

"Tiền gốc ba trăm lượng, trễ hạn nhiều ngày như vậy, bây giờ là... một ngàn hai trăm lượng."

Cảnh Lê: "..."

Bán cậu đi cũng không trả nổi đó.

Cảnh Lê vô thức nhìn về phía ông chủ Thường, ông ta lắc đầu, thở dài tuyệt vọng.

Bách tính bình thường thì đào đâu ra được con số này, khó trách chỉ có thể dùng tiệm sách gán nợ.

Cảnh Lê nói: "Ta không có nhiều tiền như thế."

"Không có cũng không sao, ngươi có thể đặt cược ở sòng bạc của ta." Quý Tri Phi nói: "Ta cho ngươi mượn tiền vốn, ngươi tới sòng bạc chơi cùng bản thiếu gia một chút, nếu ngươi thắng thì ta sẽ trả lại tiệm sách nguyên vẹn, cũng không tiếp tục làm khó dễ các ngươi nữa."

Cảnh Lê trầm mặc.

Với vận may của cậu, làm sao mà thắng được?

Cảnh Lê trầm mặc không đáp, ông chủ Thường nói: "Quý Tri Phi thiếu gia, không bằng để ta..."

"Ngậm miệng." Quý Tri Phi mắng, "Mẹ nó ai muốn cược với ngươi."

"Sao hả tiểu mỹ nhân, sợ rồi à?" Quý Tri Phi cười nói, "Ngươi không đồng ý cũng không sao, thế nhưng bản thiếu gia khuyên ngươi tốt nhất nên suy nghĩ cẩn thận. Dẫu sao thì ngươi cũng muốn có thể tiếp tục bán sách tại phủ thành này mà phải không, Chiêu Ly tiên sinh?"

Lúc bọn họ nói chuyện, gia đinh Qúy gia vẫn đập phá trong tiệm sách. Xung quanh người người chỉ trỏ, Quý Tri Phi vênh váo hung hăng, ông chủ Thường cúi thấp đầu, bàn tay đang nắm lấy tay nải run nhè nhẹ.

Cảnh Lê nhắm mắt lại, nói: "Được, ta đồng ý với ngươi."

Đuôi lông mày Quý Tri Phi khẽ nhếch.

Cảnh Lê nói: "Có điều hôm nay không được, ngươi phải cho ta thời gian mấy ngày."

"Thành giao." Quý Tri Phi nói: "Ba ngày thì sao, trong ba ngày này ngươi có thể tới sòng bạc tìm ta bất cứ lúc nào, ta luôn sẵn sàng đón tiếp."

Cảnh Lê: "Được."

Quý Tri Phi đi đến bên cạnh Cảnh Lê, đưa tay muốn chạm vào mặt cậu, lại bị né tránh. Gã cũng không buồn bực, cười nói: "Ta khuyên ngươi đừng nên giở trò gì đó, nếu không ta cũng không thể cam đoan mọi chuyện có trở nên hỏng bét hay không."

Dứt lời, Quý Tri Phi phất phất tay: "Đi đi, về nhà."

Người Quý gia đi hết, đám người vây quanh xem trò cũng nhanh chóng tản ra, Cảnh Lê đỡ ông chủ Thường trở lại trong tiệm sách.

Tiệm sách đã bị đập phá hơn phân nửa, đập vào tầm mắt là một khoảng hỗn độn. Cảnh Lê đỡ ông chủ Thường ngồi xuống trước quầy, xoay người khép cửa tiệm sách.

"Chiêu Ly tiên sinh, ngươi không nên đồng ý với hắn ta." Ông chủ Thường thở dài.

Cảnh Lê nói: " Không sao, nếu như ta thắng thì có thể lấy cửa tiệm về giúp ngươi đấy."

Ông chủ Thường lắc đầu: "Chuyện này không đơn giản như ngươi nghĩ đâu."

Cảnh Lê khẽ giật mình.

Hắn lại nghĩ tới mấy ngày trước đây lúc đến tiệm, bộ dạng ông chủ Thường cổ quái, hỏi: " Chuyện này có phải có ẩn tình hay không?"

"Chuyện đến nước này, ta hẳn nên nói thật cho ngươi." Ông chủ Thường nói: " Vị Quý Tri Phi thiếu gia kia không phải là lần đầu tiên tới tiệm của ta."

"Vị trí của tiệm sách vô cùng tốt, Quý gia nhìn trúng nơi này, muốn mua lại mở cửa hàng vải."

"Nhưng của hàng này là tổ truyền nhà ta lưu lại, ta không chịu bán. Quý gia phái người tới thuyết phục nhiều lần, uy hiếp đe dọa, dùng bất cứ thủ đoạn nào. Những ngày qua ta ứng phó bọn họ mệt mỏi, trước tiên muốn đóng cửa tiệm một thời gian, về nhà tránh một chút."

Cảnh Lê hiểu được: "Cho nên ngày ấy ta tới tìm ngươi, đáng lẽ là ngươi đang muốn rời đi?"

"Vâng." Ông chủ Thường gật đầu, "Khi đó cảm thấy, dù sao đã cùng Quý gia giằng co lâu như vậy,trì hoãn mấy ngày nữa không sao, cho nên..."

Thấy thần sắc Cảnh Lê không đúng, lại vội nói: "Tiên sinh không nên tự trách. Chuyện này là trách nhiệm của ta, bây giờ còn liên lụy vào tiên sinh, đều là kẻ hèn cân nhắc không chu toàn."

Cảnh Lê hỏi: "Vậy đệ đệ ngươi, hắn..."

"Ta không biết hắn ở đâu."

Ông chủ Thường lại nặng nề thở dài: "Cái tên khốn kia vừa nghe nói Quý gia chịu ra giá cao để mua cửa hàng này thì lập tức khuyên ta đừng kiên trì, ta không chịu nên đưa hắn ra khỏi thành, buộc hắn về quê tránh tạm. Trong lúc này xảy ra chuyện gì thì ta không rõ lắm, nhưng hơn phân nửa là Quý Tri Phi tìm được hắn, lại dùng thủ đoạn mới khiến mọi việc biến thành như bây giờ."

"Giấy nợ Quý Tri Phi mang đến quả thực có dấu tay của đệ đệ ta, cho dù có đi quan phủ thì ta cũng không nói rõ được."

"Sao lại như vậy..."

Nhìn tình hình này, hơn phân nửa là Thường lão nhị kia lén lút chạy về, cùng Quý Tri Phi diễn tuồng vui này.

Mặc dù biết đệ đệ ruột kia của ông chủ Thường từ trước đến nay không có tiền đồ gì, thế nhưng Cảnh Lê không ngờ gã đúng là đồ vô liêm sỉ ăn cây táo rào cây sung.

Cảnh Lê nhìn qua bộ dạng chật vật của ông chủ Thường, thở dài trong lòng.

Ông chủ Thường làm thương nhân nhiều năm nhưng vẫn một mực giữ phép làm người. Bây giờ chẳng qua là muốn bảo vệ cửa hàng mà cha mẹ để lại, bỗng dưng lại gặp tai bay vạ gió thế này, thật sự là không công bằng.

Hơn nữa nếu không phải vì giúp cậu, ông ta cũng sẽ không sa cơ lỡ bước tới mức này.

Bên trong tiệm sách nhất thời yên tĩnh, ông chủ Thường thở dài: "Tóm lại, chuyện này không nên liên lụy tới tiên sinh. Chiều muộn ta sẽ đến Quý phủ, tìm Quý Tri Phi năn nỉ một chút, để hắn tha cho ngươi."

"Không dễ dàng như vậy đâu." Cảnh Lê nói, "Ngay từ đầu mục tiêu của bọn họ chính là cửa hàng này, không có chuyện cho chúng ta cơ hội trở mình. Hắn muốn đánh cược cùng ta, chỉ là muốn tìm cơ hội tiếp cận ta mà thôi."

"Cho dù ta không đồng ý thì hắn cũng sẽ tìm những cách khác, không thể nào từ bỏ ý đồ đơn giản như vậy."

Những chuyện này, lúc đồng ý Cảnh Lê đã hiểu rõ. Xem tình hình bây giờ, cho dù Quý Tri Phi có mưu đồ khác thì cậu cũng không thể lùi bước.

Nếu không về sau thật sự không thể an tâm.

"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?" Ông chủ Thường hỏi.

Khóe miệng Cảnh Lê hơi nhếch lên: "Ông chủ Thường yên tâm đi, ta đã có cách rồi, cửa tiệm của ngươi không mất được."

.

Hôm nay Cảnh Lê tốn không ít thời gian tại tiệm sách, lúc về đến nhà đã sắp đến giữa trưa.

Cậu đi vào trong sân, từ xa đã trông thấy cửa thư phòng mở rộng, Cố Hoành ngồi cạnh bàn, thế nhưng không thấy bóng dáng Tần Chiêu đâu.

Cảnh Lê suy tư chốc lát, đi đến một bên cửa thư phòng, thò đầu vào thăm dò: "Cố công tử."

Cố Hoành đang vùi đầu đọc sách, nghe tiếng thì ngẩng đầu lên: "Sư nương về rồi à?"

*Sư nương: Vợ của sư phụ/thầy.

"Xuỵt." Cảnh Lê vội vàng đưa ngón tay đặt trước môi, ánh mắt liếc về phía gian trong của thư phòng, hạ giọng hỏi: "Tần Chiêu không ở đây sao?"

Hiển nhiên tiểu thiếu gia không biết vì sao cậu lại như thế, theo bản năng hạ giọng xuống: "Tiên sinh đã vào nhà nghỉ ngơi, người bảo ta ôn tập hai bài văn mấy lần, lát nữa sẽ ra kiểm tra."

"Ồ..." Cảnh Lê khẽ gật đầu, yên tâm đi vào thư phòng, "Đã nói đừng gọi ta như thế, nghe rất già."

"Vâng, tẩu tử."

Cảnh Lê lại hỏi: "Ngươi ôn tập sao rồi?"

"Đã học thuộc lòng rồi." Cố Hoành đắc ý nói, "Mấy ngày nữa là thi Huyện, nếu bây giờ còn chưa học thuộc lòng thì sao có thể thi. Chờ tin tức tốt của ta đi."

Cảnh Lê gật đầu, lại hỏi: "Đúng rồi, ta tìm ngươi là muốn nghe ngóng chút chuyện."

"Chuyện gì?"

"Ngươi có biết công tử Quý gia không?"

"Quý Tri Phi?" Nói đến người này, Cố Hoành tựa hồ hơi mất vui, "Biết, sao vậy?"

Cảnh Lê "ờm" một tiếng, không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

"Có phải Quý Tri Phi mạo phạm ngươi rồi không?" Cố Hoành nói: "Tên khốn kia là cái loại ăn chơi trác táng, ta không ưa gã từ lâu lắm rồi. Có điều cha ta coi trọng cha gã nên ta mới không so đo với gã. Sư nương đừng lo lắng, nếu gã dám mạo phạm ngươi, ta nhất định sẽ ra mặt giúp ngươi!"

Cảnh Lê vội vàng khoát tay: "Không phải, ta chỉ tùy tiện hỏi chút thôi. Nghe nói nhà gã mở sòng bạc?"

"Đúng vậy, sòng bạc lớn nhất thành Tây kia chính là do nhà gã quản lý, có điều cha ta cũng bỏ vào không ít tiền. Ngươi nghe ngóng chuyện này để làm gì?" Cố Hoành bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt vô thức nhìn về phía cửa.ngoài

Không thấy ai trong sân, lúc này Cố Hoành mới hạ giọng nói: "Ngươi muốn tới sòng bạc chơi hả? Ta có thể dẫn ngươi đi nè!"

"Nhưng ta... Ta không biết chơi cái đó."

"Thế thì có là gì, ta có thể dạy ngươi." Cố Hoành nói: "Nói thật, dạo này đọc sách đến nỗi sắp mụ mị đầu óc rồi, vừa lúc đi thả lỏng một chút cũng không tệ."

"Mặc dù ta không giỏi bằng tiên sinh nhưng cũng thừa sức dẫn ngươi đi chơi."

Ánh mắt Cảnh Lê sáng lên: "Được, chúng ta..."

"Được cái gì?"

Một giọng nói truyền vào từ ngoài cửa, vẻ mặt hai người trong phòng đều cứng đờ, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn.

Tần Chiêu đứng cạnh cửa, đuôi lông mày hơi nhướng lên: "Các ngươi muốn đi đâu đây hả?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.