Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang

Chương 11



Ở một sơn thôn nhỏ thì chẳng thể giấu được bí mật gì. Chuyện ầm ĩ giữa Tần Chiêu và Trần gia đã lan ra khắp thôn trong một đêm.

Trần gia nói rõ không muốn cho Tần Chiêu thuê nhà nữa, rất nhiều người đang xôn xao bàn tán, không biết Tần Chiêu sau này sẽ ra sao.

Lý Đại Lực từng được Tần Chiêu cứu giúp nên cũng muốn giúp đỡ hắn, nhưng tối hôm qua sau khi hắn nói với vợ về việc dọn dẹp lại căn nhà nhỏ ở sân sau cho Tần Chiêu thuê thì bị mắng té tát.

Bởi vậy hắn chẳng dám nhắc lại chuyện này nữa.

Lúc này nghe được ý định của Tần Chiêu, Lý Đại Lực nói: “Ngươi muốn thuê ruộng?”

Tần Chiêu: “Đúng vậy.”

Lý Đại Lực hơi kinh ngạc.

Ai mà không biết Tần Chiêu là ma ốm nổi danh trong thôn, bình thường lên núi hái thuốc cũng có thể toi mất nửa cái mạng, chẳng thể làm nổi bất cứ việc đồng áng nào.

Sao bây giờ lại đổi tính rồi, còn muốn thuê ruộng?

Lý Đại Lực móc nối với chuyện ngày hôm qua, bỗng nhiên ngộ ra một khả năng: “Không phải là ngươi muốn xây nhà trong thôn đấy chứ?”

Thôn Lâm Khê cũng có luật lệ riêng, mặc dù cho phép người từ nơi khác tới đây ở nhưng không được tự ý xây nhà riêng, chỉ có thể thông qua hình thức thuê mướn.

Trừ khi có khế ước mua hoặc thuê đất.

Có khế ước mua đất rồi thì sẽ nộp thuế, như vậy là đã được xem như một nửa người trong thôn.

Bởi thế người từ nơi khác nếu muốn đến đây sinh sống thì việc đầu tiên cần làm là tìm người địa phương để mua hoặc thuê một mảnh đất.

Xét cho cùng đối với những hộ nông dân sống dựa vào nghề nông thì tiền thuế ruộng, thuê đất vẫn tiết kiệm hơn nhiều so với thuê nhà nhiều lắm.

Gia đình nhà vợ của Lý Đại Lực chuyển đến sống ở thôn Lâm Khê cũng là theo cách này.

Tần Chiêu không hề giấu giếm, gật đầu: “Ừ.”

Lý Đại Lực nhìn Tần Chiêu, tò mò trong lòng.

Thuê đất xây nhà, tiền nong tiêu tốn chắc chắn không hề ít, nghe nói người này hàng ngày đều uống thuốc, nghèo đến mức cơm cũng sắp không có mà ăn.

Sao còn dư tiền để làm những thứ này?

Lý Đại Lực nửa đùa nửa thật nói: “Dạo này tên nhóc nhà ngươi may mắn nhặt được tiền đó hở?”

Tần Chiêu lắc đầu: “Không có.”

Hắn nói vậy nhưng tầm mắt lại vô thức liếc qua giỏ cá trên tay.

Từ khi rời khỏi Trần gia, cá chép nhỏ vẫn luôn chìm ở dưới đáy không chịu để ý người khác, từ góc độ của Tần Chiêu nhìn xuống chỉ thấy vây lưng màu đỏ tươi.

… Đây là vẫn còn tức giận nhỉ?

Nhưng mà, dường như từ khi có nó thì vận may của hắn đã tăng lên rất nhiều.

Hơn nữa, nếu không phải nhờ cá chép nhỏ này giúp hắn tìm được thảo dược quý hiếm thì hắn sẽ không thể nào trả nổi tiền cọc thuê đất.

Nói may mắn thì cũng không sai.

Tần Chiêu nghĩ trong lòng

Lời này của Lý Đại Lực cũng chỉ là nói đùa, không hỏi thêm gì, nói: “Nhưng mà… Ta vẫn khuyên ngươi nên cân nhắc kĩ, suy nghĩ thêm vài ngày đi.”

Hắn vốn là người thật thà, tiếp lời: “Nói thẳng với ngươi, hai mẫu ruộng kia của ta vốn dĩ không tốt. Năng suất thu được mấy năm nay đều không tăng, nếu không sao ta lại bỏ không đem cho thuê như vậy chứ?”

Tần Chiêu đáp: “Nhưng hiện tại trong thôn cũng chỉ mình nhà ngươi là còn đất để không thôi.”

Ruộng đất dù ở đâu cũng là thứ đáng giá, nhất là đối với những thôn làng sống dựa vào việc nông, chỉ cần có đủ sức lao động thì đương nhiên càng nhiều ruộng càng tốt.

Còn về việc đất đai có màu mỡ hay không, năng suất có cao hay không, tuy quan trọng nhưng vẫn tốt hơn việc không có đất canh tác.

Vả lại chỉ cần siêng năng một chút, một nửa trồng lúa một nửa trồng rau thì có thể giải quyết được vấn đề lương thực trong nhà, nếu dư ra còn có thể đem lên trấn bán.

Cứ cố gắng như vậy vài năm, tiền thuê đất sẽ không còn là mối bận tâm.

Lý Đại Lực đương nhiên cũng hiểu đạo lý này, nếu như là người khác hỏi thuê, hắn chắc chắn sẽ không chần chừ thế này.

Nhưng cố tình đây lại là Tần Chiêu.

… Con ma ốm này thật sự có thể xuống ruộng làm việc ư?

Lý Đại Lực không hỏi nhiều, chỉ nói: “Ruộng của ta tiền thuê mỗi năm thu một lần, bao gồm cả thuế, mỗi mẫu ruộng tiền thuê là ba bao lúa mì, cuối tháng sáu năm sau thu.”

Lúa mì là loại cây trồng chính ở thôn Lâm Khê, mùa đông ở nơi này không quá lạnh, lúa mì thường được gieo vào mùa thu, đến tháng sáu năm sau thì vừa lúc chín muồi.

Mà tiền thuế cũng sẽ được giao vào khoảng thời gian đó.

Lý Đại Lực nói tiếp: “Hiện tại mới giữa tháng ba, vì ơn cứu mạng lúc trước của ngươi nên ta sẽ không lấy thêm tiền thuê ba tháng này. Ngươi cứ về xem xét thêm vài ngày, nếu thực sự muốn thuê, vậy ngày mai chúng ta qua chỗ thôn trưởng ký giấy thuê đi.”

Tần Chiêu chắp tay: “Cảm ơn.”

“Không cần.” Lý Đại Lực phất tay, “Ta không rõ ngươi đang định làm gì, không phải ngươi muốn ra đồng làm việc nông thật đấy chứ?”

Đừng nói hắn không rõ, ngay cả Cảnh Lê cũng chẳng rõ đây này.

Tần Chiêu nai lưng ra làm ruộng, cậu không tài nào tưởng tượng nổi hình ảnh đó.

E rằng người này ngay cả cái quốc cũng nhấc không nổi ấy chứ?

Hơn nữa cậu vốn cho rằng Tần Chiêu ở lại nơi này là vì sức khỏe không tốt, tạm thời không thể rời đi.

Hắn nên thuê một căn nhà trong thôn ở tạm, chờ sau khi khỏi bệnh thì rời khỏi đây để tìm hiểu thân thế của mình mới đúng, tại sao lại muốn thuê đất xây nhà?

Chẳng lẽ hắn quyết định an ổn sống trong thôn này, không muốn tiếp tục tìm hiểu xem chính mình là ai sao?

Cảnh Lê từ dưới nước ngẩng đầu lên nhìn Tần Chiêu, hoàn toàn không đoán được người này đang suy nghĩ gì.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, Tần Chiêu cúi đầu.

Cảnh Lê không ngờ hắn đột nhiên nhìn xuống, toàn thân run lên bần bật rồi nhanh chóng đong đưa đuôi chìm xuống đáy nước.

Cậu vẫn chưa nguôi giận đâu nhá!

Hành động nhỏ này của cậu đương nhiên không lừa được Tần Chiêu, hắn âm thầm cười.

Lý Đại Lực ngẩng đầu lên đúng lúc trông thấy nụ cười này của Tần Chiêu: “…”

Sai sai, mình có nói câu nào buồn cười à?!!

“Chuyện đồng áng ta sẽ tự nghĩ cách.” Tần Chiêu nói, “Ba ngày sau ta tới ký giấy thuê đất.”

Lý Đại Lực thấy hắn vẫn kiên quyết như vậy, cũng không khuyên thêm mà gật đầu đồng ý.

Dù sao chỗ ruộng đó của hắn tạm thời cũng chỉ có thể để không, mấy mẫu ruộng khác hắn đang làm còn lo liệu không xuể đây.

Tần Chiêu vừa định rời đi thì nhìn thấy mấy cây hành lá trồng trong sân nhà Lý Đại Lực, suy nghĩ một lát liền hỏi: “Nhà ngươi có bán mấy cây hành này không?”

Lý Đại Lực quay đầu trở lại đốn củi, xua tay: “Mấy cây hành thôi mà, cứ cắt xong là lại dài ra, nhà ta ăn không hết. Nếu ngươi muốn thì cứ cắt mấy cây đi, không cần trả tiền.”

Tần Chiêu nói cảm ơn rồi cúi người cắt một nắm hành lá.

Về đến nhà, hắn đặt hành lá lên kệ bếp, lấy hết đồ trong gùi ra, sau đó mới nghiêng sọt cá, thả cá chép nhỏ vào lại trong thùng gỗ.

Cá chép nhỏ vẫy vẫy đuôi, bơi xuống đáy thùng, rúc mình vào một góc, lặng lẽ giận dỗi.

Tần Chiêu ngốc, vậy mà lại không hề dỗ dành cậu trước khi về đến nhà!

Tối nay bỏ nhà đi bụi luôn!

Tần Chiêu chạm nhẹ lên mặt nước, hỏi: “Vẫn không chịu để ý đến ta?”

Cảnh Lê không phản ứng.

“Sao vậy? Trách ta không trở về kịp lúc để cứu ngươi sao?” Tần Chiêu dừng một lát, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Hay là thấy con mèo con kia lại gần ta nên ngươi không vui?

Cảnh Lê: “!”

Cá chép nhỏ bị vạch trần nỗi lòng, bằng mắt thường cũng có thể thấy được toàn thân cậu đang run lên một chút, hai vây lay động không được tự nhiên.

Tần Chiêu sáng tỏ: “Thì ra là ghen nha.”

Ta không hề ghen!

Cảnh Lê lắc lắc đuôi phản đối.

Có thể Tần Chiêu không nghĩ nhiều khi nói ra những lời này, nhưng cậu có linh hồn của một con người đó, chẳng lẽ lại không hiểu ghen là có ý gì?

Hiện tại cậu không thể biến về hình người cho nên mới ở nhờ chỗ này của Tần Chiêu, cũng coi như quan hệ giữa chủ nhà và khách trọ. Có lý nào mà khách trọ lại ghen tỵ vì chủ nhà chứ?

Chưa kể đó chỉ là một con mèo á!

Đang yên đang lành lại đi ghen với một con mèo làm chi, có thấy xấu hổ không!

“Được rồi, ta đã biết.” Tần Chiêu vươn tay xuống nước sờ sờ đầu cá, an ủi, “Ta không biết cá chép nhỏ của ta lại để ý đến thế, lần sau sẽ chú ý hơn, không tới gần những động vật nhỏ khác, được không?”

Cá chép nhỏ của ta á á á!

Trái tim Cảnh Lê bỗng đập nhanh hơn.

Khi Tần Chiêu nói những lời này vẻ mặt rất dịu dàng, cũng rất nghiêm túc, giống như đang chân thành đưa ra một lời hứa hẹn, không chỉ bởi vì cậu là một con cá mà qua loa cho xong.

Quá phạm quy rồi!

Cảnh Lê ngơ ngác nhìn chằm chằm khuôn mặt đó, cảm thấy có hơi thiếu oxy.

Tần Chiêu rất có tài dỗ người, chỉ thấy hắn nhẹ giọng bảo: “Đừng tức giận, ta làm bánh rán hành cho ngươi được không?”

Bánh rán hành!

Từ khi Cảnh Lê thấy Tần Chiêu hái hành lá thì đã thèm rồi, lúc này nghe hắn nhắc tới bánh rán hành, cậu lập tức thấy bụng mình réo ọt ọt.

Sức ăn của cá chép nhỏ không những nhiều, mà còn đói rất nhanh.

Rõ ràng cậu không hề vận động nhiều, nhưng mà lúc nào cũng muốn ăn, hai bữa một ngày dường như không thể giải quyết được nhu cầu của cậu.

Có người đẹp lại thêm cả thức ăn ngon, Cảnh Lê lập tức quên đi nỗi tức giận của mình.

“Không giận nữa hả?” Tần Chiêu sờ sờ nó hồi lâu, thấy cá nhỏ không có phản kháng thì hơi thu tay về, đầu ngón tay nhợt nhạt đặt ở bên mép thùng, “Nếu không còn giận nữa thì thể hiện chút đi.”

Cảnh Lê do dự một lát, đuôi vẫy vẫy, thân thể nhẹ nhàng linh hoạt rời khỏi mặt nước, hôn lên đầu ngón tay Tần Chiêu.

Bõm~

Một tiếng động khẽ vang lên, cá chép nhỏ rơi lại vào nước.

Động tác này bọn họ đã làm đi làm lại rất nhiều lần, cá chép nhỏ không thể nói chuyện, cho nên đành dựa vào hành động để thể hiện vui buồn của mình.

Ví dụ khi Tần Chiêu đưa tay ra với cậu, nếu tâm trạng Cảnh Lê thì sẽ hôn lên tay hắn, thể hiện sự vui vẻ.

Nhưng nếu như tâm trạng không tốt hoặc không thích thì sẽ ngoi lên khẽ cắn tay hắn.

Cậu làm như vậy chỉ để chứng tỏ bản thân đã không còn tức giận nữa thôi, không có ý gì khác hết á!

Cá chép nhỏ cảm thấy mặt mình nóng lên, trốn sâu xuống nước thầm suy nghĩ.

Cậu không chú ý thấy Tần Chiêu cũng có hơi thất thần.

Đầu ngón tay vẫn còn sót lại một chút cảm giác ẩm ướt tê dại, Tần Chiêu rũ mắt nhìn bọt nước trong suốt còn dính trên đó, tự hỏi sao tim mình lại đập nhanh đến thế.

Nhưng… cảm giác kia cũng rất vi diệu.

Tần Chiêu không nghĩ nhiều nữa, nhẹ nhàng sờ đầu Cảnh Lê, đứng dậy đi tới bên bếp nhào bột làm bánh.

Hắn băm nhỏ hành, cán một lớp bột mỏng bọc hành lại, xong xuôi thì cho vào chảo dầu lửa nhỏ chiên một lúc.

Một đĩa bánh rán hành nhanh chóng được vớt ra khỏi chảo, Tần Chiêu dọn lên bàn, lại thấy cá chép nhỏ đã ngủ say trong nước từ bao giờ.

Cũng đúng, hôm nay nó bị con mèo hoang kia đuổi theo gần hết nửa cái thôn, nhất định là mệt lã rồi.

Nhưng cho dù có mệt thì cá chép nhỏ vẫn ngửi thấy mùi thơm của bánh rán hành, vô thức vẫy vẫy đuôi, như thể chuẩn bị thức giấc.

Tần Chiêu cười thầm trong lòng, quay người đặt bánh rán hành lên kệ bếp để giữ ấm.

Vẫn nên chờ cá chép nhỏ tình dậy rồi hẵng ăn.

Hôm qua vì giúp Trần lão thái xem bệnh, Tần Chiêu còn cố ý đến chỗ Cát đại phu. Ngoài việc hỏi thăm về bệnh tình, hắn còn nhân tiện hỏi chuyện buôn bán sâm Ô Sơn.

Cát đại phu làm việc rất gọn gàng, sáng hôm qua đã tung tin bán sâm Ô Sơn ra, có rất nhiều y quán trên trấn muốn hỏi mua.

Mặc dù vẫn chưa xác định sẽ bán cho nhà ai, nhưng về cơ bản thì mọi chuyện coi như đã xong.

Chính vì vậy nên Tần Chiêu mới yên tâm nói chuyện thuê đất với Lý Đại Lực.

Thật ra cả Cảnh Lê và Lý Đại Lực đều suy nghĩ chuyện xây nhà này quá phức tạp, Tần Chiêu làm như vậy cũng chỉ vì hai lý do.

Thứ nhất là vì hắn không muốn tiếp tục sống nhờ trong nhà người khác. Thứ hai là hiện tại hắn đã có chút tiền, đương nhiên cũng muốn tự cải thiện hoàn cảnh sinh hoạt, hà cớ gì lại phải sống tiếp trong một ngôi nhà chật chội.

Với cả…

Nếu cá nhỏ này thật sự có thể mang lại may mắn cho hắn, hắn không thể cứ để nó thiệt thòi sống trong một cái thùng gỗ nhỏ như vậy được.

Phải làm cho cá chép nhỏ của hắn một cái ao trong sân.

Tần Chiêu chọc chọc cái bụng đang ngửa trên mặt nước của cá chép nhỏ, trong lòng thầm nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.