Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang

Chương 13



Mưa rơi lớn dần, Cảnh Lê bước nhanh trên đường nhỏ trong núi.

Cậu không sợ nước mưa, đội mũ rộng vành khoác áo tơi là vì không muốn để thôn dân trông thấy mình. Thôn nhỏ này rất hẻo lánh, xuất hiện người lạ mặt dễ gây chú ý.

Huống chi trên mặt cậu còn có vảy cá.

Cũng may trời đã mưa một lúc, trên đường không có người đi lại nữa.

Cậu đi vội vàng, chỉ kịp khoác đại một cái áo ngoài. Chiếc áo này rất dài, gần như có thể che đến tận mắt cá chân, nhìn qua không thể biết được bên trong cậu chả mặc gì.

Mặc dù trên đường không có ai, Cảnh Lê vẫn cảm thấy ngượng ngùng, chột dạ quấn chặt áo tơi.

Thế nhưng cậu nhanh chóng gặp phải phiền toái khác. Cậu không biết Tần Chiêu đi hái dược ở đâu.

Cảnh Lê tự nhận bản thân không phải dân mù đường, nhưng lần trước đến chỗ kia là do bị con mèo ngu ngốc kia tha tới. Khi đó cậu đã bị dọa đến hồn vía lên mây, về nhà còn hôn mê bất tỉnh, căn bản không biết đường đi thế nào.

Chân trời tối tăm mờ mịt cộng với màn mưa dày càng khiến việc tìm đường thêm gian nan.

Thiếu niên bước chân trần trên đường núi trong mưa gió, toàn thân nhanh chóng lạnh đến run rẩy.

Thì ra không có vảy cá bảo hộ cậu vẫn sợ lạnh lắm.

Tần Chiêu rốt cuộc đang ở đâu đây…

Trời đã tối đen như mực, cũng may dường như năng lực nhìn ban đêm của Cảnh Lê tốt hơn so với quá khứ, dẫu rừng cây này chẳng có chút ánh sáng nào thì cậu vẫn có thể nhìn rõ xung quanh, ít nhất là có thể đi lại không vấp đá.

Cảnh Lê không biết mình lang thang trong núi đã bao lâu mới trông thấy một gian nhà tranh nho nhỏ.

Hai mắt cậu sáng lên, vội vàng chạy tới.

Gian nhà này bỏ hoang từ lâu, không có cửa sổ cũng không có cửa chính, tựa hồ chỉ là chỗ để đồ bỏ đi của thôn dân, nhỏ đến độ ngay cả một người nằm cũng thấy chật chội.

Cảnh Lê đi tới trước cửa, quả nhiên thấy được dáng người quen thuộc ngồi dựa trong góc.

Cậu không dám đi vào ngay mà chỉ len lén nhìn vào trong.

Tần Chiêu không bị ướt, hẳn là vừa lúc trời mưa đã tìm được nơi này để trú tạm. Chắc hắn định chờ đến lúc trời tạnh thì về, chỉ là không ngờ trận mưa này kéo dài tới tận tối.

Nơi này gió lùa bốn phía, người bình thường trú thì cũng tạm, nhưng với ma ốm Tần Chiêu thì không phải nơi tốt đẹp gì.

Hắn nhắm nghiền hai mắt, không biết là ngủ thiếp đi hay đang nhắm mắt dưỡng thần, vẻ mặt tái nhợt.

Đột nhiên Tần Chiêu ngã gục xuống đất.

!!!

Cảnh Lê không nghĩ thêm được gì, vội vàng lao vào trong nhà.

Tần Chiêu nằm trên đất, hai tay ôm chặt thân thể đang run lẩy bẩy. Bên ngoài rất lạnh mà người hắn lại nóng hầm hập, tưởng chừng như chạm vào là bỏng.

Cảnh Lê đẩy đẩy vai hắn: “Tần Chiêu?”

Không trả lời.

Tần Chiêu nhíu chặt mày như đang hãm sâu trong một loại thống khổ nào đó, người thì nóng ran mà mặt mày vẫn cứ tái nhợt.

“Ta…Ta nên làm gì đây…”

Cảnh Lê chưa gặp chuyện như này bao giờ, gấp đến độ tay chân luống cuống. Cậu cởi áo tơi ướt đẫm ra rồi ôm Tần Chiêu vào lòng.

Người cậu vốn lạnh, chạy dưới mưa lâu nên càng lạnh như băng. Cảnh Lê đặt tay lên má Tần Chiêu, chạm phải vật lạnh, đôi mày nhíu chặt của Tần Chiêu hơi giãn ra.

… Nhưng vẫn không tỉnh lại.

Cảnh Lê dùng sức ôm lấy hắn: “Tần Chiêu, tỉnh lại đi rồi chúng ta về nhà ngủ được không?”

Mưa đã ngừng rơi nhưng chân trời vẫn còn mây đen cuồn cuộn, không có tia sáng nào. Thân thể nóng hổi trong ngực chợt cựa quậy, cổ tay Cảnh Lê bị người nắm lấy.

“… Ai đấy?” Giọng hắn khản đặc, cứ như giọng của một người khác.

Nhiệt độ nóng ấm từ cổ tay truyền đến làm Cảnh Lê giật bắn, giọng run run: “Ta… Ta đi ngang qua, thấy ngươi ngất xỉu ở đây, ta…”

Trong bóng tối, Cảnh Lê thấy rõ Tần Chiêu mở mắt ra, trong mắt chỉ có lạnh lẽo và nghi hoặc.

Cảnh Lê nghe được cả tiếng tim mình đập dồn dập.

Tần Chiêu im lặng hồi lâu, hai người cứ thế giằng co thêm một lúc thì sức lực trên cổ tay Cảnh Lê hơi nới lỏng.

Cảnh Lê nhìn hắn, Tần Chiêu đã nghiêng đầu đi, nhắm mắt lại.

Trong nhà tối om, Tần Chiêu lại sốt cao như thế, hẳn là không thấy rõ mặt cậu.

Cảnh Lê hơi yên tâm, nói: “Nom có vẻ ngươi không đi tiếp được rồi, đứng dậy được không? Ta dìu ngươi về nhà nha?”

Lại thêm một khoảng im lặng, Tần Chiêu thấp giọng nói: “… Đa tạ.”

Cảnh Lê cất áo tơi vào trong gùi mang lên lưng, để Tần Chiêu dựa vào vai rồi đỡ hắn đi ra ngoài.

Ý thức của Tần Chiêu vẫn vô cùng hỗn loạn, thậm chí hắn còn không phát hiện ra người lạ này không hỏi nhà hắn ở đâu mà cứ thế trực tiếp dẫn hắn về thôn.

Trong lúc mơ màng, hắn chỉ biết thân thể trong lòng nhỏ nhắn xinh xắn, ôm thì mát mẻ vô cùng, cảm xúc rất tuyệt.

Bản năng Tần Chiêu lấn át lí trí.

Cảnh Lê vốn chưa thích ứng được hình người của mình, Tần Chiêu lại cao hơn cậu một cái đầu, đỡ người đi rất tốn sức. Hai người lảo đảo mất thời gian nhiều gấp hai lần bình thường mới về đến thôn.

Thôn Lâm Khê đêm khuya yên tĩnh, bởi vì trời mưa nên thôn dân đa phần đi ngủ sớm.

Lý Đại Lực cầm chén đèn dầu ra đi tiểu thì ngó thấy hai bóng người đỡ nhau chầm chậm đi qua trước cửa nhà.

Hắn nhìn bóng lưng quen thuộc kia, dụi dụi mắt.

Là Tần Chiêu ư?

Không đúng, Tần Chiêu vốn ở một mình cơ mà.

Lý Đại Lực cũng không nghĩ nhiều, tiểu xong thì đi vào nhà.

Cảnh Lê dìu Tần Chiêu đi tới nằm xuống giường.

Lần này cậu biến thành hình người quá lâu, thể lực tiêu hao gần hết, vảy cá hiện lên càng nhiều, không cầm cự được lâu nữa.

Thế nhưng cậu vẫn cắn răng kiên trì.

Lo sợ Tần Chiêu nhìn thấy mặt nên Cảnh Lê không dám đốt đèn, lọ mọ trong đêm tối lấy chậu nước giặt khăn, lau chùi thân thể giúp hắn hạ nhiệt. Ấy vậy mà Tần Chiêu vẫn nóng hầm hập, Cảnh Lê lau hồi lâu cũng không hề giảm bớt.

Tần Chiêu hẳn rất khó chịu, mày nhíu lại, cắn chặt răng, thỉnh thoảng đau đớn than nhẹ một tiếng. Nhìn không giống người bình thường bị sốt chút nào.

Rốt cuộc hắn bị bệnh gì đây…

Cảnh Lê hiện tại muốn hỏi cũng không có cơ hội, cậu lau người cho Tần Chiêu một lần cuối cùng, đắp kín chăn cho hắn rồi đi ra gian ngoài.

Tần Chiêu mỗi ngày uống hai lần thuốc sáng và tối, hôm nay vì ra ngoài về muộn mà chưa uống thuốc, không chừng là vì thế mới bệnh nặng.

Cũng may mỗi sáng hắn đều sắc đủ thuốc cho cả ngày, đến tối chỉ cần hâm nóng lại là được, bớt đi khâu sắc thuốc phiền phức.

Có điều Cảnh Lê chưa vào bếp bao giờ, nhen được đỏ lửa đã mất một lúc lâu, rồi lại mất thêm một lúc nữa mới có thể bưng được chén thuốc nóng trở lại phòng ngủ.

Trạng thái của Tần Chiêu càng thêm xấu đi.

Hắn nằm không yên, cả người run lẩy bẩy, chăn mền bị đá qua một bên, vạt áo cũng do quẫy đạp mà hở ra.

“Ngươi đừng lộn xộn!” Cảnh Lê vội vàng đặt chén thuốc qua một bên, chạy tới đè vai hắn lại, “Thế này sẽ lạnh…”

Vạt áo nới lỏng ra để lộ da thịt tái nhợt, xương quai xanh tinh xảo vì gầy gò mà đặc biệt rõ ràng, nhìn xuống dưới nữa là lồng ngực với đường cong cơ bắp mỏng manh.

Cảnh Lê vội vàng nhìn qua chỗ khác, tai hơi nóng lên.

Cậu không dám nhìn tiếp, vơ lấy chăn mềm trên giường tính đắp cho hắn thì cổ tay chợt bị người tóm lấy rồi kéo mạnh.

Trời đất quay cuồng, Cảnh Lê ngã vào lồng ngực nóng rực.

“!!!”

Khoảnh khắc ấy, Cảnh Lê thấy tim mình như hẫng đi nửa nhịp, chóp mũi toàn là dược hương đặc thù trên người đối phương, đại não lập tức mất đi khả năng suy nghĩ.

Cảnh Lê miễn cưỡng hoàn hồn, nhẹ tay đẩy đẩy hắn, giọng nhỏ nhẹ: “Tần Chiêu, ngươi thả ta ra…”

Tần Chiêu tựa hồ đã không còn chút ý thức nào.

Đối phương ôm cậu vào lòng, tay siết chặt như đang cố hấp thu khí lạnh trên người cậu.

“Ta hâm nóng thuốc rồi, ngươi dậy uống thuốc trước đã được không?” Đối phương càng ôm càng chặt, Cảnh Lê bị nóng đến hơi khó chịu, dùng thêm lực đẩy ra, “Ngươi…Ngươi đừng như vậy á…”

Bàn tay nóng rực đặt lên bên hông cậu.

Cảnh Lê trợn tròn hai mắt.

Bộ y phục trên người cậu là của Tần Chiêu, không vừa người lắm, lúc mặc lại vội vàng nên không thể buộc chặt dây, dày vò một đêm, dây buộc kia không biết đã lỏng ra lúc nào.

Dây kia bị Tần Chiêu giật một cái, đai lưng triệt để buông ra, vạt áo trượt xuống lộ ra bờ vai trơn bóng. Từ vai xuống thì thê thảm khỏi nói.

Cảnh Lê giờ mới biết quần áo mình mặc biến thành cái dạng gì, đỏ rực từ cổ tới mang tai.

Bàn tay kia tựa hồ rất hài lòng với xúc cảm mát lạnh trên người cậu, nhất là mảng vảy cá yếu ớt bên hông, cứ lưu luyến ở đó không rời.

Nhiệt độ nóng rực làm Cảnh Lê cả người run rẩy, cậu sợ đến viền mắt đỏ hoe: “Tần… Tần Chiêu…”

Sự im lặng bao trùm cả căn phòng, tựa như chìm trong mực đặc không thể tan ra. Cảnh Lê nghe tiếng tim mình đập thình thịch, thấy bản thân không khác gì cá nằm trên thớt chờ làm thịt.

Rất sợ, nhưng lại không có chỗ để trốn.

Bỗng nhiên một giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cậu: “Đừng đi…”

Cảnh Lê sững sờ, ngẩng đầu nhìn đối phương.

Tần Chiêu mở mắt ra. Đôi mắt đỏ rực nhưng không có thần thái sáng láng như lúc thường.

Dường như hắn đang nhìn cậu chằm chằm, lại giống như không nhìn gì cả, chỉ vô thức lặp lại hai chữ kia.

“Đừng đi…”

Cảnh Lê lần đầu tiên thấy dáng vẻ bất lực này của hắn, trái tim như bị ai đó bóp lại, xót xa.

“Ta ở đây.” Cậu không cựa quậy nữa, nhẫn nhịn khó chịu chôn đầu trong ngực Tần Chiêu, “Có ta ở đây.”

Cậu nằm gọn trên người Tần Chiêu, giống như đang ôm lấy một hòn than đỏ rực.

Trong bóng đêm, hai con tim cùng đập dồn dập.

Tần Chiêu cuối cùng cũng an tĩnh lại.

Thời gian cứ thế trôi đi, không biết đã qua bao lâu thì lực đạo trên người Cảnh Lê mới hoàn toàn buông lỏng.

Cảnh Lê đẩy tay hắn ra, ngã người xuống giường thì ánh sáng đỏ lóe lên, cá chép nhỏ xuất hiện rơi xuống đất.

Cá chép nhỏ sức cùng khí kiệt, ngay cả vây cá cũng dặt dẹo rủ xuống thân mình.

Cậu vẫy vẫy đuôi, chậm rãi bật về thùng gỗ rồi chìm xuống đáy thùng.

Sức cùng lực kiệt phun ra hai quả bong bóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.