Cho cá chép nhỏ ăn tối xong, Tần Chiêu lấy quyển “Chính Nghĩa Thượng Thư” mà Trần Ngạn An đưa cho, mở ra xem.
Quyển sách này là thư tịch được sử dụng phổ biến trong khoa cử hiện nay, đồng thời cũng là một trong những thư tịch mà tất cả các thí sinh tham gia thi đồng sinh đều phải đọc qua.
Tần Chiêu không nhớ mình đã đọc cuốn sách này từ khi nào và ở đâu, nhưng vài tháng trước, khi thư viện ở trấn trên gửi cuốn sách này cho hắn chép lại, hắn chỉ mới đọc vài đoạn ngắn đã cảm thấy vô cùng quen thuộc, thậm chí có thể dễ dàng đọc ra.
Thời đại này có bản in ấn, nhưng giá thành cao, hầu hết học sinh đều dùng bản chép tay.
Bản này của Trần Ngạn An cũng là như vậy.
Sách đã qua tay nhiều người sao chép, không tránh khỏi có chỗ sai và thiếu sót, mà công việc lúc trước của Tần Chiêu chính là sửa lại những chỗ sai và bổ sung những chỗ thiếu đó rồi chép lại.
Nhưng đánh dấu trọng điểm cho sách thì là lần đầu.
Trước tiên hắn đọc qua vài trang, đánh dấu lại một số câu từ mà hắn cảm thấy cần giải thích. Còn sự lý giải của bản thân và các ghi chú khác thì viết lên một tờ giấy khác, viết xong kẹp vào trang sách cần ghi chú đó xem như tham khảo.
Với cách này, một là có thể giữ cho quyển sách sạch sẽ rõ ràng, không ảnh hưởng đến việc Trần Ngạn An ghi chép trong giờ học. Hai là có thể lấy ra bất cứ lúc nào, tránh ảnh hưởng đến mạch suy nghĩ của Trần Ngạn An.
Cảnh Lê quan sát từ đầu đến cuối, từ tò mò đến kinh ngạc, cuối cùng nhìn đến trợn mắt há miệng.
Phương pháp học của người này… tiên tiến quá.
Hắn không đi làm tiên sinh dạy học, không đúng, hắn không đi thi khoa cử thật là bỏ phí nhân tài.
Lý giải của hắn với quyển sách này thật sự rất thấu triệt, Tần Chiêu gần như không cần suy nghĩ khi đặt bút viết, chưa đến nửa canh giờ đã ghi chú được gần nửa quyển.
Tần Chiêu đặt bút xuống, vươn vai một cái.
Hắn không định ghi chú hết toàn bộ cuốn sách này. Đây là một cách học dựa vào may mắn, chỉ có thể giúp Trần Ngạn An tạm thời ứng phó với tiên sinh mà thôi. Tương lai tên nhóc kia còn phải đọc nhiều sách hơn, cũng không thể mỗi lần đều nhờ Tần Chiêu giúp cậu ta được.
Cậu ta cần phải tự mình học được, suy một ra ba.
Cảnh Lê hoàn toàn không nghĩ đến những điều này, chỉ cho là Tần Chiêu mệt mỏi, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.
Nhìn sách lâu như vậy, Cảnh Lê cũng đã nhận biết được vài từ đơn giản. Nhưng cuốn sách này tối nghĩa khó hiểu, dùng từ phức tạp, cậu nhìn một lúc cũng không nhận ra chữ nào, chán đến độ ngủ gà ngủ gật trong thùng gỗ.
Hơn nữa, mặc dù biết Tần Chiêu vì ơn cứu mạng mới tốt với Trần Ngạn An, nhưng đến giờ cậu vẫn không thích tên tiểu tử đó.
Cậu không thể quên được những lời nói lỗ mãng lúc đầu của tên đó.
Cảnh Lê ngáp to, phun ra một chuỗi bong bóng.
“Đã nói không cần thức cùng ta.” Tần Chiêu hiển nhiên nhìn thấy bộ dáng buồn ngủ của cậu, thấp giọng nói.
Nhưng ở một mình rất nhàm chán á.
Cảnh Lê vẫy vẫy đuôi.
Cậu chỉ là một con cá, không thể rời khỏi nước, cũng không thể làm được những việc khác. Ban ngày còn có thể theo Tần Chiêu đi khắp nơi, nhưng đêm dài thế này, ngoại trừ xem hắn viết chữ thì cũng không còn việc gì thú vị để làm nữa.
Tần Chiêu xem hiểu ý của cậu, nhàn nhạt nói: “Nếu ngươi mà biến thành người được thì có thể làm những việc khác để giết thời gian đấy.”
“!!!”
Cảnh Lê sợ tới mức run cả người, bắn văng mấy giọt nước lên bàn.
Tần Chiêu đã có chuẩn bị từ trước, trước khi nước bắn tới thì nhấc sách ra.
Tiểu yêu quái này không thận trọng chút nào, thật sự đã tu luyện nhiều năm ư?
Cá chép nhỏ bị nói là không thận trọng giờ đang thu mình trong góc, đuôi không tự nhiên vẫy trái vẫy phải.
Tại sao Tần Chiêu lại nói thế?
Là thăm dò hả? Hay hắn phát hiện chi đó rồi?
Mình để lộ sơ hở ở đâu à ta?
— Không mảy may biết rằng dáng vẻ chột dạ này đâu đâu cũng là sơ hở.
Tần Chiêu nhịn cười, vươn tay về phía cậu.
Cảnh Lê theo bản năng muốn tránh, lại sợ mình cư xử quá khác thường dẫn đến hoài nghi nên cắn răng bất động.
Tần Chiêu chậm rãi xoa đầu cá chép nhỏ, ngón tay lướt qua sống lưng trơn nhẵn lạnh lẽo, lại gảy gảy những cái vây mềm mại, mỗi lần chạm vào là cá chép nhỏ lại run lên một cái.
Sợ mà không dám lộn xộn.
Thật là quá đáng yêu.
Tần Chiêu có chút suy nghĩ xấu xa, ngón tay tiếp tục lần sờ ra sau rồi đột nhiên siết chặt.
Cá chép nhỏ há miệng cắn vào lòng bàn tay hắn.
Cá nổi nóng lên cũng cắn người!
Nhưng hàm răng nhỏ bé trong miệng cá chép nhỏ cắn không đau chút nào, còn không dám dùng sức. Tần Chiêu chỉ cảm thấy đầu ngón tay bị một mảnh mềm mại quấn lấy, vừa lạnh vừa ngứa.
Không biết hắn nghĩ đến cái gì, tai đột nhiên nóng lên, vội rút tay lại.
“Muộn lắm rồi, đi ngủ đi.” Tần Chiêu nói.
Một đêm này, giấc mơ của Tần Chiêu không còn là những đình đài lầu các xa lạ, cũng không phải tuyệt vọng vô tận.
Hắn đã có một đêm mộng đẹp.
Trong giấc mơ, thiếu niên nằm trên người hắn, tóc thấm ướt, quần áo xộc xệch.
Đôi môi trong suốt mềm mại hơi hơi khép mở, từ đầu ngón tay hắn hôn đi lên từng chút một, ngẩng đầu, mềm mại gọi một tiếng…
“Phu quân.”
Ngày hôm đó, lần đầu tiên Tần Chiêu múc nước tắm gội vào sáng sớm.
Còn tắm những ba lần.
Cảnh Lê hiện tại rất không hài lòng.
Sáng nay Tần Chiêu thức dậy rất kỳ quái, không chơi với cậu như thường ngày thì thôi, bây giờ ra khỏi nhà cũng không đưa cậu đi cùng.
Ở đâu có kiểu nuôi cá như hắn!
Cảnh Lê bơi qua bơi lại trong thùng, bất mãn vỗ vỗ đuôi vào vách thùng.
Tuy rằng Tần Chiêu nói chỉ ra ngoài một lát rồi về, nhưng cậu ở nhà một mình tẻ nhạt lắm.
Cậu cũng muốn ra ngoài đi dạo.
Cảnh Lê chợt ngừng lại.
Có lẽ, cậu có thể nhân lúc Tần Chiêu không ở nhà, biến thành người đi ra ngoài chơi một chút?
Cảnh Lê đã biến thành người hai lần rồi, cũng có chút ít kinh nghiệm.
Cậu phát hiện chỉ cần ăn uống đầy đủ, có sức lực thì cậu có thể dễ dàng biến thành người.
Sáng nay Tần Chiêu cho cậu ăn miếng bánh đường trắng cuối cùng và hai miếng bánh trứng nhỏ, hiện tại cậu đang no, có thể thử biến thành người.
Cảnh Lê nhảy ra khỏi nước, rơi xuống mặt đất giữa phòng, trong lòng khẽ lẩm bẩm.
Hãy biến ta thành người, hãy biến ta thành người…
Ánh sáng đỏ lóe lên trong phòng, một thiếu niên xuất hiện ở giữa phòng.
Tay chân đầy đủ hết, chỉ là vảy đỏ trên người vẫn không biến mất hoàn toàn, nhưng cũng đã tốt hơn lần trước rất nhiều.
Cảnh Lê vừa lòng nhìn thân thể mình.
Nếu là như vậy, chỉ cần tập luyện thêm vài lần là cậu có thể thành thạo biến thành hình người.
Lần này Cảnh Lê đã có kinh nghiệm, đầu tiên lau khô tóc, tìm một chiếc dây buộc tóc ra sau đầu. Lại đi đến dây phơi quần áo ở sau nhà, rút lấy bộ quần áo lần trước mặc.
Quần áo phơi ở ngoài được gió thổi cả đêm, hiện tại cũng đã khô, nhưng Tần Chiêu buổi sáng ra ngoài quá sớm còn chưa kịp thu vào.
Chỉ cần cậu sau khi mặc xong treo quần áo lại như cũ, Tần Chiêu chắc chắn sẽ không nghi ngờ.
Cảnh Lê nghĩ đến dáng vẻ mặc quần áo trước đây của Tần Chiêu, dùng sức thít chặt đai lưng, lại lấy đấu lạp đội lên đầu, cứ như vậy quang minh chính đại ra cửa.
Hôm nay Tần Chiêu không khóa cửa, vừa hay thuận tiện cho Cảnh Lê lẻn ra ngoài chơi.
Sáng sớm trong thôn rất yên tĩnh, lúc này mọi người nếu không phải đang làm lụng trên ruộng thì là lên trấn trên họp chợ. Người ở lại trong thôn rất ít, cả đoạn đường Cảnh Lê thậm chí còn không gặp lấy một người.
Cậu hít sâu một hơi không khí mới mẻ, nhanh chân bước về phía trước.
…
Tần Chiêu dường như thoáng nhìn thấy một bóng người quen thuộc, quay người lại, con đường nhỏ trước nhà không một bóng người.
Người đứng đối diện hắn vẫn đang nói chuyện.
“… Tiền công xây nhà trong thôn một ngày năm mươi văn, bốn giờ, bao ăn một bữa là được. Tần Chiêu, ngươi nghe thấy không?”
“Đứa nhỏ này, cả sáng đều lơ đãng, đang nghĩ gì vậy?” Người đứng cạnh Tần Chiêu họ Lâm, tên Lâm Trường Trung, là một người anh họ của Lâm lão nhị.
Người trong thôn muốn dựng nhà hầu hết đều tìm ông.
Tần Chiêu hôm nay quả thực có chút không tập trung, nhíu mày lắc đầu: “Không có chuyện gì.”
Bên ngoài nhà, Cảnh Lê trốn ở trong góc hẻm, ló đầu ra ngoài.
Không ngờ Tần Chiêu vẫn còn ở đây, suýt nữa bị phát hiện.
Cậu còn tưởng hôm nay Tần Chiêu phải đi xa nên mới không tiện đưa cậu đi cùng.
Té ra là đi gần như vậy.
Hừ.
Cảnh Lê nhìn xung quanh, Tần Chiêu đang đứng cạnh cửa sổ nói chuyện với một người nông dân. Lúc này mặt trời dần nhô lên, bình minh chiếu lên sườn mặt hắn nom càng thêm hấp dẫn.
Có một loại người, dẫu ăn mặc bình thường vẫn khí độ bất phàm.
Cảnh Lê nhìn đến xuất thần, đột nhiên nghe thấy một tiếng mèo kêu nhẹ từ phía sau.
“Meo meo~”
“Á á á á á á!”
Tần Chiêu quay đầu nhìn lại lần nữa, nhíu mày: “Lâm thúc, vừa rồi thúc có nghe thấy tiếng gì không?”
“Tiếng gì? Không có, không phải ngươi lại ốm chứ?” Lâm Trường Trung nói, “Sắc mặt của ngươi không tốt lắm, lát nữa trở về nghỉ ngơi đi, những việc này cứ giao cho ta, không cần lo lắng.”
Lâm Trường Trung sảng khoái nói: “Trước đây ngươi giúp đỡ nhà Lâm lão nhị, cũng xem như là giúp đỡ ta, không cần khách khí làm gì.”
“Đa tạ.” Tần Chiêu nói, “Khi nào có thể khởi công?”
“Ngươi muốn xây nhà hai gian, một hồ nước, còn có tường trúc vây quanh, gỗ và gạch phải dùng thì có thể lấy từ chỗ ta. Trúc thì phải đến vài ngôi làng gần đây để tìm người thu gom. Có thể sẽ mất chút công sức.” Lâm Trường Trung nói, “Khi nào thu thập xong vật liệu ta lại nói với ngươi, yên tâm, chỉ cần đủ vật liệu thì tốn vài ngày là có thể dựng xong phòng cho ngươi.”
Tần Chiêu: “Ta biết rồi.”
So với tiền công, chi phí vật liệu cần thiết để dựng nhà mới là khoản chi lớn.
Tần Chiêu không dùng tranh để lợp mái như những nông hộ gia cảnh khó khăn mà muốn thay bằng ngói, vậy thì giá sẽ tăng gấp đôi.
Tần Chiều đặt cọc một lần ba quan* tiền, cầm danh sách Lâm Trường Trung viết rời đi.
*lúc trước thay vì “quan tiền” thì bọn tui có để là “xâu tiền”, một xâu như vậy sẽ là 1000 văn, sau này beta lại sẽ thống nhất là “quan tiền” nha.
Hắn đi đến trước nhà, thấy cửa đóng chặt, một con mèo cam đang ngồi ngay đó đang cào vuốt lên cửa.
Cái lỗ bị con mèo này cào ra trước đây đã được hắn sửa lại, nhóc con này lượn đi lượn lại nhưng mãi không tìm được lối vào.
Chỉ sợ tiểu yêu quái lại bị dọa sợ rồi.
Tần Chiêu cười thầm, tiến lên muốn đuổi mèo đi, lại nghe thấy bên trong có tiếng khóc nức nở: “Ngươi… Ngươi đừng đi vào…”
Giọng nói thiếu niên trong trẻo, mềm mại, âm cuối còn hơi run run.
Tim Tần Chiêu lập tức đập lệch một nhịp, sau đó điên cuồng nhảy lên.
Cậu… Cậu biến thành người rồi sao?
Mèo nhỏ nhìn thấy Tần Chiêu đi tới, ngoan ngoãn ngồi xổm bên chân hắn, dụi dụi đầu, kêu meo meo.
Có tiếng thở dốc từ bên trong cánh cửa truyền ra, giống như bị dọa sợ hơn.
Tần Chiêu có thể cảm giác được thiếu niên ấy lúc này đang ngồi xổm sau cánh cửa, qua một tầng ván cửa mỏng manh, hắn dường như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ lúc này của thiếu niên đó.
Tấm lưng gầy gò dùng sức chống cửa, hốc mắt đỏ bừng, sợ tới mức sắp rơi nước mắt.
Nhất định là dáng vẻ rất đẹp.
Tần Chiêu chống tay lên cửa, đè lại rung động trong lòng, yên lặng hít sâu một hơi.
Hắn thật muốn làm như chính mình cái gì cũng không biết, nhưng cá nhỏ này sao lại… hoàn toàn không giấu được bí mật vậy chứ?
Tần Chiêu có hơi bất đắc dĩ, đứng yên một lúc rồi quyết định cúi người bế mèo lên, lẳng lặng rời đi.Tác giả có điều muốn nói :
Cá nhỏ mỗi ngày đều lộ clone cùng Tần Chiêu mỗi ngày đều nỗ lực giúp cá nhỏ che giấu.