Từ Ấu Vi: “Muội cũng phải đi, đợi muội đi thay quần áo.”
Nàng có bộ quần áo cũ dùng để làm việc.
Từ Yến Chu thong thả nói: “Không nói sẽ dẫn muội theo, ở nhà đợi đi.”
Từ Ấu Vi nóng nảy: “Muội muốn đi!”
Nàng biết rõ trong nhà này lời của huynh trưởng không tính, tẩu tẩu nói mới tính, cho nên trực tiếp đi tìm Cố Diệu.
“Tẩu tẩu, dẫn theo muội đi hồ nước mặn nhé, muội đảm bảo gánh ba mươi cân muối về!”
Từ Yến Chu: “Ba mươi cân…” Làm như nhiều lắm.
Từ Ấu Vi siết chặt nắm đấm: “Tẩu tẩu! Được không?”
Cố Diệu không định kéo Từ Ấu Vi đi theo, nàng và Từ Yến Chu đi nhanh về nhanh, nhặt xong muối thạch về luôn, cũng sẽ gánh nhiều thêm một ít.
Từ Ấu Vi cũng đã đi lên núi một làn, trời lạnh như thế này không nên lên núi để dính hơi lạnh.
Cố Diệu: “Ấu Vi, ta và ca ca muội rất nhanh sẽ về.”
Từ Yến Chu thả ít lương khô vào gùi: “Muốn đi cũng được, hôm nay muội lên núi, đến lúc đi bán than thì ở nhà.”
Từ Ấu Vi hít sâu một hơi, không lâu trước đây, Cố Diệu đi đâu cũng dẫn theo nàng. Huynh trưởng đây là muốn cướp việc đi bán than mà: “Muội muốn đi bán than.”
Từ Yến Chu: “Ờ, thế ở nhà nhặt nấm đi.”
Ăn xong bữa sáng, hai người nhanh chóng đi ra ngoài. Từ Yến Chu gọi nàng một tiếng.
Cố Diệu nghi hoặc: “Sao vậy?”
Từ Yến Chu cười cười, thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi: “Cùng nàng đi ra ngoài rất vui, đặc biệt cao hứng.”
Khó lắm chàng mới được ra ngoài, vui vẻ là việc khó tránh, Cố Diệu liền nói: “Nếu vui vậy thì gánh thêm ít muối thạch về đi.”
Từ Yến Chu lập tức gật đầu: “Ta nhất định sẽ gánh nhiều hơn ba mươi cân.”
Có lẽ giữa hai huynh muội sẽ có chút linh cảm, chàng quay đầu lại quả nhiên thấy Từ Ấu Vi đang đứng trước cửa lén nhìn họ.
Từ Yến Chu lập tức kiêu ngạo quay đầu đi.
Từ Ấu Vi: “? Mẫu thân!”
Lư thị đang dọn bán đũa: “Làm sao?”
Nội tâm Từ Ấu Vi thực ủy khuất, tuy rằng Từ Yến Chu không trừng nàng, nhưng so với trừng mắt càng làm nàng khó chịu hơn: “…Lát nữa chúng ta ra ngoài nhặt nấm đi, nhặt nhiều một chút.”
Đi qua hai ngọn núi đã đến hồ nước mặn.
Đây không phải lần đầu tiên Từ Yến Chu đến đây, so với vài năm trước, hồ nước này hiện tại có chút khác biệt. Thì ra hai bên hồ không có cỏ dại, cũng không có phiến đá sáng như vậy, vì đây là muối thạch có thể đun thành muối trắng.
Mặt hồ lăn tăn gợn sóng, Từ Yến Chu không khỏi nhìn thêm hai lần, nhanh chóng cúi xuống nhặt muối thạch. Đặt cái to xuống dưới, cho viên nhỏ vào khe hở cho kín đầy sọt.
Từ Yến Chu muốn nhặt thật nhiều, nhặt nhặt, trên gùi biến thành một ngọn núi nhỏ.
Cố Diệu nhặt xong, ngẩng đầu nhìn sang đã thấy ngọn núi trên gùi của Từ Yến Chu: “Huynh nhặt nhiều vậy làm gì, không gánh về hết đâu.”
Từ Yến Chu cố chấp: “Ta có thể gánh về.”
Cố Diệu: “Vậy ta cũng gánh thêm.”
Nàng học theo Từ Yến Chu, đắp thành một ngọn núi nhỏ, hai ngọn núi cao như vậy hợp lại nhìn có chút nặng.
Từ Yến Chu bắt đầu nhặt bớt ra: “Thật ra ta không gánh được nhiều như vậy.”
Cố Diệu nói: “Sớm làm như thế không phải tốt sao.”
Từ Yến Chu: “Ta là một nam nhân, hẳn phải gánh nhiều hơn.”
“Nhưng nhiều đến vậy thì không nên.” Cố Diệu cúi đầu nói: “Để huynh gánh ít một chút vì tốt cho huynh, nếu còn như vậy nữa lần sau ta sẽ dẫn Ấu Vi đi.”
Chắc chắn chàng sẽ không để loại chuyện này xảy ra: “Ta nghe lời nàng, A Diệu, nàng nhìn như thế này được chưa?”
Gùi đã được san bằng, Cố Diệu gật đầu: “Được rồi, về thôi.”
Lúc trở về hai người gặp đúng thời điểm gió núi bắt đầu thổi, đường đi không dễ, Từ Yến Chu lập tức đề nghị: “A Diệu, để ta dắt nàng đi.”
Cố Diệu căn bản không cần dắt, nàng có thể tự đi được.
Nhưng Từ Yến Chu đã dừng bước, nắm chặt cổ tay Cố Diệu: “Như vậy sẽ đi dễ hơn.”
Trước kia nàng cũng từng nắm tay chàng, nhưng phần lớn chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên. Đây là lần đầu tiên chàng chủ động nắm nay của nàng. Chàng đi lên phía trước, dùng thân thể chắn gió cho nàng.
Cố Diệu sợ chàng bị gió núi thổi sinh bệnh: “Từ Yến Chu, như vậy không nên, huynh chậm một chút chúng ta cùng đi.”
Chàng không hề thấy lạnh, liền nói: “A Diệu, tay ta ấm lắm.”
Thật sự rất ấm.
Cố Diệu ừm một tiếng: “Vậy thì đi thôi.”
—-
Thành Thịnh Kinh, Từ Ninh cung.
Vào những ngày đầu tháng và cuối tháng, Chu Ninh Sâm đều phải đến Từ Ninh cung dùng cơm.
Trong Từ Ninh cũng đang đốt than ngân sương, một tia khói cũng không có, hun cho căn phòng trở nên ấm áp, treo một chiếc áp choàng lông cáo màu đen bên cạnh bếp than, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy ấm cúng.
Dùng cơm xong, Thái hậu bưng tách trà lên nhấp một hớp trà nóng nhuận họng: “Hoàng đế bận rộn quốc sự, nhưng cũng phải chú ý thân thể.”
Gần đây Chu Ninh Sâm gầy đi, gương mặt đã nổi gân xanh nhàn nhạt.
Chu Ninh Sâm dửng dưng: “Nhi thần hiểu rõ.”
Thái hậu vẫn luôn không thích thái độ này của hắn, hiện tại tứ hải đều thái bình, có cái gì phải làm việc vất vả như vậy, những tấu chương kia chỉ cần xem qua là được, cần gì phải luôn chôn mình trong Ngự thư phòng đến khuya.
Quốc sự quốc sự, việc kéo dài dòng dõi cũng là quốc sự, tại sao không sốt ruột chút nào.
Thái hậu biết hắn thích Từ Ấu Vi, nếu đã thích đến vậy thì trực tiếp nạp nàng ta tiến cung, Từ gia bây giờ đã bại, còn có thể làm nên chuyện gì. Đằng này hắn lại vì một nữ nhân mà không sủng hạnh phi tần hậu cung, đã là Hoàng đế, thì phải hiểu rõ vị thế người làm vua.
Thái hậu: “Ai gia biết ngươi không thích nghe, nhưng không thể không nói. Ngươi thân làm hoàng đế, Thục phi các nàng ấy đã vào cũng được gần một năm, việc triều chính hay chuyện hậu cung cùng một nhịp thở…”
Chu Ninh Sâm ngắt lời: “Các nàng vào cung đều là ý của mẫu hậu, không liên quan đến nhi thần.”
Thái hậu đặt mạnh tách trà: “Hồ nháo! Ý ngươi ai gia làm việc này vì bản thân sao!”
Chu Ninh Sâm cảm thấy bữa cơm này đã xong, con cái sớm muộn cũng sẽ có, nhưng hắn chỉ cần con của mình và Từ Ấu Vi.
Thái hậu bóp mi tâm: “Thục phi có tri thức hiểu lễ nghĩa, Lệ thần nhan sắc thiên chân, phi tần các cung mỗi người một điểm, không hề kém cạnh nữ nhi Từ gia kia, đêm nay ngươi đến một cung đi. Hoàng đế nào lại không có tam cung lục viện…Nếu ngươi không đi, thì đừng nhận bà già này là mẫu hậu.”
Chu Ninh Sâm nở nụ cười: “Người lấy chuyện này uy hiếp ta?”
Thái hậu: “Không phải uy hiếp, đây là chuyện một Hoàng đế phải làm.”
Chu Ninh Sâm rời khỏi Từ Ninh cung.
Phúc Lộc nhỏ giọng hỏi: “Hoàng thượng, đến Ngự thư phòng hay vẫn đến Thái Hòa điện ạ?”
Bước chân Chu Ninh Sâm dừng một chút: “Đến Dục Tú cung.”
Trong số các phi tần, hắn có hảo cảm với Thục phi hơn một chút cho nên quyết định dến Dục Tú cung ngủ một đêm, bất hạnh của việc làm phi tần chính là như vậy.
Trong Dục Tú cung đốt than ấm áp, Thục phi chỉ mặc một bộ trung y mỏng manh, thần sắc nổi lên kinh ngạc: “Hoàng thượng…Các ngươi lui xuống đi.”
Trong điện lập tức chỉ còn lại hai người bọn họ, Thục phi cúi đầu: “Hoàng thượng, đêm nay thần thiếp sẽ ngủ giường ngoài.”
Chu Ninh Sâm nhẹ nhàng thở ra: “Ừm.”
Trong phòng quá nóng, Chu Ninh Sâm cảm thấy cổ họng khô khốc, hắn ngồi một lúc cả người đã trở nên khô nóng.
Hắn chưa kịp định hình lại, cảnh tưởng trước mắt đã trở nên mơ hồ, mở mắt ra lần nữa, đã nhìn thấy Từ Ấu Vi.
Chu Ninh Sâm: “Ấu Vi?”
Không đợi Thục phi lui về phía sau, Chu ninh Sâm đã đứng dậy ôm lấy nàng: “Ấu Vi, ta rất nhớ nàng.”
Thục phi giật mình, đẩy hắn ra: “Hoàng thượng nhìn lầm rồi, thần thiếp là Tô Tuyết Nịnh, không phải Từ cô nương.”
Sau khi Tô Tuyết Nịnh thoát khỏi Chu Ninh Sâm, lập tức ra đi ra ngoài, nhắc nhở bọn thái giám và nha hoàn đang canh giữ: “Hoàng thượng đột nhiên nóng người, nhanh đi gọi thái y.”
Chu Ninh Sâm trúng tình dược, cũng may người không sao. Tô Tuyết Nịnh mệt mỏi chăm sóc hắn cả đêm, chờ đến hừng đông liền ghé vào bên giường mà ngủ.
Chu Ninh Sâm cuối cùng cũng tỉnh, nghe thấy động tĩnh, nàng ta lập tức tỉnh lại.
Nàng hầu hạ hắn thay quần áo, trước sau vẫn không nói gì.
Chu Ninh Sâm cúi đầu liếc qua, tuy dung mạo Tô Tuyết Nịnh không quá xuất sức, nhưng lại tự nhiên hào phóng, tối qua may nhờ có nàng, không thì, hắn sợ chính mình làm ra chuyện gì phải hối hận.
Chu Ninh Sâm: “Tối qua…”
“Tối qua không có gì cả, thần thiếp biết trong lòng Hoàng thượng đã có người khác, thiếp cảm thấy như vậy rất tốt, nếu cô nương kia biết được sẽ rất cảm động.”
Tô Tuyết Nịnh nói thêm: “Nếu Thái hậu ép buộc quá gắt gao, Hoàng thượng có thể đến Dục Tú cung, thần thiếp sẽ ngủ bên ngoài.”
Chu Ninh Sâm khẽ gật đầu.
Tô Tuyết Nịnh tiễn Chu Ninh Sâm ra ngoài, một đêm nàng không chợp mắt, đã mệt không chịu nổi.
Nha hoàn bên cạnh thấy vậy liền bất bình: “Nương nương, tối qua nếu người thuận sự thành chương, nói không chừng sẽ hoài thai tiểu điện hạ.”
Tô Tuyết Nịnh: “Làm vậy Hoàng thượng sẽ triệt để chán ghét ta, hắn hiện tại chỉ thích Từ Ấu Vi…”
“Thật đáng thương, bị một người như vậy thích.” Tô Tuyết Nịnh đã rũ bỏ hình ảnh trước mặt Chu Ninh Sâm, trong mắt nàng chỉ có khinh thường: “Huynh trưởng trọng thương, cả nhà bị lưu đày, nếu ta là nàng, chỉ hận không thể trốn xa một chút.”
Cái Tô Tuyết Nịnh muốn là hậu vị, nàng chỉ cần từ từ làm theo kế hoạch, sớm muộn gì cũng giữ được Chu Ninh Sâm thôi.
Ở Thịnh Kinh càng ngày càng lạnh, trong cung bắt đầu truyền ra tin đồn Thục phi nương nương nhận được sủng ái. Chu Ninh Sâm cũng không giải thích, có người tự nguyện chắn phiền toái giúp hắn, đặc biệt lại chặn được miệng Thái hậu có gì tốt hơn.
Chu Ninh Sâm đưa mắt nhìn ra cửa sổ, chẳng biết từ lúc nào, trên bầu trời đắt bắt đầu rải rác có tuyết rơi.
Phúc Lộc vén rèm tiến vào: “Hoàng thượng, Thục phi nương nương tự tay nấu canh, đem sang cho ngài một chén.”
Chu Ninh Sâm: “Để đó đi.”
———–
Trên Ngọc Khê Sơn sớm đã có tuyết rơi, đầu tháng mười một, tuyết đã sớm phủ một tầng mỏng trên mặt đất. Bông tuyết nho nhỏ, vừa chạm mặt đất liền tan đi, trên mặt đất rất ẩm ướt, Cố Diệu đứng bên cửa sổ ngắm tuyết một lúc rồi ra sau vườn xem cây non.
Có lớp rơm dày giữ ấm, cộng với việc tưới nước hàng ngày trong mùa xuân, rau mầm đã dài bằng bàn tay. Màu xanh mơn mởn, nhìn qua phát triển khá tốt, Cố Diệu cảm thấy lớn như vậy đã có thể ăn.
Nàng gieo rất nhiều rau cải, nên quyết định hái một ít làm sủi cảo cho bữa trưa. Tiện tay hái mấy lá bắp cải cho thỏ ăn, sau đó vào nhà làm nhân sủi cảo, nhưng nhìn quanh quẩn không thấy Từ Yến Chu đâu.
Nàng nghi hoặc hỏi Lư thị: “Mẫu thân, Từ Yến Chu đâu?”
Lư thị nói: “Mới vừa đi ra ngoài, cũng không biết muốn làm gì, tuyết đang rơi đấy.”
Cố Diệu nhìn ra ngoài cửa, đúng vậy, tuyết đang rơi, Từ Yến Chu ra ngoài làm gì nhỉ?
Từ Yến Chu đi lấy tủ giường lò.
Chiếc tủ được đóng rất to, dựng thẳng lên còn có thể làm thành tủ quần áo, hơn nữa chuyển cũng không hề dễ.
Tuyết quá mỏng, xem chừng chỉ vài ngày là sẽ tan hết. Nhưng tuyết mỏng vẫn được tính là tuyết rơi. Cố Diệu đã nói, chờ tuyết rơi sẽ chuyển sang giường lò, cho nên Từ Yến Chu vội vàng đem tủ chuyển về.
Thợ mộc thật sự đã đóng được, nặng vô cùng. Chàng yêu cầu hắn sửa vài chỗ và mài nhẵn các góc tủ một chút.
Thợ mộc lẩm nhẩm: “Ta hỏi này, phu nhân nhà ngươi có đồng ý cho ngươi chuyển cái tủ này về không đấy?”
Không đợi chàng trả lời, thợ mộc đã nói tiếp: “Đã nói trước rồi nha, nếu không được chuyển về ta cũng sẽ không trả lại thỏ cho ngươi đâu.”
Từ Yến Chu do dự một lúc: “…Chắc là không đâu.”
Thợ mộc: “Cái này toàn dùng gỗ tốt, đốt đi thì tiếc lắm.”
Trong nhà đã có than, Từ Yến Chu nhất định không để nó bị ném vào trong bếp, chàng tự tin hơn lúc nãy: “Phu nhân nhà ta sẽ không mang đi làm củi đâu.”
Thợ mộc hoàn toàn không hiểu tại sao Từ Yến Chu phải làm cái tủ như thế này, vợ hắn nếu thấy hắn làm cái này nhất định sẽ tức giận, hắn không tin Từ gia sẽ vui mừng đặt cái tủ này trên giường đâu.
Thợ mộc nói: “Xong rồi, ngươi chuyển về đi.”
Từ Yến Chu khiêng tủ giường về nhà, một quái vật khổng lồ như vậy, muốn vào cửa cũng không dễ dàng.
Cố Diệu đang băm nhân sủi cảo, múa đao điêu luyện, các loại nhân đều được băm nhuyễn.
Động tĩnh của Từ Yến Chu không nhỏ, nàng nhìn ra thấy tủ giường liền ngây ngốc nửa ngày: “Đây là cái tủ giường huynh muốn làm?”