Editor: Gà
Chu Ninh Sâm liên tục ho khan hai tiếng, cổ họng khô rát, không biết đến bao giờ mới lành bệnh, y hạ lệnh: “Điều ba vạn binh mã, chở hỏa lôi* trong quân doanh Kinh Giao đến, tấn công Dự Châu.”
(*) Hỏa lôi: Đại bác
Trấn Viên Hầu chấn động: “Dùng hỏa lôi khó tránh khỏi gây thương vong đến bá tánh, khẩn xin hoàng thượng suy nghĩ lại.”
Uy lực của hỏa lôi rất lớn, nếu dùng hỏa lôi để công kích thành e rằng sẽ thương tổn bá tánh.
Chu Ninh Sâm ngẩng đầu quắc mắt liếc Trấn Viễn Hầu, ánh mắt tối sầm: “Người Vân Châu còn được xem là con dân Đại Sở hay sao, trẫm thấy ngươi hồ đồ rồi.”
“Suốt đêm chuyển hỏa lôi đến đây ngay, có hỏa lôi, dù Từ Yến Chu tấn công vẫn có thể ngăn cản được trong chốc lát.”
Y cảm thấy trước kia mình quá nhân từ, kiêng dè hết cái này đến cái kia, cuối cùng dẫn đến tình cảnh không thể vãn hồi.
Bây giờ hối hận đã quá muộn.
Trấn Viễn Hầu chần chừ: “Nhưng mà, bệ hạ, hỏa lôi này đều do Từ Yến Chu cho người tạo ra, dùng hỏa lôi cũng không dễ, thần sợ…”
Chu Ninh Sâm thản nhiên liếc Trấn Viễn Hầu: “Ngươi sợ dùng không được hay là sợ Từ Yến Chu cũng lấy hỏa lôi đối phó Đại Sở?”
Chu Ninh Sâm sờ cổ, vẫn còn đau, nhất là khi nói chuyện.
Mấy ngày nay y gần như đã chịu tất thảy những khó khăn trong một kiếp.
Trấn Viễn Hầu sợ cả hai, hỏa lôi này do Từ Yến Chu chế tạo ra, ở Vân Thành cũng có, Từ Yến Chu hẳn sẽ không dùng, nhưng sợ…
Chu Ninh Sâm thở dài: “Ngươi yên tâm, Từ Yến Chu sẽ không dùng, hắn xem trọng tính mạng của dân chúng quan trọng hơn bất cứ điều gì.
Chúng ta chỉ dùng hỏa lôi kiềm chân buộc hắn lui binh mà thôi.”
Đầu tiên Trấn Viễn Hầu ngẩn người, sau đó khẽ gật đầu: “Thần lập tức viết thư về Thịnh kinh.”
Chu Ninh Sâm lại nói: “Mấy ngày nay thời tiết không tốt, lúc vận chuyển phải cẩn thận, tuyệt đối không thể mắc mưa.”
“Thần tuân chỉ.”
“Thịnh Kinh thế nào?” Chu Ninh Sâm ho khan vài tiếng, “Có chuyện gì xảy ra không?”
Từ Thịnh Kinh đến Từ Châu chỉ mất một ngày đường, Thịnh Kinh có tin tức gì Từ Châu là nơi biết đầu tiên.
Tin tức Thịnh Kinh đều do Nguyên Bảo thu, những chuyện không quan trọng hắn sẽ xử lý.
Nguyên Bảo đáp: “Hoàng thượng không ở đó, Thịnh Kinh hơi loạn.”
Hôm nay Thái hậu giám quốc.
Đại Sở thua trận, Dự Châu cũng mất, chưa biết lúc nào Từ Yến Chu sẽ đánh vào Thịnh Kinh, có thể không loạn được sao.
Nguyên Bảo cẩn thận quan sát sắc mặt Chu Ninh Sâm: “Nhưng đã có ngự lâm quân dẹp loạn, hoàng thành vẫn ổn định.”
Chu Ninh Sâm chợt nhớ Chu Ninh Tự đã vào Ngự lâm quân: “Trẫm nhớ thế tử Vĩnh Thân Vương đang nhậm chức trong ngự lâm quân?”
Nguyên Bảo nhíu mày: “Bệ hạ, thế tử Vĩnh Thân Vương vừa vào ngự lâm quân thì ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, Thịnh Kinh gửi thư đến nói đã mấy ngày thế tử không đến làm việc.”
Chu Ninh Sâm bóp mi tâm: “Vốn cũng không có ý định trông cậy vào hắn, đừng gây thêm chuyện là được.”
Vĩnh Thân Vương tiêu dao hơn nửa đời người, con trai độc nhất cũng là một hoàn khố giống hắn, không học vấn không nghề nghiệp, tứ lục không hiểu, lẽ nào hy vọng Chu Ninh Tự có thể mặc giáp ra trận?
Y nói: “Lệnh ngự lâm quân nghiêm cẩn bảo vệ Thịnh Kinh, có người gây loạn lập tức nhốt vào thiên lao.”
Nguyên Bảo gật đầu đáp ứng, Chu Ninh Sâm ngồi nói chuyện một lúc đã chịu không nổi, phất tay áo cho bọn họ lui ra.
Đại Sở lui binh đến Từ Châu, dựng trại đóng quân cách thành Từ Châu ba mươi dặm.
Hiện tại Chu Ninh Sâm đang ở trong quân trướng, trời vừa đổ mưa đá xong lại bắt đầu hanh nóng, trên người ẩm ướt dính nhớp khiến y muốn đi tắm: “Nguyên Bảo, chuẩn bị nước, trẫm muốn tắm rửa.”
Nơi này nấu nước không thuận tiện, lúc nước nóng được nâng vào đã qua hơn nửa canh giờ, Chu Ninh Sâm cảm thấy trong lòng như có lửa, bèn cố nén xuống đi tắm.”
Tứ chi vô lực, khó khăn lắm mới ngồi vào trong thùng tắm, hơi nóng bốc khói, cổ họng ngứa ngáy, một mùi tanh ngọt trào lên.
Chu Ninh Sâm che miệng lại, kết quả máu từ kẽ tay chảy ra nhỏ xuống thùng tắm.
Nguyên Bảo đứng bên cạnh trợn mắt há mồm: “…Bệ hạ! Nô tài lập tức truyền thái y!”
Chu Ninh Sâm nuốt búng máu xuống: “Đừng đi, trẫm không sao.”
Thái y nói đây là tâm bệnh, tâm bệnh phải có tâm dược, chờ thu phục xong những vùng đất bị mất, giết chết Từ Yến Chu rồi mang Từ Ấu Vi vào cung, tuyệt nhiên bệnh sẽ khỏi.
Y dùng tấm khăn lau sạch vết máu: “Đổi thùng nước khác.”
***
Từ đầu tháng sáu trở đi đã bắt đầu đổ mưa liên tục, mấy ngày nay khí trời ổn định, Từ Yến Chu hạ lệnh nghỉ ngơi chỉnh đốn, dân chúng liền náo nhiệt hẳn lên.
Người lớn ra ruộng làm cỏ, các thiếu nữ lên núi hái rau nuôi heo cho thỏ ăn, trẻ con dắt nhau đi bắt châu chấu côn trùng thả cho gà vị, hy vọng chúng sẽ đẻ ra những quả trứng to tròn, lòng đỏ vàng hơn bình thường.
Lưu Vĩ Trạm đến từng nhà hỏi mua heo, Cố Diệu nói trồng xong dược liệu, phần đất dư lại sẽ xây trại nuôi heo thả gà, cho nên cần mua nhiều một chút.
Mà thời điểm này các hộ đều mới nuôi heo non nửa năm, heo gần một trăm cân vừa lúc béo tốt, cỏ heo trên núi tươi non, trong nhà nhiều trẻ con mỗi buổi sáng đều hái được mấy sọt, bán với giá hai đến ba lượng bạc còn sợ bị lỗ vốn.
Lưu Vĩ Trạm tiếc không muốn trả lên, một con lợn béo chỉ mới bốn lượng, nay phải thêm bốn lượng nữa, dẫu là kẻ ngốc cũng không thèm mua.
Hỏi thăm hết một buổi sáng ngay đến một đầu heo cũng không mua được, chỉ đành hậm hực trở về.
Cố Diệu cảm thấy kỳ quái: “Sao không mua gì?”
Lưu Vĩ Trạm hằn học đáp: “Gầy quá, ngứa mắt.”
Không thể thừa nhận là không mua được, mà vì hắn không thèm mua, vì hắn nhìn ngứa mắt, không phải vì không mua được.
Cố Diệu gật đầu: “Không thích thì đừng mua, xế chiều vào thôn mua trứng gà trứng vịt đi, thêm đồ ăn cho binh sĩ.”
Đầu năm nay trứng gà chỉ cho người già và trẻ con ăn, thừa lại sẽ để giành bán cho người trấn trên.
Một cái trứng gà ba văn, tích góp một tháng đã mười mấy cái, hơn ba mươi mấy văn.
Cố Diệu dặn: “Mua càng nhiều càng tốt, có thứ gì tốt mua về luôn.”
Những thứ khác đến cùng vẫn không tốt bằng mua heo, Lưu Vĩ Trạm hỏi: “Phu nhân, hay là chiều nay ngươi đi chung với bọn ta đi?”
Cố Diệu đã đưa bọn họ đi đào thức ăn, đánh cá, phát hiện ra mật thất trong phủ thủ thành Lĩnh Nam, nàng còn làm được đậu phụ và kho thịt, đánh người lại rất đau, trong mắt Lưu Vĩ Trạm không có việc gì mà Cố Diệu không thể làm, biết chừng còn tìm được mấy trăm đầu heo rừng trong núi ấy chứ.
Hắn cười hắc hắc: “Theo phu nhân sẽ có thịt ăn.”
Cố Diệu đồng ý: “Vào trấn đi mấy vòng cũng được.”
Dự Châu nhiều nhất là những ngọt núi nhỏ, hiện tại cây cỏ trên núi đang mọc rất cao.
Có người đang thả bầy trâu và dê lên lúi gặm cỏ.
Một đám sơn dương nhai cỏ dưới tàng cây, tốp năm tốp ba tụ lại thành nhóm giống như một cụm mây trắng, những nơi cỏ càng mềm sơn dương càng nhiều, người chăn thả vội vàng lùa chúng vào nơi râm mát.
Trong bầy dê mẹ có một đám dê con, Cố Diệu đi sang hỏi: “Bán dê không?”
Nàng nhìn thoáng qua cũng đếm được mấy chục con, nếu như mua được vài con bọn họ sẽ có sữa dê để uống.
Sữa và trứng đều là đồ ăn dinh dưỡng, thịt dê cũng rất ngon, bọn họ đã nuôi mấy trăm đầu ở Vân Thành, chỉ có điều hơi xa mỗi khi muốn ăn thật không tiện, lại nói, nào ai ngại nhiều thịt.
Người chăn thả đánh giá đoàn người Cố Diệu một lúc mới mở miệng: “Bán được một con dê mẹ và sáu bảy con dê con.”
Dê mẹ giá năm lượng, dê con ba lượng, một lần bán ra có thể kiếm được kha khá bạc.
Những người chăn nuôi chỉ kiếm được tiền bằng việc bán dê, tranh thủ lúc này mua thêm mấy mẫu đất, nay thiên hạ đang chiến loạn mua càng nhiều đất càng tốt.
Cố Diệu đồng ý ngay: “Vậy ta mua một con dê mẹ và bảy chú dê con.”
Dê mẹ để vắt sữa, thêm một đàn dê con, rất đáng giá.
Trả bạc xong, đám người Lưu Vĩ Trạm lùa dê về, tám con dê vừa vặn mỗi người dắt một con.
Từ Ấu Vi dắt một con dê con, dê con kêu be be chạy về phía trước ăn cỏ.
Nàng ấy la lên: “A! tẩu tử…Chúng nó chạy!”
Dê con dẫn dê mẹ chạy lên núi, trên đỉnh núi nhiều bóng râm, cỏ tươi non mềm, dường như Cố Diệu nghe thấy tiếng nước chảy.
Dê sẽ tìm cỏ non để ăn, xung quanh có nước cũng không lạ gì.
Nàng không mấy để bụng, nhưng đàn dê ăn cỏ xong lại chạy sâu vào núi.
Đàn dê vừa đi vừa ăn, càng vào sâu tiếng nước càng lớn.
Lưu Vĩ Trạm chạy tới thăm dò: “Phu nhân, là sơn tuyền*.”
(*) Sơn tuyền: dòng suối trên núi
Sơn tuyền chảy róc rách tích tụ lại thành một cái đầm nước sâu, Lưu Vĩ Trạm đánh giá một hồi rồi nói: “Hình như có cá.”
Nhìn từ xa nước trong đầm là một màu đen thẫm, không thể đo được độ sâu, nhưng quan sát kỹ sẽ thấy làn nước trong đầm đang chuyển động.
Lưu Vĩ Trạm ngồi xổm xuống nhìn kỹ, khẳng định: “Trong này có cá.”
Hắn biết ngay chỉ cần đi theo Cố Diệu sẽ có thịt ăn, tuy rằng không mua được heo nhưng lại có dê và cá nha.
Cá trong đầm còn lớn hơn trong hồ lớn, không biết đã sống bao lâu mà từng con đều to lớn nhiều thịt.
Vì người chăn gia súc phải trông coi đàn dê không thể chạy linh tinh, bằng không bọn họ sẽ không tìm được nơi này.
Lưu Vĩ Trạm đề nghị: “Phu nhân, lùa dê về trước rồi dẫn người quay lại bắt cá.”
Cố Diệu bước qua xem, trong đầm thật sự có cá, cá chuối đang bơi thành đàn, một cái đầm lớn thế này không đoán được sẽ có bao nhiêu con cá.
Nàng tươi cười nói: “Lưu tướng quân, ngươi ở đây trông chừng, ta về gọi người đến.”
Từ Ấu Vi không dám chớp mắt sợ sẽ bỏ lỡ, trước đây nàng rất sợ những thứ như gà và cá, vừa nhìn thấy trong phòng bếp nhỏ lập tức tránh đi, nhưng hiện tại nàng không hề sợ chút nào.
Nhiều cá thế này có thể làm món cá hầm ớt, cá hầm cải chua, cá kho, cá viên, cá khô chiên!
Cố Diệu đã hứa với nàng, chỉ cần nàng và Sở Hoài quay về bọn họ sẽ đến hồ bắt thật nhiều tôm cá, ăn một bữa thật ngon.
Khi ấy nàng và Sở Hoài gấp rút chạy trốn, trên đường ăn ngủ không ngon.
Về được quân doanh Lĩnh Nam lại gặp mưa liên tiếp nhiều ngày, bọn họ đành cắn bánh bao và bánh nướng, thậm chí uống nước cũng bị nghẹn.
Có trời mới biết Từ Ấu Vi hy vọng được ăn một bữa canh cá nóng đến mức nào.
Nàng vội nói: “Tẩu tử, chúng ta đi gọi người nhanh thôi.”
Phàm là liên quan đến ăn uống đều là chuyện lớn, Cố Diệu dẫn theo mười mấy người lên núi, mỗi người đều mang theo một cái giỏ trúc, cầm lưới đánh cá.
Lưu Vĩ Trạm canh giữ bên cạnh đầm nước, dưới chân đã có vài con cá được mổ bụng, xử lý sạch sẽ.
Hắn nói: “Đàn cá trong đầm hơi ngốc.” Với tay đã bắt được.
Lưu Vĩ Trạm dùng giọng điệu thương lượng nói: “Hay là chừa lại một ít đừng ăn hết, đào một cái ao gần bờ sông thả vào nuôi.”
Hắn không muốn nuôi heo nữa, hắn muốn đào ao thả cá.
Cố Diệu vạch trần sự thật: “Chỉ mang giỏ trúc, cá chưa kịp xuống được chân núi đã chết rồi.”
Nàng phân phó đám người bắt cá, cá trong đầm thật sự to hơn trong hồ lớn, nàng hỏi Từ Ấu Vi: “Nghĩ xem nên nấu món gì?”
Từ ấu Vi chỉ vào con lớn nhất: “Con này kho!”
“Con này hấp, con này mập quá, làm cá viên!”
Lưu Vĩ Trạm ở bên cạnh thành tâm nói: “Ta muốn nuôi rồi từ từ ăn.”