Editor: Gà
Buổi sáng trời giá rét, lạnh lẽo thấu xương.
Chu Ninh Sâm dẫn binh chạy về phía Thịnh Kinh, tuy Thịnh Kinh không đổ mưa nhưng rất nhiều sương mù, vừa ẩm ướt vừa giá buốt.
Lồng ngực y bị ép không thở nổi, đoạn đường này thậm chí chưa kịp nuốt nước miếng, chiến mã dưới thân cũng càng lúc chạy càng chậm.
Bàn tay y ướt đẫm dính nhớp, dần dần không còn sức lực, thân thể nghiêng nghiêng thiếu chút nữa ngã xuống ngựa.
“Hoàng thượng!”
Nguyên Bảo vội vã vươn tay đỡ lại: “Hoàng thượng…Người không sao chứ?”
Chu Ninh Sâm lắc đầu, há miệng thở dốc: “Tin chiến bại đã truyền về Thịnh Kinh chưa?”
Nguyên Bảo đỏ mắt gật đầu: “Đã truyền về, bệ hạ, hoàng thành đã có binh mã và ngự lâm quân, nhất định có thể bảo vệ.”
Chu Ninh Sâm đưa mắt nhìn về phía trước, không đáp lại.
Còn bảo vệ được không?
Năm vạn binh hiện giờ chỉ còn chưa đến hai vạn, Thịnh Kinh có ba ngàn ngự lâm quân, năm vạn binh, nhưng Từ Yến Chu đã có gần mười vạn binh…
Nguyên Bảo hít mũi: “Bệ hạ, người nhất định phải bảo trọng.”
Chỉ khi Hoàng thượng sống, bọn họ mới có thể tồn tại.
Chu Ninh Sâm khẽ mím chặt môi, viền môi y khô nẻ lớp da bong tróc, y sinh ra làm một hoàng tử, từ nhỏ việc ăn, mặc ở, đi lại đều rất chu toàn, sau này kế vị tuy rằng tiết kiệm nhưng mọi thứ không hề thiếu.
Giờ phút này y đã trải qua tất cả những khổ sở trong suốt một đời, đồng thời cũng mất đi người mà y khao khát có được nhất.
Suốt đoạn đường này, y vẫn luôn nhớ đến Từ Ấu Vi.
Kể từ lần từ biệt ở Thịnh Kinh, chưa từng gặp lại một lần.
Bọn họ gặp nhau khi còn trẻ, y là hoàng tử còn nàng là quý nữ kinh thành, vô cùng xứng đôi, sau này y kế vị còn muốn lập Từ Ấu Vi làm hậu.
Nhưng tại sao lại đến nông nỗi này?
Giá như khi đó Trần Hải có thể đưa Từ Ấu Vi trở về, sẽ có một kết quả khác chăng?
Y sẽ khoan thứ cho Từ gia, sẽ đón toàn bộ người Từ gia trở về đặt dưới mí mắt mà giám sát.
Y sẽ đối tốt với Từ Ấu Vi cả một đời.
Y là đế vương, y đã làm gì sai?
Cho dù sai cũng sai ở chỗ do dự không quyết đoán, hạ độc thủ chưa đủ tàn nhẫn.
Một đường khoái mã, trước lúc trời tối quân Đại Sở đã vào Thịnh Kinh, Chu Ninh Sâm xoay người xuống ngựa, trực tiếp hạ lệnh đóng cửa thành.
Y dừng lại một thoáng, trên tường thành có người đi xuống.
Vĩnh Thân Vương cau chặt mày: “Hoàng thượng…Ngu thành và Từ Châu…”
Chu Ninh Sâm nói: “Từ Châu thất thủ, Từ Yến Chu dẫn binh đánh tới Ngu Thành, Ngu Thành bị trẫm bỏ rơi.”
Căn bản không thể giữ được Ngu Thành, Chu Ninh Sâm nhìn cánh cổng thành đóng chặt: “E rằng chưa đến nửa ngày, Từ Yến Chu đã…”
Sắc mặt Vĩnh Thân Vương nháy mắt trắng bệch: “Hoàng thượng, có kế sách nào tốt không?”
Chu Ninh Sâm đã hạ lệnh điều doanh địa quân Kinh Giao về đây, có lẽ gần nửa canh giờ là đến.
Y liếc Vĩnh Thân Vương một cái, hoàng thúc này chỉ thích ăn uống hưởng lạc, tay không thể nâng vai không thể gánh.
Gặp chuyện chỉ biết hỏi phải làm sao, cho nên Chu Ninh Sâm chưa từng trông cậy vào hắn.
Càng là những lúc thế này, Chu Ninh Sâm càng cảm thấy trấn định.
Còn tình cảnh nào xấu hơn nữa ư, chỉ cần bảo vệ được Thịnh Kinh nhất định còn đánh được một trận, nếu không giữ được y chính là một đế vương mất nước.
Chu Ninh Sâm lên tiếng: “Bảo vệ thành trước, có thể giữ được bao lâu thì giữ.”
Vĩnh Thân Vương luống cuống gật đầu: “Đúng, phải bảo vệ thành trước.”
Đầu Chu Ninh Sâm hơi choáng, cố trấn định tinh thần nói: “Truyền lệnh, đóng cửa thành.”
Bốn cửa thành đông tây nam bắc, cái nào y cũng không dám đánh cược.
Y đã từng nghĩ rằng chỉ cần đợi, đợi Vân Thành tự sụp đổ, nhưng nay đổi thành Đại Sở rơi vào thảm cảnh.
Vĩnh Thân Vương hít sâu một hơi: “Hoàng thượng, hay là người quay về nghỉ ngơi một lát, long thể quan trọng nhất.”
Một khắc Chu Ninh Sâm cũng không thể nghỉ ngơi, y nói: “Truyền chỉ, điều ba mươi vạn đại quân Nam Cương trở về.”
Ba mươi vạn đại quân, bọn họ có lẽ vẫn còn sức chiến đấu.
Vĩnh Thân Vương lại hỏi: “Nhưng Nam Cương cách đây rất xa, trong chốc lát đại quân sẽ không kịp về tới.”
“Kéo dài được bao lâu sẽ tận lực kéo.” Chu Ninh Sâm vô cùng mệt mỏi, chẳng còn chút tinh thần nào: “Nguyên Bảo, hồi cung.”
Chu Ninh Sâm vừa rời đi, Vĩnh Thân Vương lập tức cho người vào cung lấy thánh chỉ, hắn phái thân tín ra khỏi thành, cẩn thận dặn dò: “Mau chóng điều đại quân trở về.”
Ngự lâm quân, Cấm vệ quân, binh mã Kinh Giao đồng loạt lên tinh thần thủ thành, mật thám dến báo quân Vân Châu chỉ còn cách thành Thịnh Kinh năm mươi dặm.
Chu Ninh Sâm vô cùng đau đầu, y nói: “Tiếp tục thăm dò.”
Từ Yến Chu hạ lệnh dựng trại gần bờ sông Minh Giang, bên cạnh có nước sông cũng tiện lấy dùng.
Nơi này cách Thịnh Kinh chỉ còn bốn mươi dặm, có thể xuất binh bất cứ lúc nào.
Quân lính nghỉ ngơi, Cố Diệu đưa người đến nấu cơm, lúc này bọn họ đã đói bụng cần bổ sung sức lực, hơn nữa còn phải chuẩn bị thêm để bọn họ mang theo.
Nướng xong một chồng bánh, ăn hết phần của mình mỗi người sẽ được mang theo hai khối bánh.
Làn khói nóng thắp sáng lửa lòng.
Một đám hán tử tụm lại ăn bánh, không có món mặn, chỉ có dưa muối ăn kèm.
Là dưa chuột muối, giòn tan đạm vị.
Trong hai ngày chiến đấu, họ chỉ qua loa lót dạ nên giờ rất đói, một khối bánh trong chốc lát đã ăn xong, no bụng sẽ lấy lại sức.
Phía đông nam chính là hoàng thành, nếu không vì cần nghỉ ngơi chỉnh đốn, chỉ hận không thể xông thẳng vào ngay hôm nay.
Lưu Vĩ Trạm ăn một hơi ba khối bánh, hắn nói: “Đợi đánh xong ta nhất định phải ăn một bữa thật ngon! Không cần chờ heo nặng tới hai trăm cân, thịt hết, chúng ta ăn một bữa thịt lớn!”
Giết người đánh trận, chiến đấu hăng hái đẫm máu, dường như tiếng trống trận vẫn còn vang vọng bên tai.
Giang Nhất cười khẽ: “Trừ ăn ra người không nghĩ đến những thứ khác sao?”
Đánh hạ Thịnh Kinh đồng nghĩa với nhật nguyệt đổi ngôi, thay đổi triều đại, rất nhiều chuyện phải xử lý.
Đám người bọn họ đi theo Từ Yến Chu từ Vân Châu đánh một đường đến Thịnh Kinh, có công hộ giá, sau nay chắc chắn sẽ được ban thưởng.
Cầu gì lớn lao, Giang Nhất không có nhiều dã tâm đến vậy, hắn chỉ muốn được nuôi ngỗng, nuôi thật nhiều ngỗng, làm một thương nhân không lo ăn không lo mặc, tiền tài dư dả.
Còn gì tốt hơn nữa.
Giang Nhất không muốn tiếp tục làm ám vệ, hắn chỉ hy vọng được sống một cuộc sống đơn giản.
Chẳng biết có phải ngẫu nhiên hay không, Lưu Vĩ Trạm cũng nghĩ như vậy, chiến sự kết thúc hắn sẽ đến Vân Thành đóng quân thủ thành, mua thật nhiều đất đai chăn nuôi gà lợn.
Chỉ có hắn, một mình hắn được tiếp tục được nuôi heo thả gà.
Ăn cơm xong, bọn họ vào doanh trướng.
Từ Yến Chu nói: “Phải đoạt lại mười lăm khẩu pháo, ở Thịnh Kinh có năm khẩu, hỏa lôi có lẽ còn ba mươi mấy viên.”
“Đông tây nam bắc, bốn cửa thành đều đã đóng chặt, tình hình trong thành thế nào hoàn toàn không đoán được.”
Từ Yến Chu hành quân cẩn thận, chàng biết Nam Cương vẫn còn ba mươi vạn đại binh, muốn đều đến Thịnh Kinh ít nhất phải mất hơn nửa thàng.
Trong vòng nửa tháng này bọn họ nhất định phải phá được thành Thịnh Kinh.
Hoàng thành không giống các chư thành, bức tường hoàng thành vây đá trơn nhẵn, cửa thành dày gấp mấy lần.
Nhưng chắc chắn trong bốn cửa thành phải có sơ hở nào đó.
Từ Yến Chu phân phó: “Giang Nhất Giang Tam, các ngươi dẫn người chặn mật thám, đoạt lại thánh chỉ.”
“Lưu tướng quân, ngươi dẫn người vòng qua cửa thành đông.” Đông tây nam bắc bốn cửa thành đều canh phòng rất cẩn mật, chàng nói: “Chặn được mật thám, chúng ta lập tức công thành.”
Giang Nhất và Giang Tam đuổi về phía tây nam mất năm ngày, nhưng vẫn không tìm thấy mật thám.
Theo lý phải chặn được từ lâu mới đúng.
Giang Nhất mơ hồ cảm thấy có chỗ không đúng: “Vẫn không đuổi kịp, lẽ nào người đưa tin đã tới Tây Nam.”
Giang Tam kéo dây cương: “Chúng ta thúc ngựa hai ngày lẽ ra nên đuổi kịp…Bọn họ là một đội người, có thể tan vào không khí được sao?”
“Chẳng lẽ căn bản không hề đến Tây Nam…” Giang Nhất cau mày: “Quay về trước.”
Hắn lo lắng có chuyện không lành, hiện tại chỉ còn Thịnh Kinh chưa hạ, nhất định không thể xảy ra chuyện bất trắc.
Bọn họ quay đầu hồi kinh, dùng 3 ngày để chạy về Thịnh Kinh.
Giang Nhất lập tức đi gặp Từ Yến Chu: “Đại tướng quân, đi thẳng một đường hướng Tây Nam vẫn không gặp được mật thám.”
Hoặc đổi con đường khác đi Nam Cương, hoặc căn bản không đi Nam Cương.
Trong thành Thịnh Kinh chủ yếu là con em thế gia, bọn họ không có khả năng hy vọng bị mất nước.
Không có hổ phù thánh chỉ không thể điều binh, lẽ nào có kẻ muốn nuốt binh mã Nam Cương?
Từ Yến Chu cảm thấy khả năng này rất nhỏ: “Những chỗ khác thế nào?”
Mấy ngày nay Lưu Vĩ Trạm vẫn luôn tuần tra, bọn họ đã tấn công vài lần nhưng trên tường thành bắn mưa tên liên tục, khó mà đánh bại.
Hắn đáp: “Cũng không có gì bất thường, không một ai ra khỏi thành.”
Từ Yến Chu hạ lệnh: “Đêm nay công thành, cẩn thận trong thành có mai phục.”
Toàn bộ tướng sĩ trên dưới một lòng, tương lai thế nào tùy vào trận chiến này.
Ban đêm, trăng sáng sao thưa.
Vĩnh Thân Vương vội vàng tiến cung, xông vào ngự thư phòng: “Hoàng thượng, đại quân đang trên đường, có hai vạn kỵ binh về tới đây, bây giờ đã ở trong thành Thịnh Kinh.”
Chu Ninh Sâm kinh ngạc: “Nhanh như vậy?”
Chỉ mới mười ngày, Nam Cương và Thịnh Kinh cách xa ngàn dặm, truyền tin, điều động, cũng phải mất hơn nửa tháng.
Vĩnh Thân Vương đáp: “Cưỡi ngựa sẽ nhanh hơn, Hoàng thượng, kiên trì thêm mấy ngày đại quân sẽ đến.”
Chu Ninh Sâm: “Mũi tên trong thành không còn bao nhiêu.”
“Với hơn hai vạn kỵ binh, chắc chắn phần thắng sẽ tăng cao.” Vĩnh Thân Vương tỏ ra lo lắng: “Cứ thủ thành trước, nếu thành Thịnh Kinh bị phá vẫn còn hoàng cung.”
Chu Ninh Sâm cáu kỉnh: “Không còn Thịnh Kinh cần hoàng cung làm cái gì, mất Thịnh Kinh hoàng thúc cho rằng hoàng cung có thể giữ được mấy ngày?”
Vĩnh Thân Vương ngượng ngùng đáp: “Là thần vô dụng, nghĩ không ra biện pháp tốt.”
“Việc này không trách ngươi.” Chu Ninh Sâm chuyển chủ đề: “Thế tử đâu rồi?”
Vĩnh Thân Vương thở dài: “Tên nghịch tử kia như bùn nhão không thể trát tường, chẳng biết lại chạy đi đâu rồi, nói không chừng đang trong tửu lâu tiêu dao vui sướng.
Người đã lớn đến thế vẫn không hiểu chuyện, sao ta lại sinh ra một phế vật như vậy chứ.”
Chu Ninh Sâm mất kiên nhẫn khoát tay: “Mà thôi…”
Ngờ đâu y chưa kịp nói xong, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân gấp rút, Nguyên Bảo đẩy cửa tiến vào, vẻ mặt đưa đám: “Hoàng thượng, Từ Yến Chu công thành…”
Trong vòng mười ngày ngắn ngủi, Từ Yến Chu đã công thành ba lần, ngày hôm trước gần như phá được cửa thành.
Chu Ninh Sâm ra lệnh: “Thủ thành, canh phòng nghiêm ngặt.”
Nhắm nghiền hai mắt, y có thể tượng tượng ra ngoài thành bây giờ đang có cảnh tượng gì, mưa tên, chiến hỏa cùng tiếng kèn đan xen vào nhau…
Chu Ninh Sâm bước thẳng ra ngoài cửa, suýt chút nữa đụng vào người đang đi đến.
Lệ phi ôm bụng bầu, sắc mặt tái nhợt: “Hoàng thượng, người muốn đi đâu?”
Dĩ nhiên Chu Ninh Sâm muốn đến cửa thành, y là hoàng đế, là vua của một nước sao có thể không đi: “Trẫm ra cửa thành.”
Lệ phi căng thẳng trong lòng: “Hoàng thượng, hay là bỏ đi, chỉ cần chúng ta đầu hàng nhiều nhất là bị giam cầm, Từ Yến Chu sẽ không làm khó.”
Khóe mi nàng rơi xuống hai giọt nước mắt: “Người đừng đi, người hãy nghĩ đến con của chúng ta một chút, giữ được thanh sơn nào lo không có củi đốt, bỏ đi…”
Chu Ninh Sâm nhắm mắt lại, những hình ảnh trước đây lần lượt lướt qua tâm trí, khi còn bé y đọc sách viết chữ, tuổi trẻ gặp gỡ Từ Ấu Vi, đến năm mười chín tuổi kế vị tự mình chấp chính, xử lý chính sự.
Khi y bước lên đài tế thiên, hay lúc cải trang vi hành đều nghe tiếng bá tánh nói cười đùa giỡn, trong miệng chỉ nhắc đến Từ Yến Chu.
“Có Từ tướng quân ở đây, vĩnh viễn không cần lo lắng xảy ra chiến loạn.”
“Đại tướng quân bảo vệ Đại Sở, chúng ta mới được sống những ngày bình yên.”
Nụ cười trên khóe miệng Chu Ninh Sâm liền biến mất.
Từ Yến Chu, lại là Từ Yến Chu, rốt cuộc y là hoàng đế hay Từ Yến Chu mới là hoàng đế.
Kể từ ngày đó, Chu Ninh Sâm lại nghe thấy cái tên Từ Yến Chu trong miệng dân chúng và các quan viên đại thần nhiều lần nữa, Từ Yến Chu liền trở thành cái gai trong lòng y.
Mỗi khi Từ Yến Chu thắng trận, Chu Ninh Sâm sẽ không yên lòng, Từ Yến Chu đoạt lại được mười lăm tòa thành lập tức trong dân gian có người truyền rằng, Từ Yến Chu giành thiên hạ còn y nắm giữ thiên hạ.
Giành thiên hạ thì khó, nắm giữ thiên hạ lại dễ dàng.
Chu Ninh Sâm thường xuyên nghĩ, phải chăng sẽ có một ngày Từ Yến Chu sẽ thế chỗ của mình.
Dã tâm lớn, có chuyện gì không làm được.
Nào ai không thích quyền lực, vương quyền tối thượng, Từ Yến Chu sẽ cam tâm tình nguyện vì Đại Sở trấn thủ biên cương ư?
Hạt giống hoài nghi một khi đã trồng xuống, Chu Ninh Sâm thấy Từ Yến Chu làm gì cũng giống mưu phản, cuối năm Từ Yến Chu hồi kinh y mất ba đêm không thể ngủ ngon.
Chu Ninh Sâm thích Từ Ấu Vi nhưng Từ Yến Chu lại là huynh trưởng của nàng.
Nếu y lập nàng làm hậu, con của hai người sinh ra sẽ lập trữ, ngoại thích tham gia triều chính, khi đó thiên hạ này sẽ là của họ Chu hay họ Từ?
Sau đó, Chu Ninh Sâm cài người vào biên cảnh, chờ thời cơ ngàn năm có một.
Đại Sở đánh bại Đột Quyết, quân Đột Quyết chạy trốn vào chỗ sâu nhất của sa mạc.
Đầu y hiện lên từng cảnh tượng trong quá khứ, Chu Ninh Sâm mở mắt nói: “Nguyên Bảo, đưa Lệ Phi trở lại Hi Ninh cung.”
Y bước ra ngoài, hôm nay tiết trời khá tốt, mưa dầm vẫn kéo dài từ tháng năm đến nay, hiếm lúc thấy trời nắng.
Chu Ninh Sâm xách kiếm ra cửa cung.
Bên ngoài cửa cung có sẵn ngựa, Chu Ninh Sâm xoay người lên ngựa rồi nói: “Hoàng thúc, hai vạn binh mã ở chỗ nào?”
Tuổi Vĩnh Thân Vương đã cao, thở hổn hển chạy theo: “Hoàng thượng, bên cửa thành nam.”
Chu Ninh Sâm lại hỏi: “Từ Yến Chu công thành từ đâu?”
Vĩnh Thân Vương lau mồ hôi trên trán: “Hồi hoàng thượng, hai đội nhân mã nửa nam nửa bắc.”
Chu Ninh Sâm lập tức phóng ngựa hướng tới cửa thành nam, nơi có ngọn lửa sáng rực và những tiếng hét rung trời.
Cuối tháng sáu, cưỡi ngựa một đoạn đường Chu Ninh Sâm đã đổ mồ hôi đầy người.
Quân lính Đại Sở đang trấn thủ thành, cửa thành truyền đến từng đợt reo hò ầm ĩ, tiếng gỗ lim đánh vào cánh cổng.
Chu Ninh Sâm rút kiếm, trèo lên đầu thành.
Cùng với tiếng gió vù vù, y từ trên cao nhìn xuống dưới tìm kiếm thân ảnh Từ Yến Chu.
Vừa lúc Từ Yến Chu ngẩng đầu, nhìn thấy Chu Ninh Sâm đứng trên tường thành.
Lần cuối cùng chàng gặp Chu Ninh Sâm là hơn một năm trước.
Khi đó chàng phụng mệnh xuất chinh đóng quân ở Tây Bắc hơn năm tháng, cuối cùng bản thân bị trọng thương, cả nhà lưu đày.
Từ Yến Chu rút cung tiễn, Chu Ninh Sâm cũng lấy cung tên của tướng sĩ bên cạnh, kéo căng mũi tên nhắm thẳng vào ngực Từ Yến Chu.
Mũi tên nhọn bắn ra, ánh sáng bạc từ dưới bay tới, Chu Ninh Sâm chợt thấy bả vai đau nhói, nghiêng đầu chỉ thấy sợi lông vũ màu trắng trên mũi tên.
Ngay sau đó, một mũi tên khác lại bay tới, Chu Ninh Sâm theo bản năng muốn tránh, nhưng chưa kịp trốn đi đầu nhọn sắc bén đã xuyên qua ngực y, chỉ để lại phần đuôi.
Chu Ninh Sâm phun ra một ngụm máu, vẻ mặt hoài nghi, sau đó quỳ xuống đất.
Đã từng, Từ Yến Chu đã từng trúng tên trên ngực và bả vai, giờ đây, cả hai mũi tên đều được hoàn trả.